Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 38



Đường Chá còn chưa kịp hạ hỏa bỗng nghe ngoài cửa vang lên một tiếng thét chói tai: “A! Đau quá!”.

Anh vội vàng khoác áo choàng tắm vào rồi chạy ra ngoài thì nhìn thấy Lâm Khả Nhi nằm trên mặt đất ngã chỏng vọng, toàn bộ cơ thể cô lộ rõ trước mặt Đường Chá.

“Khả Nhi, làm sao vậy? Ngã có đau không?”, Đường Chá gấp đến độ bất chấp nam nữ khác biệt, vội vàng ngồi xuống bên Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi rớt nước mắt, xoa cái mông bị ngã đau điếng nói: “Đều tại người hết á! Làm cho phía dưới của người ta đau đến mức không đứng vững nữa, ngã đau chết người ta á!”.

Nghe thấy Lâm Khả Nhi nói, mặt Đường Chá lập tức đỏ bừng lên.

Một đêm điên cuồng như vậy, mười tám loại thuốc tráng dương kia chẳng những hại anh thê thảm, mà còn hại cả Khả Nhi nữa.

Đường Chá ôm lấy Lâm Khả Nhi đến bên giường dỗ dành: “Được rồi, Khả Nhi không khóc nữa, đều do thúc thúc không tốt”.

Hai tay Lâm Khả Nhi ôm cổ Đường Chá, đôi mắt lóe lên vẻ tinh nghịch: “Chá thúc thúc, mặc dù hôm qua đúng là rất đau, nhưng người ta thấy thật hạnh phúc, người ta thật vui mừng có thể là người phụ nữ của người”.

Nghe Lâm Khả Nhi lớn mật nói, Đường Chá túng lúng, đột nhiên buông cả hai tay ra khiến cho Lâm Khả Nhi không có chỗ tựa ngã thẳng xuống giường, nhưng hai tay cô vẫn dán trên cổ Đường Chá.

Không biết là do Lâm Khả Nhi cố ý hay do trùng hợp mà Đường Chá không kịp phản ứng ngã lên người cô, vật khổng lồ kia của anh chỉ muốn vùi vào nơi ẩm ướt tràn ngập mùi hoa sơn chi.

Đường Chá bối rối đứng dậy muốn rời khỏi Lâm Khả Nhi, nhưng không ngờ cô vươn chân ôm chặt lấy eo anh, khiến anh không thể rời đi. Động tác của cô khiến cho cơ thể hai người càng quấn chặt lấy nhau, một sự kết hợp hoàn mỹ giống như khóa với chìa, chặt chẽ không có một khe hở.

“Khả Nhi, mau buông ra”, Đường Chá thống khổ chịu đựng máu toàn thân đang sôi trào hừng hực, cắn răng ra lệnh cho Khả Nhi buông ra.

“Không buông!”, Lâm Khả Nhi chẳng những không buông mà còn nghịch ngợm xiết chặt thêm, trong lúc anh còn kinh ngạc, cô kéo đầu anh lại gần hôn lên môi anh.

Nhìn bộ dạng bối rối của anh, Lâm Khả Nhi cười thầm. Chá thúc thúc muốn cô buông tay á, không dễ dàng như vậy đâu.

Thân thể ngọt ngào của Lâm Khả Nhi khiến cho Đường Chá lại động tâm, dược tính trong cơ thể anh lại bắt đầu phát tác, muốn liều mạng vùng vẫy tại nơi ấm áp của Lâm Khả Nhi.

“Chết tiệt!”, Đường Chá vung tay đấm xuống giường, muốn dùng đau đớn của cơ thể thức tỉnh lý trí, anh không muốn lại bị thuốc khống chế.

“Chá thúc thúc, người rất muốn Khả Nhi đúng không? Sao không mau hành động đi á?”, Lâm Khả Nhi thì thầm, nở một nụ cười mê hoặc mút lên vành tai Đường Chá.

Đường Chá rốt cuộc không chịu nổi sự quyến rũ này, anh nâng thắt lưng nhấn mạnh về phía trước. Đúng lúc vừa mới thâm nhập vào nơi sâu nhất của Khả Nhi thì bỗng một tiếng gọi duyên dáng trách cứ vang lên, thức tỉnh lý trí của Đường Chá.

“Trời ạ…. Đường Chá….. anh…. với Khả Nhi…. hai người……. trời ạ, sao có thể như vậy?”, Tần Phong đứng ở cửa, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc mở to, không thể tin chuyện xảy ra trước mắt.

“Phong?”, Đường Chá bối rối ngẩng lên, toàn thân đang nóng cháy nhìn thấy Tần Phong bỗng trở nên lạnh băng, cứng người lại. Anh muốn giải thích với Tần Phong, nhưng lúc này anh vẫn còn đang ở trong cơ thể của Khả Nhi, mọi chuyện rõ ràng như vậy thì còn gì để nói, mồ hôi lạnh của anh túa ra.

Đường Chá giãy ra đứng dậy, nhưng Lâm Khả Nhi lại vẫn gắt gao bám chặt vào anh khiến cho anh muốn động cũng không được.

Anh nhìn Khả Nhi dưới thân, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Phong, xấu hổ nói: “Phong, sự việc không phải như em nghĩ đâu?”

“Không phải như cô ấy nghĩ thì là cái gì?”, một giọng nói tà mị vang lên.

Lâm Vũ Mặc?

Nghe thấy giọng nói tà mị quen thuộc kia, trước khi Lâm Vũ Mặc xuất hiện, Đường Chá vội vàng kéo chăn lên người Lâm Khả Nhi, che kín cơ thể xinh đẹp của cô.

Lâm Vũ Mặc ôm lấy bờ vai Tần Phong, cười gian chất vấn Đường Chá: “Đường Chá, anh có thể nói cho tôi và Phong biết đã xảy ra chuyện gì sao?”.

“Lâm tiên sinh, thật xin lỗi, mọi chuyện là do lỗi của tôi”, Đường Chá đẩy Lâm Khả Nhi ra, vẻ mặt áy náy đứng trước mặt Tần Phong.

“Một tiếng xin lỗi là có thể trốn tránh được sao? Phong đã tin tưởng giao Khả Nhi cho anh chăm sóc, không thể tưởng tượng được anh lại chăm sóc nó ở “trên giường!”, ánh mắt Lâm Vũ Mặc đột nhiên trở nên sắc bén, hung hăng trừng mắt với Đường Chá.

“Phong, anh biết bây giờ cho dù nói cái gì thì cũng đã muộn rồi, muốn đánh muốn phạt như thế nào thì tùy em, anh không một câu oán hận”, Đường Chá nhẹ nhàng nhắm mắt lại chờ Tần Phong phán quyết.

Nhìn Đường Chá hai mắt nhắm chặt, đôi mắt Tần Phong ánh lên, ai oán nói: “Đường Chá, anh lại phụ sự tín nhiệm của em. Em đã tin tưởng anh mà anh lại làm những chuyện này. Đường Chá, anh muốn em phải làm sao bây giờ? Trong sạch của Khả Nhi đã bị anh lấy mất rồi!”.

Lâm Vũ Mặc nắm cổ áo ngủ Đường Chá, giận dữ nói: “Đường Chá, con gái tôi sao có thể để anh ăn không như vậy? Anh phải chịu trách nhiệm với nó, một tháng sau phải cử hành hôn lễ”.

Lâm Khả Nhi dùng ga giường cuốn lấy người, cho Lâm Vũ Mặc một cái hôn gió, khẽ cười nói: “Cha, con yêu cha!”.

Lâm Vũ Mặc đắc ý nhíu nhíu mày, nhún nhún vai với Khả Nhi.

Đường Chá im lặng đẩy cánh tay Lâm Vũ Mặc ra, chỉnh trang lại áo ngủ, sau đó bình tĩnh nói: “Phong, thật xin lỗi, yêu cầu này anh không thể thực hiện được”.

“Cái gì?”, Lâm Vũ Mặc bất mãn trừng mắt, “Anh muốn ăn không trả tiền hay sao?”.

“Đó là một sai lầm!”, Đường Chá cau mày nói.

“Sai lầm? Đường Chá, một câu sai lầm là có thể rũ bỏ mọi thứ sao? Một câu sai lầm của anh có thể đem một Tiểu Khả Nhi trong sạch trả lại cho em sao?, Tần Phong nhìn Đường Chá mà không thể tin được, “Đường Chá, anh làm cho em thật thất vọng”.

“Đường Chá, anh là đồ hỗn xược!”, Lâm Vũ Mặc tức giận vọt tới trước mặt Đường Chá, hung hăng đấm một quyền lên gương mặt tuấn tú của Đường Chá.

Đường Chá không đánh lại, tùy ý để Lâm Vũ Mặc phát tác tức giận lên người anh: “Nếu đánh tôi có thể khiến anh dễ chịu thì anh cứ tự nhiên”.

Lâm Vũ Mặc túm lấy tay Đường Chá kéo lại gần, nhìn thẳng vào đôi mắt anh cười lạnh: “Đường Chá, anh được lắm, ăn sạch sành sanh con tôi, anh không xem tôi ra cái gì cả!”.

“Tôi đã nói rồi, đó là một sai lầm, tôi không có cách nào sửa chữa cả, muốn đánh muốn phạt thế nào tùy ý mấy người, nhưng việc kết hôn tôi không thể đáp ứng được”, Đường Chá cương quyết trả lời, nói thế nào cũng không chịu khuất phục.

“Không có cách nào sửa chữa sai lầm? Xem ra tôi không dạy dỗ anh một chút thì anh không biết sự lợi hai của Lâm Vũ Mặc tôi”, Lâm Vũ Mặc nắm chặt nắm đấm, hai mắt nheo lại hung hăng nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.