Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 23: Đại Biến Thái



Bởi vì bị Diệp Thao phát hiện sự kiện “không thành thật” nên Hách Quang Quang lo lắng đề phòng cả một ngày, không dám ra ngoài chạy lung tung vẫn vùi mình ở trong phòng, thỉnh thoảng hừ mấy tiếng giả vờ không thoải mái, nha hoàn muốn mời đại phu nàng lại không cho.

Mãi cho đến tối Diệp Thao cũng không xuất hiện, nghe người làm nóimấy ngày nay hắn đang bận, bây giờ còn đang ở thư phòng cùng người ta bàn bạc chuyện quan trọng, Hách Quang Quang biết Diệp Thao bề bộn nhiều việc nên sẽ không có thời gian tới tìm nàng gây phiền phức, vì vậy vui vẻ phấn chấn, không hề giả vờ bị bệnh nữa, mang Bát ca vào trong nhà dạy nó nói chuyện.

“Thiếu chủ.” Đang trải giường chiếu cho Hách Quang Quang, Như Lan nhìn thấy Diệp Tử Thông đi tới, lập tức hành lễ một cách quy củ.

“Ừ.” Diệp Tử Thông chắp tay sau lưng, nện từng bước kiêu ngạo đi tới Bàn Bát Tiên bên cạnh Hách Quang Quang, dùng ánh mắt bảo Như Lan đi ra ngoài.

“Thiếu chủ tốt! Thiếu chủ đẹp! Thiếu chủ Thiếu chủ tuyệt!” Tiểu Bát Ca nhìn thấy Diệp Tử Thông lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu lớn tiếng nói.

Diệp Tử Thông nghe được cũng không thấy vui mừng, sưng mặt lên nhìn chằm chằm Bát Ca đang chờ khen ngợi: “Cái gì mà tuyệt, Bổn Thiếu Chủ cũng không phải là con ếch!”

“Đâu có ai nói ngươi là con ếch, lời này có nghĩa là mọi thứ của ngươi đều không chê vào đâu được.” Mí mắt cũng không giơ lên, Hách Quang Quang trả lời, mấy ngày nay nàng dạy đi dạy lại Bát Ca nói lời những này, có cả khen Diệp Thao, chủ yếu là để cho nó nói mấy lời nịnh hót, khiến cho bọn họ vui vẻ, về sau cuộc sống

của nó cũng có thể tốt một chút.

“Không chê vào đâu được, không chê vào đâu được.” Bát Ca học vẹt.

Không để ý đến Bát Ca, Diệp Tử Thông ngồi xuống cạnh Hách Quang Quang, dùng khóe mắt quét qua nàng, bất mãn nói: “Nếu ta không tới, chỉ sợ là ngươi đã quên mất sự tồn tại của ta rồi!”

“Ngươi lại phát bệnh thiếu gia?” Hách Quang Quang nghi ngờ liếc xéo khuôn mặt không vui của Diệp Tử Thông.

Diệp Tử Thông lập tức quay đầu, quay gáy về phía Hách Quang Quang, hừ nói: “Ngươi cùng nha đầu ma ma chơi vui vẻ thế, cũng không thèm tìm ta!”

“Phù phù.” Hách Quang Quang nghe vậy rất vui vẻ, đưa tay lên dùng sức vuốt vuốt đầu Diệp Tử Thông , tùy tiện tìm một lý do nói: “Sau khi ngươi trở lại không bận bịu luyện công thì bận bịu học biến hóa, ta cũng không dám đi quấy rầy ngươi.”

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Tử Thông hơi buông lỏng một chút, quay đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai sau khi ăn cơm tối ngươi cùng ta luyện chữ.”

Hách Quang Quang cảm thấy da đầu tê dại, đến cho hắn sai khiến làm người hầu sao, lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Cha ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý, ta đi sẽ ảnh hưởng đến việc luyện chữ của ngươi.”

“Phụ thân đồng ý, hắn cũng nghĩ ngươi cần biết chữ!” Diệp Tử Thông phản bác.

“Biết, biết chữ?” Hách Quang Quang khiếp sợ, không dám tin tưởng nói, “Đừng nói bậy, ta biết chữ hay không có gì quan trọng?”

“Sao không quan trọng? Bọn nha đầu trong trang cũng biết chữ, chỉ một mình ngươi không biết chữ, ngươi thấy rất tốt sao?” Diệp Tử Thông cả vú lấp miệng em* phê phán, giọng điệu kia, vẻ mặt kia cùng với khi Diệp Thao bướng bỉnh giống nhau như đúc.

*Cả vú lấp miệng em: vênh váo hung hăng.

“Đều biết chữ?” Hách Quang Quang nháy mắt, ngơ ngác hỏi.

“Dĩ nhiên, Diệp Thị Sơn Trang chúng ta cực kỳ khinh bỉ loại người không biết chữ như ngươi.” Diệp Tử Thông ngửa đầu kiêu ngạo mà nói.

“Nếu khinh thường ta, vậy thì đuổi ta ra ngoài đi, đỡ ở lại chỗ này khiến các ngươi mất mặt!” Hách Quang Quang không vui cãi lại, một đứa bé cao ngạo thành cái đức hạnh này, không đáng yêu chút nào.

“Ngươi mà còn nói chuyện bỏ đi ta liền nói cho phụ thân.” Diệp Tử Thông cũng học Hách Quang Quang mang Diệp Thao ra nói chuyện.

“Là ngươi ghét bỏ ta đấy chứ, ta đâu có nói sẽ bỏ đi.”

“Ta không có ghét bỏ. . . . . .” Diệp Thao tức giận cải chính.

“Ngươi xem, lần nào hai chúng ta ở chung một chỗ cũng gây gổ, làm saota đi ôn bài luyện chữ cùng ngươi được? Tương lai ngươi học chậm các ngươi không thể đổ lỗi lên đầu ta à nha? Đúng không!” Hách Quang Quang sợ nhất chính là học chữ, năm đó d’đ/l;q’d Hách Đại Lang muốn cho nàng học chữ nàng không học nên Hách Đại Lang – người từ trước đến giờ vẫn cưng chiều nàng – không nhẫn tâm ép buộc nàng.

“Hừ, không để ý tới ngươi, ta đi tìm phụ thân.” Diệp Tử xấu xa với khuôn mặt nhỏ nhắn nhảy xuống khỏi ghế đi ra.

Chữ là chuyện rất mất mặt, hồi trước trên núi có rất nhiều người không biết chữ, không đáng kể chút nào, sau khi xuống núi nghe người ta nói cô gái không có tài mới là đức nàng liền càng không có ý niệm muốn biết chữ, vì sao tất cả mọi người ở đây đều biết chữ?

“Như Lan.”

“Có nô tỳ.” Như Lan đi từ phòng ngoài vào.

“Ngươi biết chữ không?” Hách Quang Quang hỏi.

“Biết một chút.”

“Như Cúc, Như Tuyết thì sao?”

“Cũng biết một chút, sau khi đến Sơn Trang, tất cả người làm đều phải học chữ, có người đặc biệt dạy.” Như Lan thành thật trả lời.

Nghe vậy, chân mày Hách Quang Quang lập tức nhăn lại giống như là có thể kẹp chết con ruồi, Diệp Thị Sơn Trang này thật là biến thái, người làm mà cũng bị yêu cầu phải biết chữ, người làm ở Bạch gia hoàn toàn không có mấy người biết chữ, chính là Diệp Thao làm đặc biệt hóa!

“Không sao, ngươi đi xuống đi.” Hách Quang Quang phiền não khoát tay áo.

Ngày hôm sau, vừa dùng xong điểm tâm không lâu, người làm liền truyền Diệp Vân Tâm tới.

Hách Quang Quang có chút không được tự nhiên, nhớ tới cảnh ngày hôm qua hiểu lầm Diệp Vân Tâm đã thấy có lỗi với người ta, nhất là còn bị hai đấng mày râu bắt gặp.

So với Hách Quang Quang không tự nhiên, Diệp Vân Tâm tự nhiên hơn nhiều, sau khi đi vào liền kéo tay Hách Quang Quang nói: “Ta nhàm chán đến chết, ngươi cùng ta trò chuyện được không?”

“Được.” Thấy Diệp Vân Tâm không để chuyện ngày hôm qua ở trong lòng, Hách Quang Quang nhếch miệng cười, sai Như Lan mang hai mâm dưa và trái cây, sau đó lôi kéo d’đ/l;q’d Diệp Vân Tâm ngồi ở bên cạnh bàn nói chuyện phiếm, đề phòng chuyện hôm qua tái diễn, cố ý sai Như Lan ra phòng ngoài coi chừng, nếu có người đi vào liền lớn tiếng thông báo cho nàng.

“Ngày hôm qua chúng ta nói chuyện bị mấy người Thao ca ca nghe được, ta…ta nghĩ tới chuyện này liền. . . . . .” Diệp Vân Tâm đỏ mặt, ê angượng ngùng nói.

“Thế nào? Rõ ràng là ta đã biểu hiện không tốt, ta còn không ngại ngươi ngại cái gì?” Hôm qua Hách Quang Quang đã sớm chạy trốn không phát hiện ra điểm khả nghi của Diệp Vân Tâm, vì vậy cái gì cũng không biết.

“Ngươi hỏi ta có thích Thao ca ca hay không, người kia cũng cho là ta thích Thao ca ca.” Diệp Vân Tâm nhìn về Hách Quang Quang, gương mặt đỏ bừng dần dần dâng lên vẻ buồn rầu.

“Người nào?” Hách Quang Quang hỏi.

“Đông Phương ca ca á.” Bởi vì nói tên người yêu, mặt Diệp Vân Tâm đỏ bừng.

“Tên lạnh lùng như tảng băng có sẹo trên mặt?”

Diệp Vân Tâm nghe vậy vẻ mặt cứng lại: “Ngươi không được cười nhạo vết sẹo trên mặt hắn, vết sẹo đó thật ra là, là khi còn bé ta dùng đao cắt.”

“Cái gì? Ngươi cắt?” Hách Quang Quang kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin được tiểu cô nương nũng nịu động một chút là đỏ mặt trước mắt có thể gây thương tổn cho tên nam nhân khủng bố, lạnh lùng kia.

Diệp Vân Tâm xấu hổ cúi đầu, lắc lắc đầu ngón tay nói: “Lúc ta còn nhỏ tương đối bá đạo, ỷ vào Diệp bá bá cùng Thao ca ca sủng ái, luôn bắt nạt người khác, đối với cô nhi Diệp bá bá mang về thấy ngứa mắt, chính là Đông Phương ca ca á. Cha của hắn trước kia là thuộc hạ đắc lực của Diệp bá bá, bởi vì cứu Diệp bá bá mà bỏ mình, Diệp bá bá liền thu dưỡng Đông Phương ca ca, cực kỳ coi trọng hắn, ta…ta không biết vì sao rất ghét cái tên cô nhi cả ngày nói năng thận trọng đó, không chỉ là không cho hắn sắc mặt tốt, còn chế nhạo hắn lớn lên giống khối than.”

“Hắn, thật ra thì dung mạo hắn rất đẹp mắt, không có kém Thao ca ca và Tả ca ca chút nào, bên trong trang rất nhiều tiểu nha đầu cũng len lén yêu thích hắn. Ta lúc ấy tuổi nhỏ ít hiểu biết, nhìn hắn đối với cô nương khác ôn hòa liền tức giận, có một lần hắn giúp một nha hoàn xách một thùng nước, ta… lúc ấy ta không biết vì sao nổi điên liền xông lên cướp lấy chủy thủ hắn vẫn đặt ở trong tay áo, chém một đao lên mặt hắn. Ô ô, lúc ấy ta hành động kì dị, còn nói chán ghét khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn, kết quả có lẽ những lời này đả thương lòng tự ái của hắn, sẹo trên mặt hắn đại phu nói là có thể xóa, nhưng hắn từ chối.”

“Ôi, trước kia ngươi vậy mà có thể khốn kiếp như vậy, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!” Trong nháy mắt Hách Quang Quang cảm thấy kính nể Diệp Vân Tâm, hai mắt tỏa sáng nhìn Diệp Vân Tâm đang áy náy lau nước mắt.

“Ngươi đừng cười ta, đả thương mặt của Đông Phương ca ca là hành động kỳ quái nhất của ta từ nhỏ đến lớn, sau đó bị tổ phụ dùng gia pháp đánh cho hôn mê vài ngày trời, còn bị phạt quỳ Từ Đường suy nghĩ, rất lâu sau đó ta mới biết tổ phụ và cha mẹ còn d’đ/l;q’d đi xin lỗi Đông Phương ca ca, bọn họ thiếu chút nữa thì quỳ xuống, là Đông Phương ca ca nhân hậu ngăn cản, nếu không ta…ta. . . . . . Hắn còn nói chỉ là hủy dung mà thôi, cũng không có giận ta.” Có mấy lời giấu ở trong lòng quá nhiều thật sự khó chịu, một khi tìm được đối tượng có thể bày tỏ liền nói hết tất cả khổ não ra.

“Ngươi phát hiện mình thích hắn khi nào?” Hách Quang Quang cảm thấy chuyện này thú vị hơn tiểu nha hoàn đọc thoại bản nhiều, nghe đặc biệt nhập tâm, dù sao cũng là chuyện thật, thoại bản Tử Thượng đều là bịa.

“Thật ra thì ta có lẽ ta đã thích hắn từ sớm, nếu không thấy hắn đối tốt với nha hoàn cũng không cảm thấy không vui, càng không mất khống chế đến hủy dung hắn. Dù sao về sau ta liền có chút không dám gặp hắn, gặp được cũng không dám nhìn hắn, rất lâu sau đó mới nhận ra thì ra đây chính là thích. Mà ta không dám nói cho hắn biết, thời gian trước Tả ca ca và Đông Phương ca ca nói giỡn vẫn cho là ta thích Thao ca ca.” Vẻ mặt Diệp Vân Tâm suy sụp, khuôn mặt trẻ con mũm mĩm viết đầy hai chữ hối hận.

“Thích thì nói đi, có gì mà không dám? Cứ để cho hắn tiếp tục hiểu lầm chẳng phải là làm trễ nải ngươi sao?” Hách Quang Quang thật sự là không hiểu nổi tâm tư xấu hổ muốn nói không dám nói kỳ cục của nữ nhi, trong quan niệm của nàng thích nói ngay, giống như cha nàng, thích mẹ mỹ nhân của nàng liền trực tiếp trộm người đi, nếu cứ xoay xoay vặn vặn giống Diệp Vân Tâm, mẹ mỹ nhân đã sớm bị nam nhân khác giành mất.

Diệp Vân Tâm trừng qua, sẵng giọng: “Ngươi đã thích ai chưa? Làm sao hiểu được tâm tình lo được lo mất bởi vì thích một người? Huống chi ta là cô gái, làm sao không biết xấu hổ chạy đi nói cho hắn biết ta thích hắn được.”

“Chưa thích ai thì sao? Chờ ta thích liền trực tiếp nói cho hắn biết, mới không mắc

cỡ ngại ngùng giống như ngươi, gái lỡ thì rồi vẫn còn ở đó mà nhăn nhăn nhó nhó.” Hách Quang Quang xem thường nói.

“Hừ, ta chờ một ngày ngươi thích Thao ca ca, xem ngươi có dũng khí như hôm nay nói hay không!”

“Thích cái rắm! Ta có thể thích bất kỳ người đàn ông nào, cũng sẽ không thích cái tên đại biến thái họ Diệp đó! Ngươi chờ đến ngày đó đi, đến khi ngươi thành lão thái bà cũng không xảy ra.” Hách Quang Quang trợn trắng mắt nói, nàng cũng không phải là cuồng ngược, làm sao có thể sẽ thích tên Diệp Thao nhốt nàng không cho nàng sống dễ chịu?

“Ngươi đừng có khẳng định chắc chắn như vậy, năm đó khi ta còn chưa hiểu chuyện cũng giống cảm giác của ngươi, kẻ mình ghét nhất là Đông Phương Hữu, thích ai cũng không thể nào thích hắn, kết quả ta…ta hiện tại thích nhất chính là hắn.” Nói đến phần sau, Diệp Vân Tâm ngượng ngùng mặt đỏ bừng, cười khúc

khích.

Không có ai thích bị ghép đôi cùng kẻ đáng ghét nhất, Hách Quang Quang cảm thấy căm tức khi Diệp Vân Tâm không ngừng nhắc tới chuyện Diệp Thao, lập tức liền vứt uy hiếp của người nào đó ra khỏi đầu, vỗ bàn một cái lớn tiếng nói:

“Ngươi im đi! Ta với ngươi không giống nhau, Đông Phương Hữu chưa từng ức hiếp ngươi…ngươi thích hắn cũng chẳng có gì lạ, nhưng tên Đại Biến Thái Diệp Thao kia từ trước đến giờ chưa bao giờ đối xử tốt với ta, lại còn để ta đi cưới một xà hạt mỹ nhân! Không chỉ chà đạp tôn nghiêm của ta còn không quan tâm đến tính mạng của ta, thứ người cặn bã như thế ta thích làm gì? Dù là mặt trời mọc ở hướng tây d’đ/l;q’d, trời hạ mưa đỏ, ngươi bỏ khối băng Đông Phương yêu Bạch Tiểu Tam, ta đều sẽ không thích tên biến thái đó!”

“Bạch Tiểu Tam là ai ?”

“Bạch Tiểu Tam là của ta trước. . . . . .” Lời còn chưa dứtHách Quang Quang nhìn thấy nam nhân đột nhiên đi tới đầu óc nhất thời một mảnh mơ hồ, lập tức liền quên sạch lời phải nói.

“Không ngờ ta trong mắt ngươi là cái bộ dáng này, rất tốt, rất tốt.” Diệp Thao cười làm người ta run sợ từ từ đi tới.

“Thao ca ca.” Diệp Vân Tâm đứng dậy, thấy sắc mặt Diệp Thao không tốt, đồng

tình liếc nhìn Hách Quang Quang đang yếu ớt rụt cổ, viện cớ vội vã rời đi.

“Như Lan đâu?” Hách Quang Quang giận đến cắn răng nghiến lợi, thầm trách Như Lan thời khắc mấu chốt không thông báo.

“Là ta không để cho họ thông báo , có ý kiến?” Diệp Thao giống như thái sơn áp đến gần Hách Quang Quang.

“Không có ý kiến! Trang chủ nói cái gì chính là cái đó.” Hách Quang Quang cố nén kích động muốn chạy trốn, cười gượng với Diệp Thao đang càng ngày càng gần.

Diệp Thao vươn tay nhẹ nhàng xách Hách Quang Quang lên, chống đỡ cả người nàng lên vách tường đè thấp thân thể vây khốn nàng.

“Ngươi muốn làm gì?” Hách Quang Quang bị sợ kêu to oa oa, mồ hôi lạnh ứa ra một ít, ngọ ngoạy tìm chỗ thoát ra ngoài. Nàng bị Diệp Thao dùng hai cánh tay vững vàng vây ở giữa ngực của hắn và vách tường.

“Ta từng nói, ngươi mắng ta một lần ta liền hôn sưng môi của ngươi một lần, ta nói được làm được.” Diệp Thao nói xong nắm cằm Hách Quang Quang, cố định cái đầu đang không ngừng lay động của nàng, cúi người từ từ tiếp cận.

“Ô oa, ngươi tha cho ta đi, thật không có lần sau có được hay không?” Hơi thở Diệp Thao càng ngày càng đậm, nhạy cảm cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn lướt nhẹ trên mặt của nàng, hai chân Hách Quang Quang mềm nhũn không đứng nổi, khóc cầu xin tha thứ.

“Ngươi chỉ cần mắng ta, ta liền nghĩ ngươi đang khát vọng nụ hôn của ta. Dám đánh ta chính là đang ám chỉ ngươi muốn được ta cởi hết y phục! Còn nếu là ngươi mưu toan chạy trốn, thì nói lên cái gì?” Giọng nói Diệp Thao trầm nhẹ, hưởng thụ quan sát Hách Quang Quang yếu thế xin khoan dung.

Biến thái, thật là một Đại Biến Thái! Hách Quang Quang không tiếng động reo hò trong lòng, nước mắt rơi càng dữ tợn.

“Khóc cái gì? Giống như bị ngược đãi, ta đây đang hy sinh sắc để phối hợp toàn bộ nguyện vọng bị hôn sưng môi của ngươi, ta đối với ngươi thật là dung túng. Dứt lời, như “Quang Quang mong muốn” Diệp Thao cúi đầu dùng miệng ngăn lại đôi môi đỏ mọng bởi vì run rẩy mà càng lộ vẻ mị hoặc. . . . . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.