Chiến Thiên

Chương 762: Bạn thân



Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi ngưng trọng, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu một cái, nói: “Đúng là tại hạ.”

Đổng Tân lại nhìn Trịnh Hạo Thiên từ trên xuống dưới một lượt, trong con ngươi toát lên mấy phần hâm mộ, vài phần tò mò, lại có thêm cả một chút không phục.

Đặc biệt là khi ánh mắt hắn rơi xuống mu bàn tay Trịnh Hạo Thiên, phát hiện ở đó chỉ có một ngôi sao đang chớp động, lại có chút ngạc nhiên.

Hổ Bá Thiên cười khổ một tiếng, nói: “Đổng huynh, ngươi đang hoài nghi huynh đệ cuả ta không có thực lực như danh tiếng sao?”

Đổng Tân cười khan một tiếng, nói: “Hổ huynh nói đi đâu thế. Nếu là huynh đệ của ngươi, ta làm sao có thể hoài nghi chứ.”

Hổ Bá Thiên lắc lắc đầu, nói: “Hiền đệ, thanh danh của ngươi quá lớn, nhưng vì mới tiến vào chiến trường linh giả, chưa thể biểu hiện thực lực tương xứng với danh tiếng của ngươi. Cho nên khiến cho người ta có chút không phục.” Hắn dừng lại một chút, nhìn Trịnh Hạo Thiên nói: “Bất quá, ta tin rằng, chỉ cần qua mấy tháng nữa, sẽ không còn một ai dám hoài nghi nữa.”

Trịnh Hạo Thiên nghi hoặc hỏi: “Hổ đại ca, tiểu đệ thì có thanh danh gì chứ?”

Hắn dù sao cũng chỉ là một tên lính mới vừa tiến giai linh thể không lâu mà thôi. Tuy khi ở ngũ giai, hắn đã từng đại chiến kim cương Hoàng, đồng thời còn đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhân dưới thất giai.

Nhưng cái danh hiệu này ở trong mắt đám cường giả linh thể, bất quá cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.

Tu luyện giả thất giai, sao có thể đánh đồng với linh giả cường đại chứ.

Đổng Tân khẽ cười, nói: “Trịnh huynh nói đùa. Thanh danh của ngươi, không chỉ riêng đám tán tu chúng ta được nghe tới, mà ngay cả các đại gia tộc và các đại môn phái cũng đều bội phục vô cùng đó.”

Tuy hắn luôn mồm bội phục, nhưng biểu tình trên mặt và khẩu khí lại chẳng có tí gì gọi là phục cả.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Hổ Bá Thiên.

Hổ Bá Thiên nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Hiền đệ, trên Phiêu Miễu đại lục chúng ta, từ trước tới này đều lấy bát đại siêu cấp môn phái làm đầu. Mà mấy vị cường giả lợi hại nhất trên đại lục phần lớn cũng tọa trấn trong bát đại siêu cấp môn phái. Cho nên, mỗi khi trong bát đại siêu cấp môn phái có cường giả trẻ tuổi quật khởi, đều rất nhanh danh chấn thiên hạ. Mà ngươi…” Sắc mặt hắn vô cùng ngưng trọng, nói: “Ngươi ở thập giai đã có thể chiến thắng Hàn Lũy Nguyên vừa tấn chức linh thể, có thể ngưng luyện ra Vạn Kiếm hợp nhất trước này chưa từng có, có thể ngưng tụ ra hai đại linh thể yêu thú khi vừa tiến vào linh thể, đồng thời còn phóng tay đánh một trận với Nghiêm Lôi Minh – cường giả linh thể có thanh danh hiển hách. Những chiến tích này đều được mọi người biết hết rồi.”

Đổng Tân sắc mặt hơi động một chút, tâm tư muốn khiêu chiến lập tức bị hắn gắng gượng đè nén xuống.

Chiến thắng một Hàn Lũy Nguyên vừa tiến giai linh thể, ngưng luyện ra vạn kiếm hợp nhất, loại lực lượng cường đại này tuy khiến người ta chấn động, nhưng đối với linh giả như Đổng Tân mà nói, cũng chẳng có gì phải kiêng kỵ.

Chỉ là, Nghiêm Lôi Minh của Phong Thần nhai lại chẳng phải người bình thường.

Nghe nói hắn chính là cường giả từ trong chiến trường thất xoáy đi ra, hiện giờ đã có đẳng giai năm sao, hơn nữa còn chuẩn bị tiến vào sáu sao.

Nhưng cho dù là nhân vật như vậy, khi đối chiến với một Trịnh Hạo Thiên vừa tiến giai linh thể trong tu luyện giả, cũng không thể đánh bại được.

Không có lửa làm sao có khói, mặc kệ tin đồn kia có phải thật hay không, Trịnh Hạo Thiên cũng không phải linh giả bình thường có thể so sánh. Khi mới gặp Trịnh Hạo Thiên, trong lòng hắn quả thật không phục lắm, đồng thời muốn đánh một trận. Nhưng nghĩ lại, tốt nhất vẫn không nên làm chim đầu đàn.

Hổ Bá Thiên đấm Đổng Tân một cái, nói: “Đổng huynh, huynh đệ của ta đây không phải người thường. Ta lấy tính mạng ra bảo đảm, hắn tuyệt đối có thực lực xứng với thanh danh.”

Đổng Tân nhướng mày, nói: “Nếu hổ huynh đã nói như vậy, ta đương nhiên tin tưởng. chỉ là… Hắn cười khổ một tiếng, nói: “Trịnh huynh, thanh danh của người đã sớm truyền khắp cả đám linh giả chúng ta rồi. Nếu không thể tăng lên cấp bậc trong một thời gian ngắn, chỉ sợ sẽ có không ít người muốn khiêu chiến người đó.”

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: “Đổng huynh, ở trên chiến trường linh giả, chúng ta chú ý sức chiến đấu thực sự chứ không phải là thanh danh. Cho nên, tiểu đệ có thực lực xứng với thanh danh hay không, thì ngươi cứ chờ xem đi.” Hắn dừng lại một chút, mỉm cười nói. Nếu như có người muốn khiêu chiến tiểu đệ, vậy tiểu đệ sẽ không từ chối lấy hắn để khai đao, cho đám linh giả tiền bối kia biết, có một số người bọn hắn không nên trêu chọc vào.”

Hắn nói những lời này cực kỳ bình thản, bên trong giọng nói bình tĩnh như một giếng nước phẳng lắng lại mang theo một sự tự tin khổng lồ.

Đổng Tân trong lòng rùng mình, hắn mặc dù vẫn không đổi sắc, nhưng lại ẩn ước cảm nhận được một tia hàn ý lăng lệ.

Thời gian hắn tiến vào chiến trường linh giả so với Hổ Bá Thiên phải sớm hơn nhiều lắm. Hiện giờ đã là một vị linh giả ba sao đỉnh phong rồi. Mà số linh giả mà hắn nhìn thấy, và trải qua chiến đấu cũng tuyệt đối không ít.

Nhưng khi đứng trước một linh giả một sao này, không ngờ lại sinh ra một cảm giác gần như là sợ hãi, thì đúng là lần đầu tiên hắn gặp được.

Hắn gượng cười, nói: “Trịnh huynh nói đúng lắm.”

Đến tận lúc này, một chút ý niệm không phục, muốn khiêu chiến vốn còn đang quanh quẩn trong lòng hắn lập tức biến mất sạch sẽ. Ai không phục, vậy cho kẻ đó tới thử đi. Một khi Hổ Bá Thiên đã cam đoan, hắn cũng không muốn hành sự mạo hiểm.

Ánh mắt thoáng nhìn, đột nhiên nhìn thấy ấn ký bốn ngôi sao trên mu bàn tay Hổ Bá Thiên, sắc mặt hắn lại một lần nữa biến đổi, vừa kinh vừa hỉ, nói: “Hổ huynh, không ngờ ngươi đã tấn cấp bốn sao rồi?”

Hổ Bá Thiên bình tĩnh nói: “Đại nại không chết, may mắn thôi…”

Trong con ngươi Đổng Tân chớp động một tia kính nể, nói: “Khi nghe tin ngươi bị đưa tên lên liệp sát bảng, ta vẫn lo lắng cho ngươi. Nhưng ngươi lại thu liễm tất cả khí tức, cắt đứt liên hệ với với ngoại giới, ngay cả muốn phi kiếm truyền thư cho ngươi cũng không thể.” Hắn thở dài một tiếng, nói: “Vốn tất cả mọi người đều nghĩ ngươi đã lành ít dữ nhiều, nhưng không ngờ một năm không gặp, ngươi chẳng an toàn trở về, mà còn từ hai sao biến thành bốn sao. Sớm nghe tin đồn, phàm là người được đưa tên liệp sát bảng, nếu không phải chết sớm đầu thai, thì thực lực sẽ tăng vọt. Xem ra người hẳn là trường hợp phía sau rồi. Hắc hắc, trong một năm này, chắc ngươi thu hoạch được không ít đồ tốt nhỉ.”

Khi nói đến câu cuối cùng, Đổng Tân lại chớp chớp hai mắt, rõ ràng mang theo mấy phần hâm mộ.

Từ hai sao tới bốn sao tuyệt đối là một cánh cửa khổng lồ. Linh giả bình thường trên chiến trường, cho dù có may mắn sống sót, nhưng muốn làm được điều này, cũng phải hao phí không biết bao nhiêu là thời gian. Nhưng người có tên liệp sát bảng lại khác, cho dù bọn họ không muốn giao thủ với người khác, nhưng đám sát thủ cùng cấp cùng giai vẫn nối đuôi nhau kéo tới, cuồn cuồn không ngừng khiêu chiến.

Dưới tính huống như vậy, bọn họ hoặc là bỏ mình lập tức, hoặc là không ngừng trưởng thành, thực lực tăng vọt. Cho nên, tốc độ có nhanh một chút cũng chẳng có gì là lạ.

Chỉ là, loại phương thức này chính là dùng mỗi một cuộc chiến sinh tử để đối lấy. Chỉ cần thất bại một lần thôi cũng sẽ có kết quả – mất mạng. Cho nên trừ kẻ điên ra, chẳng có ai dám cam tâm tình nguyện đề tên lên bảng cả.

Hổ Bá Thiên mỉm cười, nói: “Lão Đổng, thu hoạch của ta một năm này quả thực không nhỏ. Nhưng có thể tấn cấp bốn sao nhanh như vậy, kỳ thật cũng là nhờ phúc của Trịnh huynh đệ. nếu không phải có hắn xuất thủ, ta sợ rằng vẫn phải dậm chân tại cấp độ ba sao này rồi…”

Trịnh Hạo Thiên liên tục xua xua tay, nói: “Hổ đại ca, ngươi đừng có nói giỡn chứ. Chẳng lẽ tên kia có thể đánh thắng ngươi?”

“Hắn không thắng được ta, nhưng nếu muốn chạy trốn, ngu huynh cũng đuổi không kịp.” Hổ Bá Thiên hỏi ngược lại.

Sắc mặt Đổng Tân biến đổi mấy lượt, ánh mắt nhìn về phí Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng trở nên kiêng kị.

Đến tận lúc này, hắn mới có chút tin tưởng. Hổ Bá Thiên không hề nói khoác, mà tên linh giả một sao này thực sự có thực lực như vậy.

Bạn đang đọc truyện được lấy tại

T.r.u.y.e.n.y.y

chấm cơm.

Vị quản sự trung niên kia của Vạn Bảo Hiên vẫn một mực cung kính, đứng nghiêm cẩn bên người ba vị linh giả. Chỉ là, sau khi nghe được cái tên Trịnh Hạo Thiên, sắc mặt hắn không khỏi hơi đổi. Bất quá, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cho nên cũng không khiến cho ba vị cường giả linh thể chú ý.

Lúc này, nhìn thấy ba người đối phương dường như đã muốn kết thúc câu chuyện, hắn lập tức cung kính nói: “Ba vị đại nhân, bên này là phòng xá bản hiên đã chuẩn bị cho các ngài, bên này là trung tâm thu mua, chuyên thu mua chiến lợi phẩm mà các ngài không dùng tới….”

Hai hàng lông mày của Đổng Tân khẽ nhướng lên, quát lớn: “Tiểu tử, lại định tính toán lên đầu chùng ta rồi.”

Hắn mặc dù quát mắng, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo vài phần ý cười, rõ ràng không hề thật sự tức giận.

Quản sự trung niên lại càng khom người, vội vàng nói: “Bản hiên có thể phát triển, tồn tại tới tận bây giờ hoàn toàn là nhờ có những đại nhân như ngài ủng hộ và yêu mến. Cho nên tiểu nhân chỉ muốn giúp ngài thoải mái hơn, những chuyện lặt vặt cứ giao cho bọn tiểu nhân xử lý là được rồi, cũng tiết kiệm thời gian quý giá của các đại nhân.”

Đổng Tân cười ha ha, nói: “Cũng được, nể mặt cái biển vàng của Vạn Bảo Hiên, lão phu sẽ bán thu hoạch lần này cho các ngươi.”

Quản sự trung niên lộ vẻ vui mừng, vộ vàng lui về phía sau một bước, dẫn bọn họ tới trước một quầy thật lớn ở nơi khác.

Trịnh Hạo Thiên cùng Hổ Bá Thiên liếc mắt nhìn nhau, trên người bọn họ cũng có một tí thứ không cần dùng đến, mang theo trên người cũng bất tiện, đương nhiên sẽ không từ chối bán cho Vạn Bảo Hiên rồi.

Ba vị linh giả đi trước quầy, Đổng Tân vung tay lên, trên người chớp động linh quang một cái đã lấy ra hai cỗ thi thể cường giả dị tộc.

Thi thể hai cường giả dị tộc này đã tan nát, trên người khắp nơi đều là vết đao.

Bất quá, đây dù sao cũng thi thể linh giả dị tộc, cho dù có nát bét cũng có giá trị cực lớn.

Quản sự trung niên dùng một cây gậy thủy tinh quét từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “Đổng đại nhân, đây là thi thể yêu thú hai sao, và một thi thể dị thú ba sao. Chúc mứng đại nhân, khoảng cách tới cấp bậc bốn sao lại càng gần hơn một bước.”

Đổng Tân cười ngạo nghễ, lần này hắn ra ngoài, vừa mới giết chết một tên ba sao, một tên hai sao, đương nhiên là cảm thấy mỹ mãn rồi.

Quản sự trung niên báo ra một cái giá. Tuy cái giá này không được cao lắm, nhưng dùng để mua hai cỗ thi thể thê thảm như thế này cũng thừa rồi.

Đổng Tân đương nhiên là rất vừa lòng, hắn thu số lượng của đối phương lại, ánh mắt xoay chuyển, lập tức rơi xuống người Trịnh Hạo Thiên, nói: “Trịnh huynh, nếu như ngươi đã tấn chức một sao, chắc cũng phải giết chết không ít dị tộc, Mang theo nhiều thứ cũng bất tiện, không ngại lấy ra bán đi.”

Lập tức, mấy ánh mắt gần như cùng rơi xuống người Trịnh Hạo Thiên, phảng phất như đợi chờ quyết định của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.