Diệp Thao nổi giận đùng đùng mang Hách Quang Quang vào trong phòng, “phanh” một tiếng đóng cửa phòng lại, chặn đám người Như Lan bên ngoài.
Hách Quang Quang bỗng thấy không ổn, bị quăng tới trên giường bèn dùng chân lăn đến trong cùng, hai tay ôm chặt che trước ngực bày ra tư thế phòng bị, cảnh giác hỏi: “Ngài muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì? Ta phát hiện chỉ nói mà không làm gì khiến người nào đó càng ngày càng không biết nghe lời!” Diệp Thao sa sầm không chút chờ đợi nghiêng mặt áp sát lên người Hách Quang Quang, một tay giữ chặt hai tay nàng, cúi đầu hung hăng hôn xuống môi nàng.
“Ưm.” Hách Quang Quang trừng lớn mắt liều mạng giãy dụa, hai tay bị giam cầm giữ chặt không thể động đậy bèn dùng toàn lực vào chân trái đá, lực đạo cùng phương hướng đá không đúng chỗ, khiến cho một cước đá xuống Diệp Thao “t*ng trùng lên não” giống như một con mèo con đang gãi ngứa, thân thể động một chút cũng không đổi.
Vốn cơn giận đang sôi trào chạm tới đôi môi mềm mại của Hách Quang Quang cũng đã tiêu bớt phân nửa, Diệp Thao thay đổi tư thế thoải mái hơn ôm chặt “kẻ không thành thật” Hách Quang Quang, lực đạo trên môi cũng nhẹ nhàng hơn, đổi từ dùng sức cắn thành lực phù hợp hôn.
Bất mãn lớn với Diệp Thao cũng chuyển từ phẫn nộ sang bình thản hưởng thụ, Hách Quang Quang hoàn toàn đi từ khiếp sợ đến hoảng sợ, chẳng những một chút hưởng thụ không còn mà khí, não, kinh sợ, hăm dọa toàn bộ đều chạy lên não, không chỉ có ngực buồn bực khó chịu mà tư thế duy trì lúc này( đầu ngửa bị cắn, một chân quỳ gối trên giường một chân thẳng muốn đá người, hai tay bị siết chặt trói buộc phía sau) khiến cho cả người nàng căng cứng không nói, người còn bị Diệp Thao ôm chặt, cơ thể run rẩy nóng đến dọa người.
Không biết qua bao lâu, thân thể cứng nhắc của Hách Quang Quang dần dần xụi lơ, lúc muốn trở mình ngất xỉu thì rốt cuộc Diệp Thao đạt được mục đích “trừng phạt”, thỏa mãn buông lỏng hai tay bị trói của Hách Quang Quang, ho nhẹ một tiếng sau đó cường điệu uy nghiêm nói: “Đây chỉ là giáo huấn nhỏ, về sau nhớ rõ phải nghe lời!”
Hách Quang Quang tê liệt ngồi trên giường dồn sức thở, cúi đầu trừng mắt nhìn đôi uyên ương hí thủy đỏ trên khăn trải giường, không dám ngẩng đầu, nàng sợ vừa nhấc đầu phẫn nộ bài xích trong mắt lại chọc giận con sói trước mặt, nghe được lời cảnh cáo của Diệp Thao, Hách Quang Quang chỉ tùy ý gật đầu.
Đối với việc mất khống chế vừa rồi Diệp thao có cảm giác không được tự nhiên, đột nhiên cảm thấy nếu tiếp tục lưu lại mình có thể làm những chuyện quá đáng hơn, vì thế sờ sờ mũi có chút chật vật ra khỏi phòng.
Chờ sau khi Diệp Thao rời khỏi, Hách Quang Quang tóm toàn bộ đồ đạc bên giường đập vỡ hết tất cả, răng cắn chặt giống như con thú nhỏ phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, thời điểm làm một người khó chịu nhất chính là khi rất muốn chửi ầm lên phát tiết lại vì bị uy hiếp mà không thể mắng ra, nàng chỉ có thể phát tiết qua đập phá đồ đạc, ngay cả đệm giường cũng bị nàng ném đi.
“Tiểu, tiểu thư.” Ba người Như Lan, Như Cúc, Như Tuyết nghẹn họng trân trối nhìn Hách Quang Quang nổi bão, căng thẳng đứng ở cửa phòng không dám tới gần.
“Đều cút ra ngoài cho ta!” Hai mắt Hách Quang Quang đỏ ngầu quát mắng.
“Vâng!” ba nha đầu sợ tới mức nhanh như chớp biến mất khỏi cửa.
Vương bát đản, vương bát chết tiệt, đại biến thái, lão sắc lang, chó điên… Hách Quang Quang mắng tất cả những từ có thể nghĩ đến để chửi người một lần trong lòng, ném hết tất cả đồ đạc trên giường ra, cơn tức còn chưa phát tiết hết, vì vậy nhoài người ra khỏi giường nhổ nước miếng lên mặt đất, cho đến khi miệng đắng lưỡi khô mới dừng lại, lại lấy tay áo dùng hết sức lau mạnh miệng, cho đến khi lau đến rách da chảy máu mới dừng lại.
Nếu là lúc trước khi nghe Ngụy Triết muốn dẫn nàng đi khi đó có chút động tâm nhưng trong lời nói vẫn còn chút do dự thì lúc này nàng hoàn toàn hạ xuống quyết tâm phải rời khỏi!
Nàng không thèm quản cái gì mà không được tiếp xúc cùng người của Ngụy gia, không thể tiếp xúc cũng đã tiếp xúc qua, cho dù cha tức giận cũng phải chờ đến khi nàng chết gìa đi âm phủ lại tìm lão nhân gia người tạ tội, lúc này nếu không rời đi, bị thổ phỉ như Diệp Thao khống chế sợ là đời này của nàng đừng nghĩ tới việc sinh hoạt giống người bình thường!
Cùng Ngụy Triết đi sẽ xảy ra chuyện gì nàng không thèm nghĩ nữa, cho dù phải thử chính mình sẽ vào một nhà giam lớn hơn nguy hiểm hơn cũng muốn thử một lần, so ra phải làm thiếp của thổ phỉ kia bị chuyên chế vô lễ ích kỉ lại mất tự do còn không bằng trước mắt rời đi cùng biểu ca ở chung tốt đẹp.
Nhớ đến lời nói cuối cùng của Ngụy Triết với nàng, Hách Quang Quang tạm dẹp đi tức giận bắt đầu suy nghĩ xem chuyện chạy trốn như thế nào.
Nói thật, Ngụy Triết nói đang có di vật của mẫu thân, điểm này vô cùng hấp dẫn nàng, mẫu thân mất sớm, cha phỏng chừng là không muốn nhìn di vật rồi lại đau lòng nên đã đốt hết toàn bộ đồ của mẫu thân, túi tiền từng bị Diệp Tử Thông trộm trước kia là vật duy nhất còn lưu lại, vì vậy nàng mới coi trọng túi tiền cũ đó như vậy.
Phong tư năm đó của mẫu thân khiến nàng hoài niệm, nếu như đồ của người ở Ngụy gia năm đó còn giữ lại quả thực không thể tốt hơn, mình có thể nhìn vật mà tưởng nhớ , vả lại trước đây Ngụy Triết từng cùng ở chung vài năm với nương, chuyện biết được khẳng định không ít, nếu nàng muốn biết hoàn toàn có thể hỏi.
Cùng Ngụy Triết trốn đi có nhiều chỗ tốt hơn, có thể rời khởi Diệp Thao là thứ nhất, có di vật mẫu thân là thứ hai, thứ ba là hắn bắt được Vương mỹ nhân rắn rết suýt chút nữa đã làm mất cái mạng nhỏ của nàng.
Tuy nàng không nhắc nhiều tới người này nhưng không có nghĩa là nàng đã quên đêm đó thiếu chút nữa đã phải đi hầu chuyện Diêm Vương, Hách Quang Quang từ trước đến nay có thù tất báo, muốn nàng quên chuyện Vương mỹ nhân là không có khả năng! Nàng không chờ được muốn đâm Vương Hạt Tử hai đao cho hết giận.
“Ai nha, sao cô lại ném hết đồ đạc vậy?” Âm thanh kinh ngạc của Diệp Vân Tâm từ cửa truyền đến, để tiện cho Ngụy Triết cùng Hách Quang Quang nói chuyện nàng đi ra sau một lát, lại thấy Diệp Thao nổi giận đùng đùng ôm Hách Quang Quang trở về phòng nên nàng không dám theo sau, vì lo lắng nên vẫn luôn chờ ở bên cạnh, sau thấy Diệp Thao đi rồi mới dám tiến vào xem.
Hách Quang Quang ngẩng đầu sửng sốt nhìn Diệp Vân Tâm một cái, không nói chuyện.
“Môi cô chảy máu, lau đi mau.” Diệp Vân Tâm đưa khăn lụa trắng sạch sẽ ra đi tới bên Hách Quang Quang nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi, môi sưng đỏ lại có máu, nhiều hình ảnh mơ màng, đáng tiếc đoán được có việc không vui xảy ra nhưng nàng không có can đảm để hỏi.
Hách Quang Quang nhận lấy khăn tay lau lung tung hai cái, sau đó trả lại khăn tay: “Sau khi về giặt lại như mới, nếu ngại bẩn cũng đừng ném, đưa tới cho ta.”
“Nói lung tung gì vậy? Ta nói muốn ném đi sao?” Diệp Vân Tâm nhìn Hách Quang Quang đã sạch máu, nhét chiếc khăn tay dính máu vào trong cổ tay áo.
“Chúng ta có phải là bằng hữu không?” Hách Quang Quang đột nhiên hỏi.
Diệp Vân Tâm kinh ngạc, sau ưỡn ngực đáp: “Đương nhiên là bằng hữu.”
“Tốt lắm, nếu ta có chỗ cần cô hỗ trợ, cô không được từ chối cũng như bán đứng ta được không?” Ánh mắt Hách Quang Quang sáng ngời nhìn Diệp Vân Tâm.
“Vì bằng hữu mà cùng cố gắng không phải chỉ nam nhân làm được, nữ nhân chúng ta cũng vậy!” Diệp Vân Tâm hào khí ngút trời đảm bảo nói.
“Nhớ kĩ những lời này của cô, nếu đến lúc đó cô lật lọng ta sẽ không coi cô là bằng hữu nữa!” Hách Quang Quang nói ra vô cùng nghiêm túc.
“Đó là đương nhiên.” Diệp Vân Tâm tiếp tục ưỡn ngực, ngửa đầu vẻ mặt kiên định cam đoan nói.
“Tốt.”
“Nghiêm túc như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì cần ta hỗ trợ hả?” Lòng hiếu kì bị khơi mào, Diệp Vân Tâm chớp đôi mắt to trong sáng hỏi.
“Còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ kĩ sẽ nói cho cô biết.” Hách Quang Quang tâm phiền ý loạn nhờ Diệp Vân Tâm cam đoan mà tâm tình chuyển biến tốt hơn, khi nói chuyện trên mặt đã có chút tươi cười.
“Lớn nên thay đổi thói quen này.” Diệp Vân Tâm lầu bầu, nhìn xem trên đất một mảnh hỗn độn nói: “Ta kêu bọn Như Lan vào, phòng ở loạn như vậy giống cái gì .
“Được thôi.” Hách Quang Quang không ngăn cản.
Ban đêm, Diệp Thao ngủ lại trong phòng Hách Quang Quang, lúc này Hách Quang Quang đã không còn sức lực đi tranh chấp cái gì, chính là phòng bị so với hai buổi tối trước phòng bị nhiều hơn, thái độ đối đãi với Diệp Thao như gà phòng bị chồn, muốn nói phòng vẫn còn nữa.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, Hách Quang Quang nghe được trong viện hình như có tiếng đánh nhau, mơ hồ mở mắt ra hỏi: “Bên ngoài hình như có người đánh nhau?’
Đồng dạng âm thanh buồn ngủ vang lên: “Đại khái là trộm nhỏ đến đây.”
“Cư nhiên thực sự là kẻ trộm….” Hách Quang Quang nghe xong lát sau âm thanh dừng lại, nghĩ có lẽ kẻ trộm bị bắt được.
“Nếu không ngươi nghĩ rằng tại sao ta và ngươi liên tục ngủ trong phòng ngươi ba ngày liền? Ngủ đi, bên ngoài đều có hộ vệ xử lý.” Sau khi nói xong Diệp Thao nhắm mắt lại một lần nữa đi ngủ.
“Ừ.” Chủ nhân cũng không để ý kẻ trộm náo loạn trong nhà, nàng tất nhiên lại càng không để tâm, dịch người vào gần tường tiếp tục ngủ.
Ngày kế, Hách Quang Quang hỏi Như Lan: “Đêm qua bắt được kẻ trộm chưa?”
Như Lan trả lời: “Chưa ạ, kẻ trộm kia chạy thoát rất nhanh.”
“Lợi hại như vậy.” Hách Quang Quang vuốt cằm cảm thán nói, dám đến nhà Diệp Thao trộm lại có thể chạy trốn thành công kẻ trộm thật đáng khâm phục, nếu tên trộm xuất hiện ngay trước mặt nàng, nàng chẳng những sẽ không mắng hắn là tên trộm hèn hạ, trái lại đến ôm đùi hắn hô to: anh hùng hận gặp mặt trễ!
Một ngày này là ngày quan trọng, bởi vì trả lời đáp án cho Ngụy Triết, nhưng mà Diệp Thao kia cư nhiên đê tiện hạ lưu trông coi nàng nghiêm ngặt hơn, không cho nàng bước ra cửa viện nửa bước.
Vì thế, Hách Quang Quang tức giận đén mặt mũi trắng bạch, bụng đầy cơn tức mà không có chỗ phát, cuối cùng đem một cái xẻng san bằng toàn bộ hoa hoa cỏ cỏ trong viện, nếu như không bị bọn Như Lan cản lại, chỉ chút nữa Hách Quang Quang lại chọc giận họ “Diệp” nào đó!
Hách Quang Quang rất vội, sáng sớm ngày mai Ngụy Triết đã đi rồi, nàng không truyền được tín hiệu bằng lòng, rối rắm nửa ngày cuối cùng cầm lồng chim vào trong phòng, vụng trộm nói với Bát ca: “Ngươi có thể giúp ta truyền tin không?”
Bát ca không rõ, ngửa cổ học vẹt: “Truyền tin, truyền tin.”
Hách Quang Quang sợ tới mức đánh mạnh một cái về phía chim tức giận nói: “Không cho nói, sau này dám nói ta sẽ nhổ sạch lông người!”
Bát ca bị uy hiếp lập tức không dám lên tiếng, đôi mắt nhỏ ủy khuất nhìn Hách Quang Quang, không rõ chính mình làm không tốt mệnh lệnh nào khiến chủ nhân tức giận.
Dù bát ca thông minh cũng không phải người, không có cách nào khác ngoài thông qua nó, Hách Quang Quang gấp đến độ đi vòng vòng trong phòng.
“Tiểu thư, Tâm Tâm cô nương đến.”
“Mau đón vào.” Hai mắt Hách Quang Quang sáng lên, cho tới bây giờ cũng chưa từng cao hứng khi thấy Diệp Vân Tâm như vậy.
“Bên ngoài sao đột nhiên lại tăng nhiều thủ vệ như vậy?” Diệp Vân Tâm đi vào nghi hoặc hỏi.
“Ai biết, chắc Thao ca ca của ngươi muốn khoe một chút nhà hắn nhiều hạ nhân.” Hách Quang Quang tức giận trả lời, sai bảo bọn Như Lan để các nàng đều ra ngoài.
“Cô có thể giúp ta chút việc không?” Hách Quang Quang nhìn về Diệp Vân Tâm, có điểm không xác định hỏi.
“Nhờ cái gì?” Diệp Vân Tâm thấy Hách Quang Quang làm bộ như ăn trộm nghi hoặc.
“Chính là giúp ta truyền tin.” Tuy rằng biết quan hệ Diệp Vân Tâm và Diệp Thao gần gũi hơn, đối với nàng mà nói hết sức phưu lưu, nhưng lúc này Hách Quang Quang đã loạn đến sức đầu mẻ trán kiến bò đến đầu rồi, ngay cả của nàng còn không ra được, Ngụy Triết là nam nhân lại càng không có khả năng công khai chạy đến nơi nữ tử ở tìm nàng, chỉ có thể đánh cuộc bằng bất cứ giá nào.
“Giúp ai? Truyền tin gì?” Tốt bụng Diệp Vân Tâm lập tức khơi lên.
Hạ quyết tâm, Hách Quang Quang cắn răng đến sát tai Diệp Vân Tâm nói nhỏ.
“Cái gì?! Cô, cô….” Diệp Vân Tâm kinh hãi không hiểu, chỉ vào Hách Quang Quang nói một câu đầy đủ cũng không được.
“Cô quên ngày hôm qua cô đã cam đoan thế nào? Chỉ là một việc này, nếu sau lưng cô đi mật báo tôi vĩnh viễn cũng sẽ không để ý cô nữa! Ghét nhất loại người lật lọng, ta không hy vọng cô là cái loại tiểu nhân đê tiện, vô sỉ này!” Hách Quang Quang trừng mắt nói uy hiếp Diệp Vân Tâm.
Sắc mặt Diệp Vân Tâm thay đổi mấy lần, cuối cùng hiện ra và phần kích thích đầy xúc động hưng phấn, hai gò má phiếm hồng, hai mắt hữu thần nhìn về Hách Quang Quang: “Cô yên tâm, ta nhất định sẽ vụng trộm chuyển lời, chờ tin tức của ta.”
“Đừng để bị bọn Diệp Thao phát hiện.” Hách Quang Quang dặn dò.
“Biết rồi.” Diệp Vân Tâm nói nhỏ rồi nhanh chóng bỏ chạy ra bên ngoài.
Bên trong phòng, Hách Quang Quang đứng ngồi không yên, kể từ khi gặp Diệp Thao những chuyện không hay ho nàng gặp càng nhiều, lúc này đây hy vọng ông trời buông tha nàng, làm nàng thỏa mãn một lần đi.
Khoảng chừng qua nửa canh giờ, Diệp Vân Tâm đã trở lại, Hách Quang Quang xông lên hỏi nàng kết quả.
Diệp Vân Tâm vẻ mặt đắc ý, nói: “Đã nhắn dùm rồi, Ngụy đại nhân nói gặp hắn vào tối nay, đến lúc đó tùy hoàn cảnh mà hành động.”
Mọi thứ quá mức thuận lợi, Hách Quang Quang đột nhiên không tin, vẻ mặt hoài nghi hỏi: “Thuận lợi như vậy? Không có bị người ngoài nghi ngờ sao?”
Dệp Vân Tâm trừng mắt thực tức giận: “Ta nói không có việc gì là không có, bởi vì, bởi vì ta tìm Đông Phương ca ca giúp đỡ.”
Hách Quang Quang giật mình, nguyên lai người nào đó dùng mỹ nhân kế, trách không được, chính là không biết tên băng nhân Đông Hữu kia mà nói “nghĩa” hay “tình” quan trọng hơn.
“Cám ơn, người truyền tin làm ta an tâm, nhớ kỹ không được nói cho bất kỳ kẻ nào.” Hách Quang Quang liên tục dăn dò.
“Yên tâm đi, nếu ta lựa chọn giúp ngươi thì chúng ta giống như châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu bị phát hiện sẽ có trái ngon ăn sao?” Diệp Vân Tâm liếc xéo Hách Quang Quang.
Nghe vậy, Hách Quang Quang an tâm, chỉ cần nàng chuyển lời đến nơi là tốt rồi, còn lại chắc chắn Ngụy Triết có biện pháp.
Ngày tiếp theo, Ngụy Triết vốn định xuất phát sáng sớm lại bởi vì Dương thị choáng váng đầu, vì vậy không thể không kéo dài hành trình lên nửa ngày.
Xem đại phu rồi uống thuốc, Dương thị nằm trên giường nghỉ ngơi, Diệp Thao cũng vì vậy không ra ngoài, kế đó hỏi đại phu xác định Dương thị không có việc gì mới yên tâm ra ngoài làm việc, chờ khi Dương thị rời đi rồi mới quay lại tiễn.
Một ngày này Hách Quang Quang tiếp tục bị giám sát, không thể ra ngoài nửa bước, ngay cả Dương thị thân thể không khỏe muốn đi xem một cái cũng không được cho phép, người bình thường chờ, bất kể nam nữ đều không được tiến vào trong sân của Hách Quang Quang.
Chính mình không ra được, người khác cũng không vào được, Hách Quang Quang sốt ruột.
Hách Quang Quang cái gì cũng không lấy, chỉ mang một ít ngân phiếu cùng cây trâm….vật đáng giá mang ở trên người, ngựa cùng bát ca không muốn quan tâm, chính nàng còn chưa qua được sông, làm sao có tinh lực quan tâm cái khác.
Ngay lúc nàng gấp đến độ xoay vòng trong phòng, đột nhiên tin tức truyền đến nói Ngụy Triết đã cùng Dương thị rời khỏi sơn trang.
“Cái gì? Bọn họ đã đi rồi?” Tựa như đạo sấm sét trên trời đánh xuống người, Hách Quang Quang khiếp sợ đến độ ngã từ tren ghế xuống.
“Đúng ạ, mới rời đi không bao lâu, chủ thượng đưa bọn họ đi cũng ra khỏi trang làm việc.” Như Cúc thành thật trả lời.
Hách Quang Quang thất hồn lạc phách, không tin Ngụy Triết cứ như vậy bỏ đi, chẳng lẽ Diệp Vân Tâm nói kì thực là nói dối, thực ra nàng không có chuyển lời nói cho hắn sao? Hay là Ngụy Triết tìm nàng chơi đùa nhưng không tính mang nàng đi?
Bị sự thật tàn khốc đả kích muốn khóc, nước mắt Hách Quang Quang đã muốn chảy ra thì Diệp Vân Tâm đột nhiên đến đây.
Nhìn thấy Diệp Vân Tâm Hách Quang Quang suýt chút nữa phát hỏa, vừa muốn mở miệng lại thấy Diệp Vân Tâm nháy mắt, biết nàng có chuyện muốn nói cùng một mình mình, tâm tình không tốt nói với bọn Như Lan: “Các ngươi đi xuống hết đi, ta cùng Tâm Tâm nói chuyện.”
“Vâng ạ.” Ba nha đầu sau khi rời khỏi, Hách Quang Quang trừng mắt túm lấy Diệp Vân Tâm cắn răng giở giọng chất vấn: “Hôm qua rốt cuộc ngươi có chuyển lời của ta nhắn cho Ngụy đại nhân không?”
Diệp Vân Tâm nhẹ nhàng giãy tay, thoát khỏi kiềm chế của Hách Quang Quang, thản nhiên nói: “Ta không phải là Diệp cô nương, đại nhân ta sai ta tới dịch dung cho tiểu thư.”
Âm thanh hoàn toàn xa lạ làm Hách Quang Quang hoảng sợ, cẩn thận nhìn lại “Diệp Vân Tâm”, bộ dáng không chút khác biệt, quần áo cũng là Diệp Vân Tâm, nếu nhìn kỹ trong lời nói cử chỉ có chút khác biệt, so với Diệp Vân Tâm cũng cao hơn một chút.
“Ngươi là người của Ngụy đại nhân?”
“Đúng vậy, thời gian cấp bách, tiểu thư đừng hỏi nhiều, người dùng hình dáng Diệp cô nương đi ra khỏi căn nhà này, đến lúc đó sẽ có người tiếp đón.” Diệp Vân Tâm giả đóng cửa lại, kiểm tra trên dưới cửa sổ, xác nhận không có gì mới đem Hách Quang Quang đến trước phòng trang điểm bắt đầu nhanh nhẹn hóa trang cho nàng.
Thì ra Diệp Vân Tâm thưc sự chuyển lời đi, Ngụy Triết cũng không tìm nàng chơi đùa, Hách Quang Quang kích động nhìn bộ dáng thay đổi của chính mình trong gương, kích động đến hai tay dựng thẳng, cuối cùng nàng có thể rời khỏi nhà giam này rồi sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người muốn xem Hách Quang Quang chạy trốn thất bại bị bắt trở về có thịt ăn, hay là muốn Hách Quang Quang thành công chạy trốn khỏi Diệp Thao cặn bã đây????
Hách Quang Quang bị dịch dung để chạy trốn ngồi bất thần trước gương thật lâu, vuốt mặt ngốc nghếch nhìn trong gương “Diệp Vân Tâm”, nếu mặt không có cảm giác đau, nàng còn tưởng mình đang mơ gặp phải quỷ, nếu không rõ ràng là mình soi gương, như thế nào lại hiện ra một người khác.
“Tiểu thư mau thay đổi y phục.” Người đem dán da mặt giả lên Hách Quang Quang lộ ra gương mặt nữ tử sẵn có thúc giục, tay chân nhanh nhẹn đem y phục trên người Hách Quang Quang cởi ra mặc vào.
Tim đập càng lúc càng nhanh, Hách Quang Quang hai mắt tỏa sáng, kích động mang theo khẩn trương, từ khi nàng chào đời tới nay chuyện vì tự do mà đi khiêu chiến nguy hiểm này là lần đầu tiên gặp phải.
Chuẩn bị tất cả thỏa đáng, nữ tử nghiêm túc nhìn qua nhét ngân phiếu cho Hách Quang Quang: “Nếu thành công chạy đi, khi không có ai thì chạy ra ngoài, gặp Mạc Tâm Hư.”
Lại nhắc khi ra sân sau gặp người nào ra ám hiệu thế nào, cuối cùng nữ tử thành bộ dáng Hách Quang Quang nằm trên giường chợp mắt.
Ngụy Triết an bài sự việc thật, Hách Quang Quang mới ra khỏi phòng còn có chút khẩn trương, bọn Như Lan đều tự nhiên gọi nàng “Tâm Tâm cô nương” sau đột nhiên thở phào, ngay cả mọi người biết Diệp Vân Tâm nhiều năm như vậy liếc mắt cũng không nhận ra, chỉ cần chính mình dấu diếm cẩn thận đến cũng sẽ không xảy ra vấn đề.
Người sẽ không bắt chước được âm thanh, Hách Quang Quang liền bắt chước biểu tình muốn đánh nhau của Diệp Vân Tâm chọc nhóm nha đầu cười, không mở miệng nói chuyện.
May mắn không ai đột nhiên giữ “Diệp Vân Tâm” nói chuyện, vì thế Hách Quang Quang dựa theo lời nữ tử giả trang đến Thính Phong các, nhìn thấy Tiêu nữ tử mặc áo quần xanh biếc tay cầm câu trúc xanh biếc, trao đổi ám hiệu với nhau rồi đi theo nàng đến Mai hiên, sau đó đổi thành nữ nhân mặt khác mang Hách Quang Quang đi.
Hách Quang Quang đếm lùi, trên đường thay đổi tổng cộng bảy người, đi theo đường uốn lượn khúc chiết, có thể nói xem như “vòng xa” ra khỏi trang, tuy rằng bình thường thần kinh chậm chạp, nhưng lúc này liên quan đến việc chạy trốn, Hách Quang Quang một đường đều tập trung tinh thần cao độ, nàng phát hiện ám vệ bình thường ẩn mình cùng thị vệ tuần tra đột nhiên không thấy hơn phân nửa.
Ngụy Triết cố gắng đem người rời đi, càng tiếp cận của chính tim Hách Quang Quang càng đập lợi hại, bởi vì Diệp Thị sơn trang quy củ rất nhiều, người trong trang không được tùy tiện xuất nhập, nếu muốn ra ngoài phải cầm “giấy chứng nhận xuất nhập“mới được, trong tay nàng lại không có…..
Đang lo lắng thì Tô Văn Ngộ mặt mày trong sáng cười hết sức đẹp đột nhiên xuất hiện, đối với Hách Quang Quang gật đầu sau ý bảo Hách Quang Quang theo sau hắn.
Nhìn thấy trong mắt Hách Quang Quang rõ ràng mang theo nghi ngờ, Tô Văn Ngộ cười đến vui vẻ: “Như thế nào, sợ ta đem cô lừa ra ngoài thành bán sao?”
Người dẫn đường lúc trước đi tới nhẹ giọng nói: “Ngộ thiếu gia mang tiểu thư đi ra ngoài, cứ yên tâm, hắn sẽ trực tiếp đưa tiểu thư đến tận tay công tử.”
Người bên trong trang nếu muốn ra ngoài cần các loại lệnh bài rất phiền toái, nhưng Tô Văn Ngộ không phải người trong trang, lại là con đỡ đầu của cha mẹ Diệp Thao thân như đệ đệ được xem như phân nửa chủ tử, hàng năm đều đến sơn trang ở một thời gian, trên dưới trong trang đều biết hắn hơn nữa ấn tượng vô cùng tốt, cho nên Tô Văn Ngộ xuất nhập không cần lệnh bài, cũng không có người dám ngăn cản, cho nên Hách Quang Quang cứ như vậy thực may mắn được mang ra khỏi sơn trang.
“Vì sao ngươi lại giúp ta?” Ra khỏi sơn trang một lúc, cách nơi Ngụy Triết tiếp ứng càng ngày càng gần Hách Quang Quang thoáng thả lỏng nhịn không được hỏi, Tô văn Ngộ biết rõ nàng là ai, lại lựa chọn giúp “thiếp’ của đại ca hắn thoát đi, không có đạo lý a.
“Ha ha, không chỉ ta giúp ngươi, Đông Phương Hữu huynh cùng Tâm Tâm muội đều thỉnh cầu cũng giúp đỡ, bằng không ‘tiểu tẩu tử’ ngươi làm sao có thể thuận lợi ra khỏi trang như vậy hả?” Tô Văn Ngộ nghịch ngợm hướng Hách Quang Quang nháy mắt mấy cái, hoàn toàn là bộ dáng không biết trời cao đất rộng là gì.
“Không được gọi ta là tiểu tẩu tử!” Hách Quang Quang tức giận đến giậm chân.
“Nhưng mà thiếp của đại ca ta gọi thẳng tên không tốt, kêu đại tẩu lại không hợp quy củ.” Tô Văn Ngộ giống như thực khó xử nói.
“Gọi ta là Hách cô nương đi!” Hách Quang Quang trừng mắt nhìn Tô Văn Ngộ, thầm mắng tiểu tử này tuyệt đối là cố ý.
“Được rồi, tạm thời gọi ngươi Hách cô nương.” Xem ra tâm tình Tô Văn Ngộ rất tốt, luôn luôn tươi cười.
“Tại sao ngươi lại làm phản huynh trưởng ngươi, không sợ hắn trừng phạt ngươi sao?” Hách Quang Quang nghi ngờ hỏi.
“Ngươi không biết ca ca ta luôn cố kìm nén nhất ra vẻ đứng đắn, khi có nhu cầu kích thích thì uống thuốc nhất tâm sao?” Tô Văn Ngộ nghiêng đầu nhìn Hách Quang Quang, nhướng mày nhìn nàng nghịch ngợm, “Mang ngươi đi huynh ấy tất nhiên sẽ phát cáu, coi như làm cuộc sống buồn tẻ của huynh ấy thêm phần lạc thú, về phần ta hả, đại khái sẽ bị huynh ấy mắng to rồi đuổi về kinh thành. Yên tâm, ca ca không nỡ đánh ta, về phần Đông Phương Hữu huynh…..liền từ từ mà cầu phúc đi, vì lấy lòng nữ nhân của mình mà để nữ nhân người khác chạy đi, chậc chậc, thật ích kỉ đúng không? Ngươi nói sao hắn có thể làm người như vậy chứ? Thực tình.”
Thực thảm, đây hoàn toàn là sợ thiên hạ không loạn cùng vui sướng khi người gặp họa, Hách Quang Quang không nói gì ngắm hắn vài lần cũng lười hỏi lại, có đệ đệ cùng bằng hữu như vậy Diệp Thao và băng nhân Đông Phương Hữu thật bất hạnh.
Không lâu sau, Ngụy Triết cưỡi ngựa xuất hiện, xuống ngựa nhìn Tô văn Ngộ nói cảm ơn, nâng Hách Quang Quang lên ngựa trước rồi nhanh chóng rời đi.
Ngụy Triết một đường không nói gì, Hách Quang Quang biết hắn vì nàng đã trì hoãn rất nhiều thời gian, hơn nữa lúc này còn chưa ra khỏi phạm vi thế lực của Diệp thị sơn trang, không tính là an toàn, vì thế cũng không dám nói chuyện, chỉ hy vọng trên đường không cần xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hai người đi dọc theo đường nhỏ, đến bờ sông thì dừng lại, thừa dịp bốn bề vắng lặng, Ngụy Triết ném cho Hách Quang Quang một bộ trang phục nha hoàn, lại đưa cho nàng một bình nước thuốc nhỏ dạy nàng dùng thế nào để không bị nghi ngờ nữa.
Hách Quang Quang theo lời Ngụy Triết dạy xoa nước thuốc lên mặt rồi mát xa một chút bốn phía, da mặt giả lỏng ra rồi dùng nước sông tẩy rửa sach sẽ.
Hách Quang Quang khôi phục tướng mạo sẵn có vội vàng cầm quần áo thay ra, kiểu tóc cũng sửa chữa lại, đem mái tóc dài tùy ý quấn gọn lại bằng trâm gai, nhìn nước sông trong suốt phản chiếu, hoàn toàn là một bộ dáng nha hoàn mi thanh mục tú trong sáng, Hách Quang Quang thực vừa lòng.
Lại cưỡi ngựa lên đường, Hách Quang Quang hỏi: “Chúng ta đang đi tới tụ họp với nhóm người phu nhân sao?”
“Ừm.”
“Vậy gặp phu nhân, ta như vậy…” Hách Quang Quang có điểm do dự hỏi.
Ngụy Triết nghe vậy khóe môi khẽ nhếch, tốc độ phóng ngựa không thấy chậm lại, tâm tình thực tốt nói: “Tô Văn Ngộ vừa không sợ chết mới mang được muội ra, muội nghĩ bá mẫu có thể như thế nào?”
Hách Quang Quang nhãn tình sáng lên: “Mở một con mắt nhắm một con mắt!”
“Đông Phương Hữu từng thiếu ta một cái ân tình, cho nên lần này mới miễn cưỡng chịu giúp ta trợ giúp ngươi bỏ trốn, ám vệ trên đường đều bị hắn điều đi, muội không cần lo lắng, Diệp thao sẽ bị Đông Phương giữ chân lại đến khi chúng ta đi xa, cho dù hắn nhận được tin tức cũng không đuổi kịp.” Ngụy Triết khẽ giải thích nghi hoặc cho Hách Quang Quang.
“Vậy là chúng ta an toàn?” Dung nhan Hách Quang Quang bởi vậy hưng phấn đỏ bừng lên, trong giọng nói không che giấu được vui sướng.
“Không khác biệt lắm, giá.” Nói xong, Ngụy Triết vung roi ngựa, tăng tốc độ muốn nhanh hội họp cùng nhóm Dương thị.
Người có quý nhân phù trợ, cho dù Ngụy Triết có nắm chắc cũng không dám khinh thường, giữ nguyên kế hoạch làm việc như trước, hội họp rồi cho một cỗ xe ngựa giống như đúc của Dương thị, cùng đám thủ hạ có bảy tám phần tương tự theo hướng ngược lại mà đi, thừa dịp đNgụy Triết, Hách Quang Quang đi theo hướng đó.
Hách Quang Quang ngồi chung một xe ngựa với Dương thị, nhìn thấy Hách Quang Quang khiến Dương thị rất kinh ngạc, sau khi biết rõ nguyên nhân hậu quả lại biết được chính nhi tử của mình cũng tham dự trò kịch vừa rồi thì dở khóc dở cười, bất đắc dĩ đành bỏ đi ý niệm trong đầu.
“Ai, kỳ thật đứa bé Diệp Thao kia có chút cường thế nhưng hắn đối với ngươi vẫn rất tốt.” Dương thị tiếc hận nói.
Hách Quang Quang nghe vậy suýt chút nữa nôn ra, nhưng Dương thị đối xử ôn hòa thân thiết, là một người tốt, vì vậy mọi cử chỉ không lễ phép phải bỏ đi, miễn cưỡng bày ra một bộ dáng xứng với khuôn mặt tươi cười đáp lễ: “Phu nhân nói vậy thì đúng là vậy.”
Nhìn ra Hách Quang Quang không tin, Dương thị bất đắc dĩ cười, tiếp tục nói: “Còn nhớ rõ bức tranh mỹ nhân kia không? Ta lúc ấy thực vừa lòng bức tranh đó, vốn là muốn mang về kinh để làm kỷ niệm.”
Hách Quang Quang nghe vậy lập tức toát ra cảm kích, tự đáy lòng nói cảm tạ: “Đa tạ phu nhân bỏ được đồ yêu thích chịu được khó chịu trong lòng nhường bức tranh cho Quang Quang, Quang Quang đã sớm muốn đi nói lời cảm tạ, bất đắc dĩ bị trang chủ ngăn cản không cho đi.”
“Ha ha, nếu thực sự muốn cảm tạ phải tạ ơn Thao nhi, là nó cố ý lấy bức tranh bằng được cho ngươi, đứa bé kia nói bức tranh kia với ngươi có ý nghĩa đặc biệt. Thật không dám giấu diếm, vốn không nghĩ giao ra, thấy thằng bé kiên trì liền đổi ý, đã nhiều năm như vậy đó là lần đầu tiên nó cầu xin ta, ta làm mẹ sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt chứ?” Dương thị cảm khái nói.
“Cái gì? Bức tranh kia không phải là phu nhân muốn tặng riêng cho ta mà là trang chủ tặng cho ta?” Hách Quang Quang trợn to mắt kinh ngạc thốt ra tiếng.
“Đó, cho nên ta mới nói nó rất coi trọng ngươi, bằng không ai sẽ vì một người không chút quan trọng mà cầu xin đồ gì đó phải không?” Khi nói chuyện, trong mắt Dương thị toát ra đau lòng, nhìn Hách Quang Quang vẫn còn sửng sốt ôn hòa tâm sự: “Tất cả mọi người đều cảm thấy đứa nhỏ ta yêu nhất là Ngộ nhi, thực ra Thao nhi mới là đứa làm ta không yên lòng nhất, chuyện năm đó khiến nó thay đổi thành tính tình bướng bỉnh cứng rắn lãnh tĩnh như vậy, không lường trước được….”
“Phu nhân chê cười, Quang Quang nào có chút bản lĩnh nào ảnh hưởng đến trang chủ chứ? Hắn thế nhưng thực ghét bỏ Quang Quang.” Nghe được ngọn nguồn bức tranh có được trong lòng Hách Quang Quang lúc đầu có đảo qua chút khác thường, cũng có chút cảm động, nhưng nghĩ tới đủ loại khổ sở nàng đã chịu ở Diệp thị sơn trang, cảm động lập tức tiêu tán, cảm thấy hai mươi mấy năm qua Diệp Thao chưa từng yêu cầu cái gì với Dương thị lần này đột nhiên lại muốn lấy được bức tranh cho nàng, thực sự không phải vì coi trọng nàng mà là có mưu đồ khác!
Mưu đồ là cái gì? Đơn giản là muốn lấy bức họa thử nàng mà thôi, may mắn nàng phản ứng mau lẹ, nếu không thực sự cho rằng Diệp Thao làm vậy vì quan tâm nàng thì đúng là đồ ngu!
“Đứa nhỏ này ngươi đối với Thao nhi có thành kiến sâu đậm, điều này cũng không trách ngươi là do hành vi của nó không hợp lẽ.” Dương thị nhu nhu mi tâm, đối với biểu hiện bài xích đề phòng của Hách Quang Quang với nhi tử cảm thấy rất bất dắc dĩ.
“Đúng rồi, ngươi chạy trốn như vậy là muốn đi đâu? Khi nào thì ngươi cùng Ngụy Triết gần gũi như vậy, có thể làm cho hắn dùng công phu lớn như vậy để giúp ngươi trốn ra?” Dương thị hỏi nhất thời biểu tình nghiêm túc lên, phẩm hạnh của Ngụy Triết cho dù tốt, nhưng sự tình liên quan đến “bên trong” của nhi tử, bà không thể không để tâm.
Nhìn ra Dương thị phòng ngừa cái gì, Hách Quang Quang không nghĩ lại kéo thêm cừu hận phiền toái nữa, vì thế đem ôm toàn bộ trách nhiệm lên người mình.
“Không có!” Hách Quang Quang hoảng sợ lắc đầu, hết sức khẳng định với Dương thị, cam đoan nói: “Quang Quang đối với nghĩa huynh chỉ có tình huynh muội, phu nhân yên tâm, Quang Quang lấy thân phận thị thiếp trang chủ trốn ra, tuy hữu danh vô thực nhưng lễ nghĩa liêm sỉ vẫn hiểu được một chút, Quang Quang không có ý niệm lập gia đình trong đầu, tuyệt đối sẽ không bôi đen Diệp thị sơn trang.”
Nghe vậy, Dương thị yên tâm, hơi lo lắng hỏi: “Đến lúc đó ngươi định đi đâu?”
“Nghĩa huynh nói tạm thời để ta ở biệt viện của hắn nghỉ chân, hắn sẽ quay về Ngụy gia ở.” Quang Quang tiếp tục cam đoan với Dương thị trog lúc đó nàng cùng Ngụy Triết rất trong sạch, sẽ không cũng ở một chỗ. Tuy rằng nàng ghét Diệp Thao, căn bản không coi mình là thiếp của hắn hay lấy thân phận này trở về nhưng nàng tôn trọng Dương thị, cho nên những việc không nên có nàng đều khắc ghi nói cam đoan.
Dương thị hơi nhíu mày, cuối cùng là nghĩ thông suốt cái gì đó, hai hàng lông mày giãn ra, một lần nữa toát ra tươi cười.
“Phu nhân cười cái gì?” Hách Quang Quang tò mò hỏi.
“Sắp đến kinh thành, cao hứng mà thôi.” Dương thị đáp như vậy, kỳ thực bà muốn nói là “Cho dù ngươi trốn thoát, không được bao lâu sẽ bị Thao nhi bắt trở lại, trốn cũng vô ích.”
Hách Quang Quang không rõ suy nghĩ của Dương thị, nghe bà nói sắp tới kinh thành, rất là vui sướng, vén rèm lên nhìn bên ngoài: “Nhanh như vậy đã tới kinh thành sao?”
Ngụy Triết cưỡi ngựa bên cạnh nghe vậy, nhìn Hách Quang Quang mỉm cười, ánh mặt trời chiếu trên người hắn như phủ một lớp vàng làm quý khí cùng tuấn lãng càng thêm nổi bật bậc nhất, dùng âm thanh trầm ổn làm người nghe cảm thấy an lòng trả lời: “Không nhanh như vậy đâu, còn khoảng hai canh giờ nữa.”
Còn có hai canh giờ nữa sẽ thành công, Hách Quang Quang cảm thấy từng lông tơ kẽ tóc đều hưng phấn đến dựng lên, nụ cười trên mặt cũng thật lâu không tắt đi.
Rời khỏi Diệp Thao thật sự là quá tốt, không có gì làm cho con người phấn chấn hơn.
Nhìn Hách Quang Quang càng ngày càng vui vẻ tươi cười, thông cảm trong mắt Dương thị cũng càng ngày càng đậm.
Hách Quang Quang nghĩ đến bà thông cảm con mình đã đánh mất “thiếp”bị mất hết mặt mũi, ai ngờ Dương thị kỳ thật là thông cảm với nàng, bởi vì lúc này Hách Quang Quang cao hứng bao nhiêu chờ thời điểm bị bắt trở vềám người Diệp thị sơn trang đuổi theo bị mê hoặc cho rằng Dương thị, sẽ có bấy nhiêu khó chịu.
Một lúc lâu sau, tốc độ Ngụy Triết nhanh hơn, phía sau đã có người của Diệp thị sơn trang đuổi theo, bởi vì lúc trước có bọn họ thấy người có bộ dáng giống họ xuất phát từ bốn phía nên phân tán lực chú ý của đa số lực lượng Diệp thị sơn trang, lúc này bọn họ đã rời đi cách Diệp thị sơn trang gần trăm dặm, xem như rời khỏi thế lực trung tâm của Diệp Thao, số lượng người đuổi theo không nhiều lắm, người âm thầm bảo hộ Ngụy Triết hoàn toàn ứng phó được.
Cứ như vậy, không phí nhiều khí lực đối phó với mấy người đuổi theo, lúc trời tối rốt cuộc cũng chạy đến kinh thành, những người Diệp thị sơn trang hoàn toàn không đuổi kịp.
Đến dưới chân thiên tử, Hách Quang Quang có một tia lo lắng khẩn trương cũng biến mất, chỉ cảm thấy kinh thành so với núi vàng núi bạc còn xinh đẹp hơn, chiếu vào tâm hồn Hách Quang Quang cũng trở nên ánh vàng rực rỡ.
“Ha ha, ta rốt cuộc tự do!!!” Hách Quang Quang lăn nằm vật xuống bên trong xe ngựa, Dương thị bên cạnh kinh ngạc nhìn chăm chú chân múa loạn lên, hoàn toàn là con khỉ hoang dã bị giam lâu ngày đột nhiên được thả ra khỏi lồng sắt.
Ngay lúc Hách Quang Quang bởi vì chạy trốn thành công mà mừng rỡ hoan hỉ, Diệp thị sơn trang trên dưới lại rối loanjvif đã đánh mất “Hách di nương”là lâm vào tình cảnh bi thảm….
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trừng phạt mèo bá vương trẻ con đều bị Diệp Thao bắt trở về nhốt lại rồi xoa xoa, vòng tròn xoa xoa hừ!
Trong cơn giận dữ, mọi người ở Diệp thị sơn trang đã nhiều ngày chẳng dám lớn tiếng nói chuyện, ngay cả há mồm thở dốc cũng không dám, mọi người rụt cổ làm việc, nào dám miệng lưỡi, đều sợ không cẩn thận chọc trúng chủ thượng mất hứng thì cái đầu phía trên khó giữ được, mỗi người nơm nớp lo sợ, càng nhiều người sợ hãi buổi tối ngủ nằm mơ đều la hét “chủ thượng tha mạng”.
Cơn tức Diệp Thao đã nhiều ngày bày ra vẻ mặt bất thiện, từ trước đến nay làm người ta nhìn sẽ nhịn không được hai mắt chằm chặp, đầu óc choáng vàng khuôn mặt tuấn tú âm u, có thể làm mê loạn lòng nữ nhân, tuấn mâu sắc lạnh, quá khứ từ bà già cho tới trer nhỏ đều bị khuôn mặt lẫn mắt phượng của Diệp Thao liếc một cái đều tâm xuân nảy nở, trước nay đều chưa từng có người diễm lệ như vậy, nhưng là tại…vào thời khắc “đặc thù” này cho dù là nữ nhân háo sắc gan lớn chỉ cần bị ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của Diệp Thao giống như Diêm Vương địa phủ đảo qua đều sợ đến mặt mày trắng bệch, chân run lên, chỉ kém không tè ra quần, cái gì phong hoa tuyết nguyệt đều bay khỏi đầu đùng nghĩ đến mộng đẹp!
Tất cả mọi người gần đây đều biết Hữu hộ pháp luôn nêu gương tốt thưởng phạt phân minh bị chủ thượng anh minh thần võ hung hăng mắng một trận, cuối cùng bị đuổi ra tìm người.
Là nam nhân đều không dễ dang tha thứ được nữ nhân của mình chạy trốn cho dù hắn không thích nữ nhân này, loại nam nhân như Diệp Thao lại càng không tha thứ được cho việc đệ đệ cấu kết với anh em kiêm cấp dưới liên hợp lại gạt hắn để Hách Quang Quang chạy đi.
Đông Phương Hữu nói mình trả lại cho Ngụy triết một cái nợ nhân tình mới làm chuyện sai trái thế, Diệp Thao tức giận nghe xong chỉ lạnh lùng cười: “Nhân tình là thứ nhất, làm người trong lòng vui vẻ mới là chính yếu đi! Hai ngày này tùy ý ra vào sân viện Hách Quang Quang chỉ có mỗi Diệp Vân Tâm! Có người bẩm báo nói trước khi Hách Quang Quang rời đi một ngày Diệp Vân Tâm có đi tìm Ngụy Triết, mà trước đó nàng từng đi tìm ngươi.”
Dưới ánh nhìn chăm chú tức giận của Diệp Thao, Đông Phương Hữu không tự nhiên cúi đầu, không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.
Hắn thừa nhận giúp Hách Quang Quang chạy trốn làm chuyện này rất không chân chính, đúng không phủ nhận được như Diệp Thao nói, nhân tình là thứ nhất, hoàn thành tâm nguyện của Diệp Vân Tâm là nguyện vọng thứ hai, đương nhiên hai điểm này còn chưa quan trọng đến làm hắn không tiếc đi chọc giận Diệp Thao, chính là do Tô Văn Ngộ nói.
Tô Văn Ngộ nói cho tới bây giờ Diệp Thao không để nữ nhân nào trong lòng, bao gồm cả mẹ Diệp Tử Thông chính là tương kính như tân mà thôi. Mà cách đối đãi với Hách Quang Quang rõ ràng khác biệt, đối mặt với Hách Quang Quang thì nhớn nhác, thường dùng những thủ đoạn đê tiện nhỏ nhen, hắn như vậy là do trong lòng thực chán ghét khinh thường nàng hay nàng là đặc biệt, chung quy phải thử một lần mới biết được.
Thử qua nếu Diệp Thao không có cảm giác với Hách Quang Quang, vậy thì coi như thả tiểu cô nương lương thiện bị áp bức đi cũng không cần báo ơn gì, cho dù Diệp Thao nổi cáu cũng chỉ là thị thiếp không quan trọng, lâu dần rồi sẽ từ bỏ. Nhưng nếu qua việc Hách Quang Quang bỏ đi làm Diệp Thao phát giác ra chính mình với nàng có tình cảm không giống như lời nói kia, vậy kích thích này có thể thúc đẩy một đoạn nhân duyên!
Tóm lại, mặc kệ nói thế nào giúp đỡ Hách Quang Quang chạy trốn đều là việc tốt, nếu việc đó chứng minh đáp án là người phía sau vậy về sau Diệp Thao có thể cảm kích bọn họ.
Chính là như vậy, tính ra một chút tư lợi nhưng suy nghĩ lại vẫn là vì Diệp Thao, Đông Phương Hữu cùng Tô Văn Ngộ liên thủ giúp Hách Quang Quang rời khỏi Diệp thị sơn trang, hơn nữa sau khi Diệp Thao phát hiện sai người đuổi theo thì âm thầm động tay chân ngăn trở nhỏ.
“Đi kinh thành mang Hách Quang Quang trở về hoàn hảo vô khuyết cho ta, nếu nàng bị Ngụy Triết giấu đi hoặc nàng lại chạy trốn làm cho ngươi không tìm thấy thì ngươi cũng đừng trở lại, cũng đừng nhớ thương Diệp Vân Tâm gì nữa! Dám để cho nữ nhân của ta chạy, làm không tốt sẽ lấy người trong lòng ngươi thay thế! Hôm trước tác chủ nói gả Diệp Vân Tâm cho ngươi ta tạm thời thu hồi, khi nào ngươi mang Hách Quang Quang trở về thì lời này rút lại. Chuyện nha đầu Diệp Vân Tâm kia làm bậy đúng là do quá dung túng, trong khoảng thời gian ngắn nàng không gả đi được cũng là tự tìm!” Áo choàng màu đen của Diệp Thao khoác trên lưng, sắc mặt âm trầm vô hình trung làm cho người ta cảm thấy áp bách không thể bỏ qua.
Trên trán Đông Phương Hữu lăn một giọt mồ hôi lạnh, lễ phép hướng Diệp Thao ôm quyền: “Thuộc hạ sẽ dốc toàn lực mang Hách di nương bình yên trở về, đến lúc đó sẽ đến trước mặt chủ thượng nhận tội.”
“Hừ.” Cảm xúc Diệp Thao không tốt, xoay người không hề để ý tới vẻ mặt xin lỗi của Đông Phương Hữu.
Cứ như vậy, đêm đó Đông Phương Hữu cơm cũng chưa kịp ăn liền mang theo hai gã thủ hạ đắc lực xuất phát về phía kinh thành, mà Diệp Vân Tâm bị cấm túc chép phạt quy tắc chuẩn mực nữ giới, trước khi Hách Quang Quang bị mang về nàng đừng nghĩ đến bỏ lệnh cấm.
Tô Văn Ngộ sợ thiên hạ không loạn đoán đúng rồi, hắn bị Diệp Thao răn dạy một chút, sau đó mặc kệ giả bộ yếu đuối hay cầu tình thế nào đều bị đuổi ra khỏi sơn trang không chút lưu tình ngay đêm đó.
Diệp Thao ra lệnh trừ khi hắn cho phép, nếu không Tô Văn Ngộ không được bước vào sơn trang nửa bước, hắn coi như còn lý trí không đánh chết tại chỗ Tô Văn Ngộ cùng Đông Phương Hữu, còn niệm tình cũ mà thôi.
Tô Văn Ngộ bị đuổi đi ở ngay trước cửa bảo vệ cùng hộ vệ lân cận lắc đầu thở dài ra vẻ đáng thương, tay làm hoa lan chỉ the thé giọng hát lên: “Vì nữ nhân bạc tình— đuổi thân đẹ ra ngoài trang—ăn ngủ đầu đường—đói khổ lạnh lẽo—đau xót chảy nước mắt—hai mắt lệ đẫm lưng tròng—ca ca thật ác độc tâm ngươi như thế nào a a a—.”
Lời nói cùng nhạc điệu quái dị đều chọc người bên ngoài run run bả vai, miệng nhắm chặt nghẹn cười đến khó chịu nhưngvì mạng nhỏ ai cũng không dám cười ra tiếng.
Liên tục mấy đêm Diệp Thao quên ăn quên ngủ bắt đầu ở trong phòng chính mình không ngủ được, sau lại chạy tới phòng Hách Quang Quang để ngủ, kết quả càng không ngủ được, vì vậy chỉ khổ bọn Như Lan, người người như lâm đại địch hầu hạ Diệp Thao âm tình bất định thật cẩn thận, đều nhịn không được nói thầm trong lòng, rõ ràng mỗi lần tới đây là vì nhớ đến nữ nhân chạy trốn kia mà tức giận nhưng hàng đêm vẫn ngủ ở đây, không chỉ ép buộc chính mình mà còn tra tấn các nàng a!