“Áo đâu?” Cuối cùng Omega cũng quay về hiện thực, vội rụt người xuống ao chỉ chừa lại đầu: “Anh vứt áo đi rồi?”
Hein ép mình nhìn thẳng đối phương. bạn đời tắm ch ung với nhau là chuyện bình thường, hắn không thể khiến Celin đau lòng. Alpha nghiêm túc nói: “Mặc nhiều không thoải mái đâu.”
Celin run rẩy dưới ánh nhìn chăm chú của Hein, một chân lần mò dưới đáy ao hòng tìm lại áo choàng tắm vừa bị Hein lột ra vứt đi.
Hein nhận ra sự khác thường: “Em sao vậy?”
Celin: “Chỗ này không có áo choàng tắm dư đâu.”
Hein nhìn quanh một vòng, gật gật đầu.
Celin bực mình hỏi: “Lát nữa tôi ra ngoài kiểu gì?”
Hein thành thật trả lời: “Đó là lý do em không nên mặc áo choàng tắm vào ao. Cởi áo choàng tắm rồi mới xuống nước giống tôi mới đúng quy trình.”
Đúng quy trình!
Celin thầm nghĩ không liên quan đến quy trình gì sất: “Vậy anh quay mặt đi.”
Mặt Hein đỏ ửng, liếc mắt sang một bên nhưng không nhúc nhích người.
“Chúng ta là bạn đời, Celin, em thoải mái đi.” Hein dè dặt bày tỏ: “Trong tình huống này, chẳng phải người mất trí nhớ là tôi đây nên thấy lúng túng hơn sao?”
Nước trong ao bốc hơi nhưng không thể mờ đến mức che kín quang cảnh dưới mặt nước. Celin vô cùng căng thẳng với trạng thái tr@n truồng cả đôi thế này. Cậu giấu hết phần thân từ cổ trở xuống dưới nước, toan dùng chiết xạ của nước che thân.
Song, phản ứng kỳ quặc rành rành này vô cùng khiến Hein nghi ngờ, Celin bất chấp gượng gạo đưa ra lý do: “Đây không phải trong nhà.”
Hein bừng tỉnh, thì ra là ngượng à?
Hắn nhắc nhở: “Em xuống thêm chút nữa là lặn được luôn đấy.”
Celin: “…”
Mái tóc ướt nhẹp của Omega lộn xộn, đôi mắt xanh lục điềm tĩnh thường ngày pha lẫn chút hoảng loạn dường như đang xấu hổ vì khỏa thân với Alpha của mình ở một nơi xa lạ. Hein chú ý đến động tác trốn tránh của đối phương, một suy nghĩ chợt xoẹt qua trong đầu hắn, đáy mắt lóe lên vẻ đã hiểu.
Hắn thở dài một hơi, vớt Omega sắp nhấn chìm bản thân trong nước ra rồi ôm cậu xoay người nửa vòng vừa lúc đè lên vách ao.
Hein cúi đầu, cười nói: “Trước kia tôi đã làm gì đó quá đáng với em ở đây phải không?”
Celin: “Hả?”
Hein: “Mặt em đỏ bừng.” Hắn véo lỗ tai Omega: “Trước kia chỉ đỏ ở đây thôi.”
Celin: “…”
Biểu cảm bất an và xấu hổ của Omega càng khiến Hein chắc chắn với suy đoán của mình. Lòng hắn thầm nghĩ mình đúng là đồ c@m thú, trên mặt lại treo nụ cười ân cần: “Bạn học Kelsa đang suy nghĩ chuyện kỳ quái gì đó phải không?”
Celin há miệng, giọng điệu cứng ngắc: “Nghĩ mặc áo choàng tắm của anh lúc bước lên ra ngoài, còn anh tự nghĩ cách cho mình đi.”
Hein sửng sốt.
Celin chớp mắt: “Là bạn đời, anh sẽ không ngại chứ?”
Hein: “Không ngại…”
Celin hài lòng gật đầu.
Hai người ngâm trong ao một lúc lâu. Ngoại trừ khoảng xấu hổ ban đầu, cả hai dần quen với tình cảnh trước mắt. Nước ao ấm áp bao lấy cơ thể, đằng xa là những dãy đèn sáng tỏa rực rỡ trong bóng đêm.
Celin tựa vào vách ao, khép hờ mắt biếng nhác thưởng thức khung cảnh.
Hein ở phía sau cậu. Sống lưng xinh đẹp kéo dài một đường xuống nước lộ ra đường cong mượt mà hoàn toàn phù hợp với hết thảy mơ mộng của hắn về Omega. Hắn khẽ bước qua, một tay đặt lên vai cậu, thả nhẹ lực tay vuốt một đường từ từ xuống dưới.
Thân thể Celin cứng đờ, lặng lẽ rụt người về phía trước.
Hein nhanh chóng thu tay, chạm lên lưng Celin, khẽ nói: “Hình như tôi nhớ ra được chút gì đó.”
Celin kinh ngạc, ngoảnh đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Hein vừa khó hiểu vừa buồn rầu: “Có phải em đang dụ dỗ tôi không?”
***
Trận mưa to đó rất lâu, mới đi vài bước ngắn ngủi đã xối cậu ướt nhẹp.
Omega thở hổn hển đứng cạnh cửa xe, sắc mặt do dự.
Bên trong xe, Hein ngẩng rời mắt khỏi thiết bị liền thấy được bóng người quen thuộc đứng bên cạnh. Hắn hạ cửa kính xe, nhíu mày nói: “Lên xe đi.”
Nhận được câu cho phép, Celin bước qua bên kia mở cửa xe, dè dặt ngồi xuống cạnh Hein.
“Hắt xì.” Celin khẽ hắt xì một cái.
Không biết Hein bấm nút gì, trong xe lập tức phả ra hơi ấm.
“Sao người cậu ướt nhẹp thế này?”
Celin: “Đi ra từ cửa nam.”
Hein cà khịa: “Cậu không biết bên trong có đường thông tới cửa bắc à?”
Celin nghiêm túc nói: “Cửa hành lang sẽ đóng vào buổi tối.”
Hein: “Cậu có thể nói cho tôi mà.”
Celin nhìn hắn: “Cảm ơn.”
Ánh mắt Omega chân thành tha thiết đến lạ, không hiểu sao Hein không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Hắn gắng sức dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi đã nói tôi nợ cậu một lần.”
Celin cười cười, rồi lại hắt xì một cái.
Hein: “…”
Bên trong xe thoáng chốc lâm vào khoảng lặng.
“Sao khu nhà của cậu xa quá vậy?”
Celin: “Anh có thể đưa tôi đến trạm dừng, tôi bắt xe buýt về là được.”
Hein khó lòng tưởng tượng nhìn cậu: “Cậu là Omega thật à?”
Celin hoang mang không hiểu sao tự dưng lại bị công kích cá nhân.
Hein: “Trong tình huống này, khó lắm mới có một Alpha bằng lòng giải quyết khó khăn thay cậu. Lúc này cậu chỉ cần chọn nhận lấy là được.”
Xe từ từ lăn bánh, Celin tiêu hóa lời Hein nói. Cậu mấp máy môi tính nhân lúc tiện đường trò chuyện với đối phương nhiều hơn, nhưng Hein đã nhắm mắt lại, dáng vẽ muốn nghỉ ngơi.
Đến khu nhà, cơn mưa vẫn chưa dứt.
Vào khoảng cuối hè đầu thu ở tinh cầu thủ đô luôn có vài cơn mưa lớn dai dẳng, thường sẽ kéo dài từ một đến ba ngày. Đa phần mọi người sẽ được một ngày nghỉ phép trong mùa mưa, chỉ có một số ít công ty và học sinh sinh viên vẫn phải chịu cảnh mưa to giày vò.
Lần này Hein trực tiếp dừng xe ở lối vào tòa nhà. Ngôn Tình Trọng Sinh
Celin một lần nữa cảm ơn hành động nhiệt tình của ngài Calvid. Song, vừa mở cửa xe, cậu đã bị túm mạnh về.
Hein lập tức sừng sờ: “Sao lại nóng thế này?” Sau đó hắn chỉ vào một chỗ đằng xa hỏi: “Hình như đằng kia là bạn cùng nhà của cậu phải không?”
Celin nhìn lên theo hướng Hein chỉ. Giữa ban công lầu năm thấp thoáng có hai bóng người đang giao nhau, màn mưa trở thành tấm chắn cho trận l@m tình, Celin mất tự nhiên dời mắt.
Hein khiếp sợ: “Thường ngày anh ta cũng không biết ngại vầy à?”
Celin: “Thường thì anh ta chỉ ở trong phòng mình thôi.”
Hein: “Sao cậu lại thành bạn cùng nhà với anh ta thế?”
Câu trả lời của Celin đập tan mấy suy đoán về mối quan hệ của hai người.
“App thuê trọ.”
Hein: “???”
Celin: “Ý là chỉ có thể chọn phòng chứ không thể chọn bạn cùng nhà.”
Hein: “Cậu ở chung nhà với một Alpha xa lạ?”
Celin như muốn thở dài: “Gần đây tôi tính tìm chỗ trọ khác.”
Hein không quen chỉ trỏ người khác nhưng rất tán thành với quyết định này của Celin. Lần chạm mặt ngắn ngủi với Angus đã đủ khiến hắn hiểu đối phương là người thế nào, đừng nói chi bây giờ còn tận mắt nhìn thấy hành vi hoang đường của đối phương.
Gió lạnh mang theo mưa bụi chui qua khe cửa đang mở, Celin nói: “Calvid, tôi lên nhà đây.” Dừng một hồi: “Đi đường cẩn thận… Hẹn gặp vào ngày mai.”
Hein ừ một tiếng.
Celin không chờ câu tạm biệt đã bước xuống xe. Nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống mấy độ, cậu vẫy tay nhìn theo xe của Hein chạy ra ngoài, thẳng đến khi khuất bóng mới xoay người đi vào hành lang.
Đèn cảm ứng hành lang của khu nhà hơi chập chờn, vừa sáng lên đã bắt đầu nhấp nháy. Celin đứng trước cửa nhà trọ, lờ mờ nghe thấy tiếng r3n rỉ mờ ám xuyên qua ván cửa. Angus hành sự bừa bãi nhưng rất ít khi chơi lớn như vậy. Celin thầm soạn sẵn trong đầu, quyết định lúc nào đó ngày mai nói chuyện đàng hoàng với Angus.
Hành lang lặng ngắt, trong xe ấm áp bước ra lại càng cảm nhận được nhiệt độ thấp của bên ngoài. Vả lại, trước đó không lâu còn lại mắc mưa, Celin gần như đoán được viễn cảnh đổ bệnh của mình. Song, nếu bây giờ mở cửa bước vào ắt hẳn sẽ bắt gặp cảnh tượng khó nhìn, cậu thật sự không muốn chuyện đó phá hỏng tâm trạng của mình.
Celin đứng bên ngoài mười phút nhưng tiếng động bên trong không hề giảm bớt, trái lại có xu hướng dần mãnh liệt hơn.
Sắc mặt Omega ngày càng lạnh, cậu xem đồng hồ: đã 22:35 phút.
Chịu lạnh chờ bạn cùng nhà xong việc hay đẩy cửa vào bắt gặp cảnh khó nhìn, cái trước hại thân thể, cái sau hại tinh thần.
Cậu đặt tay lên tay nắm cửa không muốn tiếp tục gánh chịu một mình nữa.
“Mở cửa đi, chúng ta cùng đi vào.”
Giọng nam bất chợt vang lên phía sau thật sự dọa Celin hết hồn.
“Calvid?”
Hein: “Lúc ra khỏi khu nhà tôi có liếc mắt nhìn lại, lòng thằng cháu kia thoáng thật, từ đằng xa cũng thấy được.”
Celin: “…”
Hein: “Chịu được à?”
Celin lắc đầu.
Hein cười lạnh: “Sao lúc chống đối tôi không thấy cậu nhịn nhục chịu đựng thế?”
Celin ngẩn ra: “Không giống.”
Hein nhìn cậu một cái.
Celin nhấn khóa vân tay: “Angus sẽ không công khai gây rối với tôi.”
Hein quen thói “công khai gây rối” cạn lời.
Lạch cạch – Cứa mở ra.
Bên trong không bật đèn, trên tivi đang phát một bộ phim truyền hình không biết tên, phát ra ánh sáng lờ mờ. Hein thẳng tay mở đèn, trong phòng khách lập tức sáng choang, ngoài ban công chợt truyền đến tiếng hét ngắn ngủi.
Celin định lên tiếng, Hein đã nhanh tay túm người đến phòng ngủ chính trước.
Khóa điện tử của phòng ngủ chính liên kết với thiết bị, yêu cầu thiết bị trao quyền. Hein bảo Celin mở cửa đi. Không biết có phải do tâm lý hay không, hắn cứ có cảm giác xung quanh tràn ngập mùi hương kỳ quái.
Angus để trần nửa thân trên bước vào từ ban công. Trước người gã đang bế một Beta nam thân hình nhỏ nhắn.
Lúc thấy người đến là ai, Angus còn huýt sáo, đại ý là “lại dắt Alpha này về nhà qua đêm nữa à”.
Nhưng Celin không cách nào đáp lại vì Hein đã dùng một tốc độ không tưởng che mắt của cậu lại.
“Khu vực chung, tôi hiểu mà.”
Angus vô cùng thức thời, không đợi bọn họ lên tiếng đã bế người về phòng để lại quần áo và mấy thứ đáng ngờ đầy trên đất.