Chờ Đấy, Tôi Sẽ Trả Thù!

Chương 13



Xui xẻo thay cho nhỏ thầy Telefone bận việc nên về quê mấy ngày cho nên không gặp thầy xin đổi danh sách được, nhỏ biết một điều rằng thế nào thầy cũng sẽ tức giận không đồng ý nhưng cũng phải thử xem sao. Vì thế sau khi lên phòng xin được số điện thoại của thầy nhỏ bắt đầu gọi…quả nhiên khi vừa đề cập đến chuyện đó thầy đã mắng nhỏ té tát còn chốt một câu đe dọa “Nếu không tôi sẽ hạ một bậc hạnh kiểm”.

Rất muốn chửi thề, thầy không còn cái hình phạt nào khác sao? hở tí là sử dụng chiêu này! Nhỏ thực sự muốn phát điên.

Thầy Telefone, 35t đã trải qua cuộc đời học sinh được nhiều năm, cũng có kinh nghiệm trong việc từng bị thầy cô dọa như thế này và thầy hiểu rõ học sinh hơn ai hết..đâu ai muốn bị hạ hạnh kiểm chỉ vì không đi tập văn nghệ chứ và chúng nó sẽ phải nghe theo lời mình thôi…phài! sẽ là như thế.

Tuy nhiên cho dù nhỏ đành chấp nhận đi tập văn nghệ đi chăng nữa thì buổi tập cũng không xuôn xẻ, ngay lúc này nhỏ chán nản nhìn năm con người kia tranh luận việc về nhà ai tập.

– Tóm lại không về nhà tao đâu!_ Chung mặt mụn lên tiếng cự tuyệt lời nói của Quân

– Nhà tao xa nên cũng không được!_ Quân nhún vai

– Nhà Cường thì sao?

Vân lên tiếng phá tan cái bầu không khí náo nhiệt, bất giác mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn rồi lại nhìn sang nhỏ..được không đây?

Thật ra trong lòng nhỏ không thích chút nào cảm giác thật không thoải mái nhưng khuôn mặt không để lộ ra một chút phản ứng nào..

– Anh Cường! như vậy được không?_ Ngọc nhìn hắn mở miệng

Lại một khoảng im lặng….

Lúc này Vân mới chợt nhận ra, Ngân và Cường vốn không hòa hợp mà lại còn đến nhà Cường tập nữa, chắc chắn Ngân sẽ không thoải mái rồi, cho nên lời nói phát ra có chút lắp bắp:

-Á…việ.. việc này…hay là đến nhà tôi cũng được!

– Đến nhà tôi đi!

Hắn bất chợt lên tiếng khiến cho mọi người ngỡ ngàng..không ngờ hắn lại đồng ý thật!!!

***********************************************************************************************************

Phải công nhận một điều là nhà hắn là một địa điểm thích hợp nhất cho việc tập văn nghệ, nằm ở trung tâm huyện cộng thêm với việc nhà hắn rất to mà bố mẹ hắn làm ở trên tỉnh rất ít khi về nhà, hắn ở trong cái ngôi nhà to đùng này với cô của hắn. Thật kì lạ, hắn vốn có thể lên tỉnh sống cùng với bố mẹ vì nhà hắn có một cái trên tỉnh nữa, bố hắn làm trong tập đoàn Hoàng Anh Gia Lai còn mẹ hắn mở salon làm tóc….công việc thực sự rất bận rộn! Họ đã yêu cầu cậu quý tử nhà mình lên sống cùng để tiện chăm sóc nhưng đứa con trai này căn bản rất không nghe lời một mực muốn sống ở huyện,bà mẹ đã khóc biết bao nước mắt vì khuyên con trai không được, có mình nó là con nên bà cưng chiều hết mực mà nó lại xa bà như thế làm sao bà chịu được!!! Sau cùng đành phải đồng ý vì cho dù có đưa xe vác nó lên tỉnh thì nó cũng nhất quyết trốn về…

Hắn từ nhỏ đã được bố mẹ bao bọc cẩn thận, là một người con ngoan cho đến khi không thể chịu nổi cái cách họ quản mình quá đỗi nghiêm ngặt khắt khe đến quá đáng hắn mới bắt đầu thay đổi…trở thành một con người như hôm nay! Hắn không hối hận về việc này, hắn muốn một chút tự do cho riêng mình, đó là lý do vì sao tuy sống trên tỉnh tốt hơn nhưng hắn vẫn chọn sống tại cái huyện nhỏ bé này.

– Bây giờ mọi người muốn tiết mục nào? Hãy đưa ra ý kiến!_ Vân lên tiếng

– Nhảy hiện đại_ Ngọc vừa duỗi móng tay vừa đưa ra phương án

– Nhảy hip hóp_ hắn cũng đưa ra phương án thứ hai

– Hay đồng diễn đi_ Quân hồ hởi góp ý

– Ý kiến của thằng Quân, loại! tao không thích tiết mục đó_ Chung mặt mụn phản bác ý kiến của Quân khiến cho mặt Quân đen như đít nồi

– Mình thấy 20-11 thì múa là thích hợp nhất! mọi người thấy sao?_ Vân mơ màng

– Ý cậu là bảo tụi con trai chúng tôi phải uốn éo sao?_ hắn híp mắt nguy hiểm

– Vậy thôi….

Trong khi mọi người bàn tán việc chọn tiết mục thì nhỏ chán nản ra ngoài đầu hè ngồi, mưa đang rơi. Hứng những giọt nước mưa rơi từ trên tán cây xuống nhỏ cũng đâu biết rằng hắn đứng phía sau nhìn nhỏ chăm chú

– Trốn ra đây?

Có chút ngỡ ngàng nhưng nhỏ không quay đầu lại, cũng không lên tiếng nhưng đôi tai như muốn vểnh ra đằng sau nghe ngóng hành động của hắn.

Tay đút quần hắn tiến lại đứng ngang bằng với nhỏ, trong nhà bốn con người kia vẫn còn tranh luận gay gắt.

– Tại sao lại làm thế?_ nhỏ hỏi một câu không đầu không đuôi

– Làm gì?

– Văn nghệ!

– Vì tôi thích..

Nhỏ cười khẩy trong lòng….nếu thế thì kéo tôi vào làm gì??nhỏ nghĩ trong đầu định nói nhưng rồi nuốt lại, Chắc chắn hắn ta muốn chơi mình, lửa giận bừng bừng dâng lên và rồi bàn tay hứng đầy nước kia hắn hết vào mặt hắn..

– Cậu…

Hắn đâu ngờ con nhóc này lại làm như thế, bàn tay túm lấy tay nhỏ ngăn cho nhỏ không hắt nước vào hắn nữa:

– Cậu nổi khùng cái gì??_ hắn quát lên

– Buông!

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hắn nở một nụ cười gian xảo:

– Không buông!

Nhỏ đạp vào chân hắn một cái đau điếng nhưng bàn tay hắn như cái kìm không chịu buông ra… Tên này bị mình đạp đau thế mà vẫn không chịu buông?? Tên dai như đỉa..aaaaaaa

– Một lần nữa, buông tôi ra!_nhỏ lạnh giọng

Hắn lắc đầu cười toe toét lộ ra cái răng khểnh đáng gét, bàn tay túm nhỏ đến sát với cái cây gần đó. Hắn muốn làm gì? Tim nhỏ thót lại

– Không buông!

Và rồi sau câu nói đó một tay cầm tay nhỏ tay kia với cành cây trên đầu kéo xuống khiến cho nước rơi xuống hết người nhỏ

– Aaaaaa… cậu bị điên sao?_ nhỏ hét lên

– Không hề

Nước mưa lạnh buốt làm nhỏ nổi da gà vì lạnh cộng việc hắn cười tỏ vẻ đắc thắng khiến cho nhỏ tức điên lên, vì thế xoay người hoán đổi vị trí nhỏ rung cành cây làm nước từ trên cây rơi xuống chỗ hắn…

Hắn không ngờ con nhóc này lại làm thế, bàn tay đưa lên vuốt nước ở mặt nhưng bàn tay kia vẫn không chịu buông nhỏ ra:

– Coi như huề!_ hắn nhếch lông mày, nụ cười nở ra

Hắn không tức giận sao? nhỏ ngỡ ngàng nhìn hắn không chớp mắt, lại còn cười nữa.. chẳng phải mỗi lần nhỏ phản kháng hắn sẽ tức điên lên muốn đánh nhỏ sao??

Nhìn con nhóc đang nhìn mình không chớp mắt, phút chốc hắn cũng như bị thôi miên vào đôi mắt đó, đôi mắt trong veo màu nâu đen, bàn tay bất giác dơ lên định vuốt tóc nhỏ thì…..

– Hai người làm gì vậy??

Bốn con người trong nhà từ bao giờ không tranh luận việc chọn tiết mục nữa mà đang ló đầu ra, con ngươi như muốn rớt cả ra ngoài.

– Anh Cường!_ Ngọc thốt lên một câu yếu ớt

– Không có gì!

Nhỏ vùng tay ra khỏi người hắn

– Hai người ướt hết rồi kìa… thôi hôm nay không tập nữa mà về nhà thay đồ đi_ Chung chán nản

Nhỏ cũng không nói gì mà mặc áo mưa, dắt xe ra cổng.Có trời mới biết là nhỏ cực kì hối hận về hành động hắt nước vào hắn, chỉ làm nhỏ thêm bối rối hơn mà thôi, lần sau sẽ suy nghĩ kĩ trước khi hành động.

Hắn vẫn nhìn theo cho đến khi bóng dáng nhỏ khuất khỏi tầm mắt, nụ cười không che đậy làm cho mọi người tròn mắt:

– Tôi đi tắm, mọi người làm gì thì làm!_ trong giọng nói tia vui vẻ không hề giấu giếm

Để lại bốn con người, ba người ngơ ngác, một người đau lòng đứng ở đó hắn huýt sáo đi lên lầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.