Hệ thống bên trong của Cố Duật Ninh đã hoàn toàn sụp đổ, Dương Gia Văn nhốt mình trong phòng tìm cách sửa suốt năm ngày năm đêm nhưng vẫn không có biện pháp nào sửa chữa trình tự của anh nữa.
Cấu tạo bên trong của anh cực kỳ phức tạp, xem như nửa người nửa máy móc, chưa từng có sự kết hợp giữa thân thể người và năng lượng cơ giới hoàn mỹ như này.
Khó trách giáo sư Johansson nói anh chính là kiệt tác duy nhất của mình.
Có thể nói, thân thể của anh là tạo vật hoàn mỹ nhất của thượng đế, hơn nữa chỉ có một, không thể có Cố Duật Ninh thứ hai.
Dương Gia Văn từ phòng thí nghiệm đi ra, hốc mắt hãm sâu, mặt đầy mệt mỏi.
Lâm Trạch vội vàng tiến lên, hỏi: “Thế nào rồi?”
Dương Gia Văn lắc đầu: “Tôi không sửa được.”
Lâm Trạch nhìn Nại Nại đang ngủ trên ghế, càu mày suy nghĩ, thấp giọng nói: “Đưa cậu ta xuất ngoại đi.”
“Cái gì?”
“Giáo sư Johansson qua đời nhưng phòng thí nghiệm của ông ấy chắc vẫn còn. Còn có những học trò của ông ấy nữa, chắc bọn họ càng am hiểu phương diện chữa trị này……đây là hi vọng duy nhất của cậu ta ở thời điểm hiện tại.”
Dương Gia Văn hơi kinh ngạc nhìn Lâm Trạch: “Lâm tiên sinh, không phải ngài không hy vọng Tiểu Nại với tiên sinh…..”
“Nhưng tôi cũng không muốn để cậu ta chết.” Lâm Trạch cũng bất đắc dĩ nói: “Nếu cậu ta chết thì cả đời này của em gái tôi…..đều không tốt.”
Hình ảnh Nại Nại không hề nghĩ ngợi nhảy xuống sông Trường Giang thật sự dọa hỏng anh rồi, sóng sông mãnh liệt như thế, rất dễ dàng cuốn trôi người đi, con bé vì cứu người này mà gần như không băn khoăn suy nghĩ đã……
Lâm Trạch biết, nếu thật sự không cứu sống cậu ta thì đưa cậu ta đi vẫn tốt hơn là tuyên bố cậu ta đã chết.
Ít nhất, còn có thể cho con bé chút hy vọng.
Con người, là cần mang theo hy vọng mà sống…….
**
Dưới sự giúp đỡ của Lâm Trạch, “thân thể” của Cố Duật Ninh được đưa đến phòng thí nghiệm của giáo sư Johansson ở San Francisco Mỹ, bên kia đã tiếp nhận anh, hơn nữa lập tức bắt đầu công trình cải tạo.
Dương Gia Văn thường sẽ báo tiến độ thực nghiệm cho Nại Nại, nhưng mà tình huống cũng không lạc quan lắm.
Làm người chết sống lại, nói dễ hơn làm.
Huống chi, còn là người từng chết một lần rồi.
Nại Nại cũng không có tinh thần sa sút mà hoàn toàn tương phản, đúng như lời Lâm Trạch nói: con người cần có hy vọng để sống, Cố Duật Ninh từng nói cô đợi anh…..
Nhất định sẽ trở về, anh sẽ không lừa cô.
………
Nửa năm sau, Nại Nại nhận được thư mời của ban tổ chức giải thường Cây Cọ Vàng.
[ Sự thật kh ủng bố ] vậy mà thật sự được đề cử tại giải thưởng Cây Cọ Vàng ở hạng mục đạo diễn xuất sắc nhất và biên tập suất sắc nhất, ban tổ chức mời Nại Nại và toàn thể các diễn viên tham gia lễ trao giải Cây Cọ Vàng.
Nại Nại lập tức gọi điện thoại cho đạo diễn Tiền, chúc mừng ông.
Tiền đạo vui tươi hớn hở nói: “Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến phim kinh dị có thể được đề cử, nhưng mà chuyện này không phải chuyện quan trọng nhất, he he.”
Nại Nại nghe ngữ khí sung sướng của ông, biết ngay nguy cơ gia đình của đạo diễn Tiền đã được giải trừ.
Đúng vậy, ngay cả phim kinh dị cũng có thể được đề cử tại giải thưởng điện ảnh danh giá nhất trong nước thì đã xem như là kỳ tích rồi.
Thế giới này có kỳ tích, phim kinh dị có thể giành giải thưởng thì người chết cũng…..có thể sống lại, nhỉ?
Lễ trao giải, Cố Bình Sinh thay Cố Duật Ninh đi thảm đỏ.
Lần thứ hai Nại Nại gặp Cố Bình Sinh, hắn đã hoàn toàn không còn nét ngâu ngô trẻ con như khi mới gặp.
Cố Bình Sinh của hiện tại mặc tây trang đi giày da, cử chỉ khéo léo, ngay cả khi cười cũng khắc chế mà lại lễ phép.
Rất có phong phạm năm đó của Cố Duật Ninh.
Sau khi Cố Bình Sinh tốt nghiệp, rất ít khi nhận thông cáo. Hắn bắt đầu học cách quản lý xí nghiệp, anh cả hắn quản lý truyền thông Phong Ngu rất tốt rồi, nếu không chờ anh ấy về, nhìn thấy một đống cục diện rối rắm, khẳng định lại muốn mắng hắn.
Trong lễ trao giải, Nại Nại mặc một chiếc váy lấp lánh, khoác tay Cố Bình Sinh đi thảm đỏ.
Cố Bình Sinh quan tâm có thừa với cô, hai người cứ một lúc lại chụm đầu ghé tai nói chuyện, Nại Nại thỉnh thoảng khẽ mỉm cười, thế cho nên có rất nhiều người suy đoán, có phải chuyện tốt của hai người sắp đến không.
Nại Nại thích ở chung với Cố Bình Sinh.
Người thân quen đều khuyên cô, có lẽ đã đến thời điểm ra đi, bắt đầu một mối tình mới, một cuộc sống mới.
Gắt gao nắm chặt hy vọng hư vô mịt mờ kia thì chỉ có thể chậm trễ bản thân mà thôi.
Chỉ có Cố Bình Sinh, chỉ có Cố Bình Sinh giống cô, đang đợi người kia trở về.
**
Một năm sau, Nại Nại tốt nghiệp.
Lâm Trạch tới tham gia lễ tốt nghiệp của Nại Nại, nhìn Nại Nại mặc bộ quần áo của cử nhân, đội mũ cử nhân chụp ảnh với bạn bè và thầy cô làm kỷ niệm.
Trong ấn tượng của anh, Nại Nại vẫn là cô bé hay theo đuôi mình, gọi anh từng tiếng “lão đại”.
Không ngờ chỉ trong chớp mắt, con bé đã trưởng thành rồi.
Nại Nại vui vẻ lắm, kéo Lâm Trạch đi khắp nơi trong trường học để chụp ảnh. Lâm Trạch thỉnh thoảng xem điện thoại, hình như có việc.
Nại Nại khó chịu: “Anh, hôm nay là ngày tốt nghiệp của anh, anh có thể chuyên tâm bồi em chụp ảnh hơn không hả?”
Lâm Trạch buông di động xuống, mỉm cười nói: “Nại Nại, đợi tí nữa anh sẽ tặng cho em một phần quà tốt nghiệp siêu cấp lớn.”
“Còn có quà?” Nại Nại lập tức nổi lên hứng thú: “Là gì vậy ạ?”
Lâm Trạch cười thần bí: “Đợi chút nữa em sẽ biết.”
…….
Nửa giờ sau, một chiếc sẽ hơi màu đen đi vào trong trường, dừng trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra, Dương Gia Văn bước xuống, gật gật đầu với Lâm Trạch.
Nại Nại hô hấp căng thẳng.
Chỉ thấy phía sau hắn, Cố Duật Ninh thong thả đi ra.
Anh đứng yên ở cửa xe, dưới ánh mặt trời, làn da trắng lạnh, gương mặt anh tuấn văn nhã, mặc một bộ tây trang màu đen, thân hình cao lớn, hai chân thẳng tắp thon dài.
Nhất thời Nại Nại không biết nói câu gì, đôi mắt phiếm hồng.
Dương Gia Văn khẽ nói vài câu với Cố Duật Ninh, anh lập tức kiên nhẫn đứng tại chỗ. Dương Gia Văn đi đến chỗ Nại Nại, nói với cô: “Tiểu Nại, tiên sinh đã trở lại, nhưng mà…..”
Lời còn chưa dứt, Nại Nại đã chạy như bay vào lòng Cố Duật Ninh: “Anh!”
Nại Nại ôm chặt lấy anh, anh nhìn Dương Gia Văn, Dương Gia Văn gật đầu, vì thế anh cũng vươn tay ra ôm lại Nại Nại.
Cô gái nhỏ ăn vạ trong ngực anh, vừa khóc vừa cười: “Em biết mà, biết anh nhất định sẽ trở về.”
Cố Duật Ninh ôm cô, lực đạo không nhẹ không mạnh, nở nụ cười hình thức chiêu bài của Cố Duật Ninh: “Chào cô.”
Nại Nại lau nước mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt anh: “Anh….”
“Là Tiểu Nại sao?”
“Em…..đúng thế, anh bị làm sao vậy?”
“Tôi là Cố Duật Ninh, từ nay về sau, cô chính là chủ nhân của tôi, mời vươn tay ra gắn kết thông tin với tôi.”
Anh vẫn nở nụ cười ấm áp như gió xuân, vươn tay với cô: “Pháp tắc của trình tự quy định, tôi sẽ bảo vệ cô, rời xa nguy hiểm và…..bi thương. Hy vọng chúng ta có thể ở chung vui vẻ.”
Nại Nại ngơ ngác buông anh ra, không bắt tay với anh mà quay đầu hỏi Dương Gia Văn: “Anh ấy làm sao vậy?”
Dương Gia Văn gãi gãi cái ót, hơi khó xử nói: “Lần rơi xuống nước đó, tổn thương của tiên sinh không thể chữa trị được, ngay cả phòng thí nghiệm bên kia của giáo sư Johansson….cũng không thể.”
Nại Nại đột nhiên lui về sau, tia sáng trong mắt bỗng nhiên ảm đạm.
Dương Gia Văn lập tức nói: “Nhưng mà mấy năm nay bọn họ vẫn luôn nghiên cứu trí tuệ nhân tạo kiểu mới. Cũng may thân thể của tiên sinh còn sử dụng được cho nên bọn họ đã gắn chip trí tuệ nhân tạo mới nhất vào G386, tiến hành cải tạo cơ sở vốn có, liền…….”
“Liền làm ra một Cố Duật Ninh mới? Các anh coi anh ấy là đồ chơi sao?”
Dương Gia Văn nhìn Lâm Trạch, lập tức quăng nồi cho anh: “Đây là anh trai em mua cho em, thật sự tốn một món tiền khổng lồ, ngoại trừ bộ chip ở não bộ thì tất cả khí quan đều vừa ráp xong!”
Nại Nại:…..
Cô quay đầu nhìn Cố Duật Ninh, thật sự giống nhau như đúc, đôi mắt hẹp dài của anh, đôi đồng tử màu nâu của anh, còn có sống mũi cao thẳng và làn môi mỏng.
Nại Nại kéo tay anh: “Tam gia, anh còn nhớ em không?”
Cố Duật Ninh nhìn cô, trên mặt và biểu cảm ôn hòa: “Tôi đã rà quét toàn bộ ký ức từ lúc mới bắt đầu là ngày 21 tháng 3, cũng không có trí nhớ về cô, tôi tin sau này chúng ta sẽ có rất nhiều ký ức tốt đẹp.”
“……”
Cô hất tay anh ra, xoay người nói với Lâm Trạch: “Em không cần người này, người này không phải người em đợi chờ.”
Lâm Trạch nhíu mày: “Tiểu Nại, Cố Duật Ninh đã không về được nữa, chừng nào thì em mới tiếp nhận được sự thực này?”
Trong lòng Nại Nại chua xót, quay đầu liếc “Cố Duật Ninh” một cái.
Đôi đồng tử màu nâu không có bất cứ thần thái gì.
Chẳng qua chỉ là một đống số liệu lạnh băng được bao trùm bởi vẻ ngoài của anh mà thôi, anh không phải người sống sờ sờ, không phải anh Trường Sinh mà cô đợi.
“Ai thích muốn thì muốn, em không cần người máy này.” Nại Nại khó chịu nói, xoay người chạy đi.
Cố Duật Ninh đi đến chỗ Lâm Trạch, hỏi: “Tôi cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân Tiểu Nại không tốt lắm, cô ấy đau lòng sao?”
Lâm Trạch trừng anh một cái, tức giận nói: “Hỏi cái gì mà hỏi, còn chẳng phải vì cậu sao! Tránh ra, nhìn mặt cậu là tôi tức rồi.”
Cố Duật Ninh bất động.
Dương Gia Văn bất mãn nói: “Lâm tổng, thái độ này của anh làm tôi không yên tâm giao tiên sinh cho anh đâu. Tuy hiện tại tiên sinh……đã không phải tiên sinh nhưng tốt xấu gì cũng dùng thân thể trước đó của tiên sinh, ít nhất cũng nên được tôn trọng chứ.”
Vốn dĩ Lâm Trạch đã ghét Cố Duật Ninh rồi, nếu không phải Nại Nại cố chấp thì làm sao anh sẽ tiêu nhiều tiền cải tạo cậu ta một lần nữa? Hiện tại cậu ta chọc Nại Nại không vui, Lâm Trạch càng thêm ghét:
“Cậu muốn giảng nhân quyền với người này nữa hả? Cậu hỏi cậu ta xem có biết tôn trọng là gì không?”
Dương Gia Văn cãi lại: “Người trong phòng thí nghiệm có nói, tuy chíp trí năng là hoàn toàn mới nhưng tim của tiên sinh vẫn còn, vẫn là trái tim của con người, tiên sinh không phải người máy hoàn toàn.”
Lâm Trạch đi đến trước mặt Cố Duật Ninh, tò mò vỗ mặt anh: “Tiểu tử, rốt cuộc cậu là người hay người máy?”
Cố Duật Ninh lắc mình tránh né, trả lời: “Lâm tiên sinh, tôi là cái gì sẽ được quyết định bởi chủ nhân.”
Lâm Trạch trợn mắt, nói với Dương Gia Văn: “Tôi thấy cậu ta không giống Cố Duật Ninh chút nào đâu.”
Dương Gia Văn lạnh nhạt nói: “Lâm tiên sinh, đây là ngài mua về, nếu ngài không muốn thì tôi sẽ mang về Cố trạch, tôi tin Cố Bình Sinh sẽ vui vẻ tiếp nhận.”
Lâm Trạch vội vang xua tay: “Mau mau mau! Cậu dẫn người đi đi, Tiểu Nại không cần là tốt nhất, ông đây nhìn thấy cậu ta là phiền lòng.”
Dương Gia Văn kéo Cố Duật Ninh, nói: “Tiên sinh, đi thôi, tôi dẫn ngài về nhà.”
Cố Duật Ninh hỏi hắn: “Về nhà?”
“Ừ, nhà của ngài, gặp em trai ngài.”
Cố Duật Ninh: “Là gặp Tiểu Nại sao?”
Dương Gia Văn: “Không phải.”
Cố Duật Ninh: “Pháp tắc trình tự của tôi quy định Lâm Nại Nại là chủ nhân duy nhất, tôi hẳn phải về chỗ cô ấy chờ phân phó.”
Lâm Trạch xoa eo, không kiên nhẫn hỏi: “Này lại sao nữa đây?”
Dương Gia Văn giải thích: “Bởi vì ngày tiêu tiền mua tiên sinh cho Nại Nại nên trong trí nhớ nguyên sơ của tiên sinh chỉ viết thông tin của Tiểu Nại thôi, Tiểu Nại chính là chủ nhân của tiên sinh. Cho nên ngoại trừ Tiểu Nại, tiên sinh sẽ không để mặc cho người nào ra lệnh mình. Tư duy theo quán tính của tiên sinh chính là……..”
“Chính là cái gì?”
“Trờ lại bên người Nại Nại.”