Chín Vị Tiên Nữ Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 22: A nghe thấy cả rồi



Chuyện xảy ra ở Thiên Nguyên bảo tháp lại gây nên náo động lớn sau khi Diệp Tu bị giáng thành ngoại môn, mà hai chuyện này cách nhau chưa đến một ngày.

Quan trọng hơn là lần này không còn tiếng trào phúng nữa mà tràn ngập âm thanh chấn động.

Hắn tung một quyền đẩy ngã đệ đệ của Tạ Tốn thuộc về Tạc Thiên bang – Tạ Sư, tương tự cũng dùng một chiêu đánh ngã Lâm Mặc của đội chấp pháp, đến hiện tại hai người kia còn đang nằm trên giường kêu khổ thấu trời.

Hơn nữa Diệp Tu tiến vào tầng thứ ba của Thiên Nguyên bảo tháp dễ như ăn cháo, có nghĩa là bây giờ hắn đã nắm giữ 10 vạn cân sức mạnh.

Phải biết rằng hôm qua lúc kiểm tra ở Cửu Tinh Trụ, Diệp Tu không có chút tinh quang (ánh sao) nào chứng tỏ hắn căn bản không có tinh lực, mà bây giờ lại đạt đến 10 vạn cân sức mạnh, không ai muốn tin nhưng lại không thể không tin, dù sao chuyện này đã thật sự xảy ra.

Lúc này trong Tạc Thiên bang.

“Đệ đệ!” Tạ Tốn có mái tóc vàng óng, vóc người cực kỳ dũng mãnh, gã nhìn Tạ Sư đau đớn lăn lộn trên giường thì trong lòng tràn ngập lửa giận phừng phừng.

Diệp Tu này không chỉ vả mặt gã mà còn tát thẳng vào mặt Tạc Thiên bang.

Xưa nay Tạc Thiên bang là một trong ba bang phái đứng đầu ở ngoại môn, ai không cung kính kiêng nể, Diệp Tu làm như thế không khác gì đi bậy lên đầu bọn họ!

Tạ Sư nức nở nói: “Ca, ca nhất định phải làm chủ cho đệ! Diệp Tu kia làm thế chính là không coi Tạc Thiên bang chúng ta ra gì.”

“Ai mà ngờ được tên tiểu tử đó có đến 10 vạn cân sức mạnh….”

Tạ Sư càng khóc càng dữ dội.

Nếu Tạ Sư biết Diệp Tu trực tiếp phá tan kết giới 10 vạn cân sức mạnh thì cho hắn ta một vạn lá gan cũng không dám cản trở Diệp Tu.

Tạ Tốn nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt hơi dữ tợn, lạnh giọng mà nói: “Đệ yên tâm, lần này không chỉ vì đệ mà còn vì Tạc Thiên bang, nói thế nào cũng phải dạy cho tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia một bài học.”

Tạ Tốn đi ra khỏi cửa phòng với sắc mặt âm trầm, sau đó nói với người phía sau: “Triệu tập các huynh đệ, đêm nay liền ra tay!”

“Diệp Tu, đêm nay ta muốn đánh gãy xương toàn thân ngươi, để ngươi quỳ xuống trước mặt ta xin that”

Bắc Cực tỉnh cung. Trên vách đá cheo leo.

“Vô Nhai sư đệ, hôm nay đã xảy ra một chuyện ngươi không muốn nghe đâu.” Tiêu Phong đi tới.

Sắc mặt Nguyệt Vô Nhai trâm xuống: “Ta nghe thấy cả rồi.”

“Không nghĩ đến Diệp Tu lại ẩn giấu sâu như vậy.” Tiêu Phong trầm giọng mà nói.

“Hay là hắn căn bản không sử dụng tỉnh lực lúc kiểm tra ở Cửu Tỉnh Trụ hôm qua, bởi vậy Cửu Tỉnh Trụ mới không có phản ứng, mà trước đó thực lực của hắn đã đạt đến Tinh Thể cảnh tầng chín đỉnh cao.” Tiêu Phong suy đoán.

“Hừm, hẳn là như vậy.” Nguyệt Vô Nhai cũng nghĩ như vậy, dù sao hắn ta không tin trong một ngày ngắn ngủi mà Diệp Tu từ một người không có tu vi lại đạt đến Tinh Thể cảnh tầng chín, trên đời này không tồn tại người như vậy, thế thì cách giải thích duy nhất chính là Diệp Tu cố ý che giấu.

“Hơn nữa ta nghe nói Cảnh Nguyên trưởng lão của Thiên Nguyên bảo tháp đặc biệt coi trọng Diệp Tu, Diệp Tu phá hoại rất nhiều võ kỹ tầng thứ ba mà Cảnh Nguyên trưởng lão lại không giận, nghe nói rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Diệp Tu đã lĩnh ngộ mười mấy võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm trong thời gian không đến ba hô hấp.” Giọng của Tiêu Phong mang đầy ngạc nhiên.

Nguyệt Vô Nhai nheo mắt lại và nói: “Ta và Diệp Tu là bạn chơi từ nhỏ, khi còn bé người này đã bị đồn là có bệnh não, nhưng hiện tại ta cảm thấy chuyện này là cố ý đồn thổi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.