Chiến Thần

Chương 49: Thượng tá bênh vực người mình



Làm cộng sự nhiều năm, hơn nữa từng là bạn tốt sóng vai tác chiến, Noah biết rõ tính tình của vị thượng tá bên cạnh.

am,!50/!]]fi1072at~`~#tzxkhj`#@ Light-Raito44 @,:&!nx23685786219569pk

Anh lạnh nhạt kiệm lời khiếm khuyết tình cảm, cho nên cũng rất hiếm khi tức giận, trong ấn tượng của hắn chỉ có vài lần, cũng toàn là vì chính phủ liên bang đoạt đi đãi ngộ của một vài binh lính, khiến anh cảm thấy không vui.

Nhưng có thể khẳng định một điều, theo hắn biết, Ian chưa từng tức giận vì một ai, huống chi là phẫn nộ!

Cái này đúng là tin lớn, Noah thầm nghĩ.

Có người sắp xui xẻo rồi, mà hắn sắp có náo nhiệt để xem.

Sau khi Đường Vũ về ký túc xá, vốn đã chuẩn bị sẵn sẽ bị bạn học chế nhạo trào phúng, ai biết học sinh nào thấy cậu cũng chẳng tới kích thích cậu, ngược lại thân thiện nhìn cậu, thậm chí có người mỉm cười gật đầu với cậu.

Tình trạng này khiến Đường Vũ trở nên cảnh giác, học sinh Kenton lẽ nào đổi tính rồi? Sao đó đột nhiên nhớ tới cảnh buổi sáng, xem ra các bạn học đã hoàn toàn “hóa chiến tranh thành tơ lụa” với cậu.

Giáo viên thấy cậu cũng đi qua, vỗ vai cậu nói biểu hiện rất tốt: “Em đã tận lực rồi, thầy vốn không xem trọng cách bố trí của Malak, nhưng em ấy luôn nói tin vào thực lực của em, không ngờ thầy thật sự đã đánh giá thấp em rồi.”

Đường Vũ nghe mà chột dạ không thôi.

Luôn bị người ta xem thường, bây giờ đột nhiên nhìn cậu bằng con mắt khác, cậu còn chưa thích ứng nổi.

Cho đến khi cậu thấy Phùng Dương kéo đám người Malak hùng hùng hổ hổ đi ra, mới thoát thân khỏi ánh mắt an ủi của giáo viên.

Mấy người đó thấy Đường Vũ, đều sửng sốt.

Phùng Dương không ngờ được gặp Đường Vũ nhanh như vậy, sau khi khựng lại một chút lập tức buông Malak ra, chạy lại chỗ Đường Vũ đánh giá cậu: “Không sao chứ? Sao lại về đây rồi, chúng tôi đang định đi thăm cậu.” Giọng nói mang âm mũi rất nặng.

“Không sao rồi, thượng tá nói vật chất có hại đã được trao đổi chất xóa sạch rồi.” Đường Vũ nhún vai nói.

Lúc này Phùng Dương mới lộ vẻ an tâm, sau đó lại dựng mày lên, chỉ trán Đường Vũ nói: “Không phải tôi đã từng nói với cậu đừng khoe tài sao! Cậu nhìn xem cậu khiến mình thành thế nào rồi!”

“Thượng tá đang xem mà, tôi không muốn làm anh ta mất mặt.” Đường Vũ nói thật.

“Cậu! Cậu hết cứu rồi!” Phùng Dương tức chết, trước đó cậu chính vì không muốn Đường Vũ miễn cưỡng, mới đặc biệt giấu tin Carlos nói, không cho Đường Vũ biết Ian sẽ đến.

Ai biết hai người này rất có duyên! Tự gặp mặt nhau!

Phùng Dương tức đến mức tóc cũng muốn thẳng ra, thấy gần đó có quá nhiều học sinh và giáo viên xem náo nhiệt, liền kéo Đường Vũ về phòng.

“Đường Vũ, có thể cậu gặp phiền phức rồi.” Đóng cửa xong, Phùng Dương liền nói.

Đường Vũ nghe xong giật mình, cậu nhìn Phùng Dương, phát hiện đối phương không phải đang đùa, mà cực kỳ nghiêm túc, tim cậu thắt chặt, hỏi: “Phiền phức gì?”

Lẽ nào vì cậu không thể tham gia chung kết, nên trường muốn trừng phạt cậu?

“Trận đấu của cậu biểu hiện quá tốt, khiến người nhiều chú ý, khụ khụ.” Phùng Dương ho hai tiếng, nói tiếp: “Tôi vốn không muốn cho cậu biết, chỉ muốn cậu kín kẽ chút, ai biết cuối cùng cậu vẫn tự khiến mình trở thành trung tâm chú ý!”

ay919fnxi|!bl{/tl57{}@ Light @^!lrgn&|1534?bx89kafp

“Gây chú ý thì sao?” Đường Vũ khó hiểu, “Không phải cậu cũng có rất nhiều người chú ý sao?” Lại nói, thể hiện thực lực của mình cho người khác xem lẽ nào không đúng sao?

“Cái này không giống!” Phùng Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng, nói với Đường Vũ: “Thứ tôi sắp cho cậu biết là bí mật liên bang, nhớ đừng nói với người khác.”

Thấy Đường Vũ gật đầu, Phùng Dương mới rù rì nói.

“Liên bang có trên mười tỷ nhân khẩu, thiên tài thế nào cũng có một đống, nhưng tại sao cho đến hiện tại cấp cao nhất của trình tự viên chỉ là cấp thứ đế? Mức độ sử dụng não 55%? Cậu có từng suy nghĩ chưa?”

Đường Vũ lắc đầu, cậu cho rằng đây là cực hạn của nhân loại, lẽ nào không phải?

“Tôi cho cậu biết, người có trị số cao hơn cái này, không phải không có, mấy chục người thì cũng phải có một người, nhưng liên bang không bồi dưỡng họ thành trình tự viên.”

“Tại sao?” Đường Vũ hỏi.

“Trình tự viên đều là người phục vụ cho người điều khiển, cái này cậu biết rồi đó. Cậu nghĩ đi, liên bang có được bao nhiêu Ian Clermont? Tinh thần lực không đạt đến 750, căn bản cũng không cần trình tự viên có trình độ quá cao. Lúc trước khi liên bang biết được tinh thần lực cực cao của Ian, đặc biệt chọn Elijah cho anh ta, rồi bồi dưỡng thành trình tự viên chuyên thuộc cho Ian. Nếu một khi có người điều khiển có tinh thần lực cao hơn anh ta, có thể liên bang lại chọn ra người có mức độ sử dụng não cao để bồi dưỡng thành trình tự viên.”

Đường Vũ mơ hồ gật đầu: “Cái này thì có liên quan gì đến tôi?”

“Người có mức độ sử dụng não cao hơn 50%, một khi bị liên bang phát hiện, đều sẽ bị điều động vào viện nghiên cứu liên bang, trở thành nhân viên nghiên cứu. Cậu nghĩ đi, cậu muốn làm trình tự viên, hay muốn làm nhân viên nghiên cứu cả đời!”

Lúc này Đường Vũ mới hiểu hàm ý của Phùng Dương.

Khó trách trước đó Lunerb từng hỏi cậu có biết mức độ sử dụng não vượt quá 50% thì sẽ xảy ra chuyện gì không, khi ấy cậu cho là mình sẽ bị kéo đi nghiên cứu, kết quả lại là đi nghiên cứu người khác sao?

“Mức độ sử dụng não của tôi là 45%.” Đường Vũ nói nhỏ, trong lòng cậu không nắm chắc, dù sao khi đó bị Lunerb ngắt ngang, nếu không ngắt ngang, sẽ tăng lên bao nhiêu cậu cũng không dám nói.

“Có lẽ máy của trường bị hư rồi, có thế nào thì cậu cũng không thể thấp hơn tôi được.” Phùng Dương không thể không rầu rĩ thừa nhận điều này.

So với việc mình không phải là thiên tài cao nhất của Kenton, cậu để ý an nguy và chuyện đi hay ở của Đường Vũ hơn.

“Tạm thời đừng nói cái này.” Đường Vũ vực tinh thần dậy, “Cậu xác định tôi sẽ bị cưỡng chế triệu tập chỉ vì một cuộc đấu sao?”

Phùng Dương gật đầu, “Lúc đó liên bang cũng muốn dẫn tôi đi, nhưng người nhà tôi còn có anh tôi đều phản đối mãnh liệt, không biết cuối cùng họ đã hứa gì với liên bang, tôi mới có thể tiếp tục làm trình tự viên. Cái người 55% của Đông Phương Trí đó, chắc chắn cũng có gia thế.”

]^493xg69bz97yq&#^`*.io#:+(@ Lightraito @ksdl84&]][],eghomc8777xd8)=

“Hình như, tôi thật sự sắp phiền phức rồi.” Đường Vũ cười khổ.

Thói đời gì thế này, lo lắng mức độ sử dụng não không đến 30% Kenton sẽ không cần cậu, sau đó kiểm tra mức độ sử dụng cao rồi bây giờ lại lo lắng bị người ta cướp đi.

Phùng Dương vỗ vai cậu, an ủi: “Thật ra tôi cũng không dám khẳng định hoàn toàn, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ kiểm tra mức sử dụng não của cậu lần nữa, nếu vẫn là 45% thì không nói chắc được nữa… cho dù cao hơn, làm nhân viên nghiên cứu cũng không phải là công việc khổ sai gì, chỉ là hơi nhàm chán, có lẽ quả thật sẽ nghiên cứu cái gì có ý nghĩa.”

“Cậu đừng an ủi tôi nữa.” Đường Vũ nói.

“Nếu thật không được, cậu đi nói với Ian, tôi tin nếu anh ta mở miệng, chính phủ không dám động vào cậu.”

Đường Vũ giật bắn người, sao cậu có thể thể tạo phiền toái cho thượng tá Clermont chứ!

Nhưng, nếu thật sự có ngày đó, đại khái cậu cũng sẽ thử xem…

Đường Vũ gãi đầu nói: “Không nghĩ nữa, đến lúc đó hẵng nói!”

“Đúng rồi.” Đường Vũ chú ý đến trạng thái của Phùng Dương, hỏi cậu ta: “Cổ họng cậu sao vậy? Ho hơi nhiều đó?”

Vừa nói xong Phùng Dương lại ho mấy tiếng, lắc đầu nói: “Không sao, có thể là do nhiệt độ ở đây không thích hợp với tôi, có hơi lạnh thôi.”

“Không sao chứ, hôm kia cậu phải thi đấu cá nhân rồi.”

“Không sao, chắc sắp khỏi rồi.”

Hai người nói xong, thì nhận được thông báo, sắp tổ chức nghi thức khen thưởng vòng đấu đoàn đội, hai người liền chỉnh lại trang phục rồi đi theo đội ngũ Kenton đến hội trường.

Đường Vũ thầm nghĩ, đều tại Phùng Dương nói cậu có thể bị triệu tập làm nhân viên nghiên cứu, nên khi Kenton được đọc tên đứng thứ nhì, cậu không có bao nhiêu thất vọng.

Ngược lại hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm nổ, còn kịch liệt hơn khi công bố hạng nhất.

Đường Vũ nghĩ, đại khái là vì trận đấu của họ đã đạt được thừa nhận của tất cả mọi người.

Nghĩ thế, cho dù không đạt được hạng nhất, cậu cũng cảm thấy được an ủi không ít.

Đường Vũ tự thấy đã tận toàn lực, kết quả này cậu cũng không cảm thấy buồn.

Có một điều bất ngờ là, sau khi khen thưởng hoàn tất, ban tổ chức còn tuyên đọc một bản thông báo.

Học viện Firth vì sử dụng vật phẩm cấm trong quá trình thi đấu dẫn đến có người bị thương, hủy bỏ tư cách tham gia thi trong ba năm, đồng thời hủy luôn tất cả thành tích của lần thi này, còn thông báo phê bình từng người trong đội đã phạm quy.

Những người đó sau khi về trường chắc cũng không tốt lành gì.

Tất cả mọi người nghe xong đều liên tưởng đến trình tự viên có biểu hiện khác thường trong cuộc đấu, tiếp theo hội trường ồ lên.

“Thượng tá Clermont quả nhiên đã ra tay rồi! Hủy tư cách tham gia đấu ba năm của Firth, hình phạt này nặng hơn trừng phạt phạm quy mọi năm nhiều lắm! Lần này Firth sụp hố nặng rồi.”

“Ai bảo bọn họ đắc tội ai không tốt, mà cứ muốn gây sự với người của thượng tá, nếp sống này cần phải trừng trị nặng!”

“Trình tự viên đó rốt cuộc có lai lịch thế nào? Thật sự chỉ là một học sinh nghèo thôi sao?”

“Thượng tá cũng bênh vực người của mình, đột nhiên cảm thấy anh ấy càng thêm đẹp trai rồi! Sùng bái anh ấy muốn chết rồi làm sao đây!”

Đường Vũ không biết, cậu lại một lần nữa trở thành trung tâm của dư luận, cậu nhớ thượng tá từng nói ban tổ chức sẽ điều tra những người gây bất lợi cho cậu, không ngờ có kết quả nhanh vậy.

Hơn nữa trừng phạt nặng đến thế, có lẽ cũng là do thượng tá thêm áp lực.

Đường Vũ cảm thấy trong lòng ấm áp, cho dù lúc đó đau không muốn sống, nhưng lúc này nhớ lại thì không còn cảm giác gì.

Không ngoài dự liệu của Phùng Dương, sau khi kết thúc lễ khen thưởng, nhà trường gọi Đường Vũ đi.

Đường Vũ thấp thỏm đi gặp hiệu trưởng Kenton – một trong những người tổ chức cuộc đấu lần này.

Một năm rưỡi không gặp, cậu đã chẳng còn chút ấn tượng nào với vị hiệu trưởng đó.

Nhưng khi gặp đối phương, Đường Vũ lại cảm thấy khá quen mắt, đặc biệt là hai nhúm râu của ông…

Hiệu trưởng cũng mặc cậu nhìn, cứ giữ vẻ cười híp mắt, còn sờ râu mình.

61hz&^+&untd88qz?]])91wh@ huyetphong @/41antf`{*.::838xj`)

Óc Đường Vũ chợt sáng lên, gần như thấp giọng gọi ra: “Abner?”

Nụ cười của đối phương càng đậm, nếp nhăn do nụ cười tạo ra khiến người này lớn hơn tuổi thật không ít.

“Có thể đoán ra thầy gọi em đến có chuyện gì không? Em Đường Vũ?” Abner cười hiền từ.

Diện mạo trên mạng của Abner nhất định đã được chỉnh sửa, lúc đó cậu không hề liên tưởng đối phương với hiệu trưởng Kenton từng gặp mặt một lần.

Đường Vũ nghĩ đến Lunerb, sau đó liền nhớ ra, Lunerb có thể “làm công” cho Abner, có lẽ quan hệ của hai người cũng không cạn, lẽ nào Lunerb cho Abner biết chuyện độ sử dụng não của cậu không chỉ là 45%?

Đường Vũ đã gần tiếp cận chân tướng, cậu không vội mở miệng, chỉ cẩn thận lắc đầu, tuy ánh mắt sâu thẳm của đối phương làm cậu cảm thấy chút trò thông minh vặt của mình đã bị đối phương phát giác.

Chẳng qua Abner không biểu hiện khó chịu, mà nói thẳng: “Chuyện mức độ sử dụng não của em, quả thật là Lunerb cho thầy biết, thầy đã cố ý che giấu giúp em, nhưng lần thi đấu này, biểu hiện của em quá đột xuất, làm nhiều người nhìn ra được em không bình thường.”

Abner bưng ly nước lên uống, tiếp tục nói; “Cho nên thầy cũng không còn cách nào, đáp ứng yêu cầu của viện nghiên cứu liên bang, đến làm thuyết khách. Thật ra làm nhân viên nghiên cứu không có gì không tốt, chẳng qua sẽ yêu cầu em mai danh ẩn tính, giữ kín tất cả bí mật. Mà hạng mục nghiên cứu, em cũng được xem qua rồi, cũng giống như cái trên tay em bây giờ.”

Abner nói xong, chớp mắt, giống một lão ngoan đồng.

Đường Vũ nghĩ đến việc Abner trả tiền lương cao để cậu nghiên cứu vấn đề giải quyết dao động tinh thần lực, lúc đó cậu đã thấy lạ tại sao ông tìm cậu, thì ra đã nhắm vào cậu từ lâu rồi…

“Em còn chọn lựa nào khác không?”

Abner tiếc nuối lắc đầu: “Trước mắt em không có điều kiện cự tuyệt. Thu nhập và đãi ngộ của nhân viên nghiên cứu đều rất tốt, em có lý do gì cự tuyệt chứ?”

“Nghe có vẻ không được tự do cho lắm.” Đường Vũ sờ mũi.

Abner gật đầu tán đồng, nhưng vẫn khuyên Đường Vũ: “Em suy nghĩ thêm đi, làm nhân viên nghiên cứu có ý nghĩa trọng đại hơn làm một trình tự viên. Mỗi một vấn đề em giải quyết, đều sẽ tạo phúc cho trên mười tỷ nhân loại Hick.”

Cho dù Abner nói nhân viên nghiên cứu vừa vĩ đại vừa giống như thành phần tri thức cao lớn, nhưng Đường Vũ vẫn cảm thấy, làm một trình tự viên thích hợp với mình hơn.

Nếu trước khi vào Kenton học, có người nói với cậu những lời trên, cậu tuyệt đối sẽ dao động rồi lao vào vòng tay của viện khoa học cao cấp liên bang đó, nhưng trong một năm rưỡi học tập thực hành, cậu lĩnh ngộ được rất nhiều, cũng đã vô số lần xây dựng kế hoạch cuộc sống cho mình.

Nhưng mỗi kế hoạch cuộc sống cậu đưa ra, đều là cậu trở thành một trình tự viên, mà không phải làm nhân viên nghiên cứu sinh sống trong bí mật liên bang, tuy rất quan trọng nhưng lại không có tự do.

Abner không cưỡng ép cậu phải lập tức tỏ thái độ, mà bảo cậu về suy nghĩ kỹ.

Nhưng Đường Vũ cảm thấy nếu chuyện này không xuất hiện khả năng chuyển biến, với năng lực của cậu thì đừng mơ bảo vệ được quyền lợi của mình.

Dù sao khi Phùng Dương cho cậu biết chuyện này đã rất thận trọng, còn nói đó là bí mật liên bang, hiện tại cậu đã được báo cho biết bí mật này, làm sao được thả đi dễ dàng?

Đường Vũ nhanh chóng vắt óc nghĩ đủ mọi cách, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Sau khi về phòng, cậu phát hiện trong phòng rất yên tĩnh.

“Phùng Dương?”

Đường Vũ nghe âm thanh truyền ra từ phòng ngủ của Phùng Dương, cậu qua xem thử, phát hiện người kia đang cuộn trong chăn, sắc mặt không bình thường, mồ hôi rịn đầy, toàn thân run rẩy yếu ớt.

Đường Vũ vội đưa Phùng Dương đến phòng y tế, được báo cho biết là bị cảm nặng, cần phải theo dõi điều trị trong 24 tiếng.

Đường Vũ ngồi cạnh giường Phùng Dương, lo lắng không dám rời khỏi một bước.

Nhưng Phùng Dương đang bệnh nặng vẫn mong nhớ đến cuộc đấu trình tự viên hôm kia, miệng vô lực kêu nhất định phải tham gia.

“Tình trạng của cậu bác sĩ nói trong 72 tiếng không thể rời khỏi phòng theo dõi.”

Phùng Dương kêu một tiếng thảm thiết, sau đó đột nhiên túm chặt Đường Vũ, hung tợn nói: “Cậu! Đi thi đấu thay tôi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.