“Sao lại thế này?” Âm thanh lười biếng từ bên ngoài truyền đến, mọi người sửng sốt, lập tức tản ra hai bên tạo một con đường.
Long Chiến Nhã đi trước, phía sau là Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Vũ, Liễu Thừa Phong và Bách Lí Linh.
“Long thiếu gia.” Đám người vừa mới rồi còn xoay tay hùng hùng hổ hổ lập tức im lặng, ánh mắt nhìn Long Chiến Nhã có cung kính, có sùng bái. “Bốn người họ giết người của chúng ta.”
“Hắn?” Long Chiến Nhã sửng sốt, nhìn nhìn cái đầu lăng lốc kia nhất thời không nhận ra là ai. Tiến lại cái đầu kia đá một cước làm cho gương mặt lộ ra. “Nga, thì ra là thằng nhóc này.”
“Vâng, thiếu gia, là bốn người này giết, người xem xử trí như thế nào?” Có người chân chó* nói.
(*người chân chó: nịnh hót, mách lẽo gì đó)
“Xử trí?” Long Chiến Nhã nhìn bốn người Kì Dương, trên thân kiếm của hắn còn lưu lại máu. Lại nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên Long Chiến Nhã một cước đá bay cái tên chân chó kia.
“Xử trí? Mắt người chỉ dùng để trưng sao? Khách quý của ta các ngươi cũng dám động vào?!” Một tiếng hét to, hàm chứa tức giận và uy nghiêm.
“Long thiếu gia tha mạng! Chúng tiểu nhân có mắt không tròng, long thiếu gia tha mạng!” Người vừa rồi còn kiêu ngạo nháy mắt quỳ xuống, run run cung kính dập đầu. Những người còn lại nhìn mà sửng sốt. Long nhan tức giận cũng không có hiệu quả ghê gớm như vậy.
“Hừ! Dám động vào khác quý của ta mắt của mình các ngươi cũng không muốn dùng nữa sao?” Hừ lạnh một tiếng, Long Chiến Nhã xoay người bước đi, đám người Kì Dương lập tức đuổi kịp, chỉ sợ chậm từng bước lại xảy ra chuyện gì.
Nhã gian, một bên là cửa vào, hai mặt còn lại là tường, một mặt để trống hướng về phía lôi đài chỉ trang trí đơn giản một cái lan can chống đỡ.
“Trời ạ! Vương…… Không phải, tiêu dao, ngươi thật sự là thần tượng của ta!” Vào nhã gian, Liễu Thừa Phong trực tiếp ngồi bên cạnh Long Chiến Nhã ngay cả xưng hô cũng vô cùng thân thiết, ánh mắt sáng long lanh nhìn Long Chiến Nhã. Một cước kia vừa rồi, một cái rống kia, trời ạ! Rất có khí chất!
Những người khác cũng bắt đầu đánh giá Long Chiến Nhã lần nữa. Thân phận của nàng là gì? Cư nhiên có thể làm cho một đám người liều mạng, không sợ quyền uy kia kinh sợ nàng như một đám đồ đệ. Nữ nhân này xem ra không chỉ có tài hoa đơn giản như vậy.
Một trận náo loạn kia xem như cũng hao tốn một đoạn thời gian, trận đấu tối nay đã bắt đầu.
“Trời ạ, một cước này thật độc.”
“Chậc chậc, người nọ sao lại không đánh trả?”
“Ai nha, sao lại thua đâu?”
“……”
Bên trong nhã gian, chỉ có âm thanh Liễu Thừa Phong hưng phấn gào to. Mà bên ngoài những tiếng la rung cả trời. Trên lôi đài máu tươi bay tứ tung, tất cả mọi người ở đó đều lấy mạng đổi mạng, một chiêu một thức đều muốn lấy mạng đối phương, bảo vệ tốt chính mình. Không biết bắt đầu từ khi nào, tỷ thí trên lôi đài này giống như mạnh làm vua thua làm giặc, không chết không ngừng cũng chỉ vì phần thưởng mười lượng bạc kia. Lôi đài vốn được dựng bằng gỗ lim thượng hạng không biết từ khi nào đã nhiễm những chỗ máu lênh láng, song phương trên lôi đài cũng đã nhuộm toàn máu tươi.
“Thực là một đám người máu lạnh, chỉ cần phân thắng thua là được vì sao những người đó nhất thiết phải giết chết đối phương mới được đâu?” Hách Liên Ảnh xem mà hoảng thần. Những người đó không cần mạng của mình sao? Bọn họ vì cái gì mà có mặt trên lôi đài kia? Vì sao phải dồn đối thủ vào chỗ chết? Cũng cùng là mạng người không phải sao?
“Vì sao?” Long Chiến Nhã nhìn lướt qua lôi đài. “Vì mười lượng bạc.”
“Tại sao lại nói thế?” Mặc Sĩ Lưu Vũ hỏi.
“Nơi này, mỗi đêm an bài mười trận đấu, người thắng được mười lượng bạc, còn được nổi danh, nếu thắng có khả năng nửa đời sau đều không lo áo cơm, thậm chí vinh hoa phú quý.”
“Chỉ vì số tiền kia mà mạng của mình cũng không cần? Nhóm người này điên rồi sao? Đây chính là cược mạng a!” Liễu Thừa Phong vạn phần kinh ngạc.
“Liễu công tử nói lời này không đúng rồi. Mười lượng bạc đối với công tử mà nói không đáng kể, không chừng cũng không đủ tiền để uống trà nhưng đối với bọn họ mà nói, mười lượng bạc là tiền cứu mạng, có mười lượng bạc bọn họ có thể nuôi sống người trong nhà, áo cơm không lo. Không có mười lượng bạc này, bọn họ và người thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đều là phải chết vì sao không cược một trận đâu” Long Chiến Nhã tựa tiếu tựa phi (cười như không cười) nói.
“Nhưng là……”
“Trời ạ, một tiểu hài tử?!” Hách Liên Ảnh kinh hô chặn ngang lời Liễu Thừa Phong muốn nói, mọi người nhìn lại, đứng trên lôi đài là một tiểu nam hài tám tuổi.
Đây đã là trận đấu thứ sáu của buổi tuối hôm nay, tiểu nam hài đứng trên lôi đài, nhìn nam nhân đối diện cao gấp hai hắn, cả người phát run, dưới chân là một người đã chết đầy máu tươi vừa thua cuộc. Tiểu nam hài nắm gắt gao hai góc áo bên người, mở to tròng mắt một chút cũng không dám nháy mắt, nhìn người đối diện.
“Tiểu tử, nhanh lăn xuống!” Đại hán cau mày nhìn tiểu bất điểm đối diện. Hắn đương nhiên biết những người đứng trên lôi đài này là cái dạng gì, nhưng mà đối mặt với một đứa nhỏ như vậy hắn cũng không nhẫn tâm xuống tay .
“Ta không xuống.” Giọng nói có chút run run nhưng xem ra tiểu nam hài này nói kiên quyết.
“Mau đi xuống! Nơi này không phải là chổ ngươi nên đến!”
“Ta không xuống.” Tiểu nam hài vẫn kiên quyết như cũ, đôi gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.