Lái xe đưa Hoa Ngữ Nông đến cửa của tòa nhà Hoa Đình Quốc Tế, sau đó xuống xe đưa cô vào trong, còn nói với bảo vệ về thân phận của cô.
Dưới sự dẫn đường của bảo vệ tòa nhà, cô tiến vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc dành riêng cho Ninh Quân Hạo, ấn nút lên thẳng tầng 99, sau đó liền cảm giác được thang máy đang không ngừng di chuyển đi lên, cũng không dừng lại giữa chừng cho đến khi tới được tầng 99.
Lúc cửa thang máy mở ra, bảo vệ tòa nhà đứng ở bên trong vươn tay làm một động tác mời với Hoa Ngữ Nông: “Phu nhân, phòng làm việc của tổng tài ở phía trước, bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, trợ lý và thư ký đều xuống nhà ăn để dùng cơm và nghỉ ngơi, cho nên có lẽ tổng tài đang ở một mình trong phòng, cô có thể trực tiếp đi vào cũng được.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Hoa Ngữ Nông gật đầu với anh ta, sau đó cầm bình giữ ấm bước ra khỏi thang máy, tiến về phía cánh cửa gỗ lim ngay phía đối diện.
Giờ phút này trong lòng cô cảm thấy kích động không nói nên lời, đến mức trái tim sắp đụng phải lồng ngực rồi cũng nên.
Đôi giày đế bằng thoải mái dễ thương bước đi trên nền nhà bằng gỗ không hề phát ra những âm thanh chói tai giống như những chiếc giày cao gót khác, thế nên cô cứ lặng yên không tiếng động tiến tới cửa phòng làm việc, liên tục hít thở sâu vài lần mới vươn tay ra, vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa chỉ khép hờ, còn chưa đóng lại hoàn toàn.
Cô bỗng tò mò muốn rình coi thử xem lúc này Ninh Quân Hạo đang làm cái gì, thế nên ghé đầu vào nhìn, ánh mắt xuyên qua khe cửa hẹp thấy được cảnh tượng bên trong. Chỉ liếc mắt một cái thôi, Hoa Ngữ Nông liền cảm thấy máu trong người mình như đang đông lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Lúc này bên trong phòng làm việc, Ninh Quân Hạo đang ngồi đối diện với cô trên một chiếc ghế dựa, hai chân nhấc cao, đặt lên trên bàn làm việc với tư thế thoải mái nhất, mà đứng trước mặt anh, là bóng dáng của một người phụ nữ vô cùng quen thuộc, cô ta đang cúi đầu, cách anh rất gần, từ góc độ của cô nhìn thấy, giống như bọn họ đang hôn môi vậy.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao bọn họ có thể làm những chuyện như vậy chứ?
Hoa Ngữ Nông cảm thấy đại não mình vô cùng hỗn loạn, dưới chân lại giống như mọc rễ, không biết giờ phút này nên tiến hay nên lui.
Rất nhanh sau đó, cô nhìn thấy thân thể người phụ nữ kia động đậy, hình như đang muốn quay đầu lại.
Không được, tuyệt đối không thể để cô ta nhìn thấy mình được. Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng Hoa Ngữ Nông, thế nên cô không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nhanh chóng xoay người rời khỏi cửa, chạy về phía thang máy.
Đúng lúc này thang máy lại vừa vặn đi lên, khi cửa mở ra, Lâm Tuấn Hiền cùng với một người phụ nữ mặc quần áo công sở bước ra từ bên trong.
“Phu nhân, sao cô lại tới đây?” Lâm Tuấn Hiền nhìn thấy Hoa Ngữ Nông ở trong này, cảm thấy ngoài ý muốn liền tò mò hỏi.
Giờ phút này sắc mặt Hoa Ngữ Nông đã trở nên trắng bệch, môi không khỏi run rẩy đáp: “Tôi…tôi chẳng qua…tiện đường đến đây…Cái này cho anh, tôi đi trước, gặp lại sau.”
Nói xong, cô nhét bình giữ ấm mình đang cầm trên tay vào lòng Lâm Tuấn Hiền, sau đó đi như chạy trốn vào thang máy, nhanh chóng ấn nút tầng một, vội vàng khép cửa thang máy lại, sau đó cả người giống như sụp đổ tựa vào vách tường.