Từ khi dùng qua bữa cơm ở Vương gia cho đến lúc về, trong tay Hách Quang Quang có thêm một cái lồng chim, trong lồng chỉ có Bát ca đang ủ dột vì bị chủ nhân vứt bỏ.
Tâm tình Hách Quang Quang cũng không khá hơn Bát ca là mấy, khi tới sảng khoái tinh thần, khi về lại ủ rũ bất ổn, đến cả khi lên xe ngựa lông mày cũng chưa giãn ra, một gương mặt đau khổ như thể nàng dâu nhỏbị ức hiếp muốn nói lại không dám nói.
Xe ngựa rất rộng rãi, hai người mỗi người một bên cũng cách nhau khá xa, Hách Quang Quang tâm tình trước và sau tương phản quá lớn, Diệp Thao muốn không chú ý cũng khó.
Quan sát mấy lần Hách Quang Quang mặt nhăn gần thành hoa quyển*, lại liếc sang Bát ca đang vô lực nhoài trong lồng chim dùng cánh che đầu giả đà điểu, một người một chim đều rũ rượi như nhau, như thể là hai anh em ruột thịt.
“Làm gì mà như sắp chết vậy?” Diệp Thao không vui nói.
Hách Quang Quang ngẩng đầu lên, xụ mặt muốn khóc mà không khóc được nhìn Diệp Thao, cắn răng dùng hết can đảm hỏi: “Biểu ca muốn ta làm việc gì? Lúc nào mới có thể thả ta đi?”
Diệp Thao nghe vậy mắt rét lạnh: “Ngươi đang nói chuyện với ai thế?”
Hách Quang Quang không khỏi co rúm lại một cái, mặt tiếp tục nhăn nhó, cảm thấy bản thân mình vô cùng xui xẻo, chỉ vì trộm tấm thiệp mà thôi, kết quả làm hại nàng vâng lệnh nghe lời như hạ nhân thì không nói, lại còn không được dị nghị, sống như cháu con rùa thì khi nào mới ngóc lên được!
Càng nghĩ càng giận, hơn nữa lại nghĩ sau này có khả năng gặp mặt họ Ngụy thì càng giận hơn, lấy thể chất đen đủi của nàng gần đây giống như được mốc thần phụ thể, hoàn toàn không phải nghi ngờ sẽ “Thành công” chọc phải nhân vật khó chơi thứ hai.
Trước có lang sau có hổ, một người nàng đã chịu đủ, nếu lại chọc tới người kia chắc nàng khỏi cần phải sống nữa rồi!
Xe ngựa vững vàng đi về phía trước, Hách Quang Quang âm thầm căm tức một đường, cuối cùng thật sự không kìm được, ngó sang nam nhân đang khép mắt nghỉ ngơi, liếm liếm đôi môi khô khốc vì căng thẳng, dè dặt dùng giọng thương lượng nói: “Biểu, biểu ca, có thể van ngài một chuyện được không?”
“Nói.”
“Hôm đó ta không đến Vương gia có được không?” Thanh âm hơi nhỏ, vì sợ chọc giận người nào đó.
Lần này Diệp Thao lại không tức giận, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Lý do.”
“Ta…ta sợ gặp phải người nào đó.” Hách Quang Quang ậm ừ nói.
“Ồ? Hôm đó sẽ có người ngươi biết?” Không thể trách Diệp Thao khinh người, thật sự là Hách Quang Quang khờ dại như vậy. . . . . không giống người có thể có bản lĩnh dính dáng đến đại nhân vật, nghĩ như vậy hắn lại quên mất bản thân mình cũng không phải “Tiểu nhân vật.”.
“Có.” Hách Quang Quang không muốn nói cụ thể, cúi đầu nhìn về phía Bát ca còn chưa khôi phục thần trí bởi đả kích khi bị chủ nhân vứt bỏ.
“Không muốn gặp đến lúc đó trốn tránh là được, có ‘ biểu ca ’ ngươi ở đây, ai dám tìm ngươi gây chuyện?” Diệp Thao nói vậy chẳng khác nào chấp thuận ngày ấy sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho Hách Quang Quang, ám chỉ nàng hoàn toàn không cần lo lắng.
“Ta vẫn nên. . . . . .”
“Hử?” Diệp Thao nhíu lại mày tuấn, không vui nhìn về phía người dám “xem thường” uy tín của hắn, lại có người vô tri đến mức không tin rằng có hắn ở đây tuyệt nhiên không ai dám tùy tiện chạm vào người hắn “che”.
Người bị áp bức trong một thời gian dài sẽ hơi có cảm xúc phản kháng, hơn nữa đã bị sói để mắt lại còn chuẩn bị đụng tới hổ ăn thịt người, nguy hiểm tăng thêm hậu quả càng nghiêm trọng, vậy thì chẳng bằng trước cứ chọc giận sói, nói không chừng sẽ không gặp phải hổ nữa, sống hay chết dẫu sao cũng phải thống khoái.
Nghĩ như vậy dũng khí của Hách Quang Quang lập tức khôi phục hơn nửa, ưỡn thẳng tấm lưng không sợ hãi nhìn sang Diệp Thao vẫn đang nhắm mắt, rõ ràng không muốn nói chuyện thêm, không sợ chết lớn tiếng kháng nghị nói: “Ta không đi! Chỉ trộm của ngươi hai tấm thiệp chứ đâu có giết người phóng hỏa, dựa vào cái gì mà coi ta như nô lệ sai bảo? !”
Tùy tùng lẫn thị vệ ngoài xe nghe vậy không khỏi thay Hách Quang Quang toát mồ hôi lạnh, trước kia người dám nói chuyện với Chủ Thượng như vậy thi thể không biết đã vào miệng chim muông dã thú nào.
Diệp Thao phút chốc mở mắt ra, đôi mắt đen như mực giống như băng dao lạnh lẽo bắn về phía Hách Quang Quang cố giả bộ trấn định nhưng thực ra đang sợ đến mức tim run cầm cập: “Ngươi cảm thấy mình có tư cách đặt điều kiện với Diệp mỗ?”
“Ta…ta là người, không phải nô lệ!” Hách Quang Quang bị ánh mắt Diệp Thao dọa dẫm, theo bản năng mở to mắt, sau đó lại ép buộc mình lấy dũng khí cắn răng nhìn thẳng hắn, hai tay giấu ở trong ống tay áo vì căng thẳng mà nắm thật chặt.
Diệp Thao hơi kinh ngạc nhíu mày, vừa bị Hách Quang Quang chọc giận đồng thời lại vì dũng khí siêu nhân của nàng mà thấy hơi thích thú, nghĩ đến còn có việc muốn “nhờ”, vì vậy áp chế lửa giận bị ngỗ ngược, hờ hững nói: “Ngươi trộm đồ của ta đương nhiên phải trả ta một món giống vậy để bồi thường mới phải, chỉ cần ngươi có thể làm được ta tự khắc sẽ thả ngươi rời đi.”
“Đồ gì vậy?” Hách Quang Quang vừa nghe thấy có hi vọng rời đi lông mày hơi giãn ra.
“Cái này khi về bàn lại.” Diệp Thao nói xong nhắm mắt, ý tứ cự tuyệt bàn lại rất rõ ràng.
Hách Quang Quang bất mãn liếc Diệp Thao một cái, thầm mắng hắn té tát trong lòng, nàng không biết mình phải “Trả” cái gì mới được, tóm lại trực giác nói cho nàng biết thứ phải trả không dễ dàng gì thu vào trong tay.
Lúc này, Bát ca vẫn ôm đầu giả chết cuối cùng cũng vùng ra khỏi đả kích, đối diện với nó đúng lúc là Diệp Thao, ngẩng đầu há mồm hét lên: “Người xấu! Người xấu!”
Hách Quang Quang hoảng sợ lập tức xách lồng chim sang một bên cạnh mình, dùng chân che lấp tầm mắt Bát ca, thấp thỏm liếc qua Diệp Thao đang nhíu mày, thấy hắn không bị chọc giận thoáng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lồng chim uy hiếp nói: “Không được kêu loạn, bằng không lột sạch lông của mi!”
Bát ca đoán chừng biết Hách Quang Quang sẽ là chủ nhân mới của nó, không thể dễ dàng đắc tội, vì vậy khép miệng không kêu loạn nữa.
“Cầm con vẹt này về cho Tử Thông chơi.” Diệp Thao khép mắt nói.
Hách Quang Quang phẫn nộ giương mắt, mím môi nhỏ giọng kháng nghị: “Đây quà gặp mặt Vương đại công tử tặng ta!”
“Nếu ngươi không phải ‘biểu đệ’ của Diệp mỗ, y sẽ tặng đồ cho ngươi?”
Hách Quang Quang yên lặng, Diệp Thao nói đúng, Vương đại công tử là vì lấy lòng Diệp Thao mới đưa Bát ca đưa cho nàng.
“Đó cũng là ngươi muốn ta giúp ngươi làm việc, ngươi có việc muốn nhờ ta trước!” Hách Quang Quang không biết thế nào mà căn cốt xuất tật xấu, buột miệng nói bất mãn ra ngoài, vừa nói liền hối hận, lập tức rụt cổ, học động tác làm chính mình không tồn tại của Bát ca.
Tròng mắt Diệp Thao dần dần dâng lên gió bão, trầm giọng quát: “Dừng xe.”
“Chủ Thượng.” Xe ngựa lập tức dừng lại, người ngoài xe tư thế sẵn sàng.
“Ném ‘Biểu thiếu gia’ xuống.”
“Vâng.”
“Không cần, để ta tự lăn xuống.” Hách Quang Quang né tránh đại chưởng thô dày của tùy tùng với sang, hoảng loạn xách theo lồng chim như có dã thú đuổi theo mà nhảy xuống xe ngựa.
“Để Bát ca lại, tự ngươi đi về.”
Lời vừa dứt, lồng chim lập tức bị thị vệ mặt không chút biểu tình đoạt lấy cung kính bỏ vào trong xe ngựa, Hách Quang Quang giận đến mức trợn mắt về phía thị vệ cướp đồ.
Diệp Thao không thèm nhìn Hách Quang Quang đang phẫn nộ đầy mình, nói một câu về phía ám vệ ngoài xe: “Lang Tinh, Lang Nguyệt đi theo, nếu ‘ Biểu thiếu gia ’ dám có dị động, trực tiếp đánh bất tỉnh lôi về.”
“Vâng.” Ở một nơi mọi người không thấy truyền đến tiếng trả lời của hai người.
Trong lòng Hách Quang Quang vừa dâng lên vui vẻ lập tức bị một thùng nước lạnh dập tắt, lần này ý tưởng gì cũng tiêu tan, bản lĩnh chạy trốn của nàng rất tốt, nhưng không có nghĩa sẽ thực hiện được trước mặt hai cao thủ giỏi về ẩn thân, một Lang Tinh lúc ấy đã đuổi cho nàng chật vật vô cùng, lại thêm một mắt sói bên người Diệp Thao khinh công cực tốt lại thêm thủ đoạn ác độc, nàng đừng hòng nghĩ đến việc dị động tâm tư.
“Đi.” Diệp Thao cuối cùng liếc nhìn Hách Quang Quang giận mà không dám nói gì, buông màn kiệu ra lệnh.
Không lâu sau, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi tầm mắt.
Nơi này cách biệt trang còn một đoạn đường khá dài, Hách Quang Quang khóc không ra nước mắt, thầm trách mình sao lại dễ kích động như vậy? Ngu ngốc cãi lại cái gì chứ? Lần này thì hay rồi, ngồi xe ngựa rộng rãi không muốn lại muốn đi bộ.
“Vương bát đản, quỷ ác tâm, biến thái chết tiệt, cống cứt thối. . . . . .” Hách Quang Quang vừa đi vừa căm giận mắng, người đi trên đường thấy thế tưởng gặp phải kẻ điên, rối rít tránh xa nàng.
Đang mắng vui vẻ thì mông trái đột nhiên bị một hòn đá nhỏ bắn tới, Hách Quang Quang đau nhảy dựng lên, quay đầu lại tức miệng mắng to: “Thằng khốn nào mắt mù dám đánh lén tiểu gia? !”
Hai mắt tìm tòi một vòng người đi đường đang nhìn nàng, cuối cùng Hách Quang Quang xác định kẻ đánh nàng là một trong Lang Tinh hoặc Lang Nguyệt đã nghe thấy nàng mắng Diệp Thao, không nhịn được lấy tay vê vê cái mông đau rần, nhe răng nhếch miệng kêu đau.
Động tác bóp mông trên đường quá bỉ ổi, người qua đường ào ạt lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Hách Quang Quang cảm thấy cái nhìn chằm chằm từ bốn phương tám hướng, không cam lòng thả tay xuống, âm thầm mắng thằng nhãi kia xuống tay thật ác độc, đúng vào chỗ đau làm cho nàng đi đường cũng khó chịu.
Tiếp tục dằn lại hành động xoa mông, Hách Quang Quang cứ một bước thấp một bước cao từ từ đi về phía trước, chỉ đi hơi nhanh chút thì mông đã kịch liệt đau.
“Tổ tông bà nó chứ, chủ tử ức hiếp người, nô tài cũng bắt nặt người, đồ khốn núp trong bóng tối hạ độc thủ, cẩu nô tài, cẩn thận cái tay đánh lén mọc mụn nước!” Hách Quang Quang không dám mắng chửi ngay trước mặt Diệp Thao, nhưng không có nghĩa nàng cũng không dám mắng những kẻ khác ức hiếp nàng.
“Bụp.”một cái, bên mông kia của Hách Quang Quang lại bị hòn đá bắn tới.
“A ôi.” Hách Quang Quang lảo đảo, lần này người đánh lén ra sức dùng lực, nàng đau chảy cả nước mắt, gắt gao cắn chặt răng nhịn lại kích động chửi ầm lên, chúng trong tối nàng ngoài sáng, thời gian không đến nơi chỉ có nước bị đánh, tiếp tục dùng miệng lưỡi sẽ chỉ làm nàng chịu nỗi khổ da thịt.
Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! Hách Quang Quang nàng khi ở trên núi là bảo bối cục cưng được trăng sao vây quanh, đi tới nơi này lại thành kẻ đáng khinh ai muốn mắng thì mắng ai muốn đánh thì đánh!
Con mẹ nó, quân tử báo thù, mười năm không muộn. Mấy thằng nhãi chó chết cứ đợi đấy, đừng để cho nàng có cơ hội vùng lên, bằng không chắc chắn sẽ đánh gãy chân chó của các ngươi!
Tập tà tập tễnh, Hách Quang Quang đi còn chậm hơn cả đứa trẻ hai tuổi, đến khi nàng trở lại biệt trang thì trời cũng đã tối mịt.
Vốn cho rằng một đường này đã đủ bực tức, ai ngờ đây chưa phải tồi tệ nhất, về đến phòng còn chưa lùa vài hột cơm, cái mông sưng đau còn chưa kịp bôi thuốc đã bị Diệp Thao gọi đến.
Sau khi nghe Diệp Thao giao phó chuyện nàng phải làm, giận suýt nữa thì bất tỉnh, trợn mắt nhìn Diệp Thao vẫn thong dong tự tại không hề cảm thấy hổ thẹn, lý trí mất sạch, dũng khí không sợ chết lại ập về, phẫn nộ lớn tiếng gào lên: “Muốn ta cưới tiểu thư Vương gia để lấy giáp thảo? ! Xéo về ổ của ngươi mà ôm mộng xuân thu đi! Cho dù ngươi quỳ gối dập đầu mười cái gọi một trăm lần tổ gia gia ta cũng không cưới!”