Tần Tấn Dương qua màn
hình nhìn cô đặt bút ký tên mình, trong mắt ỷ cười càng nồng đâm, giống
như là gian kế đã thực hiện được vậy, tâm tình tốt tự nhiên dâng cao lên vài chục dặm.
Quan Nghị đã quay trở lai văn phòng, tiến lại phía sau anh:
– Đồng Thiên Ái đã ký tên rồi!
-ừ.
Âm điệu bình ồn, không có một chút phập phồng nào Quan Nghị liếc mắt nhìn
anh, ánh mắt quét một đưòng về phía màn hình, Đồng Thiên Ái đã đứng dậy:
– Chúng tôi sắp đi rồi! Cậu không phải rất muốn gặp cô ấy à? Sao bây giờ còn không đi?
Khi vẫn còn đang ở Luân Đôn đã bắt đầu hỏi thăm tin tức của cô. Thâm chí khi về
nước, còn ngay lập tức mua lại công ty mà
co ứng tuyển. Thế mà hiện tại, khi tất cả kế hoạch đều tiến hành thuận lợi theo ý anh, tất cả đã xong xuôi, lại không vội vàng gặp cô. Thật là!
không thể hiểu anh nghĩ gì!
Tần Tấn Dương nhìn cô mỉm cười rời
đi, rồi mói ấn phím, màn hình liền tắt. Cuối cùng anh đứng lên, rất ung
dung khoái chí mà nói rằng:
– Chiều nay tôi nghỉ! Toàn bộ công ty giao cho cậu nhé!
Quan Nghị bị lời của anh làm ngẩn người, không kịp phân ứng gì cả. Vài giây sau, một tiếng hét thảm truyền đến:
– Tần Tấn Dương! Ai cho cậu nghỉ? Công ty toàn bộ giao cho tôi á? Tôi đã
bị cậu “hành hạ” suốt nửa năm trời rồi đấy!!….Người đâu rồi…?
Tần Tấn Dương thì đã sớm chạy ra đến cửa phòng, không thèm xoay người mà vẫy tay vói hắn.
– Cái tên tiểu tử thúi này!
Quan Nghị bóp bóp trán, vô lực lẩm bẩm.
Bước ra ngoài tòa nhà, Đồng Thiên Ải liền lôi di đông ra gọi cho Tiêu Bạch
Minh đầu tiên. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam trầm ổn của Tiêu
Bach Minh.
-Anh Bach Minh! Em nói anh biết nha!
Em qua rồi! Em qua rồi! Từ giờ trử đi không phải khắp noi tìm vỉêc nữa rồi!…
Đồng Thiên Ái phấn khỏi thông báo, hoàn toàn đang chìm vào niềm vui mới.
Thật à? Vậy thì tốt quá rồi! Chúc mừng em, Thiên Ái!
Trong giọng nói của Tiêu Bạch Minh cũng không giấu được kích động, thật lòng
chúc mưng. Đồng Thiên Ái liên tục gật đầu, ngẩng măt tươi cười:
– Anh Bạch Minh! Hôm nay em mời anh ăn tối! Ha ha.
– Hả, Thiên Ái mời? Hay là để anh mời Thiên Ái đi! Coi như để chúc mừng em thành công bước đầu!
– Không cần, là em mời anh, đừng tranh với em nữa!
Đồng Thiên Ái cầm điện thoại, đi tới bến xe bus, chân trái cô thỉnh thoảng lại gõ gõ xuống mặt đất.
Nhưng đúng lúc này, từ phía bên kia đường, một chiếc Benz màu đen châm rãi
tiến lại. Tần Tấn Dương ngồi trong xe, qua lớp cửa kính nhìn cô. Chỉ
cách có vài mét, nhưng vì cô đứng lặng trong đám người, liếc mắt liền
thấy cô. Sơ mi trắng, quần jean xanh, rõ ràng là cô chỉ mặc một bộ trang phục rất đơn giản, trông lại nổi bật và rực rỡ như vậy. Dường như tất
cả nhũng sắc màu xung quanh đều nhạt đi, mà hình ảnh của cô, chính là
màu sắc duy nhất đọng lại trong đáy mắt anh. Làm anh không thể không chú ý…
….Đồng Thiên Ái, gặp em ngày mai…
Đạp mạnh chân ga, thu về tầm mắt.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước, chỉ lưu lại làn gió lạnh tùy ý thối qua…
Sáng sớm đep trời. Cũng như hôm qua, lúc xe bus chuẩn bị đóng cửa, cách đó không xa có môt người vôi vã chạy tới:
– Chờ môt chút, chờ môt chút…
Thảm quá!
Ngày hôm qua, anh Bạch Minh tăng cô một đôi giày mới, chúc mừng buổi phỏng
vấn thành công. Mặc dù gót chỉ hơi cao một chút, bây giờ đi vào chân mới phát hiện như là đi trên mũi kim vậy. Sao lại khó đi như thế chứ? Sao
chân lại đau nhức thế này? Các ngôi sao trên truyền hình làm thế nào mà
đi được nhỉ? Thật là thần kỳ! thật là khủng khiếp!
Cửa xe bus
cũng giống như hôm qua, vừa đóng lại liền mở ra. Đồng Thiên Ái nhăn nhó
bước lên, lấy ra mấy đồng tiền xu, bốn đồng để lên mặt bàn chỗ lái xe
ngồi, mặt khác lại thả vào cái máy bán vé tự động chưa bao giờ có người
dùng đến, bốn đồng.
– Bác à, cảm ơn bác ngày hôm qua giúp cháu. Từ giờ về sau, mỗi ngàv hai lần lên xuống, cháu sẽ chỉ đi mỗi tuyến xe này thôi!
Đồng Thiên Ái vui vẻ cười nói. Tài xế xe bus gật đầu, cười sang sảng nói:
– Đuợc, được! Thế thì từ giờ bác cũng từ từ mở cửa! Sẽ không làm cho cháu không lên xe được!!!
Waa! Cảm ơn bác ạ!
Thiên Ái nhắm mắt lại, tựa đầu vào tay vịn của chiếc xe.
Thiên Ái. Mẹ nói con nghe này!
– Vâng?
– Trên thế giới này, có hai việc con không thể bỏ lỡ…
– Hai việc gi hả mẹ?
– Một cái là chuyến xe cuối cùng để về nhà, cái còn lại là người yêu con sâu sắc. Con gái cưng, nhớ kv chưa? …
Me, con vẫn nhớ.
Này có tính là chuyến xe cuối cùng để về nhà không? May mắn thay, ít nhất là có một cái trong số đó cô không bỏ lỡ mất.
Vừa mới bước vào tòa nhà nơi công ty cô đặt trụ sở, thấy một đám người đang nhỏ giọng thảo luận điều gì đó.
– Cô có nghe nói gì không?
– Một cô gái nói thầm. Lại một cô khác vội lên tiếng:
– Nghe nói cái gì cơ? chuyện gì cơ?
– Nghe nói công ty Âu Tiệp đã bị thu mua lại nha! Hơn nữa công ty mua
vào, lại là tập đoàn lớn mà toàn bộ nhân viên của Đài loan đều mơ ước
được vào làm đấy!
Cô này làm nguyên một tràng. Đồng Thiên Ái không khỏi bước chậm lại. Âu Tiệp công ty? Hà? không phải công ty mà cô đang làm sao?
Một “bà tám”khác kêu lên một tiếng:
– Có chuyện như thế sao? Bị công ty nào thu mua lại vậy?
– Nói cho cô biết nha, đừng kích động…
Người nói đúng là cố ý làm cho người ta tò mò.
– Nói mau nói mau!!!!
– Tập đoàn Tần thị!
Cô này bình tĩnh nói ra tùng chữ một. Đám người đang nhỏ giọng bàn tán
bỗng nhiên nổ tung. Chủ đề này thật kích thích nha, tập đoàn tài chính
Tần thị hùng mạnh nhất Đài Loan, tự nhiên lại thu mua một công ty nhỏ
như vậy?
– Waaaaaaaaaaaaaa!
Không biết ai đó hét lên môt tiếng, mắt sáng lên:
– Vậy không phải là có thể nhìn thấy Tần tổng giám đốc rồi?
Đồng Thiên Ái khựng lại, không thể bình tĩnh thêm được nữa. Cái gì? Tần thị
thu mua Âu Tiệp rồi? Sao có thể như thế chứ? Chắc là không đâu! không
thể nào!
Bỗng nhiên, mấy cô gái bên cạnh đều run rẩy đứng tại
chỗ, bộ dạng thất hồn lạc phách. Mà các anh chàng lại buồn thỉu, rất ăn ý đứng dạt ra hai bên.
Đồng Thiên Ái ngẳng đầu nhìn về phía người
đang đến, bụm miệng không dám tin. Tần Tấn Dương, cái tên biến thái đã
biến mất tăm mất tích suốt thời gian qua…tự nhiên lại xuất hiện…