Người đàn bà liếc xéo anh, bà ta nữa nghi nữa ngờ rồi nói:”Cậu nói vậy là có ý gì?”
Người phụ nữ:”Gãy một cái chân thì không phải bị thương à?”
Định Ngôn nhàn nhã đối đáp:”Nếu tôi nhớ không lầm trong luật pháp có nói người vi phạm về quy định an toàn đường bộ gây thiệt hại cho người khác trong tình huống không phải cố ý sẽ bị phạt tiền từ 30 triệu đến 100 triệu, phạt cải tạo không giam giữ 3 năm hoặc phạt tù từ 1 đến 5 năm trong các trường hợp…”
Định Ngôn đưa một ngón tay lên:”Thứ nhất, làm chết người”
Đưa thêm một ngón tay, anh nói:”Thứ 2, gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe cho nạn nhân từ 61℅ trở lên”
Tiếp tục đưa thêm một ngón:”Thứ 3, gây thiệt hại tài sản từ 100 đến 500 triệu”
Hai tay xuống, anh nhướng mắt nhìn đôi vợ chồng trung niên kia:”Với một cái chân của con trai hai người mà đổi lấy 100 triệu cộng với tiền phí sinh hoạt ở bệnh viện….”
Định Ngôn:”Hai người không cảm thấy quá tham lam rồi sao?”
Anh không hề biết mục đích của bọn họ là gì nhưng chuyện Niên Ái cô đã đồng ý bồi thường 100 triệu thì quá nhiều cho một cái chân rồi.
Niên Ái không phải là không có tự tin khi ra tòa nhưng cô không muốn ba mẹ mình phải ra tòa, thậm chí là anh trai cô, Kiệt Tâm là quân nhân nếu thật sự ra tòa cũng không hay cho lắm.
Khí thế Định Ngôn hừng hực cứ giống như chỉ còn một chút nữa thôi sẽ thiêu cháy đôi vợ chồng kia.
Về phía hai người họ cũng đột nhiên trở nên run rẩy, vì những lời anh nói là rất đúng không thể sai vào đâu được vậy nên bọn họ cũng hết đường chối cãi.
Định Ngôn được thế, anh tiếp tục:”Hoặc là viết đơn bãi nại nhận 100 triệu và tiền bệnh viện hoặc là ra tòa nhận 40 triệu.”
Định Ngôn:”Các người từ từ mà suy nghĩ đi”
Dường như biết được không thể nói thêm được gì ở đây, bọn họ kéo nhau ra ngoài.
Không gian lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng rõ ràng, bà Lệ Chi ngồi thụp xuống ghế, bà hoàn toàn không suy nghĩ thêm được chuyện gì.
100 triệu nói miệng thì rất nhẹ, nhưng ngoài 100 triệu bồi thường còn tiền viện phí của ông Mạc Minh, bây giờ thật sự bồi thường thì làm sao có đủ tiền để chữa trị cho ông?
Niên Ái không nói gì, cô dựa vào cạnh bàn ở gần đó mà suy nghĩ.
Gương mặt đăm chiêu thi thoảng còn cắn môi trong một cái.
Kiệt Tâm muốn xoa dịu đi cái không khí ngạt thở này, anh nở một nụ cười với Định Ngôn.
Kiệt Tâm vỗ vai Định Ngôn:”Cảm ơn em”
Định Ngôn cười lại đáp lễ:”Không có gì đâu ạ”
Ly Mạc cũng hùa theo chồng mình, cố gắng kéo cái bầu không khí vui vẻ trở lại:”Định Ngôn em còn biết luật sao?”
Định Ngôn:”Em có biết một số luật cơ bản thôi ạ”
Ly Mạc mỉm cười tán thưởng:”Định Ngôn, em giỏi thật đấy”
Định Ngôn:”Chị quá khen rồi.”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Niên Ái đã cầm lấy điện thoại của mình nắm chặt trong tay đợi anh nói hết câu rồi cô vội vàng nói.
Niên Ái:”Em ra ngoài gọi điện thoại một chút, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi”
Dứt câu, cô xoay bước đi ra hướng cửa mà không nhìn đến phản ứng gì của mọi người.
Ra được bên ngoài cửa phòng bệnh, cô đi đến hàng ghế chờ phía trước phòng rồi ngồi xuống.
Mở điện thoại lên Niên Ái tìm số của Gia Nhiên rồi nhấn gọi.
Rất nhanh sau đó Gia Nhiên bắt máy.
Gia Nhiên:[Alo, chị nghe đây]
Niên Ái:[Chị Gia Nhiên ạ, em muốn nhờ chị giúp em một việc có được không?]
Giọng nói Niên Ái có chút khàn khàn vì đêm qua đã không thể ngủ được.
Gia Nhiên:[Sao? có chuyện gì muốn chị giúp?]
Nắm chặt tay trai thành quyền, Niên Ái khó khăn mở lời:[Em muốn mượn chị 100 triệu có được không ạ?]
Gia Nhiên có chút ngạc nhiên:[Em mượn số tiền lớn thế để làm gì?]
Niên Ái cố giữ bình tĩnh:[Trong nhà em xảy ra một chút chuyện đang rất cần tiền]
Đầu dây bên kia phản hồi chậm chạp, Niên Ái khẩn trương nói thêm vế nữa:[Nếu…nếu chii cảm thấy không ổn thì cũng không cần miễn cưỡng cho em mượn đâu ạ]
Niên Ái:[Em hiểu với một đứa không có tài cán gì như em thì 100 triệu để bỏ ra cho một lính mới là quá lớn]
Niên Ái:[Vậy nên nếu làm chị khó xử thì cho em xin lỗi ạ]
Gia Nhiên cười khẽ:[Cô gái ngốc, đừng nói 100 triệu, 200 triệu 300 triệu chị cũng cho em mượn được]
Gia Nhiên:[Em không thấy doanh thu bán sách của mình trên hệ thống à?]
Niên Ái:[Sao ạ?]
Gia Nhiên:[Doanh thu bán sách của em phải nói là rất rất rất tốt, tất cả cổ dông trong công ty điều rất tán dương em]
Gia Nhiên:[Bọn họ còn muốn em nhanh chống trở về làm tác giả đại diện cho công ty nữa kìa]
Niên Ái:[Thật ạ?]
Gia Nhiên:[Ừm, mặc dù nói nhà văn thì không thể kiếm ra tiền, nhưng nhà văn nổi tiếng thì lại khác]
Gia Nhiên:[Chị sẽ nhanh chống chuyển tiền cho em]
Gia Nhiên:[Khi nào xong việc bên đấy thì quay về sớm nhé]
Niên Ái:[Vâng ạ, em cảm ơn chị]
Nói rồi, Gia Nhiên đầu dây bên kia chủ động tắt máy.
Đúng thật mọi chuyện đã được giải quyết chỉ sau một cuộc gọi nhưng mà tại sao cô lại không cảm thấy vui vẻ ngược lại còn cản thấy hụt hẫng vô cùng.
Cuối đầu xuống, nhìn vào phần chai sạn của ngón tay giữa bên bàn tay phải vì viết quá nhiều khiến cô đau lòng.
Niên Ái dự định sẽ dùng số tiền xuất bản sách để mở một nhà sách nho nhỏ ở Hà Xuyến cho bản thân mình nhưng bây giờ lại một lần nữa phải gác giấc mơ này sang một bên.
Niên Ái chưa từng tin vào số mệnh, nhưng bây giờ lại có một chút tin tưởng rồi.
Số mệnh đang muốn trêu đùa cô rồi.
Cửa phòng bệnh mở ra, tiếng bước chân ngày càng đến gần cô hơn.
Không đến 10s một chai nước được vặn nắp sẵn đưa đến trước mặt cô.
Ngước mắt lên, là Định Ngôn anh cao lớn đứng trước mặt cô, nở một nụ cười như vừa trấn an vừa an ủi.
Niên Ái cười lại với anh rồi nhận lấy chai nước.
Cô không dùng lực chỉ lấy nắp ra rồi uống một ngụm sau đó đóng nắp lại.
Định Ngôn ngồi bên cạnh cô, vài giây sau mới lên tiếng hỏi.
Định Ngôn:”Vừa gọi cho Gia Nhiên đúng không?”
Cô không nói, chỉ gật đầu.
Định Ngôn nói tiếp:”Chị ấy nói thế nào?”
Niên Ái nhỏ giọng:”Chị ấy đồng ý cho em mượn tiền rồi”
Định Ngôn:”Vậy tại sao còn không vui?”
Niên Ái dừng lại một khoảng rồi mới trả lời:”Đây là tiền mà em dự định sẽ dùng để mở nhà sách”
Niên Ái:”Chính là loại tiền mà em muốn dùng để thực hiện ước mơ trong 4 năm nay của em”
Niên Ái nức nở:”Thật sự phải làm lại từ đầu rồi”.