“Ngụy đại nhân, xin hỏi ngài có thể buông Biểu thiếu gia của tệ trang ra được chứ?” Đột nhiên thanh âm hơi không vui của Tả Trầm Châu truyền đến từ phía sau Ngụy Triết.
Ngụy Triết khẽ nhíu chân mày, nhìn Hách Quang Quang mặt đã trắng bệch lông mi run rẩy không ngừng thêm chốc lát, cuối cùng không bằng lòng buông tay ra, xoay người đối diện với Tả Trầm Châu ôm quyền nói: “Thật có lỗi, Ngụy mỗ đường đột.”
Hách Quang Quang vừa được tự do nhảy vọt hai bước về sau Tả Trầm Châu, khom khom lưng không dám nhìn Ngụy Triết, chân của nàng vẫn đang run lẩy bẩy, tim đập thình thịch, điều cha nàng không muốn nhất là nàng tiếp xúc với người của Ngụy gia, hận không thể tóm lấy lỗ tai nàng lệnh cho nàng nhìn thấy người Ngụy gia là phải trốn, đừng nói đến nói chuyện, kể cả chạm mắt nhìn cũng không được. Thế mà hôm nay dưới tình huống này, chẳng những mấy lần chạm mắt, nàng còn nói chuyện với Ngụy Triết nữa, không biết cha mà biết có tức giận đến mức giậm chân không.
“Vị huynh đài này là biểu đệ của Diệp trang chủ? Sao chưa nghe qua Diệp trang chủ còn có biểu đệ?” Hai mắt Ngụy Triết chứa nghi ngờ nhìn Hách Quang Quang toàn thân đều núp phía sau Tả Trầm Châu, trí nhớ của hắn tương đối tốt, nếu đã gặp qua một người không có khả năng một điểm ấn tượng cũng không có, biểu đệ này của Diệp Thao hắn chắc chắn chưa từng thấy qua, có điều cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến?
“Biểu thiếu gia vừa mới đến nhờ cậy, người biết không nhiều lắm, Ngụy đại nhân chưa từng nghe qua cũng không có gì là lạ.” Ngữ khí của Tả Trầm Châu khách sáo mà xa cách giải thích.
“Thì ra là như vậy, là Ngụy mỗ lỗ mãng quấy nhiễu đến Biểu thiếu gia quý trang, Ngụy mỗ xin được tạ lỗi, hi vọng đừng trách.” Ngụy Triết được giáo dục tốt, mặc dù gia thế hiển hách bản thân lại có triển vọng, nhưng không hề ỷ thế hiếp người, danh tiếng vô cùng tốt.
“Ngụy đại nhân quá lời rồi.” Tả Trầm Châu cười nhạt nói lễ xong xoay người dắt người như dắt đà điểu đi vào trong đình.
Hách Quang Quang không hề giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo, tránh xa Ngụy Triết là điều quan trọng nhất.
Đình rất lớn, số người vượt qua kiểm tra không nhiều, vào bên trong không hề chật chội, vì có chung một mục tiêu, cho dù tình cờ được ở chung một chỗ nhưng nhiệt tình cũng không quá nhiều, sau cùng đều tự cảm thấy không thú vị tốp năm tốp ba mỗi người tìm một nơi ngồi xuống, vừa uống trà vừa kiên nhẫn chờ đợi.
Hách Quang Quang không dám tiếp tục chạy loạn, an tĩnh ngồi bên Diệp Thao và Tả Trầm Châu, mặc dù lúc nào cũng có thể cảm giác được ánh mắt của Ngụy Triết đang quan sát gần đấy, nhưng vì vừa rồi hắn đã tỏ vẻ xin lỗi, chắc cũng sẽ không làm ra hành động nào dọa người, với lại lúc này đã có “Chỗ dựa vững chắc” ở đây, nàng không cần dùng động tác ngu xuẩn vô dụng là lấy quạt che mặt nữa.
Gần trưa, có hạ nhân tới báo tin vòng sơ khảo chuẩn bị kết thúc, xin mọi người chờ thêm vài phút, Vương viên ngoại rất nhanh sẽ tới đây tiếp đãi mọi người qua cửa tới dùng bữa trưa.
Người qua vòng đầu rất ít, lúc này trong đình tổng cộng không đến mười người, người đến tham tuyển mới đầu là một trăm có lẻ, nói cách khác bình quân mười người mới có một người tương đối hợp ý Vương tiểu thư, vòng đầu đã càn quét ra đi nhiều người như vậy, thử thách kế tiếp không biết liệu có khắc nghiệt hơn không.
Hạ nhân vừa rời đi, lại có một người mới vượt qua ải đi tới, người này không phải ai khác, chính là Bạch Tiểu Tam.
Vì sự tồn tại của Ngụy Triết mà Hách Quang Quang vẫn còn đang kinh hồn táng đảm lập tức càng trở nên phiền não, hơn nữa ánh mắt Bạch Tiểu Tam lúc này mang theo nghi ngờ không kém cạnh Ngụy Triết chút nào, nếu không phải có một Diệp Thao mặt lạnh ở đây, nàng chắc chắn Bạch Tiểu Tam sẽ lập tức xông lên tóm áo nàng chất vấn đến cùng nàng có phải là Hách Quang Quang bị hưu kia hay không.
“Ồ, Bạch Tam thiếu gia cũng qua cửa, thật làm cho Tiêu mỗ giật mình.” Bên trong đình một phong lưu nam tử chờ đợi có chút không kiên nhẫn đứng lên, mang theo ác ý cười nói.
Bạch Mộc Thanh sau khi thấy rõ người đó sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt hơn, cười lạnh: “Ngay cả Tiêu đại thiếu gia cũng qua cửa, Bạch mỗ há lại không thể vào?”
Mọi người trong đình nghe cách nói chuyện giữa hai người này đã biết giữa bọn họ từng có hiềm khích, nhưng đến từ nơi khác, nên không biết rõ hai người này rốt cuộc có hục hặc gì, chỉ biết hai người này là đồng hương.
“Lời này nói cũng thật tự đại. Cũng đúng, Bạch Tam thiếu gia quả thật có những cái mà Tiêu mỗ không bằng được, trước đó vài ngày vừa bị thê tử cưới về chưa được một ngày ‘ vứt bỏ ’, huyên náo cả thành đều biết, đã như thế còn được Vương viên ngoại nhìn trúng, không thể không nói thủ đoạn của Bạch Tam thiếu gia thật cao siêu.”
“Ngươi!” Gương mặt Bạch Mộc Thanh lập tức tối sầm, trợn mắt mỉa lại, “Ngươi đừng có mà sỉ nhục người khác, ai chẳng biết chỉ vì ngươi không chiếm được trái tim hoa khôi Túy Hoa lâu mà ghi hận với ta, vừa có cơ hội liền một lần hai lượt khiêu khích vu oan!”
Thì ra là vì sắc mà tranh chấp, mọi người bên trong đình không khỏi cười khẽ, ồ ạt lắc đầu, cho dù mâu thuẫn hơn nữa, muốn cạnh khóe đối phương cũng phải xem trường hợp mới đúng.
“Ta đâu có đặt điều cho ngươi…chuyện ngươi bị hưu đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, không khéo là, vì muốn lưu kỷ niệm, Tiêu mỗ đã có lòng giữ lại một tờ, hôm nay vừa lúc lại mang theo.” Nói xong, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy được gấp chỉnh tề.
Vẻ mặt Bạch Mộc Thanh lập tức cứng đờ, trợn mắt nhìn tờ “Hưu thư” trong tay đối phương mà nổi khùng, xông lên trước định cướp lại.
Tiêu đại vốn đang đề phòng, nhanh chóng lách mình tránh thoát, giơ giơ hưu thư lên hả hê nói: “Thế nào, thẹn quá thành giận rồi hả? Cho dù ngươi hủy nó thì sao chứ? Người đã từng nhìn thấy hưu thư nhiều không kể hết, có bản lĩnh ngươi diệt sạch những người đã xem qua hưu thư đi.”
“Ngươi…ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!”
Hách Quang Quang nhìn chằm chằm tờ hưu thư bị Tiêu đại lúc ẩn lúc hiện khóe mắt co lại, càng lúc đứng ngồi không yên, nếu nhớ không lầm, trên hưu thư có viết đại danh của nàng . . . . . .
“Ngươi nhích tới nhích lui làm gì vậy?” Tả Trầm Châu nhìn Hách Quang Quang mông như mọc mụn mà cau mày, trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi mà đã liên tiếp xảy ra chuyện.
“Không, không có, không có gì.” Hai mắt Hách Quang Quang chằm chằm nhìn hưu thư trên tay Tiêu đại lắc đầu trả lời.
“Bạch Mộc Thanh, làm người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa. . . . . .” Đang lúc Tiêu đại giơ cao hưu thư lớn tiếng đọc thì Bạch Tiểu Tam hét lớn một tiếng, như phát rồ nhào tới đoạt lại hưu thư.
Hai nam nhân một cướp một chạy, rất nhanh đã trở thành đánh lộn, tờ hưu thư vốn được giữ gìn rất tốt lập tức bị xé thành hai nửa.
“Tiêu hủy chứng cứ thì việc này sẽ không tồn tại sao? !” Tiêu đại giận đỏ mắt, cầm một nửa tờ hưu thư còn lại trong tay vò thành một cục ném ra ngoài, cục giấy đụng vào cột rồi bắn trở lại, không khéo vừa đúng bắn vào chân trước của Diệp Thao.
“Á.” Hách Quang Quang thấy thế nhanh chóng cúi người nhặt cục giấy lên, như tên trộm liếc xung quanh vài lần, lúc này nàng và Bạch Tiểu Tam cùng có chung mục đích, chính là muốn ngay lập tức tiêu hủy chứng cớ, mắt sáng lên nhìn cái hồ cách đó không xa, đứng lên định làm bộ như như không có việc gì đi tới đó, nhất thời không đề phòng, cục giấy trong tay đột nhiên bị Diệp Thao cướp mất.
“Ngươi làm gì vậy?” Hách Quang Quang kinh hãi, bất chấp sợ hãi bắt lấy cổ tay Diệp Thao giành lại.
Diệp Thao thấy mức độ khẩn trương của Hách Quang Quang không thua kém Bạch Mộc Thanh chút nào, nghi ngờ trỗi dậy, vung tay đẩy hai tay Hách Quang Quang rồi nhanh chóng mở cục giấy ra, đây là nửa phần sau, ba chữ chói mắt trên chỗ đề tên ngay lập tức đập vào mắt, chỉ thấy nơi có thủ ấn rõ ràng đề lên tên một người: Hách Quang Quang.
Đã đoán rằng bên trong có mờ ám, không nghĩ hóa ra lại là thế này! Gương mặt vốn trầm tĩnh của Diệp Thao nhất thời kinh ngạc, ánh mắt ngờ vực chuyển sang phía Hách Quang Quang đang không yên bất an nhìn hắn: “Hách. . . . . . Quang Quang?”
“Ai, ai là Hách Quang Quang?” Cảm thấy ánh mắt cách đó không xa Bạch Tiểu Tam đột nhiên phóng sang, Hách Quang Quang theo bản năng kẹp chặt hai chân ưỡn ngực ngẩng đầu giả vờ ngây ngốc nhìn lại Diệp Thao.
Nhìn Hách Quang Quang đang chột dạ đảo tròng mắt liên hồi, lại quét mắt nhìn sang Bạch Mộc Thanh, Diệp Thao vốn xưa nay thông minh nháy mắt đã hiểu ra.
Vì sao Hách Quang Quang thấy Bạch Mộc Thanh liền muốn tránh, vì sao nàng định hủy hưu thư, mà lúc này trên chỗ đề tên rõ ràng có dấu tay Hách Quang Quang, nhưng lại không muốn thừa nhận trước mặt Bạch Mộc Thanh, mọi chuyện đều đã được sáng tỏ, không ngờ bọn họ đã từng là vợ chồng!
Nhưng nếu là vợ chồng, làm sao Bạch Mộc Thanh lại không nhận ra được Hách Quang Quang? Diệp Thao nghi ngờ khó hiểu.
Bạch Mộc Thanh mặt thẹn bước lại gần, nói với Diệp Thao: “Diệp trang chủ có thể đưa lại mảnh giấy kia cho tại hạ chăng? Đây chỉ là do bất mãn bị hưu nên ác phụ Hách Quang Quang kia mới làm nhục tại hạ, khiến chư vị chê cười rồi.”
Hách Quang Quang bị gọi là”Ác phụ” lập tức nổi giận, quắc mắt trợn qua, vươn tay không khách khí đẩy hắn ra khinh bỉ nói: “Bộ dạng như kẻ điên nhà ngươi cũng dám đứng trước mặt biểu ca ta dọa người? Cút sang một bên!”
Bạch Mộc Thanh suýt thì bị đẩy ngã chật vật sửa sang lại dung nhan trước mấy ánh mắt cười nhạo, biểu đệ của Diệp Thao không phải là người hắn có thể đắc tội, đành phải nén giận nhã nhã nhặn nhặn nói với Hách Quang Quang: “Hách huynh đệ nói phải.”
“Hách Quang Quang? Ngươi nói nữ nhân hưu ngươi. . . . . . à. . . . . . bị ngươi hưu tên là Hách Quang Quang?” Ánh mắt kinh ngạc của Tả Trầm Châu vòng đi vòng lại trên mặt Hách Quang Quang và Bạch Mộc Thanh.
“Chính thế.” Biết chuyện mình hưu thê bị người ngoài khinh bỉ, mặt Bạch Mộc Thanh nóng rát, cúi đầu lễ độ trả lời, “Lại nói ác phụ kia thô tục vô lễ liên tiếp làm nhục hạ nhân lại không biết tôn kính trưởng bối thật giống biểu thiếu gia quý trang, nếu không phải đã biết Hách Quang Quang kia không còn thân nhân nào trên đời, chắc tại hạ còn phải nhận lầm ấy chứ.”
Nghe vậy, trong mắt Diệp Thao cùng Tả Trầm Châu thoáng hiện dị quang, ý vị sâu xa nói quét mắt sang Hách Quang Quang đang giận đến mức mí mắt giật không ngừng.
“Bạch gia cũng thật đủ nghĩa khí, đã biết cô gái đáng thương kia mất đi thân nhân mà vẫn còn đối xử với người ta như vậy, vừa mới rước vào cửa một ngày đã hưu luôn, đây chẳng phải rõ ràng bức người ta vào đường cùng ư?” Tiêu đại sửa sang lại trâm gài bị méo lệch đằng sau cười lạnh đi tới nói.
“Chuyện của Bạch gia không tới phiên người ngoài tới quản!” Bạch Mộc Thanh cả giận nói.
“Ta không có quyền quản việc nhà họ Bạch, nhưng lại có quyền thương tiếc cho cô gái đã bị Bạch Tam thiếu gia ngươi trêu đùa kia.”
Hai người tranh cãi ầm ĩ, những người khác không quen nên cũng không tới khuyên can, chỉ đứng xem náo nhiệt, cho đến khi cục diện sắp không khống chế được thì Vương viên ngoại vội vàng đi tới, đi theo sau còn có một nam tử cuối cùng vượt qua khảo nghiệm.
“Thật có lỗi đã để cho chư vị chờ lâu, cũng không còn sớm chắc mọi người đã đói bụng, mời theo Vương mỗ tới dùng cơm thôi.” Vương viên ngoại mặt mày hớn hở dẫn theo mười người “Con cháu nhà giàu” đi dùng cơm.
Lúc rời đi, Diệp Thao tỉ mỉ đánh giá Hách Quang Quang, cả người non nớt có chút ngây ngô như vậy thấy thế nào cũng không giống đàn bà đã có chồng.
Bỏ chồng, loại chuyện này cũng chỉ có người như nàng có thể nghĩ ra mà làm được.
“Sau khi trở về thành thực khai báo cho ta.” Khi đi qua Hách Quang Quang, Diệp Thao mới hạ giọng cảnh cáo.
Hách Quang Quang bực mình vểnh môi, bất đắc dĩ đi theo phía sau bọn họ.
Hôm nay tuyệt đối là một ngày không nên xuất hành, xem xem chuyện tồi tệ liên tiếp xảy ra, đủ loại xui xẻo, Diệp Thao tuyệt đối là sao chổi, kể từ khi gặp hắn chưa từng gặp chuyện tốt, chuyện xấu thì cứ năm lần bảy lượt xảy đến!
Thấy Hách Quang Quang đang đang gườm gườm sau lưng Diệp Thao, Tả Trầm Châu khẽ cười một tiếng, hả hê nhỏ giọng nói: “Vốn ngươi chỉ làm mất hai cái thiệp, chuyện cũng chẳng có gì lớn, nhưng chuyện ngươi cố tình giấu giếm quá nhiều, hơn nữa ngươi lại lừa gạt chủ thượng chuyện lớn, lần này ngươi muốn bình yên rời đi sợ là không thể.”
Không đợi Hách Quang Quang phản bác, Tả Trầm Châu nói xong đã lập tức bước nhanh bắt kịp Diệp Thao.
“Vô sỉ!” Hách Quang Quang khẽ nguyền rủa, làm mặt quỷ cằn nhằn mắng Diệp Thao đột nhiên dư quang khóe mắt lướt qua thấy Ngụy Triết đang nhìn nàng, giật cả mình, lập tức im bặt vội vội vàng vàng chạy theo bắt kịp đội ngũ, kiên quyết không rời khỏi bên cạnh Diệp Thao, tránh khi không cẩn thận lại bị Ngụy Triết bắt được.
Hơn chín mươi nam tử bị loại cũng được lưu lại dùng cơm, vì số người đông đảo, phòng ăn sẽ chật chội, vì vậy tất cả mọi người dùng cơm ở trong đình.
Thực đơn rất phong phú, bốn người con trai của Vương viên ngoại lúc nào cũng túc trực ở mỗi bàn kính rượu, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Mười người được chọn đều có chung đặc điểm đó là gia cảnh giàu có, vả lại phải nắm quyền hành tài chính gia đình trong tay, nếu như chỉ là con nhà quan thông thường, kể cả gia cơ giàu có nhưng không có quyền lấy từ trong nhà đi một khoản tiền lớn, những người như vậy cũng không thể vượt qua khảo nghiệm.
Vương viên ngoại cực kỳ nhiệt tình với Diệp Thao và Ngụy Triết, mọi người ở đây cũng biết rõ hai người này có sức cạnh tranh lớn nhất, mặc dù điều kiện của mình không tệ, nhưng so với bọn họ thì còn chênh lệch khá xa, đều ôm tâm tình an phận không diễn trò mà ăn cơm.
Ai ngờ ngoảnh đi ngoảnh lại, về sau một trong hai người có sức cạnh tranh lớn nhất lại từ bỏ quyền tranh cử.
Gương mặt Vương viên ngoại tròn lẳn kinh ngạc cũng mau chóng méo xệch, khó mà chấp nhận nhìn Ngụy Triết hỏi: “Vì sao bỗng dưng lại bỏ cuộc?”
Ngụy Triết nhàn nhạt trả lời: “Hôn sự của Ngụy mỗ không có quyền tự chủ, thật có lỗi.”
Điểm này Vương viên ngoại hiểu, vội vàng nói: “Ngụy đại nhân thân phận cao quý, Tiểu dân không dám có lòng trèo cao, thân phận tiểu nữ không xứng làm chính thất, nhưng trở thành thiếp thì vẫn có thể, Ngụy đại nhân ngài xem. . . . . .”
Ngụy Triết áy náy lắc lắc đầu, nói mình tới chỉ để xem náo nhiệt, không có ý định tranh giành mỹ nhân.
Vậy mà ngươi còn tham gia sơ thí! Vương viên ngoại thầm oán, đanh mặt không dám tiếp tục miễn cưỡng, vì danh tiết của nữ nhi, nên có chừng mực thì hơn.
Khuyên bên này không được thì sang khuyên bên khác, nhưng sắc mặt Diệp Thao quá lạnh, Vương viên ngoại bị đông cứng đến nỗi không dám nhiều lời, bất đắc dĩ phải sang thuyết phục Tả Trầm Châu tính khí ôn hòa, nhưng thật đáng tiếc, mang giáp thảo ra cũng vô dụng, Vương viên ngoại thật không nghĩ đến Diệp Thao làm sao bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, rõ ràng trước đó hắn đã nhất định cần phải có giáp thảo.
Hách Quang Quang cũng không nghĩ rằng Diệp Thao và Tả Trầm Châu cứ vậy mà bỏ ngỏ đại hội lần này, có thể ngay tức khắc rời đi khiến cho tâm tình nàng thoáng tốt hơn, sẽ không cần lo lắng phải lấy một nữ nhân về, cũng không cần phải đề phòng Ngụy Triết cùng Bạch Tiểu Tam nữa rồi.
Tả Trầm Châu sau khi khách sáo vài lời với Vương viên ngoại, rồi cùng Diệp Thao và Hách Quang Quang rời khỏi Vương gia, bọn họ không hề lưu lại xem náo nhiệt, vì có chuyện muốn hỏi Hách Quang Quang, nên Diệp Thao đồng ý cho nàng ngồi chung xe ngựa với hai người họ.
Xe ngựa chở ba người dần dần rời đi, sau khi rời khỏi Vương gia khoảng hai dặm, Tả Trầm Châu ngồi đối diện Diệp Thao hỏi: “Đã quyết định rồi?”
“Ừ, cũng không còn biện pháp khác.” Dứt lời, Diệp Thao lạnh lùng liếc sang Hách Quang Quang vẻ mặt đang rất vô tội.
Tả Trầm Châu quét mắt sang Hách Quang Quang lại thở dài, lấy danh tiếng Diệp Thị sơn trang nhà bọn họ, vốn không muốn sử dụng thủ đoạn cường đạo để người đời dèm pha, chỉ là hiện giờ chẳng còn cách nào.
“Không ngờ Ngụy trạng nguyên cũng rút khỏi, vốn là phần thắng của hắn lớn nhất, lấy lời nịnh nọt của Vương lão đầu sợ rằng còn cam nguyện đưa độc nữ đi làm thiếp ấy chứ, nạp một thiếp đã có thể lấy được giáp thảo chỉ lợi không thiệt, lại còn được thiếp xinh đẹp như vậy.” Tả Trầm Châu xoa cằm khó hiểu nói.
“Sợ là hắn cũng ôm ý tưởng giống chúng ta.” Diệp Thao cười lạnh.
“Có thể, có điều nếu hắn cũng như thế, vậy trở lực của chúng ta không nhỏ rồi.”
“Không sao, lâu lắm mới gặp được đối thủ, vừa khéo được đấu với hắn một chút.” Diệp Thao cười yếu ớt lộ ra tình thế bắt buộc.
“Ngay cả Võ Trạng Nguyên cũng tính toán như vậy, chúng ta còn sợ gì? Tương lai của Tử Thông còn quan trọng hơn danh tiếng rất nhiều.” Tả Trầm Châu nghĩ đến Diệp Tử Thông, một thoáng do dự kia lập tức biến mất.
Hách Quang Quang trừng mắt nhìn người này lại sang người kia, không xác định hỏi: “Các ngươi vốn chưa bỏ qua cây cỏ rách kia, là muốn dùng trò trộm cắp ăn cướp phải không?”
Diệp Thao thoáng nhìn sang hiếm khi tán thưởng cái đầu của Hách Quang Quang.
“Xem ra ngươi cũng không ngu đến mức không có thuốc chữa được, ngươi đã không lấy được thiên kim Vương gia chúng ta đành phải ra hạ sách này, giáp thảo giấu ở nơi nào chỉ có một mình Vương tiểu thư biết, ngay cả Vương viên ngoại cũng không biết rõ, người duy nhất có thể hỏi ra là vị hôn phu mới của nàng. Hiện giờ chúng ta không có cách nào lại không tiện xuống tay với nữ nhân, đành phải chờ giáp thảo đổi chủ sau mới nghĩ biện pháp.” Tả Trầm Châu hiếm khi tốt bụng tường tận giải thích với Hách Quang Quang vừa trải qua một ngày kinh hoàng, vì cũng không sợ nàng tiết lộ ra ngoài, nói đúng ra chắc chắn rằng nàng không có bản lĩnh hoặc gan lớn chọc đến bọn hắn.
“Chậc chậc.” Hách Quang Quang dùng khóe mắt liếc Diệp Thao cùng Tả Trầm Châu, khinh bỉ trên mặt càng ngày càng đậm, tiểu nhân đắc chí cuối cùng cũng bắt được cán chuôi không kiêng dè mà cười nhạo, “Thế mà lại muốn đi trộm, đồ! Chính mình cũng có đức hạnh này, còn đối với ta chỉ trộm một cái thiệp mà bám chặt không buông, đúng là bá đạo vô sỉ, chưa từng thấy ai vô sỉ hùng hồn như vậy, thật là đáng buồn đáng buồn! Hay thay! Kim nhật bản thiếu . . . . . bản cô nãi nãi có thể được mở mang kiến thức cái gì gọi là vô liêm sỉ này đây!”
Tả Trầm Châu im lặng vỗ trán, thầm than đầu óc Hách Quang Quang này đúng là mất dây thần kinh, làm sao lại không biết mà nhớ kĩ? Chỉ e đến ngày bị Diệp Thao bóp chết mới có thể thật sự giác ngộ.
Một lát sau, Hách Quang Quang lại một lần nữa xui xẻo bị ném xuống đường cái, khóc không ra nước mắt mà nhìn xe ngựa xa hoa thoải mái khuất xa khỏi tầm mắt.
Lần này Diệp Thao để lại ba gã ám vệ khinh công lẫn thân thủ đều hạng nhất, cho dù bản lĩnh chạy trốn của nàng có lợi hại đến mức nào cũng không thể nghĩ đến việc tẩu thoát.
“Trở về trước khi trời tối cho ta, nếu không sẽ giết con ngựa trắng của ngươi nướng cho chó ăn!” Nghĩ đến câu uy hiếp Diệp Thao để lại, Hách Quang Quang căm giận nhặt vài chiếc lá rụng ven đường để xuống hai chân, sau đó như thể có thâm thù với mặt đất dùng sức giậm chân, giẫm đến khi “Diệp” nát bét thoáng trút giận rồi nhanh chân đi về. . . . . .