Lại là bảy ngày qua đi, trên boong thuyền, mọi người đã vô cùng tức giận.
“Lôi vương, bản tôn muốn biết hiện tại chúng ta đã đi được bao xa rồi? Còn lại rất xa sao?” Bách Lí Mạch ở bên người Nam Phong Nguyệt, không an phận mà vuốt tóc nàng, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
“Chuyện này bổn vương cũng không rõ cho lắm.” Nhìn mặt biển bốn bề lặng yên, hiện tại đã đi được nửa tháng vậy mà xung quanh nước biển vẫn là nước biển, không thấy bóng dáng của bất kì đảo nào, tâm tình của Hách Liên Hiểu cũng không tốt lắm, sắc mặt có chút âm trầm.
“Không biết?” Giọng nói Bách Lí Mạch tràn đầy nguy hiểm. Tầm bảo là bọn họ đề nghị, bản đồ là bọn họ cung cấp, hiện tại lại nói với hắn là không biết đang ở nơi nào? Đùa sao?
“Mạch.” Cảm giác được Bách Lí Mạch nóng giận, Nam Phong Nguyệt cầm tay hắn, ý muốn trấn an cảm xúc của hắn.
Nắm tay Nam Phong Nguyệt, Bách Lí Mạch nhìn nàng cười cười.
“Phong Hồn, đi gọi Hải Thành đến.” Hải Thành có thể xem là thuyền trưởng của chiếc chiến thuyền này.
“Dạ, tiểu thư.” Chờ đợi trên biển nửa tháng mà vẫn mờ mịt không biết ở nơi nào làm cho tâm trạng của con người cũng bị ảnh hưởng, ngay cả Bách Lí Mạch cũng bắt đầu nôn nóng, dù Nam Phong Nguyệt trên mặt vẫn bình tĩnh như lúc đầu nhưng Long Chiến Nhã biết rõ nàng cũng đang bắt đầu nôn nóng, đây không phải là hiện tượng tốt.
“Lão đại, người tìm thuộc hạ?” Chỉ chốc lát sau Hải Thành đã đến boong thuyền.
“Chúng ta hiện tại đang ở nói nào?” Cổ đại đúng là không tốt, không có kỷ thuật dùng động lực của hơi nước, nếu là ở hiện đại, nửa tháng này đã có thể đi được một vòng địa cầu.
“Dựa theo bản đồ mà Hách Liên hoàng tử cung cấp, hẳn là chúng ta đã đi được ba phần tư đoạn đường. Nhưng theo như tình trạng dưới đáy biển, chúng ta chỉ vừa đến trung tâm của biển.” Người của Tập bảo các mỗi ngày đều lặn xuống nước để điều tra, bọn họ cũng dựa theo hiểu biết của mình mà phân tích rồi đối chiếu với bản đồ mà Hách Liên Hiểu cung cấp.
“Nói cách khác là chỉ vừa mới đi được một nửa?”
“Vâng.”
“Theo dõi thật tốt phương hướng vào.” Phân phó một câu cuối, Hải Thành gật đầu rồi xoay người rời đi.
Nghĩ biện pháp trấn an cảm xúc của mọi người. Người trên thuyền này đều là những người có tố chất tâm lí rất mạnh cũng đã bắt đầu cảm thấy nôn nóng. Trên chiến thuyền gỗ đằng sau đều là những thị vệ mang theo, nếu theo như tâm lí của bọn họ mà nói hiện tại không biết đã thành cái bộ dạng gì. Dựa vào trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ đối sách.
“Sao lại thế này?” Nửa canh giờ sau, âm thanh nghhi hoặc của Liễu Thừa Phong vang lên làm cho Long Chiến Nhã mở mắt.
Không biết từ khi nào, bốn phía chiếc thuyền đã bị sương mù dày đặc che kín, hiện tại đã không thể thấy được chiếc thuyền gỗ ở phía sau, cũng may ở phạm vi boong thuyền này vẫn có thể nhìn thấy rõ một chút. Sao lại thế nào?
“Từ khi nào xuất hiện sương mù?” Long Chiến Nhã hỏi Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Vừa mới đây, trong nháy mắt.”
“Cái gì?” Long Chiến Nhã đứng dậy nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, dường như hắn không giống như đang nói đùa. Chỉ trong nháy mắt chung quanh liền bị sương mù che kín dày đặc? Làm sao có thể?
“Không thể thấy rõ đường, làm gì bây giờ?” Bách Lí Mạch mơ hồ có một loại dự cảm không tốt, rõ ràng thực yên lặng nhưng lại cảm thấy sát khí xuất hiện ở tứ phía.
Cảm giác được hơi thở xung quanh Bách Lí Mạch trở nên âm trầm, Long Chiến Nhã nhíu mày, nàng cũng có dự cảm không tốt, không vì cái gì mà đây coi như là một loại công năng đặc thù của những ai sống trên mũi đao của người khác.
“Lão đại.” Hải Thành vừa lui xuống đã trở lại, giọng nói kích động.
“Hoảng cái gì!” Long Chiến Nhã cao giọng quát một tiếng nhắc nhở Hải Thành, cũng là ở nhắc nhở bọn người Hách Liên Hiểu. Ở trên biển vốn không có cảm giác được phương hướng bây giờ lại có thêm sương mù dày đặc, nói không hoảng hốt chính là giả nhưng Long Chiến Nhã biết nàng cần phải tỉnh táo. Trên thuyền này, chỉ có người dân của Thiên Phổ và bọn người Hải Thành là có kinh nghiệm trên biển, những người còn lại không có đi ra biển nhiều, mà cái loại ngày ngày vượt biển như thế này, xác định là chỉ có Long Chiến Nhã nàng là có kinh nghiệm nhiều nhất, nếu giờ phút này cả nàng cũng hốt hoảng thì bọn người kia thực sự là không có đường sống.
“Ta ở.” Mặc Sĩ Lưu Thương ôm chặt eo Long Chiến Nhã để hai người sát vào nhau hơn, tay còn lại thì nắm lấy tay nàng. Nhìn xung quanh toàn là sương mù dày đặc, Mặc Sĩ Lưu Thương không nghĩ ra được biện pháp gì, hắn không có kinh nghiệm trên biển nên những lúc như thế này hắn hoàn toàn không giúp được gì, chỉ có thể nghe theo Long Chiến Nhã, bất luận là khi nào, bất luận là chuyện gì, hắn sẽ luôn cùng một chỗ với nàng, hắn luôn bên cạnh nàng khi nàng cần hắn, cùng nhau vượt qua khó khăn, còn nếu không cần đến hắn, hắn sẽ luôn đứng phía sau làm người đầu tiên ủng hộ nàng.
Ta ở, chỉ có hai chữ nhưng lại mạnh mẽ đánh vào trái tim Long Chiến Nhã, để lại vết tích trong lòng nàng. Ta ở, chỉ hai chữ lại thành công làm cho Long Chiến Nhã trấn định. Nắm lấy tay Mặc Sĩ Lưu Thương, ánh mắt Long Chiến Nhã càng kiêng định hơn.
“Hải Thành, dòng nước biển có biến hóa gì không?”
“Dòng nước?” Hải Thành nhức đầu. “Vẫn chưa chú ý đến, lão đại.”
“Duy trì phương hướng như trước tiếp tục đi tới, những việc còn lại ngươi không cần quan tâm.”
“Dạ, lão đại.” Chỉ cần có lão đại ở đây sẽ không việc gì làm khó được bọn họ!
“Vương phi có biện pháp sao?” Đám người Kì Dương nhìn Long Chiến Nhã yên lặng. Không hiểu vì sao tất cả mọi người đều tin tưởng vào tiểu nữ nhân trước mắt này sẽ giúp bọn họ sống sót trở về.
“Chờ.” Long Chiến Nhã chỉ nói một chữ sau đó cả người mềm nhũn đi, lười nhát dựa vào Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Chờ? Chờ chết sao? Ngươi gọi cái này là biện pháp gì đây!”
Tiếng nói chói tai của Viên Phi lại truyền đến khiến cho mọi người đều nhìn vị tiểu thư này bằng ánh mắt khinh thường. Thật ra mọi người đều biết hiện tại việc có thể làm đó chính là chờ đợi, ở đây là nơi nào, cũng không rõ tình trạng lúc này, hành động mù quáng rất có thể gặp nguy hiểm thậm chí mất mạng, biện pháp tốt nhất đó chính là lấy bất biến ứng vạn biến. Ở đây đều là những người lắm âm mưu quỷ kế, là những người nắm quyền lực ở các quốc gia, mỗi người đều biết đạo lý nào, có điều không biết sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm gì nên làm cho tâm tư mọi người hỗn loạn, may nhờ Long Chiến Nhã nhắc nhở, mọi người mới có thể trấn tỉnh lại, bây giờ cảm thấy có chút xấu hổ. Ngay cả Hách Liên Hiểu trong lòng bất mãn với Long Chiến Nhã, lúc này cũng chỉ có thể nói biện pháp Long Chiến Nhã đưa ra là tốt nhất. Viên Phỉ không biết điều đó lại còn tỏ ra vẻ không biết gì.
“Các ngươi sao lại nhìn ta như vậy? Ta có nói gì sai sao? Vì sao các ngươi đều nghe lời của tiện nhân kia?”
‘Chát’ Viên Liệt thực sự không chịu nổi nữa, tát mạnh một cái lên mặt Viên Phỉ. Muội muội này của hắn đúng là được cưng chiều quá nên hư mất rồi, đầu óc cũng chẳng hiểu biết được cái gì.
“Đưa tiểu thư trở về phòng, không có lệnh của ta, không ai được phép thả nàng ra!”
“Dạ.”
“Ca, ca! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta đã nói gì sai! Ca! Ta là muội muội huynh! Phượng ca ca! Phượng ca ca giúp ta!”
“Nguyệt, ta muốn nghe đàn,” Long Chiến Nhã quay đầu nhìn Nam Phong Nguyệt làm nũng.
“Được.” Nam Phong Nguyệt gật đầu. Minh Châu ở phía nhanh chóng trở về tiểu lâu mang cầm đến.
‘Tang tinh’ tiếng đàn vang lên như tiếng suối trong khe như tiếng vang hoàn bội.
Long Chiến Nhã biết đàn tranh nhưng nàng không bao giờ đàn được cảnh giới như Nam Phong Nguyệt bởi vì nàng ấy có một nội tâm thuần khiết.
Nam Phong Nguyệt là cô nhi, vừa tròn một tháng tuổi đã bị vứt bỏ ở trên núi, được cốc chủ Y cốc nhặt về, lão nhân gia hiền lành kia rất yêu thương Nam Phong Nguyệt, để cho Minh Kì và Minh Châu làm huynh muội của nàng, đem tất cả hiểu biết của mình truyền thụ lại cho nên thời ấu thơ của Nam Phong Nguyệt và vị trưởng bối này tình cảm rất tốt, sống với hai người Minh kì và Minh Châu cùng nhau tìm hiểu về các loại thảo dược, rất có thể tuổi thơ so với khác không vui vẻ gì nhưng Nam Phong rất dễ thỏa mãn, cho nên cũng rất vui vẻ. Không cha không mẹ thì như thế nào, nàng vẫn được nhiều người yêu thương đều đó khiến nàng rất vui. Hơn nữa có cốc chủ cùng Minh Kì và Minh Châu toàn lực tương trợ, vì vậy Nam Phong Nguyệt rất thuần lương.
Còn nhớ rõ lúc vừa gặp nhau, Long Chiến Nhã bị hấp dẫ bởi tấm lòng của Nam Phong Nguyệt, cho nên từ một khắc đầu tiên gặp nhau đó, Long Chiến Nhã luôn đi theo bảo hộ Nam Phong Nguyệt nhưng Long Chiến Nhã cũng không như ba người kia, nàng giúp Nam Phong Nguyệt hiểu biết nhiều thứ, để cho nàng ấy tự mình trải qua mọi chuyện. Long Chiến Nhã tuyệt đối sẽ để mặc Nam Phong Nguyệt, cho nàng ấy tự thực nghiệm, dù sao nàng ấy cũng là cốc chủ Y cốc, nàng ấy có trách nhiệm của mình, sẽ không còn là một tiểu cô nương chỉ hiểu biết về y dược.
Sau khi Nam Phong Nguyệt gặp được Bách Lí Mạch, tuy rằng Bách Lí Mạch cũng từng tính kế lợi dụng Nam Phong Nguyệt một lần nhưng vẫn trao cho nàng ấy trái tim của mình, sủng nàng ấy, yêu nàng ấy, Bách Lí Mạch và Long Chiến Nhã đều giống nhau, đều che chở cho nàng ấy và cũng để cho nàng ấy tự trưởng thành.
Cho nên Nam Phong Nguyệt không có tâm ma, lòng của nàng ấy luôn đầy ngập ánh sáng, không lấy một thứ âm u nào. Biến tâm thành cầm, tiếng đàn của Nam Phong Nguyệt tựa như một hồ nước trong có thể tinh lọc lòng người, xua đi cái u ám trong tâm hồn. Tiếng đàn du dương vang lên dường như có thể dẫn người nghe lên đến chốn thiên đường, không có tranh đấu, không có âm mưu. Âm thanh êm ái làm cho lòng người tĩnh tại.
Nhìn mọi người đã dần dần bình tĩnh trở lại, Long Chiến Nhã và Bách Lí Mạch nhìn nhau cười.
Dường như cũng cảm giác được động tác của hai người, Nam Phong Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn qua, khóe miệng cũng hơi cong lên, cười khẽ một tiếng, các ngón tay đồng loạt chuyển đổi, tiếng suối róc rách biến thành dòng chảy của sông Giang Hà, mãnh liệt, rầm rộ. Hai người lắc đầu bật cười. Tiếng đàn đột ngột biến tấu làm cho mọi người tựa như vừa tỉnh mộng.
Một người vui không bằng mọi người vui. Bách Lí Mạch giống như làm ảo thuật lấy ra một cây sáo ngọc, tiếng sao vang lên đuổi theo tiếng đàn, thẳng hướng tận trời xanh.
Long Chiến Nhã cong môi cười, rút ra nhuyễn kiếm bên hông Mặc Sĩ Lưu Thương, một tay chống ở trên đùi Mặc Sĩ Lưu Thương, tung người đứng lên, một bộ kiếm pháp hạ bút thành văn.
“Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Hựu bất kiến:
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai.
Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,
Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.
Sầm phu tử,
Đan Khâu sinh.
Tương tiến tửu,
Bôi mạc đình!
Dữ quân ca nhất khúc,
Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính:
“Chung cổ soạn ngọc bất túc quý,
Đãn nguyện trường tuý bất nguyện tỉnh!
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.
Trần Vương tích thời yến Bình Lạc,
Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước”.
Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,
Kính tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.”
(Đây là bài thơ Tương Tiến Tửu của Lý Bạch, mọi người có thể tìm gg ca ca để hiểu lời dịch nhé! Vì nhiều bản dịch cũng đa số là chữ Hán Việt rất khó hiểu nên mình cũng không chép vào đây.)
Giọng đọc thanh thúy cùng với nhạc khúc dõng dạc, đến từ cuối cùng Long Chiến Nhã quét ngang một kiếm, biến nội lực thành kiếm khí vung ra mặt nước, tạo thành cột sóng nước cao hơn mười thước.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai.
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch.
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.
(Chép câu này thôi nhé, theo lời dịch của Hoàng Tạo, Tương Như:
Đời người đắc ý hãy vui tràn,
Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!
Trời sinh thân ta, hẳn có dùng,
Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến.
Thánh hiền tên tuổi bặt đi,
Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời!)
Thơ hay! Những người tại đây đều là vương hầu vương giả, nửa đời khổ tâm, nửa đời uất ức, hôm nay đều được hiện hữu trong bài thơ này. Mà loại bài thơ như thế này lại được đọc từ một nử tử! Nghe thật êm tai!
“Hay! Hay cho câu ‘Nhân sinh đắc ý tu tận hoan’! Hay cho câu ‘Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng’! Phá Nhật, Phá Phong mang tất cả rượu có thuyền đến đây! Tiểu Nhã nhi, hôm nay ngươi không thể thoát rồi, không say không về!”. Kiếp này có một tri kỷ như thế, thực đáng giá!
“Vương phi không thể keo kiệt, hôm nay bổn vương cũng muốn cùng người uống rượu, xem có thể nào lưu danh thiên cổ hay không!” Liễu Thừa Phong cười ha ha, tiến lên phía trước từng bước, muốn cùng Long Chiến Nhã kề vai, vừa thấy đã sắp đến được nơi, bỗng nhiên có một trận gió thổi qua, Long Chiến Nhã lúc nãy còn trước mắt giờ đã không thấy đâu, lại ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa Mặc Sĩ Lưu Thương hai mắt đang tóe lửa nhìn hắn. “Cái này, a, ha ha.”
Trừng mắt liếc Liễu Thừa Phong một cái, ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương sáng quắc nhìn tiểu nữ nhân trong lòng. ‘Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch’? Tiểu nữ nhân này cái gì cũng có thể nhìn thấu cả. Hắn muốn hôn nàng, đáng tiếc hiện tại không phải lúc, thực buồn bực!
Chỉ chốc lát, Phá Phong, Phá Nhật và vài người mang những vò rượu có trên thuyền đến, mỗi người ôm một vò.
“Hôm nay không say vô về! Uống!”
“Uống!” Một đám người hào khí tận trời, nhất lên vò rượu liền dốc ngay vào miệng. Nam nhân uống rượu đương nhiên không có việc gì, Long Chiến Nhã ngàn chiến không sai nên cũng không có việc gì, Nam Phong Nguyệt lúc trước bị Long Chiến Nhã bắt uống nên tửu lượng cũng không sai, chỉ có Hách Liên Ảnh, mạnh mẽ uống một ngụm sau đó cả khuôn mặt liền ửng đỏ, làm cho mọi người cười ha ha.
Hôm nay có thể nói là ngày vui nhất trong nửa đời người của bọn họ. Quên đi trách nhiệm, quên đi thân phận, thậm chí quên luôn cả mình là ai, há mồm to mà uống rượu, cũng không kiêng nể gì mà cười sảng khoái, không ai ngăn trở mà chẳng ai có thể ngăn được. Rượu vào được một lúc, dưới sự chỉ dẫn của Long Chiến Nhã, mọi người chơi đoán số, phạt rượu, những trò chơi hiện đại từng cái một đều được bày ra trên bàn rượu, đám người vương công quý tộc sớm đã không còn hình tượng gì nữa, Hách Liên Ảnh đã bị người nào đó đuổi về phòng, Hách Liên Hiểu và Huyền Mặc nằm ở trên boong thuyền say ngất lịm, sau đó từng người một đều say khước ngủ lăn ra. Cuối cùng chỉ còn lại Mặc Sĩ Lưu Thương và Bách Lí Mạch là coi như còn thanh tỉnh, căn dặn đám Phong Hồn đưa những người khác về phòng, sau đó hai người bọn họ mỗi người ôm nữ nhân của mình trở về phòng ngủ.