Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 49: Tế bái



Hai người không cãi vã, làm mấy người vẫn lo lắng đề phòng chú ý tình hìnhbên trong phòng thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Thao không ra ngoài truy tìm ngay từ khi Hách Quang Quang mất tích, mà chỉ ra lệnh cho thủ hạ đi tìm, cũng không phải là hắn không muốn tự mình ra mặt, thật sự là tình huống không cho phép.

Gần tới cuối năm, sự vụ bên trong trang nặng nề, hơn nữa Hách Quang Quang đào hôn làm Diệp Thị Sơn Trang lập tức thành tiêu điểm chú ý của người trong thiên hạ, tin đồn bên tai không dứt, hắn cần trấn thủ, nếu là để công vụ xuống đi tìm Hách Quang Quang, vậy không chỉ là bản thân của hắn, ngay cả Diệp Thị Sơn Trang đều sẽ bị người cười nhạo không ngóc đầu lên được.

Ba ngày trước Diệp Thao nghe thủ hạ bẩm báo chỉnh xác điểm dừng chân của Hách Quang Quang mới buông công vụ hầu như đã xử lí xong, ra roi thúc ngựa chạy tới, lần này không cưỡi bạch mã của Hách Quang Quang, mà là cưỡi bảo mã ngày đi ngàn dặm của mình.

Hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi một mực lên đường, chạy tới bởi vì không lên núi được, vì vậy lãng phí hơn nửa ngày, đúng lúc Diệp Vân Tâm truyền tin nói hôm nay sẽ tìm cơ hội dẫn Hách Quang Quang xuống núi, như thế mới xuất hiện một màn Diệp Thao bắt Hách Quang Quang lúc trước.

Mang Hách Quang Quang về, nghe được Diệp Vân kinh hãi hô nói Hách Quang Quang có bầu thì Diệp Thao đang đầy ngập lửa giận nghĩ muốn tính toán chuyện này với Hách Quang Quang như thế nào giống như bị một cái bồn lớn nước đá tưới lên đầu, lửa giận lập tức bị hù dọa bay, dâng lên chính là vô cùng khủng hoảng và khẩn trương.

Một hồi người ngã ngựa lật (kiểu giống ‘luống ca luống cuống’ của ước mình ý), mời đại phu, hốt thuốc, Diệp Thao cứ hỏi Diệp Vân Tâm về tình trạnh thân thể Hách Quang Quang trong thời gian này, thật may là Hách Quang Quang và đứa bé trong bụng nàng không có việc gì, nếu không Diệp Thao cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình, mấy người Diệp Vân Tâm cũng sẽ không có ngày tốt đẹp!

Trước mắt Diệp Thị Sơn Trang do Tả Trầm Châu xử lý, một tháng cuối năm hắn luôn phải đi dò xét buôn bán ở các cửa hàng, mà lúc này sự vụ bên trong trang nhiều, Hách Quang Quang và Diệp Vân Tâm lại mất tích, tâm trí của Diệp Thao và Đông Phương Hữu đã sớm bay theo hai người kia, vừa vặn lúc trước Tả Trầm Châu từng bị Diệp Thao bắt đi dò xét buôn bán một vòng, vì vậy lần này không cần ra ngoài, bị Diệp Thao níu lấy ở lại Sơn Trang mỗi ngày đều bận đến váng đầu, đã thế giận còn không dám nói.

Diệp Thao tới, Đông Phương Hữu cũng tới, buổi chiều lúc Hách Quang Quang nghỉ ngơi trong phòng, nghe nha đầu cười nói Diệp Vân Tâm đang trốn tránh Đông Phương Hữu, cụ thể chuyện gì xảy ra Hách Quang Quang cũng không còn có tâm tư suy nghĩ, chuyện của mình nàng còn không có tâm tư suy nghĩ, làm gì còn sức đi trông nom chuyện của người vừa mới “bán” nàng.

Chợt nhân ra, Hách Quang Quang mới có thêm hai bộ quần áo, sờ rất mềm mại, vật liệu may mặc so với bộ nàng đang mặc tốt hơn nhiều, hình thức rộng vừa phải, thích hợp cho phụ nữ có thai mặc.

“Phu nhân, đây là ô mai Chủ Thượng sai người mua về, lúc người buồn nôn ăn mấy viên.” Tiểu nha hoàn cầm một ít ô mai tới nói.

Chuyện Hách Quang Quang mang thai trừ những người hàng xóm trên núi của nàng ra, người biết không quá năm, trừ Diệp Thao, Đông Phương Hữu, Diệp Vân Tâm ra, cũng chỉ có cái tiểu nha đầu này, những người này đều bị Diệp Thao nghiêm nghị ra lệnh, tuyệt đối sẽ kín miệng như bưng, về phần Lão Lang Trung được mời tới bắt mạch d’đ/l;q’d cho Hách Quang Quang căn bản không biết Diệp Thao, cũng không quen Hách Quang Quang, vì vậy không cần lo lắng.

Nghe đến ô mai, ánh mắt Hách Quang Quang sáng lên, miệng lập tức tiết ra nước bọt, vội nói: “Mau đem tới.”

Nha đầu nghe vậy vội vàng đưa ô mai lên, không quên nói tốt cho Diệp Thao: “Đây là đồ Chủ Thượng dặn đi dặn lại phải mua tới, ô mai ở gần đây Chủ Thượng nhìn không thuận mắt, thị vệ cởi ngựa chạy hơn nửa ngày mới mua về từ huyện bên, mùi vị ngửi liền mê người, phu nhân nếm thử một chút xem.”

Mấy ngày trên chân núi lúc dạ dày Hách Quang Quang không thoải mái sẽ ăn chút ô mai, đều là mua từ trên chợ, nàng cũng không bắt bẻ đối với đồ ăn, có thể ngừng cảm giác buồn nôn là tốt rồi.

Bốc lên một viên ô mai đầy đặn ướp vị chua mùi thơm mười phần bỏ vào trong miệng, mùi vị chua ngọt trong nháy mắt tràn ra trong miệng, Hách Quang Quang hưởng thụ nheo cặp mắt lại giống như con mèo, ôm hộp ô mai không buông tay, bắt đầu một viên lại một viên ném vào trong miệng, không biết là do ô mai ngọt, hay là do tấm lòng của Diệp Thao, tóm lại Hách Quang Quang ăn đến trong lòng cũng ngọt, hô to ăn ngon.

Hách Quang Quang bởi vì thỉnh thoảng có phản ứng nôn nghén, gần đây khẩu vị trở nên không tốt lắm, cả ngày không ăn hết bao nhiêu thứ, lúc này ăn mười mấy viên ô mai, chẳng những ép xuống cảm giác buồn nôn, còn nở ra dạ dày, vuốt bụng nói: “Có gì ăn không? Ta đói rồi.”

“Có, có, phu nhân chờ.” Tiểu nha đầu vội vã ra khỏi gian phòng.

Diệp Thao đoán chừng lại có bận chuyện, Hách Quang Quang sẽ không nghĩ tới phải đợi hắn cùng nhau dùng cơm, lúc này cách thời gian ăn cơm tối vẫn còn sớm, nàng muốn ăn một chút lót dạ trước, mình đói bụng không quan trọng, nhưng không thể để bảo bảo đói bụng được.

Hách Quang Quang ngày càng để ý đứa bé trong bụng còn chưa có bao nhiêu cảm giác tồn tại này, hơn nữa sau khi “giải hòa” cùng Diệp Thao, càng thêm bắt đầu yêu thích vị “đại nhân vật” trong bụng này, nghĩ đến đứa bé này nói không chừng còn đáng yêu hơn Diệp Tử Thông, liền mừng đến nhếch miệng cười vui vẻ, như đứa ngốc.

Chỗ ở hiện tại là sản nghiệp của Diệp Thao, chỉ là không lớn như những biệt viện ở phương Bắc, bởi vì phương Nam ít làm ăn buôn bán, cho nên trước mắt chỗ bọn họ đặt chân chỉ là một biệt viện nhỏ xem ra không quá thu hút, người làm cũng không nhiều, đây là biệt viện tạm thời mua lúc Diệp Thao sai Đông Phương Hữu điều tra thân thế Hách Quang Quang, ai ngờ trước mắt có đất dụng võ.

Diệp Thao đặc biệt ra lệnh người phòng bếp chuẩn bị thức ăn nhẹ nhiều dinh dưỡng thích hợp phụ nữ có thai, chỉ cần Hách Quang Quang kêu đói, phòng bếp có thể tùy thời bưng thức ăn lên.

Ăn cơm xong, Hách Quang Quang vuốt bụng thỏa mãn thở dài thì nghe tiểu nha hoàn nói: “Phu nhân, Tâm Tâm cô nương cầu kiến.”

Lông mày Hách Quang Quang khẽ nhíu, khoát tay áo nói: “Không gặp, bảo nàng trở về phòng mình đợi đi.”

Tiểu nha hoàn đi ra ngoài truyền lời, Hách Quang Quang mơ hồ nghe được Diệp Vân Tâm than thở, không biết có hay không nghe lầm, giống như trong tiếng thở dài còn kèm theo một tia nghẹn ngào.

“Ai.” Đối với Diệp Vân Tâm, trước mắt Hách Quang Quang trừ thở dài cũng không biết nên có phản ứng gì hơn.

Diệp Thao dẫn người đi ra ngoài chọn mua một chút đồ, khi trở về đúng lúc là thời gian ăn cơm, vào phòng nhìn thấy Hách Quang Quang đang ôm ô mai ăn đến vui vẻ, mặt mày không tự chủ trở nên ấm áp, hỏi: “Sao không ăn cơm?”

Hách Quang Quang sờ sờ cái bụng phình ra trả lời: “Mới vừa ăn rồi.”

Trong phòng còn lưu lại mùi thức ăn chưa hoàn toàn phai đi, Diệp Thao sai nha hoàn bưng chút thức ăn lên, sau đó đi tới ở bên giường ngồi xuống, nhìn Hách Quang Quang ôm ô mai, cười hỏi: “Thích ăn?”

“Ừ, thích.” So với vị nàng ăn vài ngày trước đó tốt hơn nhiều, tối nay khó được ăn thật nhiều cơm cũng không có buồn nôn, tất cả đều là công lao của cái ô mai này.

Diệp Thao cười, nụ cười ở trên mặt từ từ nở ra, giống như gió nhẹ thổi tan đám mây, mệt mỏi trên mặt hắn bị nụ cười thay thế, tốt bụng nói: “Nếu thích ăn trở về sơn trang có ô mai ăn không hết, những thứ kia so với hiện tại ngươi đang ăn tốt hơn nhiều.”

“Thật?” Hách Quang Quang nhíu mày hỏi.

“Thật.” Diệp Thao gật đầu, cầm lên khăn ở đầu giường nhẹ nhàng lau khóe miệng Hách Quang Quang, “Về Sơn Trang ăn dùng cái gì cần có đều có, ma ma trong nhà đều có kinh nghiệm, chăm sóc ngươi và bảo bảo ta cũng có thể yên tâm.”

“Lúc nào thì chúng ta lên đường?”

“Buổi chiều ngày mai, sáng sớm ngày mai chúng ta đi bái tế cha mẹ của ngươi trước, lại từ giã những hàng xóm trên núi, sau đó lập tức lên đường.” Mới vừa hắn mua thật nhiều đồ, chính là lễ ra mắt đưa cho những người trên núi, cũng có thể nói là sính lễ cho Hách Quang Quang.

Nghe Diệp Vân Tâm nói người trên núi đều hết sức quan tâm chăm sóc Quang Quang, vì vậy hắn thay đổi chủ ý, không chuẩn bị đưa sính lễ đi Ngụy gia tiện nghi mấy người “lang sói” kia nữa,d’đ/l;q’d mà là đưa cho hàng xóm trên núi, những người coi Hách Quang Quang như thân sinh nữ nhi mà đối đãi, bọn họ so với Ngụy gia còn có tư cách hơn nhiều.

Thời gian gấp gáp, sính lễ cần thiết nhất thời không chuẩn bị được đầy đủ, vì vậy liền thay thế bằng vật gì đó khác, ví dụ như vải vóc thượng đẳng, trà, rượu, gạo và mì còn có gà vịt, thịt bò, những thứ này mặc dù tục nhưng lại đều là đồ thực dụng trong dịp tết.

“Không còn mấy ngày nữa là bước sang năm mới rồi, lộ trình gấp gáp, ta như vậy có thể cưỡi ngựa sao?” Hách Quang Quang lo âu hỏi, lúc ở trên núi nàng bị các đại nương đại thẩm giáo huấn rất nhiều kiến thức phụ nữ có thai cần biết, một trong đó chính là không thể vận động kịch liệt, cưỡi ngựa lên lên xuống xuống cũng không an toàn.

Lau sạch khóe miệng Hách Quang Quang xong, Diệp Thao khẽ ném khăn lên đầu giường, nói: “Ngươi ngồi xe ngựa, không cần lo lắng, thảm trải xe ngựa rất dầy, chúng ta chọn đường đi bằng phẳng, tốc độ thích hợp, tận lực trở về trước cuối năm.”

“Oh.” Hách Quang Quang yên tâm, có Diệp Thao ở đây, chuyện gì nàng cũng đều không cần quan tâm, mặc dù hắn nhiều khuyết điểm hơn, nhưng hiệu suất làm việc mau năng lực mạnh, ưu điểm này không phải nàng không biết.

Thức ăn được bê lên, Diệp Thao đi ăn cơm, Hách Quang Quang liền ăn ô mai, hai người không ai nói lời gì nữa, bên trong nhà an tĩnh khác thường, không khí cũng là cực kỳ hài hòa.

Buổi tối, như lúc trước ở Diệp Thị Sơn Trang, Diệp Thao ôm Hách Quang Quang ngủ, nếu có điểm nào khác, chính là động tác của hắn trở nên rất cẩn thận, e sợ không chú ý đụng phải bụng của nàng, cũng không phải là lần đầu tiên làm cha, hắn biết nữ nhân mang thai kỳ đầu cái thai còn chưa ổn định, phải thường xuyên chú ý mới được.

Có Diệp Thao ở đây, trong lòng Hách Quang Quang không khỏi nhiều hơn rất nhiều cảm giác an toàn, lúc sắp ngủ nàng chủ động ôm eo Diệp Thao, chọn một tư thế thoải mái vùi ở trong ngực của hắn ngủ thật say.

Hách Quang Quang khó được chủ động làm thân thể Diệp Thao cứng đờ, thật lâu sau, hắn giống như là muốn xác định cái gì, ở trong bóng tối quan sát mặt Hách Quang Quang, tiếc rằng tiếng hít thở đều đều đã truyền đến, tỏ rõ người ta đã ngủ.

Diệp Thao lắc đầu cười khẽ, càng thêm quý trọng ôm chặt nữ nhân trong ngực cùng nhau ngủ.

Phụ nữ có thai ngủ ngon, khi Hách Quang Quang tỉnh lại trời đã sáng hẳn, Diệp Thao đã sớm không có ở trong phòng.

Vội vã rửa mặt xong, cùng Diệp Thao dùng điểm tâm xong liền cùng nhau ra cửa, Diệp Vân Tâm muốn đi cùng, bị mắt lạnh của Diệp Thao đảo qua lập tức nói cái gì cũng không dám nói rồi.

Hai cỗ xe ngựa lớn hộ tống, Hách Quang Quang dẫn đường, dẫn Diệp Thao cùng hai người tùy tùng lên núi.

Trên đường lên núi, Diệp Thao một mực bí mật quan sát trận pháp, càng chạy càng kinh ngạc, trận pháp nhìn như bình thường, nhưng nếu không phải là biết khẩu quyết, đi nhầm một bước đều sẽ bị vây khốn, nghĩ lặng lẽ ghi nhớ phương pháp lên núi, nhưng giống như Diệp Vân Tâm nói, nhớ phương thức ra vào quá khó khăn, chỉ bằng biết khẩu quyết vẫn không thể ra vào tự nhiên được, lấy hiểu biết của Diệp Thao đối với trận pháp, d’đ/l;q’d trong khẩu quyết này còn có chỗ mấu chốt, cần nắm giữ nó mới được, chỉ là điểm này đến tột cùng là một phương diện nào cũng rất khó suy đoán.

Trận pháp này so với Diệp Thị Sơn Trang cao minh hơn, Diệp Thao nhìn trận pháp y hệt như Mê Vụ sâm lâm (rừng sương mù), lần đầu bội phục một người từ tận đáy lòng, có thể bày ra trận pháp phức tạp bực này, hơn nữa động tay động chân trên cây khiến cho không cách nào dùng lửa công kích, chỉ bằng hai điểm này liền biết cha Hách Quang Quang cũng không phải là nhân vật bình thường.

Đến trên núi, Diệp Thao mang theo hai người tùy tùng đưa “lễ ra mắt” lại có tên là “sính lễ” đến từng nhà trước, Hách Quang Quang giới thiệu hắn, Diệp Thao rất lễ phép với mấy người thiện lương thân thiện này, không có bày ra dáng vẻ Trang chủ của hắn, đối mặt với trưởng bối thì sẽ theo Hách Quang Quang kêu một tiếng đại thúc hoặc bá bá.

Mỗi hộ đều được tặng rất nhiều quà tặng, gia đình có trẻ con Diệp Thao còn có thể xuất thủ hào phóng tặng bọn họ vàng thỏi.

Bởi vì Diệp Thao xuất thủ hào phóng, mặc dù thân phận hiển hách nhưng đối với bọn họ lại lễ phép có thừa, hơn nữa điểm quan trọng nhất là rất để ý Hách Quang Quang, như thế, vốn là có thành kiến đối với hắn, mọi người dần dần buông xuống thành kiến đối với “cha bảo bảo”.

Cái gọi là không nể mặt thầy tu thì cũng phải nể mặt phật, dựa vào đống quà tặng lớn cũng không tiện làm mặt lạnh cho người ta xem đúng không?

Thương lượng qua xong, mọi người nhất trí quyết định buổi trưa giữ Diệp Thao lại ăn cơm, mỗi hộ đều chuẩn bị thức ăn sở trường, đến thời gian cơm trưa bưng thức ăn đã làm đến nhà Hách Quang Quang, bày vài cái bàn ở trong sân rộng rãi, tất cả mọi người vây tại một chỗ ăn, cho là hoan nghênh con rể tới cửa, thuận tiện cũng là vì tiễn Hách Quang Quang.

Chia xong đồ, thời gian đã qua gần một canh giờ, Diệp Thao lại không dám trì hoãn, mang theo Hách Quang Quang đi dâng hương trước mộ vợ chồng Hách Đại Lang, mà các hàng xóm nhiệt tình hiếu khách toàn bộ chạy về nhà bắt đầu cầm lên thái đao xuất ra 18 loại thủ nghệ làm lên thức ăn sở trường.

Mộ vợ chồng Hách Đại Lang ở sườn núi, hai ngôi mộ sát nhau, chung quanh mộ có nhiều tảng đá lớn cắm sâu vào trong đất, ban đầu chọn vị trí liền nhìn trúng một điểm này, cho dù trời mưa to cũng không cần sợ mộ phần bị tổn thương, từ sau khi trở lại trên núi Hách Quang Quang có thời gian rảnh rỗi cũng đều tới nơi này ngồi một chút, chung quanh mộ phần được thu dọn sạch bóng.

Diệp Thao giơ lên hai bầu rượu, Hách Quang Quang cầm một rổbánh ngọt cùng trái cây, mang hoa quả điểm tâm đặt ở trước mộ phần, đốt hương xong, hai người quỳ gối trước mộ phần dập đầu lạy ba cái.

Hách Quang Quang nói: “Cha, mẹ, đây là Diệp Thao, là…là cha đứa bé trong bụng con, chúng con sắp thành thân rồi. Lúc trước là nữ nhi không hiểu chuyện đào hôn, lần này sẽ không chạy trốn nữa, nữ nhi sẽ phải lập tức gả cho người ta, làm vợ người ta, về sau sẽ thu lại tính tình không biết trời cao đất rộng, hai người trên trời có linh cứ yên tâm đi.”

Diệp Thao rót đầy ly rượu, giơ lên nói Đạo: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, lúc trước là tiểu tế (con rể) sơ sót không có đến bái kiến, tiểu tế có lỗi, liền tự phạt ba ly.”

Sau khi nói xong, Diệp Thao uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó rót đầy rượu uống tiếp, uống xong 3 chén, Diệp Thao trịnh trọng nói: “Trước kia tiểu tế đối với Quang Quang không tốt, sau này sẽ không tái phạm, tiểu tế nhất định dùng hết khả năng chăm sóc mẹ con Quang Quang, sẽ không nếu để cho nàng chịu nửa phần uất ức. Quang Quang gả vào Diệp gia, nhạc phụ, nhạc mẫu cứ việc yên tâm, tiểu tế sẽ lấy nhạc phụ làm gương, cuộc đời này không cưới vợ bé, đối với Quang Quang thủy chung như một.”

Diệp Thao tại trước mộ phần thề rất nhiều, Hách Quang Quang cũng nói rất nhiều lời, cuối cùng hai người cùng đổ một ly ở trước mộ phần hiếu kính Hách Đại Lang.

“Chớ quỳ quá lâu, cẩn thận thân thể.” Nói xong lời cần nói, Diệp Thao đứng lên nhẹ nhàng đỡ Hách Quang Quang dậy, nhìn mặt trời một chút nói: “Buổi trưa rồi, chúng ta trở về đi thôi. Chớ khổ sở, về sau Thanh Minh hàng năm ta đều sẽ cùng ngươi trở lại bái tế nhạc phụ, nhạc mẫu một cái.”

“Ừ.” Hách Quang Quang nghe vậy cười, những lời Diệp Thao mới vừa nói trước mộ phần nàng đều nghe được rất rõ ràng, tin tưởng cha mẹ nghe cũng sẽ an tâm, mặc dù con rể nhiều khuyết điểm, nhưng cũng may hiểu được tôn trọng nữ nhi của bọn bọ rồi, hơn nữa cũng không có ghét bỏ nhà nàng nghèo.

Diệp Thao đỡ Hách Quang Quang xoay người rời đi, lúc này, một mầm cây nhỏ mới mọc bên mộ phần đột nhiên không gió mà lay động, nhẹ nhàng chập chờn, giống như là đang vẫy tay từ biệt với Diệp Thao và Hách Quang Quang. . . . . .

Giữa trưa, mấy người Diệp Thao ăn cơm ở trong sân nhà Hách Quang Quang, một đống người chen chúc tại trong sân náo nhiệt cực kỳ, từ nhỏ Diệp Thao có mỹ vị nào mà chưa từng ăn? Nhưng lần này lại ăn cực kỳ vui vẻ, mặc dù thức ăn không bằng đầu bếp trong nhà hắn nấu, nhưng nặng tình cảm, từ trong thức ăn này hắn nếm ra nhiệt tình và thật lòng.

Bữa cơm này chủ và khách đều vui vẻ, mấy vị đại thúc lôi kéo Diệp Thao liều mạng chúc rượu, càng uống ấn tượng của bọn họ đối với Diệp Thao càng tốt, cuối cùng mấy người toàn bộ uống gục, Diệp Thao còn không thấy men say, tửu lượng như thế nhất thời làm tất cả đàn ông, bao gồm đứa bé trai miệng còn hôi sữa cũng cảm thấy kính nể, không ngừng nói đây mới là đàn ông chân chính!

Náo nhiệt đi qua không tránh được ly biệt, mọi người lưu luyến không rời mà tiễn mấy người Diệp Thao tới dưới chân núi, mấy vị đại nương lôi kéo tay Hách Quang Quang, hốc mắt hồng hồng, không biết dặn dò bao nhiêu lần nàng phải chăm sóc thật tốt bản thân, gả cho người ta phải làm thê tử tốt, vân vân.

Hách Quang Quang lên xe ngựa, đỏ mắt đối với cả đám hàng xóm quan tâm nàng nói lời tạm biệt, một năm sau gặp lại.

Bái biệt mọi người xong, Diệp Thao lên xe ngựa, kéo Hách Quang Quang đang lau nước mắt vào trong ngực trấn an: “Khóc cái gì, cũng không phải là đời này cũng không gặp nữa, các cô gái khác lập gia đình sau ba năm rưỡi đều chưa chắc có thể trở về nhà mẹ một lần, ta cho ngươi một năm trở về một lần còn không hài lòng?”

“Hài lòng, chính là không nhịn được muốn khóc.” Lập gia đình sau tất cả đều khác, Hách Quang Quang khó tránh khỏi sẽ có chút bàng hoàng.

“Đừng khóc, cẩn thận bảo bảo cười ngươi.” Diệp Thao giơ tay lên lau đi nước mắt cho Hách Quang Quang, cảm giác mình giống như là đang chăm sóc nữ nhi thích khóc, ý niệm này lập tức khiến cả người nổi da gà.

Hách Quang Quang sợ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng, không dám khóc nữa, liều mạng ngừng nước mắt.

Vì dời đi lực chú ý của Hách Quang Quang, Diệp Thao cười nói: “Lúc ta đi ra khỏi cửa Tử Thông đã lên tiếng, nếu lần này ngươi không nghĩ biện pháp dụ dỗ hắn vui vẻ, hắn liền sẽ không thích ngươi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.