Đang tắm nước lạnh, Đường Chá đột nhiên nghe thấy tiếng kêu to nũng nịu của Lâm Khả Nhi truyền ra từ trong phòng ngủ: “Ai da! Chú Chá!”
Không biết Lâm Khả Nhi xảy ra chuyện gì, Đường Chá vội vàng khoác áo choàng tắm, chạy ra khỏi phòng tắm, thấy Lâm Khả Nhi đang cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, ngồi trên sàn nhà sát mép giường, bàn tay nhỏ nhắn đang xoa xoa chân. Anh vội vàng chạy tới ôm lấy Lâm Khả Nhi, quan tâm hỏi: “Khả Nhi, cháu làm sao vậy?”.
“Chú Chá, Khả Nhi thật đau a!” Lâm Khả Nhi ôm lấy cổ Đường Chá, chớp chớp đôi mắt hạnh ai oán nói.
“Làm sao lại té xuống đất?” Đường Chá không hiểu hỏi.
Lâm Khả Nhi dẩu môi, đáng thương nói: “Ai bảo chú Chá không có ở đây a? Khả Nhi tìm không thấy chú”. Nghĩ tới vừa rồi mình đang ngủ mơ mơ màng màng, mắt nhắm mắt mở tìm chú Chá, kết quả không cẩn thận liền rơi xuống đất, làm cô ngã đau quá.
Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi ngồi lên giường, cưng chiều vuốt tóc cô, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng có chút mê hoặc: “Khả Nhi, sao cháu lại xuất hiện trong phòng của chú?”
“Hôm qua Khả Nhi đi tìm chú, ai ngờ vừa mới đi tới bên giường liền bị chú kéo xuống ôm chặt, cho dù Khả Nhi có giãy giụa cách nào cũng không thoát được, không còn cách nào khác là phải ngủ trong lòng chú. Không nghĩ tới chú vừa tỉnh ngủ liền quên, lại còn chất vấn Khả Nhi”. Lâm Khả Nhi phản kháng, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Đường Chá.
Khuôn mặt Đường Chá đột nhiên vặn vẹo, thần sắc tràn đầy ảo não: “Khả Nhi, thật xin lỗi, lần sau không được tùy tiện vào phòng của chú nữa.”
“Nhưng người ta thích ôm chú ngủ, chú Chá.” Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt linh hoạt, quyến rũ cười nói. Lồng ngực chú Chá thật ấm áp, cô không thể dễ dàng bỏ đi một chiếc gối ôm tốt như vậy được.
“Lâm Khả Nhi đã là cô gái lớn rồi, không thể giống như khi còn bé”. Tránh nhìn vào ánh mắt tràn đầy mị hoặc của cô, Đường Chá quay đầu ra, có chút trách cứ nói.
“Không được! Khả Nhi muốn ngủ cùng chú Chá!” Lâm Khả Nhi ngang ngược dùng tay ôm lấy khuôn mặt Đường Chá, thập phần duyên dáng nói: “Tại sao lúc bé chú Chá có thể ôm Khả Nhi ngủ mà sau khi lớn lên lại không được? Cha với mẹ không phải cả ngày đều ở cùng nhau sao? Cũng không thấy mẹ nhỏ đi a!”
Nghe Lâm Khả Nhi nói, Đường Chá ho mãnh liệt một hồi: “Khả Nhi, bọn họ là vợ chồng, không thể so sánh được”.
Lâm Khả Nhi dí dỏm cười, ôm cổ Đường Chá: “Vậy chúng ta cũng trở thành vợ chồng không được sao!” Nói xong, thấy Đường Chá kinh ngạc mở to đôi mắt tinh anh, chăm chú nhìn cô, Lâm Khả Nhi hôn lên đôi môi mỏng của anh. Cô hôn không chút kỹ xảo nhưng lại khiến cho ánh mắt Đường Chá hiện lên vẻ cuồng loạn nhiệt tình. Anh còn chưa kịp đẩy Lâm Khả Nhi ra, đã bị cô đẩy ngã xuống giường lớn. Thân thể xinh đẹp lập tức bò lên cơ thể anh, một mùi hương “hoa sơn chi” mê hoặc lập tức vương vấn quanh hơi thở của anh.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú mê người trước mắt, Lâm Khả Nhi hưng phấn thiếu chút nữa thét chói tai. Chú Chá là của cô, là cô đã định ước từ mười năm trước. Cô muốn anh, muốn trở thành người của anh. Cô nhiệt tình triển khai ma pháp, ra sức tạo nên sự mị hoặc trên thân thể Đường Chá.
“Khả Nhi, không nên như vậy”. Bị Lâm Khả Nhi hôn rất sâu, Đường Chá vật lộn, cố gắng né tránh sức mê hoặc của cô, “Cháu là con gái của Phong, chúng ta không thể….”
Nằm trước ngực Đường Chá, Lâm Khả Nhi ngẩng đầu lên khẽ cười: “Người ta là con của mẹ thì thế nào? Không thể yêu người sao?”
“Khả Nhi, cháu còn nhỏ, không hiểu được cái gì là yêu”. Đường Chá đẩy Khả Nhi ra, lao ra khỏi phòng như chạy trốn.
“Chú Chá”, Lâm Khả Nhi không cam lòng kêu to. Nghe cô gọi, Đường Chá dừng lại mấy giây, rồi lại tiếp tục sải bước, không quay đầu lại ra khỏi phòng.
Tại sao chú Chá không thể tiếp nhận cô? Chẳng lẽ cô không đủ xinh đẹp? Lâm Khả Nhi đi tới chiếc gương lớn, nhìn vào gương, chỉ thấy trong gương một hình dáng kiều diễm giống một đóa hồng đang nở rộ, lộ ra vẻ mỹ lệ động lòng, tinh khiết như nụ hoa bách hợp buổi sớm, trong suốt như nguồn nước. Lâm Khả Nhi xinh đẹp giống như một tiểu tinh linh rơi xuống nhân gian, còn nhỏ mà đã lộ ra vẻ mị hoặc đàn ông trong thiên hạ.
“Khả Nhi xinh đẹp như vậy, chú Chá không yêu Khả Nhi, chính là tổn thất của người”. Lâm Khả Nhi tràn đầy tự tin, ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói. Đường Chá lúc nãy đã ra ngoài không ngờ lại quay trở lại, lúng túng nhìn Lâm Khả Nhi một lát, đi thẳng đến tủ treo quần áo.
Lúc Đường Chá cầm bộ âu phục, Lâm Khả Nhi ôm lấy hông anh từ phía sau, nghịch ngợm nói: “Chú Chá, Khả Nhi biết trong lòng chú có yêu thích người ta, Khả Nhi có lòng tin sẽ chờ được chú”.
“Khả Nhi, mau về phòng thay quần áo rồi xuống lầu ăn sáng.” Nghe lời nói to gan của Lâm Khả Nhi khiến cho Đường Chá ho mãnh liệt một hồi, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên biến sắc. Này a! Cô vẫn còn là con nít nha! Anh làm sao có thể? Nắm chặt quả đấm, Đường Chá bức bách bản thân hạ quyết tâm, lạnh lùng cự tuyệt Khả Nhi.
“Được rồi”. Dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian, về sau hễ có cơ hội là cô sẽ áp dụng hành động “dụ yêu”. Ha ha ha, chú Chá, người chờ tiếp chiêu đi.
Lâm Khả Nhi đi vòng qua trước mặt Đường Chá, “mổ” một cái nặng nề trên môi anh, mới nở nụ cười thỏa mãn rời khỏi Đường Chá, trở về phòng mình.
Bị bỏ lại, tim Đường Chá đập nhanh và loạn nhịp, sững sờ đứng tại chỗ, tay anh khẽ vuốt qua đôi môi vừa bị Khả Nhi hôn, ánh mắt tràn đầy phức tạp.