Sân trường bắn PC
“Pằng”
“Pằng”
….
– Khá lắm – Mình đứng cạnh Kiên
– Mày ở đây khi nào vậy? – Nó giật mình quay lại
– Có nơi nào mà tao không đi được đúng không? – Mình nói
– Mày đến làm gì vậy?
– Tao không biết để một cảnh sát trong đội của tao có ổn không
– Đội nào vậy mày
– CRE
– Hả? – Nó ngạc nhiên hơn cả khi nãy
– Hả gì? Chắc mày thừa biết tao là ai rồi còn gì
– Tao không biết
– Cái đó biết sau đi. Mày vào tổ chức làm gì vậy?
– Tao muốn biết anh Long?
– Mày định trả thù cho anh Long à
– Mày biết đấy. Kẻ thù lớn nhất của tao. Tao phải để anh Long nhắm mắt chứ
– Còn vì mục đích nào nữa không? – Mình lân la hỏi nó
– Xong xuôi tau sẽ rút
– Tao nghĩ không đơn giản vậy – Mình không nghĩ nó sẽ đơn giản như vậy. Nó là một cảnh sát. Vào một tổ chức ngầm thì không chỉ đơn giản là trả thù
– Vậy mày nghĩ thế nào? – Nó quay sang hỏi mình
– Mày giờ đã là cảnh sát
– Mày ngĩ tao làm nội gián hả? – Nó bắt đầu hiểu ra ý nghĩ của mình về nó
– Mày cũng thông minh đấy
– Tao chỉ là một tên lính bắn tỉa, chỉ biết bắn vài ba phát đạn. Muốn trả nốt mối thù cho anh Long. Hơn nữa tao giờ còn phải lo cho Thương Nhi nữa
– Nhắc mới nhớ, mày với Thương Nhi sao rồi? – Không biết giờ “cô bạn” của mình sao rồi
– Cô ấy vẫn nhớ mày – Kiên nói giọng buồn hẳn. Chắc tuy ở cạnh nhau mà không thể đến gần với trái tim của người con gái mà mình yêu thì đau khổ thế nào
– Mày yên tâm đi. Tao sẽ để điều đó xảy ra nữa đâu? Rồi tình yêu của mày sẽ được bù đắp thôi – Mình an ủi nó
– Tao tin mày
– Ngày mai đến địa điểm này nhé – Mình đưa tờ giấy cho nó
– Được rồi. Muốn làm vài phát không – nó cầm khẩu súng lên nói
– Cũng được – Mình bước đến
Mình và nó thi lắp súng rồi bắn. Kết quả thật tồi cho Hổ Vương. Thua nó một phát. Hic. Nó có lẽ giỏi hơn cả anh Long ấy chứ. Có nó ở trong đội cũng yên tâm
247, đường vào trường
– Giới thiệu với anh em, đây là bạn thân của tôi. Giờ sẽ ở trong đội của chúng ta
– Xin chào, mong được mọi người giúp đỡ – Kiên cúi chào tất cả mọi người
– Chào – Tất cả đáp lại nó
– Cậu ta sẽ giữ vị trí xạ thủ. Tất cả đã sẵn sàng cho lần hành động sắp tới chưa
– Rõ – Tất cả đều đáp lại
– Anh em chuẩn bị đi. Ba ngày nữa chúng ta phải xuất phát rồi đấy
– Anh hai – Tubo lại nói
– Sao vậy? – Mình quay lại nhìn nó
– Chị đang ở trong phòng đợi anh hai ạ
– Ừ rồi. Đi lo việc của mình đi
– Vâng – Nói rồi nó đi về gara kiểm tra xe
Mình bước đến phòng của mình
– Ơ.
.
.
.
.
.