Tần Tấn Dương nghe
được hai chữ “Mommy”, vội vã thu tiếng hô. Chậm rãi xoay người, tầm mắt
đón nhận khuôn mặt tươi cười của bà. Người đang đi đến chính là phu nhân của Tần Quan Đào
– Đại phu nhân nhà họ Tần – Tiết Dĩnh, cũng
chính là mẹ của Tần Tấn Dương. Khoác trên mình chiếc áo len mỏng màu
hồng nhung, quần lụa dài chấm mắt cá chân, trang phục giản dị, trang sức cũng không hề khoa trương, trên cổ mang một chuỗi ngọc trai, tạo cho
người ta cảm giác thật ấm áp, dễ gần. Thời gian dường như thật ưu ái bà, không hề lưu lại nhiều dấu vết. Một phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn
qua lại chưa đến ba mươi. Trân châu trắng ngọc trắng ngà, điểm thêm chút hồng phấn, tạo cho người ta cảm giác ấm áp, ôn nhu, hệt như khí chất
của bà.
Tần phu nhân nhẹ chau mày, thanh âm cũng nhẹ nhàng:
– Kỳ Kỳ, sao lại bướng bỉnh như vậy? Anh con vừa trở về, chắc chắn là mệt mỏi. Nghe lời mẹ nhanh chóng leo xuống người anh con nào!
Du Ty
Kỳ le lưỡi, khác hẳn với vẻ ngang bướng hồi nãy, ngoan ngoãn buông tay
trèo xuống. Cúi đầu chạy tới bên cạnh Tần Phu nhân, kéo kéo tay bà,
hướng về phía Tần Tần Dương trừng mắt.
Gần ba năm nay không trở
về, gặp lại người thân, trong ngực chợt ấm áp, nhưng lại không biết thế
nào mở miệng. Có chút bối rối gọi một tiếng:
– Mẹ.
Tần phu nhân nghe thấy thế, vội vã đưa tay ôm trán, ánh mắt ai oán nhìn hắn, giọng điệu vô cùng thê lương nói:
– Bây giờ đã gọi là “Mẹ” rồi nha! Trước đây anh còn gọi tôi là “Mommy” đâu.
Tần Tấn Dương nhăn mặt, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu! Hắn chỉ biết
là, một lát nữa thôi sẽ xảy ra chuyện, mà chuyện này tuyệt đối sẽ không
hay ho gì!
– Ôi! Quan Đào à! Ông về mà xem quý tử nhà ông, cư
nhiên gọi “mẹ”, tôi biết ông chết cũng không thể nhắm mắt a! Tôi thật sự là…
Tần phu nhân vừa nói, tròng mắt vừa đảo quanh, nước mắt
ngay lập tức tràn đầy khóe mắt. Vẫn là tiết mục cũ, giống hệt ba năm
trước. Tần phu nhân thấy quý tử nhà mình vẫn đứng yên không hề có động
thái gì, càng thêm tức giận, càng tiếp tục ai oán:
– Ôi Quan Đào à! Nếu như ông vẫn còn sống thì tốt rồi! Tôi…
… ………
Rốt cuộc, có kẻ không chịu nổi:
– Mommy!
Khóe miệng giật giật, trong lòng tuy rằng không tình nguyện, nhưng thật
không có cách nào. Sau đó, hắn đi tới bên cạnh bà, hôn nhẹ lên trán bà
một cái. Giống hệt như lúc nhỏ, mỗi ngày đều như vậy. Những chuyện xảy
ra trước đó thật lâu, bây giờ nghĩ lại, giống như đã qua hàng thế kỉ.
Tần phu nhân ngay lập tức đổi sắc mặt, bộ dạng thê thảm vừa rồi hoàn
toàn biến mất. Đổi lại là khuôn mặt cười híp cả mắt, mặt đỏ bừng, vô
cùng thỏa mãn.
Du Ty Kỳ giậm giậm chân, không cam lòng ngẩng đầu “kiện”:
– Thật không công bằng nha! Anh Tấn Dương chỉ hôn mẹ, cũng không hôn em!
Vừa dứt lời, ngay lập tức nhận được cái lườm từ ai đó!
Tần phu nhân không để ý chuyện hai người tranh cãi, trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi khuôn mặt tuấn tú của con trai, tỉ mỉ xem, một chút chi tiết nhỏ
cũng không chịu bỏ qua. Có lẽ, bà muốn từ khuôn mặt này, tìm thấy bóng
dáng của người chồng bà thương yêu nhất. Ba năm không gặp, hắn càng ngày càng trưởng thành, càng thêm ổn trọng, tuy rằng nhìn qua có chút lạnh
lùng, nhưng như thế càng ra dáng đàn ông!
Ai nha nha!!! Quả nhiên rất giống Quan Đào.
– Lần này, mẹ gọi con về gấp gáp như thế, đã xảy ra chuyện gì?
Tần Tấn Dương không có ý định ở lại, vì vậy trực tiếp mở miệng hỏi. Tần phu nhân đỏ mặt, nghĩ mãi không ra lý do gì có thể gọi là ” trọng đại”. Ấp
úng mãi, ngón trỏ vẫy vẫy trước mặt anh:
– Mommy ngày hôm qua học nấu ăn, cắt vào tay, có thể nói là chuyện lớn không?
-… ……
Biết ngay mà! Hắn chỉ biết, chắc chắn là như vậy! Đây là lí do gì chứ? Sở dĩ hắn vẫn không chịu trở về, chính là vì hắn đã qua quen với cuộc sống tự do tự tại! Tần Tấn Dương mặc dù trong lòng bực mình, nhưng ngoài mặt
vẫn mỉm cười:
– chuyện công ty ở Đài Loan thật sự rất bận rộn…
– Mommy ba năm nay chưa được một lần gặp con, rất nhớ con, như thế cũng không được sao?
Tần phu nhân nhìn quý tử, khóe mắt lại chực trào nước mắt.
– ……
Tần Tấn Dương nhíu nhíu mày, thở dài, cảm thấy vô cùng bất lực với lí do của bà:
– Mẹ nói đi, lần này muốn con ở lại bao lâu?
Tần phu nhân ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ, kiểu gian kế đã thành công rồi vậy:
– Không nhiều lắm, mommy cũng biết con bề bộn nhiều việc, như vậy đi! Ở
đây cùng với mẹ đến qua lễ Giáng sinh rồi hãy trở về nha!
Tần Tấn Dương nhìn bà, mở to mắt, thật là hết chỗ nói rồi!
Đài Bắc, Trung Quốc.
Bận rộn suốt cả một ngày, bây giờ Đông THiên Ái mới trở về nhà trọ. Lấy
chìa khóa mở cửa, nhìn qua một vòng khắp phòng, thấy thật vắng vẻ. Thế
nào? Thiên Ái? Mình rốt cuộc làm sao vậy? trước đây vẫn luôn một mình
thế này mà? Lẽ nào cùng tên biến thái kia ở một tuần thôi, lại bắt đầu
sợ cô đơn sao? Hắn chỉ là một tên biến thái thôi à!
Được rồi, cứ như cũ, trước tiên đi tắm, sau đó tìm gì đó bỏ bụng.
Ngồi trên sô pha, tùy tiện mở tivi, mới phát hiện, có thêm một người thực
vui vẻ. Cảm thấy có chút phiền muộn, cô liền tắt tivi. Điện thoại để
trên bàn chợt rung, xoay tròn vài vòng. Đồng Thiên Ái ngay lập tức cầm
lên, thấy trên màn hình hiện lên ba chữ: ” Tiêu Bạch Minh”. Không biết
vì sao, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát khó tả. Chính cô cũng
không thể giải thích được tại sao lại có cảm giác mất mát này. Cô bắt
máy:
– alo, anh Bạch Minh!
– Thiên Ái! Công việc ở Đài Nam thuận lợi chứ? Có ăn uống đầy đủ không?
Tiêu Bạch Minh vừa bắt đầu liền quan tâm hỏi.
Trên mặt Đồng Thiên Ái liền tươi tỉnh, không còn cách nào khác, phải tiếp tục nói dối:
– À, vâng! Công việc coi như thuận lợi, em mỗi ngay đều ăn uống đầy đủ nha!
– Không đến trường cũng không có việc gì sao?
– À, chuyện đó đã có Tiểu Tình giúp em…
Bắt chéo chân, bắt đầu qua điện thoại hàn huyên lan man…