Ra khỏi phòng làm việc của sếp tổng, ngó nghiêng xem chừng mấy lần, Đồng Thiên Ái vô cùng may
mắn phát hiện trong lối đi nhỏ thật sự rất yên tĩnh không hề có bóng
người. Nhanh chóng đem giày cao gót trở lại dưới chân, mắt cá đang sưng
to khi tiếp xúc với chiếc giày liền truyền đến não một trận đau đớn
không thôi. Đồng Thiên Ái có nén đau đớn dưới chân, hướng nhân viên công vụ đang ngày càng đến gần. Vừa bước chân vào phòng làm việc, Đồng Thiên Ái cảm giác được ánh mắt của mọi người đang bắn tới . Cảm giác giống
như bị con muỗi chích một cái, tuy là hời hợt không đau nhưng cũng đủ
khiến cô cả buồi sáng đứng ngồi không yên.
Buổi sáng xui xẻo hết
gặp được cái đó ” Quỷ” rồi thì vì tránh né hắn ta mà cô bị trẹo chân,
ngay sau đó lại nhận được đặc thù chăm sóc của hắn ta, sau đó hắn….
Aaaaa! Thật là làm cho người ta phát điên mà. Mọi thứ đều giống như
trong phim truyền hình vậy, quá khoa trương!
Đồng Thiên Ái ngơ
ngác ngồi trước bàn làm việc, thẫn thờ nhìn chiếc máy tính phía trước
mặt. Không thể từ chức, không thể cầm cá ” Soa bình”, vậy cô không thể
làm gì khác ngoài việc nhẫn nại mà tiếp nhận.Cô còn phải ” đón tiếp” các loại chèn ép với ghen tị của nhân viên nữ trong công ty nữa.
Đồng Thiên Ái! Chịu đựng! Chịu đựng! Nửa năm thôi, chỉ có 6 tháng thôi! Nhất định sẽ vượt qua được!
Đồng Thiên Ái ngồi gặm nhấm buồn bực ảo não cho đến trưa, đến khi nhân viên
trong công ty lục đục đứng dậy đi về phía căntin, Đồng Thiên Ái vẫn ngồi ngồi ngẩn ngơ trên ghế, không nhúc nhích. Cô không phải là không muốn
ăn cơm, căn bản là do chân đang đau nên lười di chuyển. Chết mất! Không
lẽ lại chết đói ở chỗ này sao? Chết như thế mất mặt quá!
– Tôi mua cho cô hộp cơm nha! Phía trước truyền đến giọng nói êm ái của một cô gái.
Đồng Thiên Ái nghe thế, chợt ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một cô bé con
dáng dấp rất đáng yêu. Khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn đen láy,
chiếc mũi tròn tròn xinh xắn,có cả lúm má đồng tiền tròn trịa nữa. Ách.
Cô gái trước mặt sao cái gì cũng tròn vậy? Khoác trên mình chiếc áo sơ
mi màu lam cùng chiếc quần tây tối màu, mái tóc ngắn sát tai, cô gái này toát ra vẻ tươi tắn và hoạt bát của tuổi trẻ.
– A! Đồng Thiên Ái hết sức cảm kích nói “Cám ơn cô”.
Cô bé con mở trừng hai mắt, thấy Đồng Thiên Ái đưa tay nhận lấy thì cố ý
đem hộp cơm trên mày mình rụt lại. Đồng Thiên Ái vẻ mặt lúng túng…..
chẳng lẽ cô gái này cũng giống những người khác, cũng ghen tỵ với mình
sao? Nhưng khi nhìn thì tuyệt đối không giống thế.
– 30 đồng! Đây là tiền cơm! Thêm 5 đồng nữa là phí lao lực và đi lại. Vừa nói vừa đưa tay để trước mặt Đồng Thiên Ái.
“Két”. Đồng Thiên Ái sững sờ trong giây lát, nhanh chóng khôi phục lại phản
ứng “A… 35 đồng!”. Thì ra là tiền cơm. Nhanh tay mở ngăn kéo tủ, Đồng
Thiên Ái lấy ví tiền trong túi xách, lại phát hiện mình không có tiền
lẻ, trực tiếp lấy ra 40 đồng đặt vào tay cô gái trước mặt.
Cô gái dường như đã sớm chuẩn bị, từ trong túi quần lấy ra 5 đồng đặt ở trên
bàn “Tiền thừa của cô đây” đồng thời đặt hộp cơm ở trước mặt Đồng Thiên
Ái.
– Không! Không cần đâu! Cám ơn cô mua giúp tôi hộp cơm. Đồng
Thiên Ái thật sự rất cảm kích, không ngờ trong lúc này lại có người chịu giúp mình.
Cô gái cong miệng lên, cố chấp nói:
– Con người tôi làm việc rất rõ ràng
Đồng Thiên Ái xem thấy vẻ mặt thành thực của cô, không muốn cùng cô gái này
tiếp tục cãi cọ liền đem năm đồng này cất vào trong ví.
– Cô tên là Đồng Thiên Ái sao? Cô bé con tiếp tục hỏi.
– À! Vâng! Tôi tên là Đồng Thiên Ái, cô tên gi?. Không biết vì sao, đối
với cô gái tròn trịa này, Đồng Thiên Ái cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Cô gái nhỏ khẽ cúi người xuống, mái tóc ngắn tùy thời lắc lư theo, cười nói ” À! Tôi tên là Tiền YY”
“Tiền YY…..?” Đồng Thiên Ái ngưỡng mộ nỉ non tên cô, trợn to hai mắt ” Tên cô ý nghĩa không phải là ….”
“Phải! Tiền là duy nhất” Tiền YY nhẹ nhàng nói, vẩy vẩy bốn tờ tiền rực rỡ trên tay.
Quả nhiên tên gọi rất đặc biệt ngay cả con người cũng rất đặc biệt. Cùng
người khác rất khác biệt. Đồng Thiên Ái cũng bị khí thế của Tiền YY lây
sang, lo lắng phiền não lúc trước nhanh chóng biến mất, khuôn mặt tươi
cười theo thế là lộ ra. Hai người nhìn đối phương, thở ra một tiếng, ăn ý cùng nhau cười ra một tiếng.
Ở tại phòng làm việc bé nhỏ này,
hai cô gái bình thường như nhau, nhờ một phần cơm hộp từ đó xác định cở
sở giao tình. Quan hệ giửa người với người tồn tại thật kì diệu, có vài
người, chỉ cần nhìn một cái, chúng ta có thể xác định họ là người chính
mình muốn gặp. Mà đổi thành một số người bên ngoài, cũng chỉ nhìn một
cái liền biết cả đời mình sẽ chán ghét. Nói ví dụ như tên nào đó.
Sau khi biết Tiền YY, buồi chiều hôm đó trôi nhanh trong khoái trá, mặc dù
thỉnh thoàng cũng phải đón tiếp vài ánh mắt lạnh băng quét đến nhưng
cuối cùng Đồng Thiên Ái cũng không phải chiến đấu một mình.
4h 30′ đến giờ tan sở. Đợi cho mọi người xung quanh đi hết, lúc này Đồng Thiên Ái mời từ chỗ ngồi từ từ đứng lên.
“Còn đau quá!”. Đồng Thiên Ái nhíu chặt lông mày, cẩn thận từng chút một
hoạt động chân. Một lát còn phải đi một đoạn mới đến được trạm xe buýt.
ngồi xe thì phải 20 phút mới đi từ đây đến trạm xe, còn phải đi về căn
phòng nhỏ của mình nữa. Trời ơi! Không biết thang máy có bị hư không
đây? Không thề nào! Còn phải bò đến lầu cuối sao? Tình hình hôm nay như
thế này, cô làm sao mà di lên đây? Không lẽ phải bò lên hay sao?
– Đồng Thiên Ái!
Sau lưng vang lên giọng nữ thanh thúy. Tiền YY đi đến trước mặt, liếc nhìn
mắt cá đang sưng đỏ lên, hiểu biết gật gật đầu. Chính mình có xe máy,
Tiền YY tự nhiên nói “Đi thôi! Hôm nay tôi đưa cô về”
– Két!
Đồng Thiên Ái sững sờ tại chỗ. Chuyện lớn đây, cô chính là chưa ngồi xe máy
lần nào. Càng không dám nói với Tiền YY mình dị ứng với xe máy. Chính
xác hơn là cô sợ.