Nhìn Hách Quang Quang không biết đã nghe lén từ bao giờ, lông mày tuấn nhã của Tả Trầm Châu kinh ngạc nhảy nhẹ xuống, dù vẻ mặt không quá kinh động, nhưng trong lòng vốn đã cực kỳ kinh ngạc, võ công của hắn tuy không phải hạng nhất, nhưng người có thể ẩn nấp quanh người hắn trong vòng năm trượng một lúc lâu mà không bị hắn phát hiện cũng không nhiều, nếu không phải người thiếu niên trước mắt tự mình nhảy ra chắc hắn cũng không biết bên cạnh có người!
Áp chế chấn động trong lòng, Tả Trầm Châu cúi đầu, thấy vẻ mặt Diệp Tử Thông không được tự nhiên, không khỏi hết sức giật mình, chất vấn: “Tử Thông thật sự trộm đồ? Trộm gì thì mau trả lại, bị phụ thân cháu biết cho cháu nếm mùi đau khổ!”
Nghe Tả Trầm Châu nhắc đến phụ thân, Diệp Tử Thông run run, nhớ đến phụ thân không thích nhất là nó nói dối, lời phủ nhận trên đầu lưỡi lập tức nuốt trở về, mấp máy môi oán hận nói: “Mới mất mấy lượng bạc đã dây dưa đuổi đến tận đây, đến mức đấy sao? Chút bạc rách đó cho ta đá chơi cũng không đủ trọng lượng!”
“Xem không vào mắt mà ngươi vẫn trộm? Đồ biến thái!” Hách Quang Quang bị một bộ dáng vênh váo “Ta trộm đồ của ngươi là đã coi trọng ngươi” làm giận dữ, giáo huấn nói, “Ta thấy thằng nhóc xúi quẩy nhà ngươi đúng là ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, nếu rảnh quá thì gặm đá mài răng đi, đừng ra ngoài gây rối hại người, phá hài tử nhà ai vậy? Thật chẳng đáng yêu chút nào!”
“Vị công tử này, ngươi nói vậy không khỏi hơi quá mức đi? Tử Thông vẫn chỉ là một đứa bé.” Người bình thường đều sẽ bao che, Tả Trầm Châu cũng không ngoại lệ.
“Nếu như người bị trộm là ngươi, ta xem ngươi còn cho là vậy không!” Hách Quang Quang trừng mắt nhìn Tả Trầm Châu, ban đầu chỉ lo nhìn chằm chằm Diệp Tử Thông mà không chú ý đến nam nhân này, bây giờ nhìn kỹ phát hiện dáng dấp nam nhân này còn rất mặt người dạ thú, rất lịch sự nho nhã, gương mặt trắng nõn nà làm người ta nhìn rất dễ chịu, ánh mắt ướt át lại không mất đi khôn khéo, nhìn ra được là loại người biết kiếm tiền, kiểu như gian thương.
“Túi tiền là ta trộm, không được dữ dằn với Tả thúc thúc!” sắc mặt Diệp Tử Thông càng thúi hơn, tùy tiện lục trên người lấy ra một tờ ngân phiếu với mấy đĩnh bạc vụn còn thêm một viên ngọc bội, quẹt quẹt quẹt chạy đến lườm Hách Quang Quang đằng trước, nhét toàn bộ tiền bạc đã đổi từ lúc đi trên đường, tức giận nói, “Những thứ này cho ngươi hết đã đủ chưa? Tốt hơn nhiều so với cái túi tiền nghèo nàn kia của ngươi.”
“Tử Thông. . . . . .” Tả Trầm Châu vô cùng đau đớn nhìn những tài vật trong tay Hách Quang Quang, mỗi món đồ trên người Diệp Tử Thông đều có giá trị liên thành, cho dù trao qua đổi lại cũng không thấp hơn trăm lượng, trộm của người mấy lượng trong chớp mắt phải đền người ta hơn trăm lần, bại gia cũng không cần bại pháp như vậy chứ.
Tiền tuy nhiều, Hách Quang Quang tuy động lòng, nhưng cũng không nhận lấy những tài vật không thuộc về nàng, đi lên vài bước đưa nhét lại những thứ đó vào tay Diệp Tử Thông, cầm cánh tay nhỏ của nó yêu cầu nói: “Nhìn tuổi ngươi còn nhỏ nên ta không so đo với ngươi, chỉ cần trả lại túi tiền cùng ngân lượng của ta là được.”
Diệp Tử Thông làm thế nào cũng không rút tay ra được, căm giận quay mặt đi hừ một tiếng: “Túi tiền mất rồi!”
“Cái gì? ! Mất? Làm sao lại mất?” Hách Quang Quang giận dữ, theo bản năng tay nắm chặt, vô thức nắm cánh tay nhỏ nhắn của Diệp Tử Thông đến đau đớn.
“Buông tay!” Tả Trầm Châu thấy thế sải bước xông lên trước, nâng ngón tay bắn lên cổ tay Hách Quang Quang thuận lợi giải thoát cho Diệp Tử Thông, cánh tay dài bao quát bảo vệ Diệp Tử Thông phía sau người, lạnh mặt nói: ” Tử Thông trộm túi tiền của các hạ là nó không đúng, Tả mỗ thay nó nói lời xin lỗi. Mất túi tiền hai thúc chất chúng ta vô cùng áy náy, có thể đền cho ngươi, các hạ muốn bao nhiêu cứ nói ra.”
“Mẹ nó! Đã ăn trộm còn càn rỡ như các ngươi đúng là hiếm thấy!” Hách Quang Quang nhổ một ngụm nước bọt đánh “toẹt” xuống đất, xoa cổ tay bị hắn bắn đau, thấy trên cổ tay trắng mịn nháy mắt đã sưng lên đỏ ửng, há mồm liền mắng, “Coi dáng vẻ ngươi là người, hóa ra vô đạo đức không bằng cả súc sinh! Bản thiếu gia muốn đòi lại túi tiền chẳng lẽ là sai à? Ta đi ra ngoài tìm người tới đây phân xử, hỏi rằng các ngươi đã trộm đồ còn cao cao tại thượng, chẳng những lời mặn lời nhạt lại còn động thủ thì có đúng hay không!”
Huyệt thái dương Tả Trầm Châu giật giật, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia phiền muộn, hít một hơi thật sâu ẩn nhẫn nói: “Vị công tử này hiểu lầm rồi, Tả mỗ chưa từng nghĩ muốn làm nhục các hạ, vừa rồi chỉ lo lắng cho tiểu chất mới bất đắc dĩ ra tay hơi nặng, về việc này Tả mỗ cảm thấy thật có lỗi, hi vọng các hạ nguôi giận. Nhưng túi tiền đã mất, chỉ sợ không tìm được, nếu cảm thấy Tử Thông bồi thường không đủ, Tả mỗ ở đây còn có một chút ngân lượng. . . . . .”
Hách Quang Quang xoa cổ tay đang âm ỉ đau đớn cau mày nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta đang nhân cơ hội dùng công phu sư tử ngoạm vơ vét tài sản của các ngươi? Hừ, bản thiếu gia là người có đạo đức! Không cuồng không giành không chơi gái không cờ bạc, càng sẽ không đuối lý mà ức hiếp người bị hại, cũng sẽ không cậy vào bản thân có chút tiền dơ bẩn đã tự cho là tài trí hơn người mà không coi người khác ra gì!”
Cho dù tính tình Tả Trầm Châu tốt đến đâu, nghe đến mấy lời ngụ ý này sắc mặt cũng có chút không nhịn được, hai quả đấm ở trong tay áo siết chặt, miễn cưỡng áp chế ý nghĩ muốn đánh văng Hách Quang Quang, hỏi: “Vậy các hạ muốn bồi thường như thế nào? Chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của Tả mỗ chắc chắn sẽ cố gắng thỏa mãn.”
“Thỏa mãn?” Hách Quang Quang xoa bóp đến khi cổ tay hết đau mới buông ra, phủi tay áo giương mắt không chút cảm xúc nhìn Tả Trầm Châu, “Mất bạc thì chẳng tính, nhưng túi tiền kia là di vật của người mẹ đã mất của tại hạ, mất nó thì ngươi định bồi thường thế nào?”
Tả Trầm Châu sững sờ, lửa giận cố nén nhất thời bị lời nói của Hách Quang Quang dập tắt, di vật mất đi, bọn họ cho dù có nhiều tiền cũng không đền nổi.
Diệp Tử Thông đứng phía sau Tả Trầm Châu nghe vậy mí mắt run rẩy, mắt to nhanh như chớp đảo đảo, thừa dịp không có ai chú ý lặng lẽ đưa một tay vào trong ngực lấy ra túi tiền trống không, rất nhanh giấu trong cổ tay áo.
Ai ngờ, động tác nó tự cho là thần không biết quỷ không hay lại bị dư quang khóe mắt vẫn luôn chú ý đến nó của Hách Quang Quang nhìn thấy.
“Thật xin lỗi.” Lần này Tả Trầm Châu xin lỗi chân thành hơn nhiều.
“Thôi, đồ cũng không phải ngươi trộm, vì để bảo vệ một vật nhỏ phiền nhiễu như vậy, ‘ khuất tôn hu quý’ xin lỗi bản thiếu gia vừa không có tiền lại không có quyền cũng rất thảm rồi, ta đây chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, tại hạ còn có việc gấp, không chấp nhặt với các ngươi nữa.”
(khuất tôn hu quý: ý chỉ người có địa vị cao quý mà phải chủ động hạ thấp thân phận, nhân nhượng cho người có địa vị thấp.)
Hách Quang Quang nói xong tầm mắt rời xuống nhìn Diệp Tử Thông phía sau Tả Trầm Châu, vươn tay ra nói, “Ngươi đưa ta năm lượng bạc là đủ rồi.”
Diệp Tử Thông không ngờ Hách Quang Quang dễ dàng đã bỏ qua như vậy, lại sợ chuyện hôm nay bị phụ thân biết được, vì vậy không giở tính khí tiểu thiếu gia nữa, ngoan ngoãn lấy ra một đĩnh bạc năm lượng đưa tới.
Hách Quang Quang nhận lấy bạc nhét vào trong tay áo, ngồi xổm người xuống rất tốt bụng vuốt y sam của Diệp Tử Thông bởi vừa bị kéo mà hơi nhăn nhúm, kéo cánh tay nó xoa nhẹ mấy cái, không để ý bài xích né tránh của nó bắt lại hai cái tay nhỏ đang bọc trong tay áo rồi nhéo mỗi bên một cái nói: “Tay nhỏ nhắn nhìn thật thích, da mịn thịt mềm, tiểu tử này phải biết tay xinh đẹp như vậy thích hợp sờ nữ nhân, sờ túi tiền của người ta đã có thể làm nhục rồi.”
Sờ nữ nhân. . . . . . Tả Trầm Châu ở bên cạnh nghe xong khóe mắt quất thẳng tới.
Diệp Tử Thông vất vả lắm mới thoát khỏi ma trảo của Hách Quang Quang, lui về phía sau một bước ghét bỏ nhìn chằm chằm Hách Quang Quang: “Ngươi đâu phải là mẹ ta, bản tiểu gia tại sao phải nghe lời của ngươi?”
Hách Quang Quang nghe vậy hai hàng lông mày dựng đứng, không vui nói: “Bản thiếu gia là nam nhân! Sao có thể làm mẹ ngươi? Phải gọi cha mới đúng!”
“Ta có phụ thân rồi!”
Chẳng thèm cãi nhau với một đứa nhóc, cánh tay dài của Hách Quang Quang chụp tới ôm lấy Diệp Tử Thông đang giương nanh múa vuốt nhét vào trong lòng Tả Trầm Châu, trong nháy mắt rút tay về vô ý lướt qua cổ tay áo hắn, lui về phía sau khoát tay nói với một lớn một nhỏ: “Lời xin lỗi của ngươi thành ý đã đủ, bản thiếu gia đại nhân có đại lượng nên không chấp nhặt với các ngươi nữa, đi đi thôi.”
Tả Trầm Châu ôm Diệp Tử Thông đang trộm lườm Hách Quang Quang, giải quyết xong phiền toái nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt ôn hòa nói: “Vậy chúng ta đến đây tạm biệt, sau này còn gặp lại.”
“Sau này còn gặp lại.”
Hai thúc chất đi xa, Hách Quang Quang cũng ra khỏi ngõ nhỏ, dọc theo đường đi khóe miệng dương nhẹ, bỏ năm lượng bạc nhét vào túi tiền vừa trộm lại trong tay Diệp Tử Thông, vuốt hoa sen sinh động đã cũ được thêu trên túi tiền, trái tim vẫn lơ lửng cuối cùng cũng kiên định, nếu không phải tìm được túi tiền này, hôm nay vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Hách Quang Quang tâm tình thật tốt, không chỉ lấy lại được túi tiền, còn được thêm gần ba lượng bạc, chủ yếu nhất đó là . . . . .
Từ trong ống tay áo lấy ra hai tờ thiệp mời màu đỏ to bằng ba bàn tay, nàng không biết chữ nên không biết bên trong viết cái gì, nhưng nếu đã được nam nhân kia thu vào trong tay áo chắc có chỗ để dùng, Hách Quang Quang nàng vốn là người không chịu thiệt, một lớn một nhỏ kia không chỉ trộm đồ của nàng lại còn rất không lễ độ với nàng, nàng đâu có lí nào đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân bỏ qua cho bọn họ, hẳn nên “Đáp lễ” một cái, trộm hai tờ thiệp mời này để đáp lễ cái tên đã bắn đau cổ tay nàng!
(Edit by Diễm, truyện được đăng tải tại diendanlequydon và diemmo.wp.com)
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, Diệp Tử Thông không nhìn thấy Hách Quang Quang mới ý thức mà nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng thân thể trong lòng Tả Trầm Châu, nhưng tay vẫn nắm giữ túi tiền, khi Diệp Tử Thông đang nhếch miệng cười trộm buông tay ra định nhìn thứ ở trong tay thì sắc mặt lập tức cứng đờ, vứt bỏ miếng vải hoa không biết lấy từ đâu ra, nghiêng đầu sang chỗ khác trợn mắt về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn u ám, nghiến răng, tay đang ôm cổ Tả Trầm Châu vô thức nắm chặt.
“Sao vậy?” Tả Trầm Châu rõ ràng phát hiện tâm tình khác thường của tiểu tử này, dừng bước lại quan tâm hỏi.
“Không, không có gì.” thanh âm Diệp Tử Thông cứng ngắc trả lời, nó đâu dám nói là nó định lén lút tìm túi tiền vừa trộm được, kết quả không để ý bị tên đáng ghét kia trộm lại, chỉ có thể một mình hờn dỗi nuốt uất ức vào bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cứng đến nỗi hận không thể đụng chết ruồi bọ.
“Đừng học bản mặt ấy của phụ thân cháu, khó coi. Tuổi nhỏ đã học bản mặt già cẩn thận sau này lớn lên có nếp nhăn.” Tả Trầm Châu nâng ngón tay vuốt lên lông mày đang nhăn lại của Diệp Tử Thông khẽ cười.
“Gạt người, cho dù phụ thân nghiêm mặt, trên mặt không hề có nếp nhăn, phụ thân còn đẹp mắt hơn Tả thúc thúc nhiều!” Diệp Tử Thông mặc dù thân thiết với Tả Trầm Châu, nhưng so với người thân duy nhất kia của nó còn kém rất xa.
“Cháu đồ không có lương tâm, Tả thúc thúc đúng là thương lầm cháu rồi.” Giọng Tả Trầm Châu rất chua, giả bộ tức giận nhéo gương mặt trắng nõn của Diệp Tử Thông.
“Tả thúc thúc, khi Tử Thông trở về phụ thân có tức giận không?” Càng đi về trong lòng Diệp Tử Thông càng thấp thỏm.
“Giờ mới biết sợ? Lúc ấy giận dỗi chạy ra ngoài sao không nghĩ đến hậu quả?” Tả Trầm Châu liếc Diệp Tử Thông chế nhạo.
Diệp Tử Thông tủi thân mím môi, vùi mặt vào cổ Tả Trầm Châu không nói lời nào.
“Đừng lo, có Tả thúc thúc ở đây, cha cháu sẽ không làm gì cháu đâu.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
Một lớn một nhỏ đi vào một nơi khá rộng, trong viện rất có uy nghiêm, Tả Trầm Châu giao Diệp Tử Thông cho ma ma nghênh đón, dặn bà dẫn nó đi xuống rửa mặt chải đầu, còn mình thì đi tới thư phòng phía đông.
Không gõ cửa, gật đầu một cái với thị vệ đang cung kính hành lễ với hắn rồi trực tiếp vén rèm tiến vào.
Người trong thư phòng toàn thân hắc y đang ngồi sau án thư lật xem sổ sách, nhìn thấy Tả Trầm Châu liền để sổ sách vừa xem xuống, thân thể lười biếng không mất quý khí chậm rãi dựa vào sau ghế, híp mắt nhìn về phía Tả Trầm Châu ngồi bên cạnh, trầm giọng hỏi: “Tử Thông đã trở lại?”
“Đã về, đích thân bản hộ pháp ra mặt đâu thể nào tay không trở về?” Tả Trầm Châu khẽ cười với Diệp Thao giống Diệp Tử Thông cơ hồ như đúc từ một khuôn nhưng hiển nhiên lớn hơn và lạnh hơn rất nhiều, Diệp Thao tuy là chủ tử của hắn, nhưng thực ra hai người tựa như bằng hữu, có thể tùy ý nói chuyện, những thuộc hạ kia ở trước mặt Diệp Thao luôn e ngại vẻ trầm tĩnh của hắn ta, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, chỉ có hắn dám đùa cợt trước mặt Diệp Thao.
“Quay về là tốt rồi.” Diệp Thao gật đầu một cái, không tiếp tục hỏi nữa.
“Này, đây là nhi tử thân sinh của ngươi, sao không quan tâm lo lắng hơn một chút vậy? Rõ ràng ngươi mới là phụ thân, kết quả lại giống như ta là phụ thân của Tử Thông vậy.” Tả Trầm Châu bất mãn với phản ứng không mấy quan tâm của Diệp Thao, chưa từng thấy một phụ thân không để ý đến nhi tử của mình như vậy.
Lông mày anh tuấn của Diệp Thao hơi nhíu lại, giống như vừa nhớ ra cái gì đó, ánh mắt chăm chú nhìn Tả Trầm Châu đang bất mãn nói: “Nếu không phải bị ngươi làm hư, Tử Thông sao dám tự mình trốn đi? Không hiểu chuyện như vậy làm người khác thêm phiền, phạt cấm túc nó mười ngày, mỗi bữa năm mặn ba nhạt một canh đổi thành hai mặn một nhạt một canh, mỗi ngày viết một trăm lần ‘ Tử Thông sai rồi ’, viết không xong không được đi ngủ.”
“Trừng phạt này của ngươi không khỏi quá nặng đấy chứ? Nó là đứa trẻ thân thể đang phát triển, ngươi lại giảm khẩu phần, mà nó mới sáu tuổi, nó viết chữ có thể nhanh như ngươi sao? Một trăm lần ngươi xem nó thế nào mới viết xong.” Tả Trầm Châu rất tức giận, bình thường Diệp Thao không quan tâm đến con hắn thì thôi, đã trừng phạt thì càng dốc sức.
Diệp Thao nâng mí mắt, hắc mâu không mang theo chút nhiệt độ lườm Tả Trầm Châu đang hổn hển, môi mỏng lạnh như băng phun ra một câu: “Ai là phụ thân của Tử Thông?”
Tả Trầm Châu nghe vậy lập tức nhụt chí, về chuyện của Diệp Tử Thông, Diệp Thao luôn có quyền quyết định hơn hắn, hôm nay không vớ phải thời điểm tốt, có lẽ tâm tình Diệp Thao không tốt, chờ khi nào tâm tình hắn tốt lên sẽ giúp Tử Thông cầu tình vậy, không muốn không khí tiếp tục lạnh nhạt, vì vậy chuyển đề tài nói đến chính sự: “Vương viên ngoại có ý hợp tác với chúng ta, ta chưa đáp ứng, chỉ nói sẽ xem xét.”
“Ừ, tài chính của Vương gia đang có vấn đề, gấp gáp kéo người hùn vốn, có thể người khác đã bị gạt, chúng ta không thể mắc lừa.” Ngón tay thon dài rõ ràng các khớp của Diệp Thao khẽ gõ ở trên thư án, khóe miệng kéo ra một nét cười trào phúng.
“Vương viên ngoại không còn chủ ý nào mới dùng nữ nhi dung mạo như thiên tiên của mình để làm mồi, còn nói rằng sẽ cho con rể một nửa tài sản của Vương gia làm sính lễ, thật buồn cười, Vương gia cũng sắp thành vỏ rỗng, một nửa tài sản sẽ có bao nhiêu? Đúng rồi, thiếp mời đại hội chọn rể quản gia Vương viên ngoại đưa tới, ta ngươi đều có phần .” Tả Trầm Châu nói xong đưa tay móc vào ống tay áo, nhưng móc thấy trống không, nghĩ rằng mình nhầm tay áo, móc sang ống tay áo bên kia nhưng vẫn không tìm được gì.
“Tìm gì vậy?” Diệp Thao nhìn Tả Trầm Châu hận không thể lật nát hai tay áo của mình hỏi.
“Thiệp mất rồi!” Tả Trầm Châu cầm ống tay áo trống trơn nhíu mày trầm tư, một lát sau chợt mở to hai mắt lớn tiếng nói, “Là hắn!”
“Mất?”
“Bị trộm rồi.” Dứt lời, Tả Trầm Châu nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt vội vàng nói với Diệp Thao: “Ta ra ngoài tìm tên tiểu tử kia.”
“Có người có thể trộm đồ trên người ngươi?” thanh âm Diệp Thao luôn luôn bình thản trầm ổn cuối cùng cũng lộ ra một chút nghi hoặc, ngừng một lúc lại hỏi, “Vì sao hắn lại phải trộm đồ của ngươi?”
Tả Trầm Châu sợ kết cục của Diệp Tử Thông càng thảm thương, không dám nói thật, chỉ nói người nọ muốn tham gia đại hội chọn rể tiếc rằng không có thiệp mời nên mới trộm, vừa nói dóc đã bị tầm mắt phảng phất có thể thấy rõ lòng người của Diệp Thao khiến cho toàn thân không được tự nhiên, bỏ chạy trối chết.
Muốn tham gia chọn rể đại hội trộm một thiệp mời là đủ, trộm cả hai làm gì? Tả Trầm Châu nói dóc khó tránh khỏi sơ hở, sau khi Tả Trầm Châu rời đi Diệp Thao cất cao giọng nói: “Người đâu.”
“Chủ Thượng.” Thị vệ đứng trước cửa bước nhanh tới nửa quỳ dưới đất.
“Gọi Lang Tinh đến đây.” Lang Tinh là người luôn âm thầm bảo vệ Diệp Tử Thông, xảy ra chuyện gì Lang Tinh nhất định rõ ràng.
“Vâng.” thị vệ sau khi rời đi chỉ chốc lát sau đã đưa Lang Tinh toàn thân trang phục ám sắc nhìn không có chút cảm xúc nào tới.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Diệp Thao nhìn chăm chú vào người đang quỳ một gối xuống đất phân phó nói: “Thuật lại một lần những chuyện xảy ra khi Tử Thông ở bên ngoài.”
Vì vậy, theo Lang Tinh thuật lại, Diệp Thao chung quy biết được con trai bảo bối của hắn ở bên ngoài làm những gì, cũng đoán được tại sao thiệp trong tay Tả Trầm Châu lại bị trộm.
Lang Tinh báo cáo xong xuôi, Diệp Thao ra lệnh: “Ngươi cũng ra ngoài giúp Tả hộ pháp tìm người đi.”
“Vâng.”
Diệp Thao vuốt vuốt nhẫn ngọc trên ngón cái tay trái, híp mắt suy nghĩ, có thể thần không biết quỷ không hay trộm đồ của Tả Hộ Pháp —— vị trí đầu não dưới tay hắn, người có can đảm lại trộm giỏi như vậy không được gặp một lần thì thật đáng tiếc rồi.
Nơi xa trong một quán ăn nhỏ nào đó, bởi sợ Tả Trầm Châu tìm tới cửa nên Hách Quang Quang dán thêm râu cá trê nhỏ đội lên mũ nỉ màu nâu, không hiểu sao đang ăn mì xào nóng hổi chợt cảm thấy một dòng ớn lạnh ập vào người, nhịn không được há miệng hắt xì một cái thật vang. . . . . .