“Đem đến đây!” Mặc Sĩ Lưu Thương gắt gao nhìn chằm chằm vào thứ trái cây đỏ rực trong tay Phong Nguyệt, giọng điệu lạnh như băng.
Phong Nguyệt theo bản năng đem quả hỏa diễm đưa qua. Mặc Sĩ Lưu Thương nhanh chóng đem quả hỏa diễm đưa vào miệng, nhai một chút rồi cúi đầu hôn lên môi Long Chiến Nhã, đem toàn bộ thịt quả đưa vào miệng nàng, ngón tay lại đặt ở trên cổ giúp nàng nuốt xuống.
Nhìn Long Chiến Nhã nuốt vào hỏa diễm, năm người Phong Hồn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Còn cần làm cái gì?” Âm thanh Mặc Sĩ Lưu Thương đã hạ xuống âm độ lạnh lùng vang lên làm cho bốn người Phong Hồn cả người không khỏi run run, khí thế thực cường đại. Tiểu Phong Tiêu có chút không chịu nổi, cả người lạnh run, sắc mặt tái nhợt.
“Còn lại phải nhờ vào bản thân tiểu thư.” Phong ly thở dài, ảo não, giờ phút này bọn hắn lại chẳng thế làm gì để giúp tiểu thư giảm bớt đau khổ.
“Các ngươi đi ra đi.”
“Ngươi……”
“Thuộc hạ cáo lui.” Kéo Phong Nguyệt đang muốn động tay chân lại, năm người rời khỏi phòng. Tối nay đã thấy Mặc Sĩ Lưu Thương toàn tâm lo lắng cho Long Chiến Nhã, đám người Phong Lam cũng xem như thừa nhận người này làm cô gia. Về phần Phong Nguyệt, tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng hắn cũng hiểu được, nam nhân này là thật tâm chờ đợi tiểu thư tỉnh dậy, cái này thôi cũng đã đủ.
Mặc Sĩ Lưu Thương ôm người Long Chiến Nhã thật cẩn thận nằm xuống, gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt của nàng, càng không ngừng lau mồ hôi trên trán nàng. Người nào đã hại độc nàng từ đây trở về sau tốt nhất nên cầu nguyện, cầu nguyện lúc sinh thời không cần gặp phải hắn, bằng không nếu một ngày bị hắn bắt được, hôm nay Long Chiến Nhã đau bao nhiêu, ngày khác tất hoàn trả lại ngàn lần!
Trời đã gần sáng, đau đớn của Long Chiến Nhã dường như cũng đã ngừng, im lặng ngủ trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương.
Long Chiến Nhã lần này ngủ liền ngủ liên tục mười ngày. Ban ngày Mặc Sĩ Lưu Thương đi tiếp đãi sứ thần năm nước, buổi tối về là lại ôm Long Chiến Nhã đi vào giấc ngủ. Bề ngoài nhìn như sóng êm gió lặng trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương đang càng ngày càng buồn chán. Nhìn dung nhan ngọt ngào khi ngủ của Long Chiến Nhã, cặp chân mày trên khuôn mặt đẹp đẽ của hắn càng như đính chặt lại một chỗ.
“Vì sao nàng còn không tỉnh?”
“Không biết. Độc đã được giải trừ hơn nữa quả hỏa diễm cũng đã hấp thu được rất khá, trong cơ thể nội lực tràn đầy vẫn lưu chuyển bình thường. Hẳn là mau tỉnh.” Tuy là nói như vậy nhưng sắc mặt Phong Ly cũng đã có chút không tốt. Mười ngày, tiểu thư còn chưa tỉnh, rõ ràng hết thảy mọi thứ đều bình thường, tại sao vẫn còn bất tỉnh?
“Nhanh? Lời này ngươi đã nói mười ngày!” Mặc Sĩ Lưu Thương rống giận, vung lên ống tay áo, đem những thứ đồ vật trên bàn quăng ngã, oán hận chính mình bất lực.
“Thế nào lại táo bạo như vậy?” Cả người vừa thanh tỉnh, chợt nghe đến tiếng rống giận của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Nhã nhi!” Nghe được tiếng nói kia, Mặc Sĩ Lưu Thương lắc mình đến trên giường, ôm lấy Long Chiến Nhã làm cho nàng tựa vào ngực mình, tiếp lấy cốc nước từ tay Phong Ly, đưa tới bên miệng Long Chiến Nhã . “Uống nước đi, đã ngủ hết mười ngày.”
Long Chiến Nhã kinh ngạc nhìn cốc nước được đưa đến trước mặt, giọng nói hắn có chút run run. Hơn nữa trông hắn thật cẩn thận giống như sợ âm thanh lớn chút sẽ dọa đến mình. Ngây ngốc uống xong cốc nước, chóp chóp mắt rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Vẫn như cũ là cặp con ngươi đen kia, trên gương mặt có lo lắng cùng mệt mỏi còn chưa kịp tan đi, có vui sướng, còn có một tia nhu tình khó nhận ra, ánh mắt sáng như vậy làm cho Long Chiến Nhã không rời mắt được.
“Về sau không cho phép tham ngủ như vậy.” Siết chặt cánh tay ôm Long Chiến Nhã vào lòng làm cho tiểu nữ nhân này nép sát vào mình. Tâm Mặc Sĩ Lưu Thương lo lắng lưu lạc mười ngày cuối cùng là trở về chỗ cũ. Xảy ra chuyện lần này, Mặc Sĩ Lưu Thương xem như đã hiểu tâm tình của mình, tuy rằng không biết vì sao nhưng là hắn thừa nhận tiểu nữ nhân này xác định đã trụ lại trong lòng của hắn, hắn cũng sẽ không làm cho nàng rời khỏi hắn, từ hôm nay trở đi Long Chiến Nhã chính là nữ nhân của Mặc Sĩ Lưu Thương hắn.
“Đói bụng sao?”
“Ân.” Bởi vì Mặc Sĩ Lưu Thương thình lình xuất hiện nhu tình, linh hồn của nàng còn chưa có trở về vị trí cũ, Long Chiến Nhã có chút ngơ ngác.
“Cháo đến đây.” Phong Nguyệt hợp thời xuất hiện.
“Tiểu thư, nếu như người còn không tỉnh lại chúng ta còn định đổi minh chủ mới.”
“Tưởng thoát khỏi ta? Các ngươi mơ đi!” Cau cái mũi, Long Chiến Nhã tay nhanh như gió hướng Phong Nguyệt đón lấy cái bát, cũng không nghĩ rằng bàn tay phía sau của người nọ tốc độ còn nhanh hơn.
“Ăn đi.”
Nhìn cái thìa trước mắt, cháo trong thìa đã được người nọ thổi lạnh. Long Chiến Nhã khó hiểu quay đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Hôm nay chiến thần đại nhân làm sao vậy?
“Làm sao vậy?” Mặc Sĩ Lưu Thương khó hiểu nhìn Long Chiến Nhã.
“Ta muốn hỏi một vấn đề.”
“Cái gì?”
“Ngươi làm sao vậy?”
“Ta làm sao?”
“Ngươi vì sao đối tốt với ta như vậy?”
“Ngươi là thê tử của ta.”
“Trước kia ta cũng là thê của ngươi.” Sao không có thấy ngươi trước kia đối tốt với ta?