Khi những cảm xúc tích tụ đạt đến đỉnh điểm, cả người bị như có gì đó muốn trào ra, nếu không trút ra, sẽ lập tức nổ tung.
Đây là cảm giác của Thẩm Giáng Niên lúc này, cô thích một người thì có gì sai? Tại sao cô phải chịu đựng một mình?
Thẩm Giáng Niên đã sớm biết rằng Thẩm Thanh Hoà mạnh hơn cô, lần này cô bị Thẩm Thanh Hoà khống chế không thể cử động được, điều này khiến cô nhận ra, trước đây dù cho cô làm gì, nếu không phải Thẩm Thanh Hoà cho phép thì sẽ không làm được.
Mà lúc này đây, Thẩm Thanh Hoà không cho phép cô làm càn.
Thẩm Giáng Niên đã cố gắng hết sức, nhưng cô vẫn bị ôm chặt trong vòng tay của Thẩm Thanh Hòa, cô kiệt sức và không thể cử động, cuối cùng, cô từ bỏ giãy giụa và nhẹ nhàng ngã vào vòng tay của Thẩm Thanh Hoà.
Nước mắt lưng tròng, trái tim vẫn còn đau, nhưng Thẩm Thanh Hoà không đẩy cô ra mà ôm lấy cô, hành động này khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy dễ chịu hơn.
Thẩm Giáng Niên cứ như vậy ngồi trong lòng Thẩm Thanh Hoà, bị Thẩm Thanh Hoà ôm vào lòng, cô không dám chớp mắt sợ nước mắt rơi xuống.
Văn phòng chìm vào biển im lặng, không ai lên tiếng, Thẩm Giáng Niên ngừng giãy giụa, nhưng cái ôm của Thẩm Thanh Hoà không vì thế mà giảm đi.
Thẩm Giáng Niên có thể cảm giác được Thẩm Thanh Hoà ôm cô thật chặt, cuối cùng cô phải chớp mắt vì đau mắt, nước mắt trượt dài, cô nín thở không muốn để lộ cảm xúc.
Có chút run rẩy, Thẩm Giáng Niên không biết người run rẩy là ai, có lẽ là chính mình, cô cố gắng kìm nén tiếng khóc, thân thể căng thẳng, “Buông em ra.” Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, xác định giọng nói bình thường mới lên tiếng.
Thẩm Thanh Hoà không nhúc nhích, Thẩm Giáng Niên vùng vẫy: “Buông ra.” Cô dùng sức.
Thẩm Thanh Hoà vẫn không buông tay, Thẩm Giáng Niên có vẻ khó chịu, cô giơ tay muốn đẩy mạnh, không ngờ lúc này Thẩm Thanh Hoà lại buông cô ra, thế là cái vung tay này, lại vô tình đập lên mặt Thẩm Thanh Hoà, tiếng tát trong đêm nghe rõ mồn một, cô biết vừa rồi dùng có bao nhiêu sức.
Thẩm Giáng Niên gần như vô thức muốn đưa tay chạm vào nó, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại nghiêng đầu tránh đi.
“Đau không?” Thẩm Giáng Niên run rẩy hỏi.
“Không đau.” Thẩm Thanh Hoà giơ tay đẩy nhẹ cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: “Thẩm Giáng Niên, trở về nghỉ ngơi đi.” Trong giọng nói của lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Thẩm Thanh Hoà, chúng ta nhất định phải như vậy sao?” Thẩm Giáng Niên không khỏi rơi lệ, em chỉ là thích người mà thôi, người có thể không cần thích em, nhưng đừng hành hạ em.
Rõ ràng người rất để tâm đến em mà~ tại sao lại đối xử với em như thế hả?
Thẩm Thanh Hoà đẩy Thẩm Giáng Niên ra, đứng dậy, quay lưng lại với Thẩm Giáng Niên với tư thế thẳng thắn và nói: “Tôi tôn trọng mọi quyết định của em.”
Quyết định của cô…!Quyết định của Thẩm Giáng Niên chỉ muốn ở bên Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà quyết định này Thẩm Thanh Hoà có hợp tác với cô đâu.
Đã từng nói, từ từ mà đến, giờ này cô lại mất.
Một lúc sau, vẫn bầu không khí im lặng, Thẩm Giáng Niên cảm thấy, nếu giờ phút này cô rời đi, có lẽ giữa cô và Thẩm Thanh Hoà sẽ kết thúc: “Thẩm Thanh Hoà.”
“Ừa.”
“Em xin lỗi.”
Thẩm Thanh Hoà không phát ra âm thanh nào, “Là em em quá để tâm đến người.” Thẩm Giáng Niên muốn bày tỏ sự để tâm của cô, nhưng bởi vì quá để tâm, cho nên làm mọi thứ rối lên.
Thẩm Thanh Hoà không đáp lời cô, nhẹ nhàng thở ra, mà giống như thở dài hơn, một lần nữa lại nói: “Về đi.”
“Em sẽ không làm phiền người làm việc, em ở lại đây một lát, được không?” Thẩm Giáng Niên không muốn rời đi, ngoại trừ nơi này, cô cách Thẩm Thanh Hoà quá xa.
“Ừm.” Thẩm Thanh Hoà ngồi trở lại chỗ của mình, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến 2 giờ, Thẩm Thanh Hoà làm việc, Thẩm Giáng Niên vẫn luôn nhìn cô, quên cả chớp mắt.
Đôi mắt Thẩm Giáng Niên hơi đau, mà Thẩm Thanh Hoà hình như cũng mệt mỏi, giơ tay lên chống đầu, rồi không động đậy.
Thẩm Giáng Niên vẫn đau lòng, “Thẩm Thanh Hoà, người thường như vậy sao?”
Thẩm Thanh Hoà hai tay chống trán, nhẹ giọng nói: “Ý của em là sao?”
“Không ngủ, làm việc cả đêm.”
“Tôi đã nói rồi, tôi ngủ không ngon, làm việc cả đêm, tùy tình hình.”
Tim Thẩm Giáng Niên đau nhói, cô nói sẽ cùng người này từ từ tìm lại giấc ngủ, nhưng nửa đêm Thẩm Thanh Hoà bận rộn như vậy, cô lại tới đây, còn quậy phá lung tung: “Thẩm Thanh Hoà, người ghét em lắm phải không?” Thẩm Giáng Niên gần như nghĩ đến cảm giác bất an và hoảng sợ khi Nguyễn Nhuyễn hỏi cô.
“Không có.” Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng đáp.
“Tại sao Tưởng Duy Nhĩ không bao giờ tăng ca, công ty không phải của người.” Thẩm Giáng Niên không hiểu loại công việc nào có thể khiến phó tổng của một công ty thức cả đêm trong khi những người khác nghỉ ngơi.
Cô đứng dậy và đi về phía Thẩm Thanh Hoà, “Người vất vả như vậy, người không đau lòng, nhưng em sẽ đau lòng.” Những gì cô ấy nói đều là sự thật, cô lại đứng bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, đặt tay lên vai Thẩm Thanh Hoà, rõ ràng cảm thấy người này hơi né tránh, trên thực tế thì Thẩm Thanh Hoà muốn né, tay Thẩm Giáng Niên không nhịn được mà dùng sức.
“Thẩm Giáng Niên.” Thẩm Thanh Hoà khẽ gọi cô, một lúc sau mới nói: “Trời cũng khuya rồi, về đi.”
“Người cứ bảo em về, người có biết em ở đâu không?” Thẩm Giáng Niên đột nhiên ý thức được vấn đề này.
“Tôi hơi mệt.
Tôi sẽ ngồi trong thiền phòng một lúc.” Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, làm hai tay đang đặt trên vai Thẩm Thanh Hoà của Thẩm Giáng Niên rơi vào khoảng không.
Thẩm Thanh Hoà đi vào bên trong, Thẩm Giáng Niên cũng đi theo, đến trước cửa, tay Thẩm Thanh Hoà chống lên khung cửa, “Thẩm Giáng Niên.”
“Em đây.”
“Tôi thực sự rất mệt.” Kỳ thật là rất mệt mỏi, chưa từng có mệt mỏi như vậy.
Dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Thanh Hoà, khiến Thẩm Giáng Niên không nỡ đuổi theo nữa, “Vậy người đi vào đi.” Thẩm Giáng Niên lùi về sau một bước, Thẩm Thanh Hoà đi vào, trước khi đóng cửa còn nói: “Em về nghỉ ngơi sớm đi.” Cửa đóng lại, hốc mắt Thẩm Giáng Niên lần nữa cay cay.
Thẩm Giáng Niên không rời đi, cô dựa vào tường, không phải nhất thiết chờ Thẩm Thanh Hoà đi ra, chẳng qua lúc này cô không muốn đi, không muốn để lại Thẩm Thanh Hoà một mình trong đêm khuya.
Thẩm Giáng Niên đã nghe Thẩm Thanh Hoà nói giấc ngủ của cô ấy không tốt, nhưng nó chỉ giới hạn ở mức đó, còn về việc nó tệ đến mức nào thì cô không biết rõ.
Đêm nay, thấy Thẩm Thanh Hòa định làm việc suốt cả đêm, Thẩm Giáng Niên không dám tin vào suy nghĩ của bản thân, có khi nào Thẩm Thanh Hoà mất ngủ quanh năm không? Lúc cô ở cùng Thẩm Thanh Hòa, phần lớn thời gian cô ngủ trước, sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì Thẩm Thanh Hòa đã thức dậy rồi.
Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ nghĩ về nó theo hướng này, chủ yếu là vì Thẩm Thanh Hoà vào sáng sớm trông không giống như người đã thức cả đêm.
Thế nhưng, Thẩm Thanh Hoà ngày thường có tinh thần phấn chấn, có thể dựa vào ngồi thiền để chống đỡ không? Thẩm Giáng Niên biết một giáo viên dạy thiền và từng nói với cô ấy rằng một giờ thiền định chất lượng cao tương đương với vài giờ ngủ sâu.
Theo chủ đề về giấc ngủ, Thẩm Giáng Niên nhớ tới lúc ở bệnh viện, Thẩm Thanh Hòa đã nhầm cô là vị bác sĩ kia, bảo cô kê thuốc cho cô ấy…!Thẩm Giáng Niên đứng cũng mệt, từ từ trượt xuống, dựa vào tường và ngồi trên mặt đất.
Rốt cuộc, trên người Thẩm Thanh Hòa mang theo quá khứ ẩn giấu gì, giống như Tưởng Duy Nhĩ nói, có đôi khi Thẩm Thanh Hoà rất đần độn, không chịu nói ra, rõ ràng vừa rồi, Thẩm Thanh Hoà cũng có cảm xúc tiêu cực, thế nhưng lại không trút ra, chỉ đơn giản cùng cô nói chuyện nhẹ nhàng, khuyên cô về đi.
Cô ở cùng với Nguyễn Nhuyễn, việc này không ai biết ngoại trừ Nguyễn Nhuyễn, chẳng lẽ là Nguyễn Nhuyễn nói cho người khác? Thẩm Giáng Niên ngồi ở cửa suy nghĩ lung tung, cuối cùng ngủ quên mất.
Rạng sáng 4 giờ, Thẩm Thanh Hoà từ phòng thiền đi ra, ngạc nhiên khi thấy Thẩm Giáng Niên vẫn chưa đi, ngồi co ro trong góc tường, hít thở không tốt lắm.
Thẩm Thanh Hoà cau mày, hít một hơi thật sau, bình ổn lại cảm xúc, cúi người, nhẹ nhàng động, bế người ở dưới lên, đưa đến phòng ngủ ở trong văn phòng.
Thẩm Giáng Niên có chút tỉnh lại, nhưng vẫn nhắm mắt lại, cảm giác được nằm trên sự mềm mại, ngửi thấy mùi thơm dễ chịu, cô mê mang chớp mắt, mê muội lẩm bẩm: “Trưởng quan ~” Tay vẫn câu trên cổ Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà thuận theo ý muốn người trên tay nhích đến, Thẩm Giáng Niên ôm chặt lấy cô, dụi mũi vào cổ Thẩm Thanh Hoà thì thầm: “Thích người~” chép chép miệng, rồi sau đó ngủ tiếp.
Thẩm Thanh Hoà thử né ra, nhưng Thẩm Giáng Niên ôm chặt cô không chịu buông, không còn cách nào chỉ có thể nằm xuống cùng, bởi vì Thẩm Giáng Niên không chỉ câu cổ cô mà còn dùng chân kẹp chặt người cô, như thể sợ cô sẽ bỏ đi.
Thế nên, Thẩm Thanh Hoà duy trì tư thế này trong gần nửa giờ, Thẩm Giáng Niên ngủ thiếp đi và mất hết sức lực, Thẩm Thanh Hoà duỗi thẳng eo và xoa bóp phần eo bị đau của cô.
Thẩm Giáng Niên trở mình và ngủ ngon lành, Thẩm Thanh Hoà lắng nghe cẩn thận và có thể nghe thấy tiếng vù vù.
Đã lâu lắm rồi, cô không có một giấc ngủ trọn vẹn, nghe thấy hơi thở khi ngủ của Thẩm Giáng Niên, trong lòng cô tràn ngập sự ấm áp của hạnh phúc.
Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên, vuốt khóe mắt Thẩm Giáng Niên, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, khuôn mặt này đẹp nhất là khi cười.
Thẩm Thanh Hoà cúi xuống, hôn một cái rồi đi ra ngoài.
Thẩm Giáng Niên ngủ đến sáng, khi tỉnh dậy vẫn còn ngơ ngác, rốt cuộc là sao đây? Thẩm Giáng Niên mở cửa đi ra, a~ nhớ đến chuyện tối hôm qua.
Thẩm Thanh Hoà không có ở văn phòng, Thẩm Giáng Niên đứng nơi đây không biết nên làm sao, cô không có đồ dùng và quần áo để thay, Thẩm Giáng Niên lén mở cửa, nhìn ra ngoài mọi người đang làm việc.
Chậc, hôm nay có lẽ cô phải trốn cả ngày trong văn phòng Thẩm Thanh Hoà rồi.
Thẩm Giáng Niên đóng cửa lại và nhanh chóng nghĩ ra một giải pháp, nhưng cô ấy chưa kịp nghĩ ra giải pháp nào thì có tiếng gõ cửa.
Thẩm Giáng Niên giật mình, đang định bỏ chạy về phòng ngủ thì cánh cửa mở ra, Nguyễn Duyệt cúi đầu bước vào, cung kính nói: “Giáng Niên, đây là quần áo để thay với đồ dùng cá nhân.” Từ đầu đến cuối, Nguyễn Duyệt không ngẩng đầu lên, giống như hiểu được cô đang ngượng ngùng.
“Thẩm tổng, bảo cô chuẩn bị à?” Ngoại trừ Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên không nghĩ ra còn có người nào có thể chọn đồ lót tốt như vậy.
Rõ ràng Thẩm Thanh Hoà biết gu của cô, những chiếc áo sơ mi cô chuẩn bị đều là loại cổ điển, có thể cài khuy phía trên.
“Đúng vậy.” Nguyễn Duyệt trả lời ngắn gọn.
“Thẩm tổng đâu?”
“Đi công tác.”
Thẩm Giáng Niên đột nhiên quay đầu lại, “Đi công tác? Đi đâu?”
“Xin lỗi.” Nguyễn Duyệt mở đầu là xin lỗi, ý là không thể nói tiếp.
Thẩm Giáng Niên không có làm khó cô, cô sửng sốt một hồi, hỏi: “Cô ấy đi công tác cùng ai?”
“Trợ lý đối ngoại.”
“Cảm ơn.”
Nguyễn Duyệt cúi đầu, “Không có gì.”
Thẩm Giáng Niên đứng trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, hình ảnh tối hôm qua vẫn còn rõ ràng, “Nguyễn Duyệt.”
“Có.”
“Thực tập sinh mới của công ty có thể lên tầng cao nhất không?” Thẩm Giáng Niên hỏi.
Nguyễn Duyệt khựng lại một chút, đại khái là minh bạch: “Theo tôi được biết, người mới có quyền hạn thấp nhất, không thể đạt tới cấp cao nhất.” Cho nên, cô là người duy nhất có quyền hạn cao nhất.
“Thẩm tổng trước khi đi có nói, gần đây cô sẽ không quá bận rộn, cô có thể tùy ý sắp xếp thời gian, có thể nhận việc riêng.” Nguyễn Duyệt nói xong lại bổ sung: “Giáng Niên, nếu cô muốn đi ra ngoài có thể nói, tôi có thể đi cùng cô, như vậy có lẽ sẽ thuận tiện hơn.” Nguyễn Duyệt tìm từ để nói.
Đúng vậy, nếu để Thẩm Giáng Niên một mình từ văn phòng phó tổng đi ra, sẽ không đưa ra được lý do thích hợp.
Ra khỏi văn phòng Phó tổng, Thẩm Giáng Niên nói cảm ơn Nguyễn Duyệt, về đến tầng 11.
Đám nhân viên mới đều làm việc ở tầng 11, trừ khi có bộ phận nào yêu cầu, thì mới đưa người lên đúng tầng lầu.
Cho nên, ngồi chưa được bao lâu, Thẩm Giáng Niên đụng mặt Nguyễn Nhuyễn và Thích Tử Quân.
Đôi mắt của Thích Tử Quân sưng đỏ, hiển nhiên là do khóc, Thẩm Giáng Niên sửng sốt, Nguyễn Nhuyễn quan tâm nhìn cô, chào cô: “Chào buổi sáng.” Rõ ràng còn có chuyện muốn nói, nhưng Thích Tử Quân đã đi ra ngoài, Nguyễn Nhuyễn đi theo cô ấy, vừa đi vừa quay đầu nhìn Thẩm Giáng Niên.
Đúng vậy, sáng sớm, Nguyễn Nhuyễn phát hiện Thẩm Giáng Niên không ở trong phòng ngủ, gọi điện thoại thì điện thoại tắt máy, Nguyễn Nhuyễn lo lắng cho nên đến công ty sớm, nhưng vẫn không gặp được Thẩm Giáng Niên, thế mà lại gặp được Thích Tử Quân đang khóc, hỏi sao cũng không biết được lý do.
Nguyễn Nhuyễn giơ tay và vẫy tay, Thẩm Giáng Niên chỉ xoay người đi vào trong văn phòng của cô.
Sạc pin điện thoại, Thẩm Thanh Hòa thất thần, Thẩm Thanh Hoà vì né tránh cô cho nên mới đi công tác sao? Có phải cô không nên đến tập đoàn Nhã Nại sớm như vậy không? Theo tình hình hiện tại, thì sẽ làm Thẩm Thanh Hoà mệt thêm.
Cả buổi sáng, đầu óc Thẩm Giáng Niên quay cuồng, đến trưa, Nguyễn Duyệt đến nhắc Thẩm Giáng Niên ăn cơm.
Thẩm Giáng Niên cảm ơn cô, nhưng cũng không rời đi, buổi chiều Nguyễn Duyệt lại đến, “Đến nhà ăn ăn đi, không ăn rất lãng phí.” Hình như đây là ép cô ăn, Thẩm Giáng Niên nhớ lại rồi hỏi: “Là Thẩm tổng bảo cô làm việc này à?”
“Không có.” Đúng là Nguyễn Duyệt có nhận được mệnh lệnh: Bảo Thẩm Giáng Niên ăn cơm.
Còn ăn thế nào, hay làm cách nào để ăn thì Thẩm Thanh Hoà không có nói.
“Thẩm tổng đi mấy ngày?” Thẩm Giáng Niên không biết ăn cái gì, cứ thế mà ăn đại.
“Nếu mọi việc thuận lợi, chậm nhất là chiều mai sẽ về.”
Cũng may là không đi lâu lắm, Thẩm Giáng Niên loay hoay ngồi khảy mấy hạt cơm trong chén, đột nhiên nói: “Nguyễn Duyệt, cô là trợ lý riêng của Thẩm tổng đúng không?” Nguyễn Duyệt đứng ở bên cạnh, cung kính nói: “Đúng vậy.”
“Vậy Thẩm tổng của các cô, giấc ngủ không được tốt lắm, cô có biết không?”
Nguyễn Duyệt mím môi nói: “Biết.”
“Đã bao lâu rồi?”
Lần này, Nguyễn Duyệt lịch sự từ chối, “Giáng Niên, tôi hy vọng cô không cần hỏi tôi về những vấn đề cá nhân của Thẩm tổng.” Mặt chứ ý là, xin cô đừng làm tôi khó xử.
Thẩm Giáng Niên buồn rầu, thật đúng là…!muốn hiểu biết Thẩm Thanh Hoà, sao lại khó đến vậy chứ? Những người bên cạnh Thẩm Thanh Hoà giống như một đám che chở cho con, công tác bảo mật bất khả xâm phạm, xem ra có hỏi Nguyễn Duyệt cũng không hỏi ra được gì.
Thẩm Giáng Niên tranh thủ thời gian ăn, cân nhắc, trong đám bạn của Thẩm Thanh Hoà, hình như có một con cá lọt lưới – Tưởng Duy Nhĩ.
Trước đây, Thẩm Giáng Niên luôn trong tâm trạng mâu thuẫn nên cô từ chối sự chủ động của Tưởng Duy Nhĩ, bây giờ, cô thực sự muốn hiểu biết Thẩm Thanh Hòa, và muốn rút ngắn thời gian, có lẽ Tưởng Duy Nhĩ là một bước đột phá.
“Hôm nay, Tưởng tổng có ở công ty không?”
“Có.” Nguyễn Duyệt đáp.
Trong giờ làm việc, Thẩm Giáng Niên sẽ không lãng phí thời gian làm việc của người khác, còn 30 phút nữa là đến giờ tan sở, Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn hỏi Tưởng Duy Nhĩ có thời gian cùng nhau ăn cơm không.
Khi Tưởng Duy Nhĩ nhận được tin nhắn, Nguyễn Nhuyễn gõ cửa và đi vào.
Tưởng Duy Nhĩ đặt điện thoại xuống không trả lời, vẫy gọi Nguyễn Nhuyễn vào.
Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc đứng ở cửa, không biết tại sao lãnh đạo cấp cao lại gọi cô đến.
Thật ra, Tưởng Duy Nhĩ cũng không có chuyện gì đặc biệt, chẳng qua là sau một ngày bận rộn, cảm thấy nhàm chán, cho nên gọi Nguyễn Nhuyễn đến vậy thôi, định tìm kiếm thú vui.
Đương nhiên, ý đồ xấu xa này, Tưởng Duy Nhĩ không thể hiện ra bên ngoài, “Nguyễn Duyệt, đến đây làm mấy ngày rồi nhỉ, có thích ứng được chưa?” Tưởng Duy Nhĩ vẫn làm bộ đứng đắn.
“Cảm ơn Tưởng tổng đã quan tâm.
Tôi đang cố gắng thích nghi.” Nguyễn Nhuyễn thật ngây thơ, còn cảm thấy Nhã Nại thật tốt, lãnh đạo còn biết quan tâm cấp dưới.
Đây không phải là lần đầu tiên Tưởng Duy Nhĩ mời cô ấy lên, được quản lý cao nhất của công ty yêu thích, đó có lẽ là điều mà mọi người mới đều mong muốn.
“Sao đứng xa thế? Lại đây.” Tưởng Duy Nhĩ ra lệnh, đứng xa vậy, sao mà đùa giỡn được chứ.
Nguyễn Nhuyễn đến gần hơn, nhưng Tưởng Duy Nhĩ không hài lòng, “Đứng bên cạnh tôi.” Nguyễn Nhuyễn không thể làm gì khác hơn là đi lên, còn Tưởng Duy Nhĩ làm như chị gái tri kỷ nắm lấy tay Nguyễn Nhuyễn, cô bé sợ tới mức đột nhiên căng thẳng, mặt cũng bắt đầu đỏ.
Tưởng Duy Nhĩ tự nhiên nhìn thấy, còn nghĩ rằng cô gái nhỏ đáng yêu này thật thú vị, dễ đỏ mặt như vậy, làm người ta không thể không muốn trêu chọc nhiều hơn, thế là một tay nắm người ta, tay còn lại như có như không mà sờ sờ, khiến cho hơi thở Nguyễn Nhuyễn có chút loạn, muốn né mà không dám, mặt càng đỏ hơn.
“Trong công việc hay cuộc sống, có cái gì khó khăn không?” Ở cái tư thế khó như vậy, mà Tưởng Duy Nhĩ vẫn còn bày tỏ quan tâm, cho nên Nguyễn Nhuyễn cảm thấy không nên rụt tay lại, như vậy quá thất lễ, “Không, không có ạ.” Giọng nói nhỏ bắt đầu run rẩy, dù sao thì cô bé còn nai tơ quá, làm sao chịu được sự trêu chọc thế này, cả người đều hoảng hốt.
Tưởng Duy Nhĩ thấy cô đỏ mặt tim đập thình thịch không dám thoát ra, trong lòng ngứa ngáy, đưa tay làm càn sờ một chút lên trên.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng cào lên da thịt, hơi thở Nguyễn Nhuyễn hiển nhiên hỗn loạn, lại không biết nên từ chối ra sao, mặt thì đỏ mắt hồng hồng nhìn Tưởng Duy Nhĩ, lúng túng thế này, y chang một con cừu non.
“Nếu có vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi~” Tưởng Duy Nhĩ ôn nhụ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, kéo người đến lại gần hơn, cảm thấy trong đó có sự miễn cương, nhưng mà cuối cùng thì Nguyễn Nhuyễn cũng đứng kế bên cô, Tưởng Duy Nhĩ hơi ngẩng đầu, “Hình như em rất sợ tôi~” Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt lắc đầu, tim đập nhanh vô cùng, cô cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng mà người kia là tổng giám đốc Nhã Nại, chắc sẽ không này nọ gì cô đâu, “Tưởng, Tưởng tổng~”
“Sao.”
“Nếu Ngài không có việc gì, vậy tôi đi trước.” Đúng rồi, Nguyễn Nhuyễn muốn chạy trốn.
Sau đó, không đợi Tưởng Duy Nhĩ nói chuyện, lập tức lùi lại rồi chạy ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Tưởng Duy Nhĩ lập tức biến mất, sắc mặt hờ hững, “Tôi cho phép em đi ra ngoài sao?” Giọng nói lãnh đạm, khiến Nguyễn Nhuyễn dừng bước chân lại.
“Ngươi không sao, ta, ta đi trước ~” Đúng vậy, Nguyễn Nhuyễn muốn chạy trốn.
Sau đó, không đợi Tưởng Duy Nhĩ nói, anh ta rút lui và bước ra ngoài.
Khương Vệ Nhi nụ cười trong nháy mắt biến mất, sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, “Ta bảo ngươi đi?” Nguyễn Nhuyễn bước chân đột nhiên bị hắn ngữ khí hờ hững chặn lại.
“Lại đây.” Sự nghiêm khắc của Tưởng Duy Nhĩ chỉ ra một phần, thế nhưng đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói thì có tác dụng, cô bé bất lực, cúi đầu quay lại.
“Đứng bên cạnh tôi.” Tưởng Duy Nhĩ ra lệnh.
Nguyễn Nhuyễn đứng bên cạnh, Tưởng Duy Nhĩ lần này không nói gì, thầm hỏi bản thân: Mình có bệnh hả, thích trêu chọc cô gái nhỏ, còn vờ đứng đắn, cuộc sống này thật nhàm chán.
Khẽ liếc mắt, Tưởng Duy Nhĩ có thể thấy được dáng vẻ bất an của Nguyễn Nhuyễn, trong lòng hiếm thấy, đột nhiên mềm lòng, nói: “Được, đi đi.” Tưởng Duy Nhĩ đột nhiên mất hứng.
Khi Nguyễn Nhuyễn đi ra ngoài, nước mắt tuôn rơi, có phải sau thời gian thực tập cô sẽ bị đuổi không, nhưng mà cô không muốn đi, ở đây còn có Thẩm Giáng Niên, cô không muốn xa Thẩm Giáng Niên.
Tưởng Duy Nhĩ mở điện thoại ra, thấy được lời mời của Thẩm Giáng Niên, tâm trạng đang hạ xuống đột nhiên nhẹ nhàng hơn, trả lời: Được, cô lên đây chờ tôi.
Thẩm Giáng Niên đang định đi lên lầu, vừa vặn gặp được Nguyễn Nhuyễn đang đi xuống lầu, cô bé đang cúi đầu khẽ khóc nức nở, “Em sao vậy?” Thẩm Giáng Niên giữ cô bé lại.
Nhìn thấy Thẩm Giáng Niên, giờ phút này như nhìn thấy người tâm phúc, trong lòng thanh thản hơn, cũng khóc to hơn, như thể chịu oan ức rất lớn.
“Đừng khóc nữa.” Thẩm Giáng Niên kéo cô ấy sang một bên, Nguyễn Nhuyễn nhào vào lòng Thẩm Giáng Niên bắt đầu khóc.
Thẩm Giáng Niên không còn cách nào khác ngoài việc ôm cô ấy trước và dỗ dành: “Nếu gặp khó khăn gì, em cũng có thể nói với tôi, xem tôi có thể làm được gì không.” Thang máy đi lên từ tầng dưới mở ra với tiếng ding ở tầng 11, đôi mắt của Thẩm Giáng Niên ngay lập tức sáng lên, đây không phải là Thẩm Thanh Hoà sao? Về sớm thế! Nguyễn Duyệt đứng cạnh Thẩm Thanh Hoà, hơi ngạc nhiên.
Nhưng trước khi Thẩm Giáng Niên có thêm biểu cảm cùng với lời nói, thang máy đã đóng lại với một tiếng ding, Thẩm Giáng Niên nhìn thang máy đi lên, muốn đi theo, nhưng lại nhớ rằng có một người trong vòng tay tôi.
Trái tim của Thẩm Giáng Niên nhảy lên cùng với thang máy, điều này…!Thẩm Giáng Niên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó và hỏi: “Nguyễn Nhuyễn, chuyện tôi ở cùng em, em có nói với ai không?”
“Nói cho Tử Quân.” Nguyễn Nhuyễn nức nở hồi đáp.
“Ah ~” Thẩm Giáng Niên chịu đựng cơn thắt lòng, hỏi: “Tối hôm qua, Tử Quân ở đâu?”
“Tối hôm qua hình như ở nhà Thẩm tổng.”
Tim của Thẩm Giáng Niên, đau như siết lại, cho nên, tối hôm qua, vì Thích Tử Quân ở nhà Thẩm Thanh Hoà, cho nên Thẩm Thanh Hoà mới không về nhà, mà Thích Tử Quân lại nói cho Thẩm Thanh Hoà biết, chuyện cô sẽ ở nhà Nguyễn Nhuyễn, cái này làm cho Thẩm Thanh Hòa hiểu lầm là cô quyết định ở nhà của Nguyễn Nhuyễn?
Không được, cô phải giải thích với Thẩm Thanh Hoà, mọi chuyện không như cô ấy nghĩ, “Nguyễn Nhuyễn, em về văn phòng đợi tôi, tôi có việc gấp nên lên trước.” Cô không cho phép, có một sự hiểu lầm như vậy giữa cô và Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên đi lên, nhưng được biết Thẩm Thanh Hòa đã triệu tập một cuộc họp cổ đông.
Ngạc nhiên là Tưởng Duy Nhĩ lại không tham gia, “Này, sao cô lên rồi cũng không đi tìm tôi hả?” Tưởng Duy Nhĩ hờn dỗi, “Đi thôi, bên tôi cũng xong việc rồi, tối nay ăn gì đây?” Tưởng Duy Nhĩ hình như rất vui vẻ, “Không ngờ cô lại rủ tôi đi ăn tối.”
A~ cô đã quên mất, cô có hẹn với Tưởng Duy Nhĩ, lúc này cô chỉ nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà chính cô hẹn người ta, cho nên thất hẹn cũng không tốt lắm, “Tưởng tổng, có biết cuộc họp của Thẩm tổng, khi nào xong không?”
“Nếu không có gì bất ngờ, thì sẽ họp đâu đó 3,4 tiếng, đây là phong cách mở họp của cô ấy, vấn đề chưa giải quyết được sẽ không tan họp.”
Ba bốn tiếng hẳn là đủ, Thẩm Giáng Niên quyết định trước tiên cùng Tưởng Duy Nhĩ đi ăn tối, sau đó quay lại tìm Thẩm Thanh Hoà.
Khi đến nhà hàng, trong lòng Thẩm Giáng Niên có chút phiền, không muốn nói chuyện.
Tưởng Duy Nhĩ nhìn ra được sự bất an và nôn nóng của cô, cho nên cũng không nói gì, một bữa ăn 2 tiếng, Thẩm Giáng Niên cảm thấy cô đã quên cái gì đó ngoài Thẩm Thanh Hoà.
Cho đến khi, Nguyễn Nhuyễn gửi cho cô một tin nhắn: Giáng Niên, chị sẽ đến tìm em chứ? Thẩm tổng mời những nhân viên tăng ca đi ăn tối, sẵn tiện kêu em đi cùng.
Nếu như chị đến tìm em, thì em ở đây chờ chị.
A! Nguyễn Nhuyễn, cô quên mất Nguyễn Nhuyễn, Thẩm Giáng Niên vội vàng trả lời: Bên em xuất phát chưa? Đi đâu ăn? Có những ai?
Nguyễn Nhuyễn: Em, Tẩm tổng, trợ lý riêng, Tử Quân, còn 5 cổ đông khác.
Thẩm Giáng Niên: Tôi cũng đi, nói cho tôi biết chỗ nào.
“Đừng nóng vội, tôi đưa cô đi.” Tưởng Duy Nhĩ thấy dáng vẻ vội vàng của cô, trấn an, “Lên xe đi.”
Trên đường đi, hai người hầu như không nói chuyện, đến khách sạn, Thẩm Giáng Niên vội vàng xuống xe, phát hiện Tưởng Duy Nhĩ không có đi theo, “Tưởng tổng?”
“Tôi không đi.”
“Vậy cảm ơn.” Thẩm Giáng Niên xoay người rời đi, Tưởng Duy Nhĩ đột nhiên gọi nàng: “Thẩm Giáng Niên!”
“Vâng?”
“Kiên nhẫn một chút.” Tưởng Duy Nhĩ dựa vào cửa sổ xe cười nói: “Kiên nhẫn một chút.” Cửa sổ đóng lại, Tưởng Duy Nhĩ đã lái xe rời đi.
Thẩm Giáng Niên thở hồng hộc đi đến phòng riêng, xuyên qua khe cửa, cô phát hiện Thẩm Thanh không có ở đó, người đâu rồi? Thẩm Giáng Niên nhìn xung quanh và thấy nhà vệ sinh, nhưng mà trong nhà vệ sinh thông dụng không có.
Thẩm Giáng Niên nhớ rằng khách sạn Thế Kỷ có một phòng vệ sinh dành riêng cho VIP, chỗ đó dành cho những nhân vật nổi tiếng.
Thẩm Giáng Niên vội vàng đi qua đó, đẩy cửa, Thẩm Thanh Hoà chống tay lên giá rửa mặt, nghiêng người về phía trước, như thể cô không đứng thẳng được, sắp dán vào mặt bàn, “Nôn ~” Thẩm Thanh Hoà nôn khan một tiếng, cơ thể chao đảo, nhưng muốn gục xuống.
Thẩm Giáng Niên khóa cửa lại, bước tới ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hoà từ phía sau, nghẹn ngào gọi: “Thẩm Thanh Hòa ~” Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, như sống lại, thở hổn hển đứng thẳng dậy, nhìn nhìn người phía sau mình trong gương, cô cười, “Thẩm Thanh Hoà, nghe em giải thích, em…” Thẩm Thanh Hoà quay người lại, yếu ớt đưa tay lên che môi Thẩm Giáng Niên, ngón trỏ phải áp vào môi khẽ suỵt một tiếng.
Thẩm Giáng Niên cắn môi, nhìn thân thể Thẩm Thanh Hoà trượt xuống, cô dùng sức ôm lấy người, dùng hết sức để người ngồi thoải mái lên bồn rửa mặt, cả người Thẩm Thanh Hoà khom xuống, đầu tựa vào vai cô, hô hấp rất hỗn loạn.
dường như hít thở không đủ, trán Thẩm Thanh Hoà cọ cọ vào cô, nỉ non nói: “Để tôi chậm rãi~ một lát là ổn~”.