Chiến Yên Hùng Cái

Chương 4: Âm dương tái hiện



Lúc này, chính vào giờ ngọ.

Bầu trời xanh thẳm, từng đám mây tráng trôi qua… Thình lình…

Một tiếng rên yếu ớt… Xé toang bầu không khí tịch mịch của ngôi chùa cổ. Âu Dương Hải chầm chậm đi đến trước Lý Xuân Hoa.

Chỉ thấy Lý Xuân Hoa mặt trắng bệch, mắt khép lại, đôi lông mày đen nhíu,vẫn còn khe khẽ thoi thóp, bên góc miệng chảy một dòng máu tươi, hiển nhiên nàng bị thương rất nặng, bất tri bất giác!

Âu Dương Hải tuy hận nàng, nhưng bây giờ thấy nàng nằm thoi thóp, bất giác cảm thấy tiếc thương, nhất là sau khi chàng vừa trông thấy tuyệt thế võ công của nàng đấu với Cổ Thiên Nhân Viên.

Âu Dương Hải cúi xuống nhặt thanh trường kiếm cắm vào bao rồi khe khẽ ôm lấy mình nàng chậm chạp đi đến hành lang đại điện, đặt nàng nằm xuống một nơi tương đối sạch sẽ.

Âu Dương Hải khẽ thở dài ngẩng đầu lên nhìn trời, những dòng tư tưởng trong đầu như quấn lại với nhau nổi hiện, lướt qua…

Chàng vốn không phải là người trong võ lâm, không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi trốn chạy tìm mạng sống đã trải qua những kỳ ngộ, bí mật, kinh nghiệm, phân tranh… Liên tục không ngớt, làm cho chàng bất giác bị cuốn nhập vào ân oán giang hồ, tựa như vĩnh viễn không lúc nào ngơi nghỉ… Tuy chàng muống chạy trốn khỏi mối họa thị phi này, quay trở về quê nhà khai khẩn ruộng nương trồng trọt cày cấy, sống an tĩnh làm niềm vui vô biên, nhưng, vận mệnh sao trớ trêu, nó như từng đợt sóng cồn liên tiếp phủ ập vào người chàng làm chàng lúng túng, hỗn loạn, chìm đắm, trôi dạt đi…

Trước mắt, làm sao chàng có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của Thiếu Lâm tự?

Và Lý Xuân Hoa trước mặt chàng đây cũng có lúc giành giật tính mạng của chàng?

Nghĩ đến Lý Xuân Hoa, chàng bất giác quay đầu ngó nàng một cái. Lúc này nàng vẫn hôn mê bất tỉnh…

Âu Dương Hải lại nghĩ đêm nay gặp kỳ nhân nọ xong. Tương lai sẽ ra sao?

Tương lai? Tương lai thật tựa như là giấc mộng, tựa như là câu đố!…

Bỗng một tiếng hú dài xé bầu không khí bay đến! Một bóng người màu trắng phi nhanh đến ngôi cổ tự.

Âu Dương Hải giật mình, nhìn thân pháp của người đó biết ngay là người võ công không phải tầm thường.

Người áo trắng khẽ dừng bước, nhìn khắp xung quanh rồi từ từ đi thẳng vào trong đại điện.

Âu Dương Hải nhìn kỹ người này, mình mặc áo trường bào màu trắng, thân hình thấp nhỏ, gầy gò như que củi, tuổi độ lục tuần trở lên, đôi mắt lập loáng ánh thần quang nhìn thẳng vào Âu Dương Hải…

Bất chợt, ánh mắt của người áo bào trắng chuyện sang nhìn vào người Lý Xuân Hoa, lão ta giật mình sửng sốt rồi đưa mắt nhìn Âu Dương Hải từ trên xuống dưới, quan sát kỹ lưỡng một lượt.

Sau đó đằng hắng một tiếng quát :

– Ngươi là ai?

Âu Dương Hải thấy lão ta xuất ngôn vô lễ, thản nhiên hỏi lại :

– Các hạ là ai?

Người áo trắng nghe vậy hơi biến sắc, hỏi khô khốc :

– Nàng ta bị ai đã thương?

Lão ta lấy tay chỉ Lý Xuân Hoa đang nằm bên cạnh, hiển nhiên người áo bào trắng này biết không phải bị Âu Dương Hải đả thương.

Âu Dương Hải lạnh lùng nói :

– Nói người đó ra các hạ cũng không biết, ông hà tất phải hỏi nhiều.

Người áo bào trắng là một cao thủ danh chấn võ lâm, những cao thủ thành danh đối đãi với lão ta không ai là không kính nể ba phần, không ngờ hôm nay lão ta đụng phải Âu Dương Hải, không khỏi phẫn nộ trong lòng, đột nhiên trừng mắt giận dữ nhìn Âu Dương Hải cười nhạt mấy tiếng, nói :

– Huynh đài, lá gan của huynh đài thật không phải nhỏ!

Âu Dương Hải nhướng mày, giận dữ nói :

– Các hạ mở miệng mắng người, gan còn lớn hơn nhiều!

Tình huống này làm cho người áo bào trắng vừa tức giận vừa buồn cười, lão ta đứng sững một lúc mới nói :

– Ngươi có quen biết nàng ấy không?

Âu Dương Hải lạnh lùng nói :

– Thế thì các hạ là người quen của nàng rồi.

Người áo bào trắng biến sắc, nói :

– Ngươi không quen biết nàng thì đích thị là kẻ địch rồi, hoặc ngươi là tặc đạo “hái hoa”.

Vừa nói đột nhiên áo bào phất lên, không thấy lão ta chuyển bước, đã xông đến sát trước mặt Âu Dương Hải, hai tay tả hữu đánh thốc tới, một đánh vào ngực một chụp lấy uyển mạch tay trái Âu Dương Hải.

Thân pháp của lão ta quá nhanh không thể tả.

Âu Dương Hải chuyển chân di động ra ba bước tránh khỏi đòn đánh. Người áo bào trắng thấy thân thủ của chàng lanh lẹ kỳ ảo, trong bụng cũng kinh thầm.

Lúc này Âu Dương Hải đột ngột chuyển thân, khí tụ Đan điền vận công ra tả chưởng, đánh vụt tới mãnh liệt vào sau lưng người áo bào trắng, tay phải điểm nhanh vào huyệt “Não Hộ”.

Bạch bào nhân hừ một tiếng, tay phải dùng chiêu “Cân Trần Thanh Đàm”, chặn đứng hữu chiêu của Âu Dương Hải, tả chưởng dùng chiêu “Thần Long Hiện Trảo” chụp xuống, uy lực mãnh liệt vô biên.

Âu Dương Hải trông thấy thế đánh, không tiếp không nhảy lùi lại ra sau nhường một chiêu, bởi vì chàng chưa muốn quyết đấu với người áo bào trắng, cho nên tay trái súc tích một lực, thủ lại không phát ra.

Người áo bào trắng cũng không truy bước nữa, bởi vì ông ta thấy mặt mũi Âu Dương Hải nghiêm chánh, thái độ quyết không giống như kẻ xấu, do đó lão dừng tay, thảnh nhiên nhìn Âu Dương Hải cười nhạt, nói :

– Một chiêu giao tiếp, thân thủ các hạ thật bất phàm, nhưng với công lực của các hạ thì không thể nào đả thương Khiên Thủ bang chủ được?

Âu Dương Hải hừ một tiếng nói :

– Trước mắt thì võ công của nàng hơn ta một bậc, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày nàng thất bại dưới tay ta.

Người áo bào trắng nghe thế sắc mặt đột biến nói :

– Nói như vậy thì người có sự thù hận với Lý bang chủ.

Âu Dương Hải nói :

– Đương nhiên là có sự thù hận rất sâu sắc với nàng.

Bạch bào nhân nghe nói thế, lập tức liền phán đoán người trước mặt nhất định tập trung sức mạnh nhiều người tìm Lý Xuân Hoa báo thù, đánh nàng bị thương, lúc này nhân lúc nàng hôn mê, động tà niệm muốn…

Nghĩ xong lão ta nổi sát khí, xông tới mấy bước đồng thời giận dữ quát lên :

– Ngươi đừng mong báo thù nữa!

Không đợi cho Âu Dương Hải mở miệng, người áo bào trắng dùng một chưởng rất độc đánh thẳng vào chàng.

Âu Dương Hải vội đưa chân phải nhanh lên nửa bước, thân người chuyển xéo qua, hoành chưởng chém qua.

Thân hình người áo bào trắng linh hoạt vô cùng, xoay chân trái nhanh lại, song chưởng liên tiếp tung ra, chớp mắt đã đánh ra bốn chưởng mà lực đạo mỗi chưởng mỗi lúc thêm uy mãnh hơn.

Âu Dương Hải nhất thời bị lão ta đoạt mất tiên cơ, phải lùi ra sau liền liền.

Hai người xoay vòng với nhau, chớp mắt đã giao đấu được mấy chiêu. Người áo bào trắng thầm kinh hãi :

– Gã thiếu niên này không biết là ai? Võ công lại thâm hậu như thế, nếu không xuất độc chiêu e rằng khó sát thương được gã!

Bỗng chưởng thế của người áo trắng biến đổi, kình lực trở nên vô cùng thâm hậu, hàm ẩn trong đó một lực hút, phù trầm biến hóa, từng lúc từng lúc tinh vi như nhện giăng tơ.

Cao thủ đầu võ, đôi bên phải dành tiên cơ, không được có một chút sơ suất nào, tuy Âu Dương Hải thân hoài tuyệt kỹ nhưng kinh nghiệm đối địch không nhiều, mỗi khi xuất thủ biến chiêu đều bị người áo trắng dùng chưởng truy ra liên miên ngăn đỡ, dù mang một thân bản lĩnh cũng khó mà thi triển.

Lúc này Âu Dương Hải bị chưởng kinh âm nhu của đối phương bức lùi lại phía sau liên tiếp. Không đánh trả lại được.

Người áo bào trắng thừa thế cứ đánh tới, làm Âu Dương Hải nổi điên, hú một tiếng dài, chân tay đấm, chép, chặt, điểm tất cả đánh ra mười chiêu mãnh liệt.

Người áo bào trắng hét lên, đưa song chưởng ra tấn công rất nhanh. Trong khoảng khắc, chưởng ảnh tung hoành, kình phong đầy trời, người áo bào trắng bị Âu Dương Hải đánh một trân điên cuồng, khó mà tiến lên một bước nào.

Hai người quyết đấu một hồi lâu. Âu Dương Hải càng đấu càng thâm dũng mãnh, từ từ thế trận trở nên cân bằng.

Người áo bào trắng tựa như không kiên nhẫn đánh lâu được nữa, phóng ra hai chưởng vèo vèo rồi nhảy lùi ra sau năm thước, đứng im vận khí hành công.

Âu Dương Hải nghĩ :

– Nếu để đối phương vận công phát chưởng tất nhiên chống lại không dễ ta phải tiên phát chế nhân mới được.

Vừa nghĩ, lập tức tụ chân khí giơ tay quát lớn :

– Hãy nếm thử một chưởng của ta!

Chàng phát chưởng đánh vù ra một luồng kình lực nóng bỏng ập đến người áo bào trắng.

Người áo bào trắng đã biết công lực thâm hậu của Âu Dương Hải, không dám khinh thường, hơi dịch sang bên trái nửa bước, song chưởng cùng đánh ra.

Hai luồng tiềm lực vừa tiếp chạm, tức thì nổi lên một trận gió dữ dội. Dường như công lực của người áo bào trắng kém một chút, chưởng lực của lão ta bị chưởng lực mạnh mẽ vô bờ của Âu Dương Hải tiếp chạm đánh tiêu tan hết.

Ai ngờ Người áo bào trắng trong lúc đó, song chưởng lại bung trở lại! Đột nhiên một tiếng quát lớn :

– Âu Dương Hải lão đệ mau lùi lại, đó là chưởng lực âm độc?

Một bóng người vùn vụt chạy đến, cổ tay lắc mạnh kình phong ào ạt tuôn ra!

Mấy luồng tiềm lực vừa tiếp chạm, lập tức cuốn tung đá sỏi trên mặt đất, tung bay lên mù mịt.

Chỉ thấy ba bóng người ở ba nơi, Âu Dương Hải, người áo bào trắng và người mới đến, ai nấy đều lùi ra sau ba bốn bước.

Người áo bào trắng đưa mắt quan sát người mới đến, lạnh lùng nói :

– Các hạ là ai? Công lực thật thâm hậu!

Lúc này Âu Dương Hải nhìn thấy rõ người mới đến, chính là Quan Đông đại hiệp Công Tôn Lạp.

Truy phong tú sĩ Công Tôn Lạp cười ha ha, nói :

– Đâu dám, đâu dám, các hạ đúng là Bách Độc Tẩu Lang Dật đạo huynh, ha ha đệ Công Tôn Lạp đã lâu được nghe đại danh của Tôn huynh, mấy lần muốn bái kiến, chỉ vì trưởng huynh như mây bay, khi chỗ này khi chỗ khác, hôm nay được gặp thật là may mắn vô cùng.

Bỗng nghe một giọng nói quen thuộc kêu lên :

– Âu Dương tướng công?

Hóa ra là Lý Xuân Hồng cũng tới, nàng vừa thấy Âu Dương Hải thì vui mừng khôn xiếc đang lúc muốn chạy đến tái chợt thấy Lý Xuân Hoa nằm trong điện, lập tức xông tới thất kinh gọi lớn :

– Thư thư?

Công Tôn Lạp nghe thấy tiếng kêu của Lý Xuân Hồng, quay người lại nhìn cũng hoảng hốt chạy đến.

Âu Dương Hải nói :

– Lý cô nương, thư thư của cô bị người ta đánh trọng thương, nàng hôn mê bất tỉnh đã nấy khắc rồi!

Lý Xuân Hồng quá đau xót vội vã xem xét kỹ trên người Lý Xuân Hoa, nắm lấy uyển mạch cổ tay của nàng xem thử Lát sau, nước mắt của Lý Xuân Hồng tuôn rơi lả chả, từng giọt từng giọt tựa trân châu.

Công Tôn Lạp thấy thế bất giác hoảng kinh, ông vốn biết Lý Xuân Hồng rất tinh tường y thuật, nếu không phải bị thương nặng thì làm sao nàng lại rơi nước mắt, thế là vội vã hỏi :

– Lý họ pháp, Bang chủ làm sao rồi?

Lý Xuân Hồng run run nói :

– Thư thư bị thương rất nặng, thật không ngờ thư thư lại bị người đánh trọng thương như thế?

Phải, với trình độ võ thuật của Lý Xuân Hoa, võ lâm hiện nay lại có mấy người làm bị thương nàng nổi?

Công Tôn Lạp quay đầu nhìn Âu Dương Hải nói :

– Âu Dương lão đệ, tình huống này xảy ra thế nào?

Bách Độc Tẩu vốn cho rằng Âu Dương Hải dùng nhiều người họp lại đánh bị thương Lý Xuân Hoa, nhưng bây giờ trông thấy họ đều là người thân, nhất thời không dám chỉ ra hung thủ là Âu Dương Hải, kỳ thực lão ta cũng hoang mang không biết được chân tướng sự việc ra sao.

Âu Dương Hải nói :

– Nàng bị Cổ Thiên Nhân Viên đánh bị thương.

Mọi người tại đó nghe đến cái tên Cổ Thiên Nhân Viên đều kinh hãi, Công Tôn Lạp trầm giọng nói :

– Cổ Thiên Nhân Viên là hầu nhân quái dị điên cuồng, giết hại vô số người trong giang hồ năm xưa.

Âu Dương Hải gật đầu nói :

– Trừ lão ta ra, ai lại có thể đả thương được Lý cô nương?

Lý Xuân Hồng than rằng :

– Thư thư của tôi bị thương nặng như thế này. Âu Dương tướng công có phải huynh còn hận thư thư?

Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói :

– Bây giờ thì mọi người đã đến đây rồi, ta không cần phải ở lại đây nữa, chúng ta sau này sẽ gặp lại.

Nói xong, Âu Dương Hải quay mình bước đi. Bách Độc Tẩu Lang Dật quát :

– Tạm dừng bước!

Lão phóng đến cản trước mặt Âu Dương Hải nói :

– Chuyện của chúng ta còn đã xong đâu?

Âu Dương Hải lạnh lùng nói :

– Nếu các hạ nhất định muốn quyết một trận thắng phụ thì còn chần chờ gì nữa.

Quan Đông đại hiệp Công Tôn Lạp biết rõ trình độ võ công của Bách Độc Tẩu, lão là nhân vật bạch đạo trong võ lâm, nhưng không biết lão và Âu Dương Hải có xung đột gì? Công Tôn Lạp nói to :

– Lang huynh, Âu Dương Hải lão đệ, hai vị có nể mặt của ta mà ngưng ngay chuyện xung đột này không?

Bách Độc Tẩu Lang Dật cười nhạt nói :

– Nói hay lắm. Dù là chuyện lớn như trời, nhưng trước mặt Công Tôn huynh cũng nên dẹp bỏ, có điều người này ngạo mạn khinh người, không biết sư phụ của hắn là ai?

Công Tôn Lạp nói :

– Tất cả hãy để đệ giải thích cho Lang huynh sau, không biết Lang huynh vội vã đến đây là có chuyện gì?

Bách Độc Tẩu Lang Dật Đạo cười, nói tiếp :

– Ngày trước tại Lạc Dương gặp Thanh Thành Cô Mộc đạo trưởng, được biết những chuyện có liên quan đến Khiên Thủ bang, nên đến đây bái hội Lý bang chủ, không ngờ trên đường lại gặp quí Bang chủ đang hôn mê và thanh niên này…

Lúc này Âu Dương Hải lặng lẽ bỏ đi hơn mười bước, bỗng nghe thanh âm của Lý Xuân Hồng kêu gọi :

– Âu Dương tướng công?

Âu Dương Hải bất giác dừng lại, Lý Xuân Hồng ôm lấy Lý Xuân Hoa trên tay, chầm chậm đi đến, đôi mắt ngấn lệ, nói :

– Âu Dương tướng công, dù thư thư có đối xử với huynh không phải, nhưng tiểu nữ lại…

Âu Dương Hải trông thấy dòng lệ đáng thương của nàng, bất giác thở dài, nói :

– Thư thư của cô hầu như là đánh chết ta, cô nương có biết không?

Lý Xuân Hồng khe khẽ gật đầu, nói :

– Thư thư rất hối hận, hai chúng ta đã tìm huynh cả ngày.

Âu Dương Hải nói :

– Cô nương là người lương thiện, nhưng thư thư của cô cực kỳ độc ác thâm hiểm, nàng có ý biểu thị hối hận, để nhận được sự lượng thứ của cô nương.

Lý Xuân Hồng thấy mặt Âu Dương Hải lộ vẻ giận dữ, nội tâm càng thêm đau khổ, nước mắt tuôn rơi lả chả, buồn bã nói :

– Hiền huynh không thể quá kích động, đem sự tình nghĩ xấu như vậy. Kỳ thực Lý thư thư không hề có tâm tính như thế.

Âu Dương Hải nói :

– Được, vậy tại hạ tin cô nương.

Lý Xuân Hồng nói :

– Nếu thư thư còn có thể sống sót, nhất định sẽ xin lỗi hiền huynh.

Âu Dương Hải kinh hãi hỏi :

– Sao? Nàng thật sự bị thương ghê gớm vậy ư?

Lý Xuân Hồng gật đầu bi thương nói :

– Thư thư bị một thứ chưởng âm độc rất lợi hại đả thương, hàn độc đã xâm nhập vào sáu mạch tam dương tam âm, nếu không có nội lực thâm hậu, e rằng đã chết, nhưng…

Nàng nói đến đây lại nứa nở, Công Tôn Lạp đứng bên cạnh cũng hiện vẻ ảm đạm, Âu Dương Hải sửng sốt kêu lên :

– Lý cô nương, y thuật của cô như thần, chẳng lẽ…

Lý Xuân Hồng lắc đầu than rằng :

– Chưởng lực âm độc mà thư thư bị trúng thứ chân lực nội gia của Cổ Thiên Nhân Viên, mượn sức mà đem chất hàn độc xâm nhập vào trong huyết mạch, loại nội thương này với công lực của tiểu nữ thì không cách nào chữa được.

Âu Dương Hải đột nhiên nhớ đến lời nói của Cổ Thiên Nhân Viên nói lúc đánh Lý Xuân Hoa :

– Nếu hôm nay ngươi có thể sống sót thì không đến mười năm sao thiên hạ sẽ không có ai thắng nổi ngươi?

Nói như thế thì Cổ Thiên Nhân Viên nhất định đã hạ độc thủ. Lý Xuân Hoa buồn bã nói :

– Nều muốn chữa khỏi thương thế này phải có loại thuốc hồi sinh công hiệu như Tuyết liên, Tuyệt sâm, Thiên niên hà thu ô các loại kỳ trân dược… Nhưng những loại thuốc đó trong lúc nhất thời thì kiếm ở đâu ra? Huống chi thương thế của thư thư e rằng khó qua nổi bay ngày… Nếu sư phụ của tiểu nữ hãy còn tạ thế, thì có thể với nội công độc đáo tinh thâm của người có thể đả thông sáu mạch tam dương, tam âm cho thư thư, theo tiểu nữ biết từ khi ân sư chết đi, trong võ lâm chưa thấy có cao nhân nào có công lực kỳ tuyệt như vậy?

Đột nhiên một âm thanh lạnh lẽo vang lên :

– Ta không tin trong thiên hạ lại có chứng bệnh khó trị nào có thể làm khó ta!

Tiếp theo đó, một người thân hình cao gầy mặt xương xương, từ trong điện chậm rãi bước ra, người đó mặc chiếc áo dài màu xám.

Lão nhân áo xám này vừa xuất hiện, mọi người đều kinh hãi, nên biết mọi người ở đây đều là cao thủ, nhưng không một ai hay biết người này vào trong điện từ lúc nào, Công Tôn Lạp và Lang Dật Đạo quan sát kỹ lưỡng người này nhưng thấy không quen biết.

Quan Đông đại hiệp Công Tôn Lạp mỉm cười chắp tay nói :

– Công Tôn Lạp thỉnh giáo các quí tánh đại danh?

Lão nhân áo xám trên mặt không lộ vẻ gì, hừ một tiếng, nói :

– Ta biết ngươi tên Công Tôn Lạp, bất tất phải nói tên với ta.

Quan Đông đại hiệp công phu tu dưỡng khá cao nhưng cũng không chịu nổi sự khinh thị này của lão, nhưng Âu Dương Hải và Bách Độc Tẩu đã giận dữ.

Lý Xuân Hồng vội vã hỏi :

– Tiền bối muốn thứ gì?

Lão nhân áo xám chậm rãi nói :

– Chỉ là tám thanh tiểu kiếm thôi.

Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp, Lang Dật Đạo ba người nghe nói đều nhíu mày, còn Âu Dương Hải thì kinh hãi vô cùng, thầm nghĩ :

“Tám thanh tiểu kiếm? Đó không phải là tám thanh tiểu kiếm của Cổ Thiên Nhân Viên cho mình hay sao?”.

Lý Xuân Hồng hỏi :

– Không biết tiểu kiếm đó ra sao?

Lão nhân áo xám chỉ Âu Dương Hải, nói :

– Ngươi bảo hắn cho ngươi xem!

Âu Dương Hải thất kinh, lùi lại một bước, quả nhiên lão ta chỉ tám thanh bảo kiếm trong hộp ngọc của mình, trừ Cổ Thiên Nhân Viên và người thổi sáo ra, làm sao lão ta biết mình có thứ này?

Nếu nói lão nhân áo xám chính là người thổi sáo, thế tại sao ông ta mấy lần giúp đỡ mình? Huống chi thanh âm của người này không hề giống với người thổi sáo. Như thế thì chỉ có một khả năng, chính là lão ta trông thấy Cổ Thiên Nhân Viên tặng kiếm cho mình.

Nói như vậy, lão nhân áo xám này đã có thể thoát khỏi tai mắt của Cổ Thiên Nhân Viên và người thổi sáo, suy ra võ công của lão cao cường ra sao thì cũng có thể biết rồi.

Lý Xuân Hồng chăm chú nhìn Âu Dương Hải, hỏi :

– Huynh có thứ ấy không?

Kỳ thực chẳng cần nói, với bộ dạng của Âu Dương Hải, ai nấy đều thấy rõ trên mình chàng tất nhiên có tiểu kiếm, nhưng lại không biết đó là vật báu ra sao.

Âu Dương Hải khẽ gật đầu, nói :

– Đó là vật mà Cổ Thiên Nhân Viên cho tại hạ.

Bách Độc Tẩu Lang Dật Đạo cười nhạt nói :

– Giỏi a! Hóa ra ngươi và tên ma vương đó có tình bạn thắm thiết

Âu Dương Hải và Công Tôn Lạp nghe vậy đều biến sắc! Âu Dương Hải bỗng ngửa đầu cười sằng sặc, nói :

– Cổ Thiên Nhân Viên đối với ta rất tốt, chẳng những lão chữa trị bệnh cho ta mà còn đem tiểu kiếm yêu quí của mình tặng ta. Hừ hừ, chẳng lẽ lão đỏ mắt rôì ư?

Công Tôn Lạp trầm ngâm, trầm giọng nói :

– Âu Dương lão đệ, đệ nên biết Cổ Thiên Nhân Viên là kẻ hung tợn, tàn khốc?

Âu Dương Hải không để ông nói hết, nói tiếp :

– Tại hạ chỉ biết lão đối với ta rất tốt, mà một số người tự xưng mình là người hiệp nghĩa thì lại đối với ta thâm hiểm, ác độc.

Chàng nói đến đây, giọng nói vừa nhanh vừa run run, hiển nhiên trong lòng chàng kích động vô cùng.

Quan Đông đại hiệp Công Tôn Lạp than rằng :

– Âu Dương lão đệ, ta thật sự tiếc cho một lão đệ kiệt nhân tài như đệ! Bây giờ tạm thời bình tĩnh một chút rồi suy nghĩ một lát xem sao, chẳng lẽ trên thế gian này không có ai thật sự yêu mến đệ?

Thực sự, trong lòng Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp là bạn hữu rất tốt với mình, đặc biệt là mấy ngày trước lúc Thiếu Lâm thiền sư Thiên Tuệ xuất linh môn đồ muốn tróc bắt chàng. Công Tôn Lạp lúc nào cũng bảo hộ chàng khiếng cho Âu Dương Hải kính phục cảm kích vô ngần, lúc này nghe ông nói như thế, bất giác chàng cảm thấy vừa rồi mình thực quá khích, cho nên bối rối vô cùng.

Lý Xuân Hồng quay qua hỏi lão nhân áo xám :

– Tiền bối tự tin mình có thể trị được vết thương này ư?

Lão nhân áo xám cười nói :

– Thì ngươi có tiểu kiếm đó không?

Lý Xuân Hồng nói :

– Trừ thứ ấy ra, không biết còn thứ gì có thể thù lao được?

Lão nhân áo xám lắc đầu :

– Không có.

Âu Dương Hải bỗng thở dài, nói

– Được rồi, nếu lão có thể chữa khỏi thương thế cho Lý bang chủ, ta sẽ đưa tiểu kiếm cho lão.

Lý Xuân Hồng và mọi người không ngờ Âu Dương Hải lại khẳng khái như vậy. Hai mắt Lý Xuân Hồng rơi ra giọt nước mắt cảm kích nói :

– Âu Dương tướng công, huynh… huynh quá tốt, tiểu nữ không biết phải báo đáp cho huynh thế nào?

Âu Dương Hải cho tay vào người lấy ra cái hộp đưa cho Lý Xuân Hồng xem, nói :

– Đây là vật của Cổ Thiên Nhân Viên, ông ta đả thương lệnh thư thư, bây giờ lại do vật của ông ta cứu lại tánh mạng của cô ấy, mọi thứ đều có nhân kiếp trước.

Lý Xuân Hồng nói :

– Âu Dương tướng công, huynh tạm thời giữ lấy, hãy còn không biết tiền bối kia có thể chữa khỏi vất thương này không?

Lão nhân áo xám khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng duỗi tay nắm lấy mạch môn của Lý Xuân Hoa, chăm chú chẩn đoán, đột nhiên mặt lão nhân biến sắc…

Mọi người trông thấy vẻ mặt ông ta như vậy, ai nấy đều kinh hãi, mấy đạo mục quang đều chăm chú nhìn vào người lão.

Không biết phải mất bao lâu lão nhân áo xám lắc đầu, phát ra tiếng thở dài, nói :

– Không ngờ linh đan dị dược trên mình Vân Trung Nhạc ta lại không có tý bổ ích gì cho thương thế này!

Công Tôn Lạp, Lang Dật Đạo nghe lão nhân nói đột nhiên nhớ đến một người, đó là câu nói mà bốn mươi mấy năm trước thiên hạ võ lâm có truyền: Thiên Viên, Vân Nhạc, Đông Hậu, Nam Cơ, Bắc Hiệp, để biểu thị năm vị kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ, trừ Cổ Thiên Nhân Viên thường tung hoành trong giang hồ, cho nên người ta quen mặt, còn bốn người: Vân Nhạc, Đông Hâu, Nam Cơ, Bắc Hiệp có thể nói là chưa có ai thấy qua mặt mũi thật sự của họ, huống chi họ đều là nhân vật có từ hơn bốn mươi năm trước.

Lão nhân áo xám tự nói là Vân Trung Nhạc, Công Tôn Lạp chợt nghĩ đến Vân Trung Nhạc trong “Võ lâm ngũ kỳ”,chẳng lẽ lão nhân áo xám trước mặt chính là Vân Trung Nhạc trong Ngũ kỳ sao?

Lý Xuân Hồng trợn mắt nhìn lão nhân áo xám, chậm rãi hỏi :

– Xin hỏi lão tiền bối, người là Vân Trung Nhạc trong “Võ lâm ngũ kỳ” phải không? Lão nhân áo xám không trả lời câu hỏi, ảm đạm nói :

– Ta không còn cách nào chữa trị vết thương này được, các người đi tìm người cao minh đi!

Lão nhân nói xong quay mình bước đi. Lý Xuân Hồng vội vã gọi :

– Vân lão tiền bối, xin dừng lại một lát, vãn bối có lời…

Lão nhân áo xám quả nhiên dừng lại, quay đầu nói :

– Nghe những lời ngươi vừa mới nói, về y thuật ngươi nhất định có trình độ cũng tương đối, không sai, thư thư của ngươi bị Hỗn Thiên Đồng Âm công của Cổ Thiên Nhân Viên đánh bị thương, tuy ta đã vận dụng chân nguyên đả thông tam dương tam âm lục mạch của nàng, nhưng vẫn không thể trị được, trừ phi bây giờ có một loại thuốc ở trong tay mới có thể hoàn toàn chữa khỏi vất thương của nàng.

Lão nhân nói như vậy làm mọi người đều hoảng hốt. Lý Xuân Hồng vừa kinh lại vừa mừng, nói :

– Vân lão tiền bối, người đã đả thông tam âm tam dương lục mạch của thư thư tiểu nữ rồi ư?

Bởi vì đây là một việc khó tin, không ngờ trong khoảng khắc lão nhân áo xám vừa bắt mạch đã dùng chân nguyên bản thân đả thông tam ân tam dương lục mạch của Lý Xuân Hoa, với nội công thâm hậu kình người này e rằng chỉ thuộc vào trong năm vị kỳ nhân.

Lão nhân áo xám nói :

– Lục mạch của nàng tuy thông, nhưng trong vòng trăm ngày nếu không dùng thuốc chữa trị thì võ công của nàng sẽ bị phế hết.

Âu Dương Hải đột nhiên móc từ trong người ra cái hộp ngọc, nói :

– Tiền bối đã đả thông lục mạch cho nàng ấy, vật trong chiếc hộp như lời ước sẽ tặng cho tiền bối.

Lão nhân áo xám lạnh lùng hừ lên một tiếng, nói :

– Lão phu tuy rất yêu thích vật này, nhưng cũng sẽ không làm loại người thất tín. Lục mạch của nàng tuy đả thông, nhưng ta vẫn chưa hoàng toàn chữa trị hết thương thế của cô ta.

Sau đó lão nghiêm nét mặt nói tiếp :

– Ngươi cất vật này chớ để lộ cho người ngoài biết, nếu không thì khó tránh khỏi cái họa sát thân, lúc đó có hối hận thì đã trễ.

Nói dứt, lão nhân áo xám khẽ tung mình người bay vào đêm tối nhanh như làn khói.

Lý Xuân Hồng vội gọi lớn :

– Vân lão tiền bối, xin tiền bối chỉ thật ở đâu có loại linh dược chữa trị thương thế cho thư thư tiểu nữ?

Xa xa văng vẳng tới giọng nói của lão nhân áo xám :

– Âm Dương cốc Vạn niên linh xà, Vạn niên linh xà…

Bách Độc Tẩu, Lang Dật Đạo thất kinh kêu lên :

– Âm Dương cốc!

Công Tôn Lạp nhìn vẻ kinh hoàng của Lang Dật Đạo, buột miệng hỏi :

– Lang huynh, xảy ra chuyện gì?

Bách Độc Tẩu mặt tái mét, vội nói :

– Không có, không có!

Lý Xuân Hồng khẽ hỏi :

– Lang bá bá, có phải bá bá biết rõ chuyện ở Âm Dương cốc đó?

– Không biết, không biết. Lão phu phải cáo từ đây!

Công Tôn Lạp gọi :

– Lang huynh, huynh dừng lại một chút?

Nhưng Bách Độc Tẩu như tên rời khỏi đây, lao đi như tên bắn…

Bỗng một tiếng rên từ miệng Lý Xuân Hoa phát ra.

Lý Xuân Hồng vừa mừng vừa sợ, gọi :

– Thư thư, thư tỉnh rồi ư?

Lý Xuân Hoa nhăn nhó nói :

– Muội muội, lại đây ta có một số chuyện quan trong nói cho muội rõ.

Lý Xuân Hồng khẽ nói :

– Thư thư, hiện giờ trong người thư thư có biến hóa gì không?

Lý Xuân Hoa cười khổ, nói :

– Muội muội, không phải thư thư coi thường y thuật của muội. Ôi, nhưng ta biết vết thương này không cách nào khỏi được.

Lý Xuân Hồng thê lương nói :

– Thư thư… Vết thương của thư có thể khỏi.

Lý Xuân Hoa lắc đầu nói :

– Muội muội có biết ta bị ai đả thương không? Ôi, dường như Cổ Thiên Nhân Viên biết rõ môn Ngọc Nữ Thất Âm chỉ của ta cho nên hắn dùng một môn võ công cực kỳ lợi hại đả thương kỳ minh bát mạch của ta?

Lý Xuân Hồng vội nói tiếp :

– Thư thư hãy an tâm nghỉ ngơi đi, vết thương của thư thư đã được một cao nhân giúp đỡ chữa trị, trong vòng một trăm ngày nếu được chữa trị bằng thuốc thì có thể khỏi hẳn.

Lý Xuân Hoa nghe vậy vội hỏi :

– Là cao nhân nào?

Nàng vừa nói vừa run rẩy, thân người hư nhược của nàng run lên như sắp ngã, Lý Xuân Hồng vội vã vực nàng dậy, trả lời :

– Là Vân Trung Nhạc một trong “Võ lâm ngũ kỳ” đồng danh Cổ Thiên Nhân Viên.

Lý Xuân Hoa thất kinh nói :

– Vân Trung Nhạc?

Lý Xuân Hồng tóm tắt mọi chuyện xảy ra kể một lượt.

Lý Xuân Hoa đột nhiên hỏi :

– Còn Âu Dương tướng công đâu, có phải đã đi rồi không?

Nàng hỏi câu này, Lý Xuân Hồng và Công Tôn Lạp quay nhìn ra sau, trong bóng đêm mịt mờ nào có thấy bóng dáng của Âu Dương Hải ở đâu, không biết từ lúc nào, chàng đã âm thầm bỏ đi rồi.

Lý Xuân Hoa than rằng :

– Muội muội, ta thật không phải với Âu Dương Hải. Ôi! Trước mắt thì thế cuộc giang hồ võ lâm hiện nay, có quan hệ rất nhiều với Âu Dương Hải, hận một điều là ta đã đả thương huynh ấy vô cớ, làm hắn ôm hận trong lòng, không muốn họp tác cùng với chúng ta. Nếu mà anh ta được Bạch Hoàng giáo thu phục thì thật là tổn thất trọng đại cho chúng ta.

Lý Xuân Hồng không hiểu, nói :

– Thư thư, thư thư nói thế là có ý gì?

Lý Xuân Hoa nói :

– Trên mình Âu Dương Hải có một viên thuốc giải mê dược của Bạch Hoàng giáo, nếu chúng ta nghiên cứu ra cách cấu tạo, thế thì chúng ta có thể giải cứu võ lâm đồng đạo bị trúng thuốc mê của Bạch Hoàng giáo.

Lý Xuân Hồng ủa một tiếng, hỏi :

– Làm sao mà Âu Dương huynh lại có loại thuốc ấy?

Lý Xuân Hoa khẽ thở dài nói :

– Cổ Thiên Nhân Viên cho hắn, Ôi! Ta vốn hoài nghi hắn là người của Bạch Hoàng giáo, nhưng thấy hắn và Cổ Thiên Nhân Viên đặt cược với nhau, ta cảm thấy ta sai rồi, nhưng Âu Dương Hải người này thật sự rất quái dị, hắn có những chỗ làm ta mê hoặc khó hiểu.

Lý Xuân Hồng nói :

– Chúng ta quay về nghỉ ngơi đi, sau khi đưa thư thư về, muội sẽ lại phải tìm kiếm Âu Dương huynh.

Lý Xuân Hoa đột nhiên hỏi :

– Muội muội, muội nói có loại thuốc gì có thể chữa khỏi thương tật của ta?

Lý Xuân Hồng nghe nàng nhắc đến, chợt nhớ đến tình hình Bách Độc Tẩu nghe cái tên Âm Dương cốc mà kinh hoàng vội vã đi mất, nàng quay qua hỏi Công Tôn Lạp :

– Công Tôn hộ pháp, ông thường đi lại trên giang hồ, có hiểu biết về Âm Dương cốc không?

Quan Đông đại hịêp Công Tôn Lạp không nói một lời, trong đầu ông nhớ đến một chuyện, tức là Âm Dương cốc, một địa danh thần bí.

Công Tôn Lạp lắc đầu cười nói :

– Cái tên này mười năm trước tại hạ đã từng nghe qua, nhưng ba người nói ra địa danh này vào một đêm nọ đều phơi xác trong một khách điếm, lúc đó ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng, rồi bí mật điều tra trong ba năm, vẫn không có kết quả, lại không còn nghe nói đến cái tên Âm Dương cốc nữa, thật không ngờ hôm nay Vân Trung Nhạc lại nhắc đến Âm Dương cốc, lại khiến cho một người đỉnh đỉnh đại danh như Bách Độc Tẩu kinh hoàng đi mất, tình hình này thực làm cho người ta khó giải đáp.

Ông hơi ngừng lại, nói tiếp :

– Nếu ta đoán không nhầm, Bách Độc Tẩu Lang Dật Đạo nhất định rất quen thuộc nơi Âm Dương cốc này, tiếc rằng lão đã vội vã bỏ đi mất không thể hỏi lão ta cho rõ.

Lý Xuân Hồng nói :

– Xem vẻ kinh hãi của ông ta, dù có hỏi ông ta cũng sẽ không nói.

Công Tôn Lạp nói :

– Không sai. Âm Dương cốc này chắc có liên quan đến một chuyện bí mật gì đây.

Lý Xuân Hồng nói :

– Vân Trung Nhạc nói muốn chữa khỏi bệnh cho Bang chủ phải có Vạn niên linh xà của Âm Dương cốc, nhưng chúng ta không biết Âm Dương cốc ở chỗ nào, làm sao tìm kiếm được đây?

Công Tôn Lạp sắc mặt trầm trọng, nói :

– Tại hạ sẽ nghĩ cách thám tra nơi Âm Dương cốc này, nhưng ngoài ra chẳng lẽ không còn loại thuốc nào có thể chữa khỏi bệnh cho Bang chủ sao?

Lý Xuân Hồng nói :

– Đã biết Bang chủ bị loại võ công nào đả thương rồi, đợi tiểu nữ trở về điều tra xem sách thuốc tiên sư để lại thì mới biết.

Lý Xuân Hồng dìu Lý Xuân Hoa cùng Quan Đông đại hiệp rời khỏi nơi này.

* * * * *

Khi mọi người vừa đi khỏi. Trong sương đêm mờ mịt, có bóng của một người đi chậm chạp đến. Người đó chính là Âu Dương Hải.

Chàng ngửa đầu nhìn lên trời, đã đến lúc sơ canh? Còn hai canh nữa mới đến lúc hẹn với người thổi sáo, thế là Âu Dương Hải đứng bồi hồi bên cạnh ngôi chùa cổ thỉnh thoảng lấy hoàn thuốc ra ngữi, rồi cho vào miệng nuốt xuống.

Chàng cảm thấy hoàn thuốc này chẳng có mùi vị chi cả, giống như một cục đất vậy.

Gió thổi cỏ bay, Âu Dương Hải chợi cảm thấy xung quanh ngôi chùa cổ này âm u ghê rợn, nếu lúc bình thường Âu Dương Hải thật không dám đến đây.

Đột nhiên một tiếng tiêu vang lên, văng vẳng vọng đến. Âu Dương Hải giật mình tự hỏi :

“Có phải ông ta đến rồi chăng? Nhưng kỳ nhân nọ thổi sáo, chứ không phải thổi tiêu? Mà bây giờ còn lâu mới tới canh ba?”

Trăng thu tròn vành vạch, sương khuya phủ đầy đất.

Âu Dương Hải từ từ cất bước, đột nhiên tiếng tiêu ngừng lại. Âu Dương Hải nói thầm : “Chắc là một cao nhân nào khác chăng”.

Vừa nghĩ xong, tiếng tiêu dìu dặt lại cất lên… Âm điệu dịu dàng ôn nhu, văng vẳng bay tới. Âm lượng thanh âm này không lớn, nhưng nghe rõ dị thường. Mới nghe âm thanh vận thì thấy nhu mì uyển chuyển, rất là hay. Nhưng càng nghe càng cảm thấy không đúng, tiếng tiêu đó như lời ca ai oán của thiếu nữ phòng khuê, như tiếng hót của con chim phụng lẻ loi, từng tiếng như rung động lòng người. Âu Dương Hải giật mình…

Lúc chàng cảm thấy kỳ dị thì đã trễ.

Tâm thần của chàng đã bị tiếng tiêu đó nhiếp hồn.

Trong lúc nhất thời lục thần không ổn định được, ảo giác phát sinh, cảnh vật trước mắt thay đổi.

Bỗng thấy Lý Xuân Hồng mặt mày khóc lóc sầu não, hu hu… hu hu… Như trong nháy mắt lại biến thành khuông mặt của Lam Tinh Tinh phu nhân đang cười cợt với chàng.

Chớp mắt lại biến thành Lý Xuân Hoa, mặt nàng lạnh lùng băng giá, mắt đầy sát khí…

Sau cùng lại biến thành mỹ nhân áo lục xinh đẹp kiều diễm vô cùng mỉm cười với chàng, Âu Dương Hải trong lúc đó trái tim như xáo động.

Thình lình tiếng tiêu dừng lại, ảo giác tan biến. Âu Dương Hải cảm thấy đau đầu, mê muội… Lúc chàng còn chưa tỉnh, tiếng tiêu lại vang lên…

Lần này tiếng tiêu khác lạ, quan quan bách chuyển, réo rắt như hót. Âu Dương Hải thấy không tự chủ được nữa, dần dần thần hồn phiêu động, chàng vội vã ngồi xuống tĩnh tọa vận công, bắt đầu phương pháp hít thở điều tức, nhưng khôn làm thế nào ngăn chặn được tiếng tiêu réo rắt bay lọt vào tai.

Với công lực hiện nay của Âu Dương Hải, chống lại tiếng tiêu này không khó, hiềm một nỗi chàng đã trúng Lạc Phách cầm Nhiếp Hồn thuật vẫn chưa khỏi, lại thêm vào đó là sức cảm nhiệm của tiếng tiêu đầy dẫy ma lực, càng dễ làm mất lý trí bản thân, thế rồi công lực của chàng càng lúc càng giảm đi.

Lát sau…

Âu Dương Hải không tự chủ được nữa, trên đầu vã mồ hôi đầm đìa, mơ hờ muốn bật lên múa loạn theo tiếng tiêu.

May mà đang lúc nguy cấp, tiếng tiêu đó lại ngừng.

Trải qua một hồi giày vò, Âu Dương Hải không chiu nổi nữa, đứng dậy đi mấy bước, nhưng lại ngã lăn ra.

Nên biết tiếng tiêu di đó có một sức mạnh nhiếp hồn phách của người, Âu Dương Hải dùng nội công tu luyện của bản thân kháng cự qua lại với ma lực của tiếng tiêu, tiếng tiêu đó vào lúc Âu Dương Hải không chịu nổi nữa thì nó dừng lại, làm tiêu hao chân lực toàn thân của chàng.

Chuyện này đối với chàng còn ghê gớm hơn là trải qua một trận ác đấu, sau khi ngã vật xuống, chàng cảm thấy tứ chi vô lực, toàn thân tê dại, tựa như mới qua cơn chết chóc, chàng thử vận khí, nhưng ở tứ chi không còn theo ý muốn được nữa, chân khí ở Đan điền vận lên đến ngực thì tan đi không tụ lại được.

Chàng thử liền mấy lần, đếu vô ích.

Thế rồi chàng dứt khoát cứ nằm lăn trên đất, nhìn mây trắng trôi trên trời, khẽ thở dài thê lương…

Đột nhiên tiếng tiêu lại vang lên.

Một bóng người áo đỏ phóng nhanh tới, theo sát phía sau là mấy người áo đen. Âu Dương Hải giật mình, chàng biết người áo đỏ là người của Bạch Hoàng giáo.

Âu Dương Hải gắng gượng giãy giụa, nhưng không còn sức nữa, bóng đỏ vụt đến, một người mặt mũi âm u lạnh lẽo đứng trước mặt chàng.

Âu Dương Hải nhìn thấy người này chợt kêu lên kinh hãi, gã chính là người đêm nọ đã chỉ huy Thiên Kiếm bang chủ ác đấu với chàng, không ai xa lạ chính là Mạc Bá Thiên.

“Soạt soạt” bốn gã đại hán áo đen đều đã đến.

Hoàng Thiên Bắc Đẩu Hàn Mạc Bá Thiên, trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo, nhìn Âu Dương Hải nói :

– Chúng ta thật hữu duyên, hề hề! Nghe nói ngươi tên là Âu Dương Hải phải không?

Âu Dương Hải vẫn nằm trên đất, nói :

– Phải thì sao?

Mạc Bá Thiên cười nói :

– Nghe nói ngươi là Lạc Phách Nhân số mười tám?

Âu Dương Hải giật mình hỏi :

– Lạc Phách Nhân là gì?

Mạc Bá Thiên cười ha hả nói :

– Đương nhiên bây giờ ngươi không biết, đợi khi uống hoàn thuốc này xong thì sẽ hiểu ngay.

Nói xong gã móc ra một hoàng thuốc màu đỏ. Âu Dương Hải cười ngạo nghễ nói :

– Chuyện sống chết là cái quái gì, Âu Dương Hải ta không bận tâm. Nhưng nếu ngươi muốn sĩ nhục ta. Hừ! Làm ma ta cũng phải lấy mạng của ngươi.

Bỗng một tiếng nữ nhân thét lên, tiếp lời :

– Chuyện sống chết là chuyện lớn, người kỳ quái như ngươi làm sao lại không bận tâm?

Mạc Bá Thiên thất kinh, quay người lại nhìn, không biết từ lúc nào, phía sau họ có thêm một thiếu nữ áo đỏ.

Thiếu nữ này trang sức lạ lùng, mặt cho một miếng sa đỏ dài đến mấy tấc, toàn thân trừ hai ban tay trắng ngần, ngoài ra không thấy một màu gì khác.

Thân hình nàng mảnh mai dị thường, ta phải cầm ống ngọc tiêu phau như bạc ngọc, bộ áo đỏ và vải che mặt của nàng khẽ phiêu đông trước gió đêm, hồng ảnh rực rỡ như cõi u minh làm cho người ta cảm thấy vô cùng ghê rợn.

Mạc Bá Thiên vẫn là một bá chủ ngang tàng một đời, tuy gã hơi cảm thấy kinh hãi, nhưng không lộ vẻ gì, lạnh lùng quát :

– Ngươi là ai? Nói mau, nếu còn giả bộ hù dọa người thì ta phải ra tay đó.

Lúc này bốn người áo đen đã vậy chặt xung quanh thiếu nữ áo đỏ. Nữ nhân áo đỏ khẽ huơ cây ngọc tiêu, từ trong tấm lụa che mặt phát ra tiếng cười khanh khách, nói :

– Ngươi muốn động thì động thủ thử coi?

Nói đến đây, thanh âm của nàng bỗng từ hòa hoản trở nên gay gắt, quát :

– Mạc Bá Thiên, Thiên Kiếm bang gia nhập Bạch Hoàng giáo hiện nay ở chức vị nào?

Mạc Bá Thiên nghe cảm thấy lạnh mình, thiếu nữ biết mình quá rõ. Gã cười hề hề mấy tiếng, nói :

– Ngươi hỏi ngóc ngách như vậy không biết có dụng ý gì?

Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách, nói :

– Không có dụng ý gì, chẳng qua…

Câu nói vừa thốt ra, chỉ thấy nàng lắc mình. Ngọc tiêu quét bên trái đánh bên phải. Chớp mắt đã đánh mỗi đại hán áo đen mỗi người một chiêu.

Hóa ra bốn gả đại hán áo đen được ám thị của Mạc Bá Thiên, muốn chuyên thân xông đến đánh Âu Dương Hải, cho nên thiếu nữ áo đỏ lẹ làng phát công động kích.

Thiếu nữ áo đỏ xuất thủ như điện, thế công mỗi một chiêu như có mấy lần biến hoá, vừa đánh vừa điểm, như chém như quét, làm cho người khó mà đỡ gạt. Bốn đại hán áo đen võ công rất cao, họ vừa thấy chiêu thức của thiếu nữ áo đỏ cảm thấy chiêu thuật của đối phương kỳ ảo không lường, bốn người đồng thời lùi lại sáu, bảy bước.

Hoàng Thiên Bắc Đẩu Hàn Mạc Bá Thiên thấy chiêu thức ngọc tiêu của nàng bất giác giật mình, gã đột nhiên nghĩ đến một người, lập tức hỏi :

– Xem ra một tiêu của cô nương chỉ lên trời, thì sông Hán cũng phải đổi màu, e rằng phượng giá chắc là Nam Quốc Tiên Cơ?

Nữ nhân áo đỏ cười khanh khách, nói :

– Ta là Nam Quốc Tiên Cơ ư? Ha ha, không ngờ Mạc Bá Thiên danh chấn giang hồ lại đoán thanh sắc cũng nhầm, thật là buồn cười quá.

Thực ra Mạc Bá Thiên nào có phải không nghe được giọng nói của nàng, là một thiểu nữ trẻ tuổi, có điều gã cảm thấy tiêu thức của nàng kỳ ảo vô cùng, theo lời truyền, trong võ lâm có một nữ lang kỳ tài là Nam Quốc Tiên Cơ, tay cầm một cây ngọc tiêu, biến hóa như thần, có thể làm sông Hán biến sắc, nhật nguyệt thất quang. Thế là gã thuận mồm hỏi luôn, định thám thính lai lịch của nàng.

Chợt nghe một tiếng quát :

– Đứng yên.

Hóa ra đột nhiêu Mạc Bá Thiên đưa mũi chân đá vào Âu Dương Hải đang nằm dưới đất.

Thiếu nữ áo đỏ quát một tiếng, phóng mình tới, ngọc tiêu đã điểm vào đầu gối Mạc Bá Thiên, Mạc Bá Thiên thất kinh nhanh chóng thu chân lùi lại..

Thiếu nữ áo đỏ cười nói :

– Nếu chiêu này của ta muốn sát thương ngươi thì ngươi có thể lùi lại được không? Ta nghĩ tốt nhất ngươi mau chóng rút đi thôi.

Mạc Bá Thiên tránh được ngọn tiêu, người lạnh toát, gã không ngờ trên giang hồ lại xuất hiện một cô gái võ công tuyệt cao như vậy.

Mạc Bá Thiên cười nhạt, nói :

– Thế thì coi không được.

Đột nhiên thiếu nữ áo đỏ rút từ trong người ra một cây cờ nhỏ có thiêu một cây cổ cầm và một cây ngọc tiêu, nàng khẽ giơ lên nói :

– Các ngươi không rút đi thì còn đợi lúc nào?

Mạc Bá Thiên một nhân vật ngang tàng ngạo nghễ là thế, vừa trông thấy cây cờ xem biến sắc, gã và bốn đại hán áo đen nhất tề cùng thân thi lễ, xoay mình phóng đi.

Thiếu nữ áo đỏ trông thấy năm người đã đi xa mới cười lên khanh khách, thanh âm rất trong trẻo, có điều âm thanh phát ra sau tấm sa che mặt, làm cho người ta cảm giác vị lạnh lẽo, Âu Dương Hải nằm nghiêng trên mặt đất bất giác cũng thấy run.

Thiếu nữ áo đỏ từ từ bước đến bên cạnh Âu Dương Hải hỏi :

– Ngươi từ đâu tới? Vì sao lại sinh chuyện với Bạch Hoàng giáo?

Thanh âm của nàng rất nhu hòa, tựa hồ không có chút ác ý gì.

Âu Dương Hải nhìn qua tấm sa che mặt, thấp thoáng thấy đôi môi anh đào đỏ mộng của đối phương hé mở, trên mặt như có vẻ cười, chàng lấy lại can đảm, lật mình ngồi dậy, trả lời :

– Tại hạ mới rồi nghe tiếng tiêu, trong bụng hiếu kỳ, muốn theo tiếng tìm người, nhưng lại không khống chế nỗi uy lực hàm ẩn trong tiếng tiêu nên bị thụ thương ở đây.

Thiếu nữ áo đỏ cười nói :

– Thế thì bây giờ muốn chềt ư? Hay muốn sống?

Âu Dương Hải nghe thế sửng sốt, nói :

– Muốn chết là sao? Muốn sống là thế nào? Xin hãy chỉ thị để tại hạ được hiểu.

Thiếu nữ áo đỏ khẽ cười nói :

– Từ lúc ta xuất đạo ra giang hồ, gặp phải không ít người van xin cầu sống, nhưng ta từ trước giờ không hề đưa tay cứu người, đương nhiên ngươi cũng không ngoại lệ.

Âu Dương Hải nói :

– Tại hạ vốn không có cầu cô nương cứu, điều đó không quan hệ gì.

Thiếu nữ áo đỏ cươì nói :

– Ngươi nghĩ tuyệt lắm, nghĩ ta sẽ cho ngươi sống mà đi?

Âu Dương Hải thở dài thê lương, nói :

– Chúng ta không oán không thù, vì sao cô nương không để cho tại hạ sống?

Thiếu nữ áo đỏ như ngạc nhiên lặng im một hồi rôì bật cười nói :

– Mới rồi ta cứu mạng ngươi, bây giờ ta muốn thu lại cái mạng đó, chẳng lẽ lại cần gì đến oán thù?

Âu Dương Hải thở dài, nói :

– Nếu tại hạ muốn sống thì cô nương sẽ sai khiến tại hạ làm việc gì?

Thiếu nữ áo đỏ cười nói :

– Ta muốn ngươi đi gặp một người.

Âu Dương Hải giật mình, nghĩ thầm :

“Có phải cô ta do người thổi sáo gọi đến tiếp ta?”.

Chàng hỏi :

– Muốn đi gặp người nào?

Thiếu nữ áo đỏ nói :

– Người này không cần phải hỏi, tóm lại là ngươi quen biết.

Nói xong thiếu nữ áo đỏ đi đến phía Đông của ngôi chùa cổ. Âu Dương Hải ngẩng đầu nhìn trời, đúng lúc canh ba… Chàng nghĩ :

“Có lẽ người thổi sáo bảo nàng ta đến đây trước để dẫn mình”.

Thế rồi chàng chậm chạp bước theo sau cô gái.

Chỉ nghe thấy gió núi xào xạc, từng cơn từng cơn thổi qua, chung quanh yên lặng như tờ, Âu Dương Hải nghe thấy cả tiếng thở của mình.

Lúc này thiếu nữ áo đỏ đã leo lên mặt dốc núi, hướng vào núi sâu đi tới.

Âu Dương Hải như u mê cứ bước theo nàng, trong đầu không ngớt suy nghĩ, mấy lần chàng không nhịn được muốn hỏi, nhưng nén được.

Thiếu nữ áo đỏ đi đến một vách núi cao, quay đầu lại nói :

– Đã đến rồi.

Thế núi trước mặt kỳ lại độc đáo, hai bên đều là đỉnh núi cao ngất, một ngọn đột như nhơ lên giữa hai ngọn núi, tựa người ta khéo mượn hình thế thiên nhiên mà đắp núi được, sâu vào mấy trượng một dòng suối xuống một khe núi, hình thế hiểm yếu lạ thường. Ở ven núi, khói sương tỏa mờ mịt, thấp thoáng có một người đang ngồi.

Âu Dương Hải chăm chú nhìn… Người đó là một nữ nhân.

Trên chiếc bàn tròn thấp có đặt một cây cổ cầm.

Lại đi vào mấy bước nữa, một khuôn mặt cực kỳ mỹ lệ hiện ra trước mắt.

Đáng sợ là nàng chính là mỹ nhân đẹp áo lục, cô nương gẩy đàn ở Lý gia đại viện.

Thiếu nữ áo đỏ chạy lên mấy bước, nói :

– Sư thư, để thư đợi lâu quá.

Người đẹp áo lục nói :

– Sư muội, muội vất vả quá.

Âu Dương Hải không thể ngờ thiếu nữ áo đỏ lại là sư muội của mỹ nhân áo lục, trong lòng chàng bắt đầu cảm thấy bất an.

Thiếu nữ áo đỏ gặp người đẹp áo lục thì nàng chầm chậm gỡ tấm sa che mặt ra, để lộ khuông mặt của mình, nàng nói với Âu Dương Hải :

– Ngươi đừng sợ, chúng ta không hại ngươi đâu.

Âu Dương Hải thấy thiếu nữ áo đỏ này tuổi độ mười bảy, nhưng đẹp đẽ đầy đặn vô cùng, da trắng như tuyết, môi mộng anh đào mày như vẽ, mắt sáng long lanh, miệng lúc nào cũng nở nụ cười, thái độ kiều mỵ mọi người chẳng dám ngó, Âu Dương Hải bất giác quay mặt đi.

Mỹ nhân áo lục lấy ra một viên thuốc màu trắng, nói :

– Người uống viên thuốc này đi.

Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói :

– Vì sao ta phải uống nó chứ?

Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười nói :

– Ngươi đã trúng Lạc Phách cầm Nhiếp Hồn thuật của sư thư ta, uống viên thuốc này xong lập tức có thể giải trừ được thuật này.

Âu Dương Hải hoảng hốt, sao họ lại biết mình trúng phải bệnh đó? Nếu nói nàng muốn hại ta thế thì Mạc Bá Thiên bắt ta uống Thất Hồn đan, vì sao thiếu nữ áo đỏ lại… Họ có dụng ý gì?

Âu Dương Hải nhất thời nghi hoặc không quyết, đứng ngây ra đó.

Mỹ nhân áo lục nói :

– Sao ngươi kỳ quái vậy? Thực ra ta chữa khỏi ngươi thuật này là muốn mặc cả trao đổi với ngươi câu chuyện.

Âu Dương Hải tò mò hỏi :

– Muốn trao đổi gì? Cô nương nói nghe thử?

Mỹ nhân áo lục nói :

– Có phải ngươi là phản đồ của phái Thiếu Lâm?

Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói :

– Thế thì có liên quan gì tới các vị?

Mỹ nhân áo lục nói :

– Trong lòng ngươi vô cùng phẫn hận người của Thiếu Lâm tụ chứ?

Âu Dương Hải cười ha hả, nói :

– Cô nương đoán sai rồi, tại hạ không hận họ đâu.

Mỹ nhân áo lục lại nói :

– Ngươi hận hay không hận bọn họ không liên quan đến ta nhưng ta có một chuyện nói cho ngươi rõ, Thiếu Lâm tự luôn luôn không tha muôn đồ phản loạn.

Âu Dương Hải ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ mãi lời nàng, rồi nói :

– Phải Thiếu Lâm tự nhất định sẽ không tha, với sức của một mình tại hạ đương nhiên không thể nào đối chọi với Thiếu Lâm được sớm muộn gì tại hạ cũng là tù phạm của Thiếu Lâm tự.

Mỹ nhân áo lục lai nói :

– Ngươi là người rất thông minh, đương nhiên biết được hậu quả, quả nhiên người này khí ngất trời, không sợ cái chết, nhưng người nhân tài như ngươi mà chết đi thì không đáng, quả là tiếc…

Âu Dương Hải nghe vậy liền hỏi :

– Thế các vị muốn ta phải làm gì?

Mỹ nhân áo lục và chàng nói chuyện đều quay nghiêng mặt, lúc này đột nhiên nàng quay lại, hai mắt chăm chú nhìn vào mặt Âu Dương Hải, mỉm cười, chậm rãi nói :

– Gia nhập vào Bạch Hoàng giáo của bọn ta.

Nụ cười của nàng như đóa hoa mấy trăm màu sắc bất đồng nhất tề nở rộ, kết hợp nên vẻ quyến rũ không gì tả nổi, thật là nghiêng nước nghiên thành, như hớp hồn người khác.

Âu Dương Hải cảm thấy trong nụ cười của nàng có hàm ẩn sức câu hồn đoạt phách, chàng chỉ nhìn thôi tim cũng đập thình thịch, hoang mang, bèn quay đầu đi tránh nụ cười của nàng.

Đôi môi mọng đỏ của mỹ nhân áo lục lại hé mở, một thanh âm trong trẻo uyển chuyển vang lên :

– Nếu ngươi gia nhập vào bổn giáo chúng ta, ta sẽ không phụ đãi ngươi đâu, nếu Thiếu Lâm tự muốn tìm người gây phiền phức, trừ phi chỉ phá sạch Bạch Hoàng giáo mới có thể bắt ngươi được. Ý ngươi muốn thế nào, suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.

Âu Dương Hải định thần lại, lạnh lùng nói :

– Thịnh tình của cô nương Âu Dương Hải xin tâm lãnh, vô luận thế nào tại hạ cũng sẽ không gia nhập Bạch Hoàng giáo, xin các vị hiểu cho.

Chàng quay đầu bước đi, kỳ quái là mỹ nhân áo lục và Thiếu nữ áo đỏ cũng không ngăn trở chàng, Âu Dương Hải đi vài bước bỗng lại quay lại, hỏi :

– Cô nương, tại hạ có vài chuyện muốn hỏi.

Mỹ nhân áo lục nói :

– Ngươi có chỗ nào nghi nan không hiểu cứ hỏi ta là xong.

Giọng nói của nàng chợt trở nên lạnh lùng, Âu Dương Hải khẽ hít một hơi mới nói :

– Cô nương, có phải cô là Giáo chủ Bạch Hoàng giáo?

Mỹ nhân áo lục cười nhạt một tiếng, nói :

– Không phải, có phải ngươi muốn biết tên Giáo chủ?

Âu Dương Hải nói :

– Điều này tại hạ nghĩ các vị sẽ không nói. Tại hạ chỉ muốn biết phương danh của nàng và vị cô nương đây.

Mỹ nhân áo lục hơi trầm ngâm, nói :

– Họ của ta là Đông Phương, tên Ngọc. Sư muội của ta họ Lục tên Thiên Mai.

Âu Dương Hải nói :

– Nói như thế, Đông Phương cô nương và Lục cô nương quyết không phải là người của Lý gia đại viện rồi, nhưng không biết chủ nhân của Lý gia đại viên danh chấn tám phương Lý Thiên Phát hiện còn sống hay đã chết?

Mỹ nhân áo lục nói :

– Ông ta còn sống.

Âu Dương Hải nói :

– Không biết Lý gia chủ hiện tại ở đâu?

Đông Phương Ngọc nói :

– Ở Âm Dương cốc.

Âu Dương Hải nghe xong giật mình, cái tên Âm Dương cốc lần thứ hai chàng lại được nghe.

Âu Dương Hải hỏi :

– Không biết Âm Dương cốc ở đâu?

Đông Phương Ngọc lạnh lùng nói :

– Người trong giang hồ võ lâm nghe đến tên Âm Dương cốc đều phải chết hết, chẳng lẽ ngươi không sợ chết?

Âu Dương Hải nói :

– Thế thì các vị nghe cái tên Âm Dương cốc sao không chết?

Chàng hỏi câu này thật buồn cười. Đông Phương Ngọc lạnh lùng nói :

– Ngươi hỏi hết chưa?

Âu Dương Hải nói :

– Chỉ cần các người nói Âm Dương cốc ở đâu thì ta không còn câu hỏi nào nữa.

Đông Phương Ngọc nói :

– Thật là chưa xuống suối vàng thì chưa chịu chết, Âm Dương cốc tại núi Cửu Cung sơn ở giữa ngọn núi Đông Vân phong và Tây Vân phong.

Âu Dương Hải lẩm bẩm :

– Cửu Cung sơn ở giữa Đông Vân phong và Tây Vân phong, Cửu Cung sơn?

Đông Phương Ngọc cắt ngang :

– Ngươi nói đã hết, bây giờ để cho ngươi chọn một cách chết.

Âu Dương Hải hỏi :

– Ngoài cái chết ra, còn có cách nào nữa?

Từ nãy đến giờ thiếu nữ áo đỏ Lục Thiên Mai vẫn trầm ngâm chợt cười khanh khách, nói :

– Sư thư, thư nói với hắn quá nhiều rồi, nếu sư phụ quở trách thì hai chúng ta chịu không nổi đâu.

Đông Phương Ngọc lại nói :

– Sư phụ kêu muội đến Hà Nam chắc là thay thế chức vị của ta?

Lục Thiên Mai nói :

– Không dám, sư phụ phái muội và đại sư huynh hạ sơn, trừ đại sư huynh chấp hành một nhiệm vụ khác, còn thì giúp đỡ tất cả mọi việc cho sư thư.

Đông Phương Ngọc nói :

– Nhân tiện giám thị hành động của ta phải không?

Lục Thiên Mai cười nói :

– Đó là sư thư tự nghĩ đấy thôi.

Âu Dương Hải nghe hai thư muội bọn họ nói chuyện một hồi, chàng cảm thấy tuy họ là sư thư muội chí thân nhưng đôi bên vẫn không tín nhiệm nhau.

Thiếu nữ áo đỏ xem ra thì tươi cười luôn miệng nhưng tâm cơ của cô ta vô cùng độc địa thâm trầm.

Đông Phương Ngọc nói :

– Sư muội võ công hơn ta đến mấy lần, nếu muội muốn đả thương ta thì như trở bàn tay?

Lục Thiên Mai cười nói :

– Nhưng sư thư đã được hết tuyệt học của sư phụ, nếu muốn ám toán muội thì muội thật sự không cách chi phòng bị.

Đông Phương Ngọc bỗng thở dài, nói :

– Thiên Mai sư muội, chúng ta bên nhau đã mười năm, chẳng lẽ không có chút tình nghĩa tay chân hay sao?

Lục Thiên Mai cười nói :

– Sư phụ đã từng nói, giữa sư huynh muội chúng ta, không thể tồn tại một chút tình nghĩa nào, dù là sư thư có phạm lỗi, cũng phải trừng phạt không tha.

Đông Phương Ngọc khẽ rùng mình, nói :

– Sư muội, phải muội nói ta có chỗ sai?

Lục Thiên Mai nói :

– Chỉ cần giết gã này diệt khẩu, thư thư sẽ không sai.

Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh, thầm nghĩ :

– Quả nhiên Lục Thiên Mai đối với người thật âm hiểm tàn khốc, thật không thể ngờ một cô gái xinh đep quyến rũ như thế mà tâm địa tàn độc không cùng.

Âu Dương Hải nghĩ đến đây, lẳng lặng quay mình bước đi. Chợt nghe tiếng quát :

– Đứng lại!

Âu Dương Hải ngẩng đầu cười ha hả một hồi rồi đột nhiên quay mình lại, bởi vì chàng biết không thể nào thoát khỏi bọn họ, chỉ bằng quyết liều một trận rồi tính sau.

Chỉ thấy chiếc áo đỏ của Lục Thiên Mai lay động, tiếng lại phía chàng. Đông Phương Ngọc đứng phắt dậy, nói :

– Sư muội, sư phụ đã nói với muội rồi, nhiệm vụ lật đổ chín đại môn phái của Trung Nguyên là do ai chủ trì?

Lục Thiên Mai quay lai cười nói :

– Tất cả đều do một mình sư thư chủ trì.

Đông Phương Ngọc nói :

– Thế thì đúng rồi, muội biết dụng ý ta thả hắn ra chứ?

Lục Thiên Mai cười nói :

– Nhưng thư thư đã phạm vào đại kỵ của Bạch Hoàng giáo.

Đông Phương Ngọc đột nhiên rút ra một cây cờ nhỏ màu trắng, hai bên mặt đều có thêu một chiếc cổ cầm, nàng phất cờ lên nói :

– Sư muội, hãy lùi lại.

Lục Thiên Mai khẽ mỉm cười, cũng rút từ trong người ra một cây cờ nhỏ màu trắng, trên đó một mặt thiêu đàn, một mặt kia thiêu tiêu, nàng cười nói :

– Sư tỷ lùi lại và sư thư phải tuân mệnh muội.

Đông Phương Ngọc vừa nhìn thấy cây tiêu bạch kỳ mặt liền biến sắc, nói :

– Không ngờ sư muội đã có được “Tiêu cầm tiên tiên kỳ” vô thượng tối cao của sư phụ.

Lục Thiên Mai cất cây cờ, nhìn Âu Dương Hải nói :

– Vốn ngươi có thể sống lâu hơn một chút nữa, có điều ngươi lắm mồm quá.

Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói :

– Ngươi nghĩ sao quá dễ dàng, chẳng lẽ ta lại bó tay chờ chết hay sao?

Nói xong, tay phải của Âu Dương Hải đưa ngang trước ngực đánh vụt ra một chưởng.

Giữa hai vách núi rộng không đến hai trượng mà động thủ, chỉ trừ cách đánh liều lĩnh đối đòn trực tiếp, còn rất khó thi triển thuật bay nhảy né tránh.

Âu Dương Hải đánh ra một chưởng mãnh liệt, tiềm lực chưởng phong ào ào trong không khí.

Lục Thiên Mai cười nói :

– Công lực của ngươi dường như rất thâm hậu.

Tai nghe tiếng tay áo phần phật, một bóng đỏ lao sát đến bên chàng nhanh chóng vô cùng.

Âu Dương Hải cảm thấy toàn thân bên trái bên phải dao động, bình bình mấy tiếng chát chúa, mỗi bên má đều trúng hai chưởng.

Bốn cái bạt tay nảy lửa này chẳng những đánh rất nhanh mà thủ pháp cũng cực kỳ trầm trọng đến nỗi Âu Dương Hải tóe máu mồm thần trí tán loạn, đầu óc xay xẩm.

Chàng định thần lại, thấy Lục Thiên Mai tươi cười đứng ngay trước mặt.

Âu Dương Hải bị một phen nhục nhã, lửa giận của chàng đùng nổi lên, tay trái ra chiêu “Huyền Điểu Hoạch Sa” đánh xéo tới, tay phải cũng vươn ra lẹ như sao sa.

Lục Thiên Mai thấy chiêu này giật mình một cái, tả chưởng của Âu Dương Hải lại thình lình biến chuyển, năm ngón tay rất khéo léo chộp trúng vào uyển mạch môm tay phải của nàng.

Thủ pháp kỳ ảo thượng thừa này quả là tuyệt học trên giang hồ chưa nghe thấy bao giờ. Lục Thiên Mai lùi nhanh lại. Hoang mang hỏi :

– Đây gọi là võ công gì?

Âu Dương Hải cười nhạt, nói :

– Đây gọi là “trả lại cái bạt tai”.

Hữu chưởng của chàng nhắm ngay không mặt đầy đặn nõn nà của Lục Thiên Mai tát mạnh.

Ai ngờ Âu Dương Hải cảm thấy năm ngón tay trái chợt lỏng ra, Lục Thiên Mai đã giật tay ra được ngón tay của nàng dùng một chiêu “Chỉ Vân Chỉ Nguyệt” đâm vào yếu huyệt “Huyền Cơ” của Âu Dương Hải.

Trong nháy mắt, Âu Dương Hải cảm thấy công lực của thiếu nữ này siêu tuyệt vô luân, chàng quát lên một tiếng.

Tay phải đánh một chiêu “Ngũ Ngục Tỏa Long” chân trái sấn lên một bước, năm ngón tay nhắm cổ tay Lục Thiên Mai chợp xuống, cùi chỏ thúc vào huyệt “Huyền Cơ” trước ngực nàng.

Thế công thúc cùi chỏ này là một công phu tài tình, bức Lục Thiên Mai phải thu chiêu lùi lại.

Mấy chiêu giao tiếp đã hiện rõ vô kỳ của hai bên tuyệt cao.

Lục Thiên Mai nằm mơ cũng không ngờ tới Âu Dương Hải lại có võ công cao cường như vậy, trên mặt nàng thủy chung vẫn giữ nụ cười như gió xuân bây giờ đã trở nên đanh lại.

Bỗng nghe Đông Phương Ngọc nói :

– Sư muội, chắc muội biết dụng tâm của thư không giết hắn chứ? Và cả lý do vì sao bổn giáo vẫn còn trù trừ chưa dám tiến quân tới Thiếu Lâm tự chứ?

Lục Thiên Mai nói :

– Sư tư, hắn ở Thiếu Lâm có chức vụ gì?

Đông Phương Ngọc nói :

– Chẳng qua chỉ là một người làm công trong hương trù, chức vị đê tiện.

Đột nhiên Lục Thiên Mai phát ra tiếng cười lanh lảnh… Tiếng cười liên tiếp không dứt, chấn động vang rền trong hang núi.

Đông Phương Ngọc biến sắc, kêu lên :

– Sư thư, muội…

Giọng nói chưa dứt, đã thấy Lục Thiên Mai phóng người lao đến. Âu Dương Hải biết nàng muốn hạ độc thủ, trông thấy thế lao tới của Lục Thiên Mai nhanh như điện chớp, chàng lập tức tung người nhảy tránh sang bên cạnh, ngầm vận công lực vào hữu chưởng đợi hai chân nàng vừa đứng vững liền vung lên đánh thốc tới?

Một luồng tiềm lực mạnh mẽ xé không khí vút đến như sóng trào. Lục Thiên Mai khẽ cười, tả chưởng vừa kéo lại vừa xoay…

Trong nháy mắt một trân cuồng phong xé không gian theo cái bật cổ tay của Lục Thiên Mai vút ra ngược trở lại Âu Dương Hải, kình lực cách không mãnh liệt, tiếng rít gió vù vù.

Âu Dương Hải chưa từng thấy loại võ học tinh kỳ ảo diệu này bao giờ, không khỏi thất kinh.

Chàng không kịp dời bộ được, vội vã trầm chân khí xuống đan diền, hai cánh tay gồng lại đâm thẳng lên nhanh như cung rời khỏi đây. Nhưng trận cuồng phong đã tới rồi.

Bên tai chàng văng vẳng tiếng cười xao động lồng ngực của Lục Thiên Mai, thấy tay phải nàng hơi giơ lên.

Phía ngực của Âu Dương Hải giống như bị người đánh mạnh, hự một tiếng…

Thân mình chàng bay lên không, bị luồng tiềm lực va chạm thật nhanh, làm chàng bắn vọt đi thẳng lên trời như con ngựa sổng dây cương, không còn năng lực tự chủ được nữa!

Ở nơi ranh giới của sự sống và cái chết này, tình thế như ngàn cân treo sợ tóc…

Một tiếng hét long trời lở đất vang lên…

Một bóng người bắn tới nhanh nhơ chớp, đã ôm được thân người của Âu Dương Hải.

Lục Thiên Mai vừa liếc thấy, đã biết người này vô công cao thâm khó lường.

Lục Thiên Mai quát lên, thi triển thân pháp “Lưu Tinh Cản Nguyệt” bay vèo tới chặn đứng trước mặt người mới đến.

Nàng đã thấy người mới đến thân pháp rất nhanh cho nên tung mình nhảy đến vượt qua cự ly mấy thước, song chường cũng đồng thời vận lực cùng xuất kích.

Nhưng chỉ thấy tay áo rộng của người mới đến phất lên…

Lực đạo của Lục Thiên Mai đánh ra đã bị ngăn chặn, bay ngược trở lại. Lục Thiên Mai biết đây là môn khí công lợi hại, muốn thu chưởng nhảy lùi lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Cảm thấy sức đàn hồi đến như sóng vỗ bờ.

Lục Thiên Mai biết rõ nếu miễn cưỡng vận công tiếp chống đỡ tức thì nội phủ tất bị chấn thương. Đành phải trầm chân khí tại Đan điền, vận công tỏa ra tứ chi, hai cánh tay duỗi ra, ráng sức ngăn chặn thế đánh xông tới, vừa lúc đó nàng trượt xuống bên mép vách núi.

Ai dè lực đạo phân kích của người mới đến may sao lại dừng.

Trong thoáng chốc, người đó đã thu chiêu. Đột nhiêu tiếng đàn “Tình tang” vang lên. Nên biết một người tu luyện nội công đến tột đỉnh, lực đạo thu phát đều có thể như ý muốn. Người mới đến dường như cũng không sợ ma lực tiếng đàn đầy sát khí của Đông Phương Ngọc.

Lục Thiên Mai tung mình tiến công, tuy chưa thể chặn người mới đến lại được, nhưng thế ngăn chặn của nàng cũng làm trì hoãn tốc độ của người mới đến không ít.

Đông Phương Ngọc lại đàn lên mấy tiếng đàn vô hiệu, tinh tính tình tang…

Tiếng đàn bay đi văng vẳng…

Người mới đến vốn muốn đi, nghe tiếng đàn bên chầm chậm quay lại, nói :

– Không ngờ Nam Quốc Tiên Cơ lại dạy được đệ tử như vầy, chả trách khí thế ma quái vang xa ngàn trượng!

Người mới đến che mặt bằng một tấm khăn xanh, làn tóc mai bay theo gió, chỉ lộ ra đội mắt có ánh thần quang bức người, tay trái ôm lấy Âu Dương Hải.

Trong lúc người đó nói thì Lục Thiên Mai đã công tới! Áo đỏ bay phất phới, thế chưởng như gió bão tới tấp, toàn là chiêu số công kích, nhanh đến mức hoa mắt.

Người mới đến tay trái ôm Âu Dương Hải, một chưởng tay phải truy ra đối phó thế công như vũ bão của Lục Thiên Mai, tựa như có ý thử xem thành tựu võ công của nàng.

Hai người giao thủ mười chiêu, Lục Thiên Mai đã liên tiếp sử dụng mười loại chiêu thức không giống nhau, dùng hết tuyệt học của bản thân, chiêu nào chiêu nấy kỳ ảo vô cùng.

Tuy Lục Thiên Mai xuất chiêu liên tiếp nhưng thủy chung vẫn không chiếm được ưu thế nào.

Người che mặt tuy chỉ dùng mỗi hữu chưởng nhưng vẫn cướp được tiên cơ, dù cho thế công của Lục Thiên Mai có thiên biến vạn hóa đều nó thể đối phó dễ dàng.

Lúc này tiếng đàn của Đông Phương Ngọc càng lúc càng nhanh… Đột nhiên người che mặt cười lớn nói :

– Võ công các ngươi đều giỏi lắm, ha ha…

Tiếng cười của người đó xé toang bầu trời… Chớp mắt thân hình đã mất hẳn trong đêm.

Lục Thiên Mai như mệt mỏi rã rời, ngồi phệt xuống đất vận công điều tức.

Đông Phương Ngọc cũng thu cổ cầm, buồn bã nói :

– Võ lâm giang hồ ngày nay mà lại có người võ công cao cường nhường ấy.

Lục Thiên Mai vốn nội công thâm hậu, nàng điều tức hít thở một hồi đã đứng dậy nói :

– Sư thư, thư biết hắn là ai không?

Đông Phương Ngọc lắc đầu nói :

– Ta đã hạ sơn bốn năm, người này là lần đầu tiên được gặp.

Lục Thiên Mai nói :

– Sư thư, muội phải lập tức trở về báo cáo với sư phụ, nếu người này có ý đối địch với chúng ta thì đại sự của chúng ta nhất định gặp phải trở ngại to lớn.

Đông Phương Ngọc nói :

– Muội đi đi! Thay mặt ta vấn an sư phụ.

Lục Thiên Mai cười nói :

– Sư tư, muội có một điều muốn nói, tuy sư phụ rất yêu thương chúng ta, nhưng nếu chúng ta làm sai, sư phụ sẽ trừng phạt nghiêm khắc, sẽ không khoang thứ đâu.

Đông Phương Ngọc nói :

– Cám ơn sư muội nhắc nhở, phần muội cũng nên cảnh giác nhiều hơn.

Lục Thiên Mai cười khanh khách, bóng áo đỏ vụt chớp, người đã biến mất.

Đông Phương Ngọc thấy nàng đã đi rồi, ngón tay như ngọc khẽ gẩy dây đàn, tình tính tang tang, vang lên một khúc nhạc thê lương.

Đôi mắt đẹp của nàng lập tức long lanh những giọt nước mắt… Nàng là cô gái cực kỳ mỹ lệ, đoan trang, trong võ lâm ai trông thấy nàng đều hồn xiêu phách lạc, nhưng nào có ai biết được sự buồn khổ trong nội tâm nàng.

Nàng từ nhỏ đã không có cha mẹ, hai mươi năm nay nàng lớn dưới sự đào luyện dạy dỗ tàn khốc cay nghiệt của sư phụ nàng, nhưng bản tính thiên lương của nàng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi tác phong của sư phụ.

Đương nhiên nàng không dám phản kháng sư phụ nàng, chỉ vì đêm khuya tinh lặng nơi núi sâu nàng mới dùng tiếng đàn tấu lên tiếng ai oán sâu xa trong lòng mình.

Hãy nói lúc ấy Âu Dương Hải nghe thấy tiếng đàn cầm như kêu như gọi trong lúc hôn mê, chàng muốn vùng vẫy mà dậy, nhưng người che mặt đã điểm vào huyệt đạo của chàng.

Chàng lại mơ hồ thấy chiêu thức tấn công như điên cuồng của Lục Thiên Mai. Sau đó chàng ngất lịm đi, hoàn toàn mất hết tri giác đến lúc chàng tỉnh lại.

Chỉ thấy mình đang ở trên một ngọn núi cao, nằm dài trên một phiến đá, ngoài một trượng trước thấp thoáng có một người đang ngồi xếp bằng. Miệng người đó đang thổi một cây sáo bằng sắt, tiếng sáo véo von vang lên như chim hót.

Lúc này Âu Dương Hải trong lòng bình tĩnh vô cùng, tuy chàng không thể thấy được mặt mũi người thổi sáo, nhưng chàng biết người đó chính là Thiết Dịch quái khách đã mấy lần giải cứu mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.