Những ngày “Ở chung”
lặng lẽ vượt qua trong sự nhẫn nhịn của cô. Trừ bắt gặp anh đang buổi
sáng mặc quần lót đi khắp nơi, hoặc là ngủ đến nửa đêm, cô luôn rời
giường xem thử
cửa phòng có khóa kỹ hay không, sau đó mới có thể
an tâm ngủ. Bỏ qua một bên cái khuôn mặt làm người ta ghét kia, những
ngày sau này sống rất vui vẻ. Tiêu Bạch Minh vào ngày thứ hai sau khi cô dọn đi đã gọi điện hỏi thăm, hỏi cô đi đâu. Cô chỉ bộ ngớ ngẩn để lừa
đảo, lại nói láo một lần nữa, cô nói với anh mình theo đoàn chụp ảnh đi
đến Đài Nam rồi. May mắn là, Tiêu Bạch Minh cũng không có hoài nghi.
Ngược lại dặn dò cô phải chú ý an toàn, nhớ ăn cơm. Đồng Thiên Ái cầm
điện thoại di động, trong lòng cảm động a! Anh Bạch Minh, thật tốt! Vài
ngày sau đó, đi học liền ngủ, tan giờ học lại bắt đầu công việc làm
thêm.
Cũng giống như cuộc sống thường ngày trước kia, không có
chút gì biến hóa, chỉ là ánh mắt của anh ta, khiến Đồng Thiên Ái cảm
thấy càng ngày càng khó chịu. Tựa như một con chó, thấy được miếng thịt. . . . . . Sắc ~ meo ~ meo ~ . Hiếm khi có một ngày, buổi tối cô quay
về sớm, quy cũ, rất quy cũ, Đồng Thiên Ái tắm nước nóng. Nấu một chén mì
ăn liền, ngồi ở trên ghế sa lon, mở ti vi tiêu khiển, chỉnh mấy kênh
giải trí. Trong màn hình TV, người nữ chủ trì cười háo sắc đến híp cả
mắt, tần số chớp chớp đôi mắt cũng làm cho người xấu hổ. Ống kính chuyển một cái, gương mặt tuấn tú của Tần Tấn Dương đột nhiên thoáng hiện ở
trong màn hình. Anh mặc quần áo thoải mái màu trắng,
thay đổi bộ
Âu phục trầm ổn thường ngày, những vẫn tuấn tú như thế. Vén hai chân
ngồi một mình ở trên ghế sa lon, một tay khoác lên dựa lưng ghế sa lon.
Có lẽ là bởi vì cách TV nụ cười của Tần Tấn Dương trong màn ảnh, vào
thời khắc này có vẻ không còn chói mắt như thế nữa. Đôi môi mỏng, thoải
mái, mím lại thành một độ cong đẹp mắt. Và đôi mắt lấp lánh như có hồn
đó, giống như đang nhìn chăm chú vào cô, chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, đối diện ống kính, sắc bén khôn khéo khóa cô lại, thâm thúy không thấy
đáy. Hai tay của cô đang ôm gối dựa, không tự chủ níu chặt. Sau đó,
trong màn hình TV, dưới tình huống không hề báo trước, nhìn cô, lộ ra nụ cười trầm ổn mê người. Buồn buồn. Có thứ gì nện vào cô. Nếu không, tại
sao trái tim của cô lại đập nhanh đến như vậy? Chợt nhảy bật lên từ trên ghế salon, thậm chí thậm chí quên luôn việc phải bấm nút tắt ti vi. Cứ
trực tiếp gỡ chuôi ti vi ra khỏi ổ điện, nụ cười của anh ngay sau đó
cũng biến mất ở trước mắt. Chuông điện thoại đúng dịp vang lên, “Ring —— Ring ——” Ai lại gọi thế nhỉ? Đồng Thiên Ái liếc một cái, dậm chân đi
tới máy điện thoại bên cạnh, phiền não đè xuống phím kết nối. “Thiên Ái, em ăn cơm chưa? Có phải đang ăn mì không? Tôi đang lái xe tới chờ một
chút. . . . . .” Giọng nam trầm ấm của Tần Tấn Dương vang lên. Đồng
Thiên Ái giận dễ sợ, buồn bực nói, “Tôi chỉ thích ăn mì! Không —— Cần —— Anh —— Quan ——Tâm” Điện thoại bị chợt cắt đứt, phát ra một chuỗi manh
âm dài. A a a! Muốn chết! Đồng Thiên Ái mi đang tức cái gì? Mặt của mi
sao lại đỏ như thế? Trời ơi! Ai tới nói cho cô biết đi!