“Lão đại yêu, Nhâm lão đại yêu quý, cậu đang ở đâu thế?” Âu Sùng Viễn một chút cũng không bận tâm về hình tượng quý tộc độc thân hoàng kim của mình, hai tay đang ôm một đống tài liệu quảng cáo gọi ầm ĩ tiến thẳng vào. “Người thanh mai trúc mã kiêm bạn bè đáng yêu của cậu đại giá quang lâm đây, còn không mau đi ra nghênh……” Anh giơ bàn chân to lên đạp một phát vào cánh cửa đang hé mở, ‘phịch’ một tiếng, ván cửa dày cộp của văn phòng tổng tài lên tiếng trả lời rồi mở toang ra.
“Ai da……” Nhìn thấy một đôi mắt kinh hãi to quá độ ở bên trong, anh biết mình lại tự đào mồ chôn làm gián đoạn một cuộc “Hội nghị nội các”.
Tuy rằng trên tay đang cầm “Kim bài miễn chết”, nhưng…… Nhâm lão đại yêu quý!! Cặp mắt tổng tài đại nhân của tập đoàn Lôi Phong mây đen dầy đặc, con ngươi đen bắn ra tia lửa điện vẫn đang nhìn trừng trừng làm anh toát hết mồ hôi lạnh, chỉ dám đứng ở cửa cười gượng.
“Ngại qua, ngại quá, tôi lại vô tình làm gián đoạn hội nghị của mọi người.”
“Chết tiệt, cậu tốt nhất nên có chuyện gì quan trọng, nếu không……” Nhâm Thiếu Hoài lạnh lùng cười, sau khi liếc đầy ẩn ý về phía Âu Sùng Viễn vừa mới tiêu sái đá văng cánh cửa lớn.
“Ặc……” Âu Sùng Viễn hít một ngụm khí lạnh, bất giác lui bước chân, nhất thời biến thành con gà trống, miệng không ngừng kêu lên:”Đừng kích động, lão đại, chuyện gì cũng phải từ từ. Tôi, tôi……” Anh đưa tay giơ tập tài liệu lên cao: “Tiểu nhân hôm nay là vâng mệnh đến để tuyên đọc ý chỉ của Thái Hậu, không phải là cố ý đến làm phiền đâu ạ.”
Âu Sùng Viễn bộ dạng khôi hài làm cho những trợ lí tham dự hội nghị buồn cười không thôi.
Nhâm Thiếu Hoài hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều. Chiếc cắm cương nghị khẽ nhếch lên, các trợ lí lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi văn phòng tổng tài.
Âu Sùng Viễn thở ra một hơi, nguy hiểm đã qua, “tế bào diễn kịch” trong người như con gián bị đánh không chết lại bắt đầu vui vẻ.
“Ý chỉ ban xuống …” Anh trùng chân tạo tư thế, lại ra sức khụ khụ hai tiếng, hai tay đem tập tài liệu nâng cao đến trán, trang nghiêm trang trọng tuyên chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Thái Hậu chiếu viết……”
Nhâm Thiếu Hoài lạnh lùng liếc xéo anh, chậm rãi đứng dậy, bàn tay bất ngờ đảo qua – một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên!
“Ôi……” Ném tập tài liệu trên trán lên bàn như bị bỏng vì cầm khoai lang, Âu Sùng Viễn ôm lấy đầu lủi tới chân tường khóc thét.”Nhâm lão đại, tôi là người bạn thanh mai trúc mã đáng yêu của cậu đấy nha, sao cậu có thể độc ác với tôi như vậy, nói đánh là đánh, ngay cả chút tiếp đón cũng không có.”
“Tiếp đón cái đầu cậu á!” Nhâm Thiếu Hoài rút tay về, mỉm cười tà ác: “Còn muốn chơi phải không? Đúng lúc bổn thiếu gia ta gần đây công sự bận rộn, thập phần thiếu vận động, cậu……” Nhâm Thiếu Hoài liếc mắt một cái nhìn thân hình gầy còm của anh,”Vừa vặn có thể làm một bao cát hình người.”
“Lão đại!” Âu Sùng Viễn nghe vậy biến sắc: “Thánh Thượng tha mạng a, tiểu nhân biết tội rồi. Biết sai mà sửa là việc rất tốt, đại nhân ngài đại lượng, tạm tha cho tôi lần này đi!” Ô ô…… Nhất định là hôm nay lúc ra khỏi cửa anh đã quên không tính toán giờ giấc theo lịch thì mọi việc mới không thuận lợi, mới áp dụng một chút bệnh nghiện diễn đã bị đánh cho u cả đầu.
Nhâm Thiếu Hoài hừ một tiếng, tùy tiện giở tập tài liệu, bên trong là tấm ảnh nghệ thuật của một cô gái xinh đẹp, bên dưới ảnh là tràn ngập dày đặc tư liệu gia cảnh của cô ta.
“Đây là cái gì?” Khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm vào Âu Sùng Viễn.
” Chiếu chỉ xem mắt a, cậu không thấy sao?” Âu Sùng Viễn vẻ mặt vô tội,”Đừng coi thường tập tài liệu này, những mỹ nữ bên trong tất cả đều đã được chọn lựa kĩ càng, họ toàn là những thục nữ nổi tiếng. Thái Hậu sáng nay đã hạ ý chỉ, mời ngài chuyên tâm chú ý một chút, cẩn thận thẩm duyệt một lần, sau đó đem những người vừa mắt lập thành danh sách vòng tuyển, lão nhân gia bà sẽ sai người an bài ngày hẹn, cho hai người gặp mặt, ăn một bữa cơm.”
Nhâm Thiếu Hoài nhướng mày: “Xem mắt?”
Âu Sùng Viễn gật đầu, thao thao bất tuyệt nói:
“Lão đại, tôi đương nhiên biết cậu còn chưa định kết hôn. Nhưng mà cậu cũng đã sắp ba mươi, tự do tự tại qua ba mươi năm đầu của cuộc đời rồi, bây giờ yêu cầu cậu cưới một cô vợ làm ấm giường, nhân tiện sinh hai thằng cu nối dõi tông đường cũng đâu có gì quá đáng!”
“Thái Hậu đại nhân lần này rất quyết tâm, sáng sớm đã triệu tập tiểu nhân dùng lời lẽ nghiêm khắc răn dạy một phen. Tuy rằng tôi đã cố gắng hết sức giải vây cho cậu, nhưng Thái Hậu hiển nhiên là không thể lay chuyển, hơn nữa đã ra tối hậu thư: Nếu không muốn thì tự cậu phải đi tìm một nàng kiều thê cho mình, còn không, thì chính bà sẽ đi nhờ người ta đến nhà Triệu Lệ Linh cầu hôn…… Lão đại!”
Đột ngột nhìn thấy động tác của Nhâm Thiếu Hoài, anh nhất thời giống như bị sét đánh nhảy dựng lên.”Thủ hạ lưu tình!”
Cho dù phản ứng của hắn có nhanh hơn thì Nhâm Thiếu Hoài cũng đã tay chân gọn gàng đem toàn bộ đống tài liệu vứt hết vào thùng rác.
“Xong rồi, xong rồi.” Âu Sùng Viễn vô phương cứu giúp chỉ có thể vòng quanh thùng rác duỗi thẳng chân, khóc thét nói:”Tôi nói Nhâm lão đại a, Cậu cậu…… Trời ạ, cậu cũng tốt bụng quá đấy, cậu làm thế này thì bảo tôi phải hồi báo Thái hậu đại nhân thế nào đây! Chẳng lẽ cậu thật sự muốn lấy cô nàng điêu ngoa gian xảo kia à?”
Triệu Lệ Linh là cô nàng điêu ngoa nổi tiếng trong giới xã giao, từ lúc trong buổi yến tiệc “vừa gặp đã yêu” với Nhâm Thiếu Hoài liền triển khai hành động liên tiếp nhiệt tình bừng bừng như lửa. Chỉ tiếc hành động của cô ta lại càng thêm chứng minh một điều, đó là câu danh ngôn “Nữ theo đuổi nam dễ hơn nam theo đuổi nữ” không thể áp dụng được với Nhâm Thiếu Hoài.
“Hừ!” Nhâm Thiếu Hoài không cho là đúng lườm hắn một cái.
Tuy rằng Triệu Lệ Linh lấy lòng Nhâm Thiếu Hoài không thành công nhưng đã thông minh mà biết đi đường khác, tập trung tấn công về phía Nhâm mẫu. Bất quá, nếu Nhâm Thiếu Hoài là một đứa con có hiếu thì Nhâm mẫu tuyệt đối lại là một người “Hiếu tử”– hiếu thuận với con. Từ sau khi chồng qua đời, con trai đã trở thành đối tượng chú ý duy nhất của Nhâm mẫu theo vòng tuần hoàn “Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”. Chính vì thế, những lời hôm nay cùng lắm chỉ là nói vậy thôi, Nhâm Thiếu Hoài hoàn toàn không lo lắng mẹ thật sự sẽ thay anh đến Triệu gia cầu hôn!
“Vậy sao cậu còn……”
Nhâm Thiếu Hoài hất cằm về phía thùng rác: “Những nàng thục nữ trong đó có người nào chúng ta chưa từng gặp qua ở các cuộc xã giao? Nếu muốn thì tôi đã sớm kết hôn rồi, còn phải chờ tới bây giờ sao?”
Vị trí Nhâm thiếu phu nhân sở dĩ vẫn còn bỏ trống đến bây giờ ngoại trừ bởi vì anh bận về việc.. công tác không có thời gian ra, kỳ thật cũng là vì khi anh gặp những cô gái đủ tiêu chuẩn, mặc dù họ đều rất tuyệt vời cả về ngoại hình lẫn tính cách nhưng không một ai có thể khiến anh để ý, nói gì đến việc có ý định kết hôn.
“Nhưng mà……”
“Không có gì phải nhưng hết.” Nhâm Thiếu Hoài xua tay cắt đứt bài thuyết phục tràng giang đại hải kéo dài không dứt mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt,”Cậu yên tâm, tôi không phủ nhận mình yêu thích công việc hơn là có hứng thú với phụ nữ. Nhưng tôi biết rất rõ mình là người thừa kế duy nhất của Nhâm gia, có nghĩa vụ phải nối dõi tông đường cho nên tôi nhất định sẽ kết hôn.”
Vậy là tốt rồi, bất quá trọng điểm là: “Khi nào?” Anh cũng không muốn suốt ngày bị Thái Hậu triệu đến.
“Đương nhiên……” Nhìn bộ dáng sốt ruột của anh, Nhâm Thiếu Hoài biết rõ chỗ khó xử của Âu Sùng Viễn nên lại càng xấu xa trêu đùa,”Không phải bây giờ! Việc nhỏ này cứ để đó đã, đợi sau khi tôi từ Nhật Bản trở về sẽ dành thời gian giải quyết. Điều quan trọng bây giờ là ngày mai sau khi tôi bay đi Nhật Bản, công ty sẽ giao cho cậu.”
*Nhật Bản*
“Bí thư Thuyền Sơn.”
“Hi, phó giám sát Y Đằng.”
Thư kí riêng của tổng tài Thuyền Sơn vừa thấy có người tới liền đứng lên, nút đỏ của điện thoại trên bàn đột nhiên bật sáng, một giọng nói uy nghiêm truyền ra.
“Thuyền Sơn, mang ba tách trà vào.”
“Vâng!”
Đèn đỏ tắt, người vừa tới liền hỏi:”Tổng tài đang tiếp khách trong văn phòng à?”
“Vâng, ngoài Y Đằng Long tiên sinh ra còn có một người đến từ Đài Loan là tổng tài của tập đoàn Lôi Phong Nhâm Thiếu Hoài tiên sinh. Xin hỏi phó giám sát có chuyện gì không ạ?”
“Không có việc gì, cô mang trà vào đi!” Y Đằng Chân Lý Tử phất phất tay. Tổng tài tập đoàn Lôi Phong Đài Loan? Cô nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ —
Nhâm Thiếu Hoài, ba mươi tuổi, đạt bằng thạc sĩ máy tính ở Mĩ. Hai mươi lăm tuổi sau khi kế thừa tập đoàn Lôi Phong liền triển khai cải cách một cách liên tiếp dứt khoát, bằng ánh mắt sâu sắc và hành động nhanh chóng, không đến năm năm anh đã đưa tập đoàn Lôi Phong hội nhập thế giới, trở thành một tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng. Trong cuộc suy thoái kinh tế, tập đoàn Lôi Phong vẫn giữ được sự trưởng thành nhất định và còn có một tương lai được đánh giá khá lạc quan. Chỉ có điều, Nhâm Thiếu Hoài tuy rằng là tổng tài của một tập đoàn danh tiếng, làm việc hiệu quả nhưng lại không trực tiếp ra mặt nên người biết đến diện mạo của anh cũng không nhiều.
“Để tôi.” Y Đằng Chân Lý Tử gọi bí thư lại, thuận tay tiếp lấy khay trà trong tay cô ấy.”Đúng lúc tôi có việc phải báo cáo với tổng tài, cô cứ đi làm việc của cô đi!”
Cô rất thích những người đàn ông có năng lực mà Nhâm Thiếu Hoài hiển nhiên lại là người tuyệt nhất trong số đó, người vĩ đại như vậy dù chỉ được gặp một lần cũng đáng.
Y Đằng Chân Lý Tử sửa sang lại dung nhan. Trang phục trên người cô chính là mẫu mã thịnh hành nhất Paris năm nay, trong gọn gàng lại mang theo sự tao nhã, bộ quần áo cắt may rất vừa làm cho dáng người nóng bỏng của cô càng thêm phần hoàn mỹ.
Nhấc tay gõ hai tiếng lên cánh cửa dà Đằng Chân Lý Tử đẩy cửa vào trong sự yêu thích và ánh mắt ngưỡng mộ của cô bí thư.
Tổng tài tập đoàn chính Y Đằng Văn vừa mới kết thúc bài báo cáo, thả người lười biếng ngồi vào sô pha, thuận tay bưng lên tách trà từ từ nhấm nháp. Nhìn Y Đằng Long và Nhâm Thiếu Hoài hai người đang thảo luận gay gắt, vẻ mặt ông có chút giật mình.
Cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc, thời gian như quay về thời khi ông còn là học sinh…
Khi đó ông cùng lưu học sinh đến từ Đài Loan Nhâm Lôi Đồng trong lớp lúc nào cũng tranh đua với nhau, mỗi khi bất đồng quan điểm lại rơi vào biện luận kịch liệt, tranh cãi đến không nói được gì nữa mới thôi. Bất quá, chính cái gọi là “Không hòa thuận” lại giúp hai người trở thành bạn tốt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã hơn ba mươi năm rồi, mà người bạn cũ cũng đã chết bệnh được năm năm. Bộ mặt lạnh lùng vừa rồi vì nhớ lại kỉ niệm mà trở nên nhu hòa không ít, đôi mắt thâm thúy quan sát kĩ Nhâm Thiếu Hoài có vài phần rất giống người bạn của ông.
Có một người thừa kế tài giỏi như vậy, ở trên thiên đường ông bạn chắc là đang rất đắc ý! Hơn nữa, trong tình trạng suy thoái kinh tế toàn cầu vài năm gần đây, Nhâm Thiếu Hoài lấy sự cứng rắn và kiên định tuyệt đối lãnh đạo tập đoàn Lôi Phong phát triển mạnh mẽ. Từ tư liệu đang có trong tay cùng kinh nghiệm phán đoán tích lũy hơn mười năm, Y Đằng Văn tin tưởng rằng tương lai của tập đoàn Lôi Phong tuyệt đối rất đáng kì vọng.
Tiếng gõ cửa vang lên khe khẽ, Y Đằng Văn nghe tiếng quay đầu lại.
“Chân Lý Tử?” Ông nhớ là cô đã xin phép đến Canada thăm người thân mà.”Quay về nhanh vậy, bệnh của mẹ cháu không có vấn đề gì chứ?”
“Cám ơn bác quan tâm, mẹ cháu tốt lên nhiều rồi ạ.” Cô cung kính đáp.
Y Đằng Văn nghe vậy gật gật đầu, quay đầu cười nói với hai người vẫn còn đang tranh chấp:”Thảo luận lâu như vậy, hai đứa đại khái chắc cũng mệt mỏi rồi. Không bằng uống chén trà rồi nghỉ ngơi một chút, xong xuôi lại tiếp tục.”
Tranh chấp một hồi, Y Đằng Long trầm mặc một giây rồi nói:
“Ha! Từ lúc rời khỏi trường học thì đã rất lâu tôi chưa có cuộc thảo luận nào kịch liệt như vậy. Nhâm Thiếu Hoài, cậu thật sự là một đối thủ đáng sợ.”
“Gì chứ, Long tiên sinh cũng đừng quá khiêm tốn.”
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời cười ha ha, vui vẻ quay lại ngồi lên ghế sô pha bọc da trâu.
Y Đằng Chân Lý Tử bưng những chén trà nóng hổi, hương thơm toả ra bốn phía đi vào, đôi mắt khôn khéo đảo qua khuôn mặt sáng ngời của Nhâm Thiếu Hoài, nhất thời dừng lại, rốt cuộc không dời mắt nổi.
“Thiếu Hoài, đây là cháu gái cả của ta, hiện đang là phó giám sát phòng tài vụ của công ty. Chân Lý Tử, Thiếu Hoài là tổng tài tập đoàn Lôi Phong.” Y Đằng Văn giới thiệu đơn giản.
“Từ lâu đã nghe nói tổng tài tập đoàn Lôi Phong là một nhân vật thần bí, không ngờ lại là một thanh niên tài ba tuấn tú như vậy! Xin chào Nhâm tổng tài, tôi là Y Đằng Chân Lý Tử.”
“Không dám, cô đã quá khen rồi.” Nhâm Thiếu Hoài khách sáo cười nói.”Người như Chân Lý Tử tiểu thư đây vừa xinh đẹp như vậy lại tuổi còn trẻ mà đã lên đến chức phó phòng tài vụ, thật có thể nói là tài mạo song toàn.”
Y Đằng Chân Lý Tử nghe vậy đôi mắt đẹp chợt ánh lên tia mừng rỡ, lập tức cười để lộ ra lúm đồng tiền quyến rũ, đôi mắt trong trẻo phát ra tình ý vô hạn liên tiếp ném về phía Nhâm Thiếu Hoài. Mà anh thì không biết là không nhìn thấy hay là không thèm để ý tới, sau khi gật đầu tiếp nhận trà nóng, lực chú ý lại lần nữa trở lại văn kiện trên tay.
Y Đằng Chân Lý Tử như bị giáng một đòn nặng nề, thất vọng lại không thể làm gì khác đành phải lưu luyến không rời mà rút lui.
Nhưng cả một màn này lại không thoát khỏi cặp mắt sắc sảo của Y Đằng Văn, ông vừa động não một chút, những dòng suy nghĩ liền lướt nhanh qua đầu.
Tuy rằng tập đoàn Lôi Phong và tập đoàn tài chính Y Đằng hợp tác làm ăn đã lâu nhưng trên thương trường thì lợi ích là trên hết, mà bạn ông cũng đã ra đi nhiều năm…… Y Đằng Văn trầm ngâm không đến năm giây liền có tính toán.
“Thiếu Hoài, ta nhớ là cháu còn chưa kết hôn, đã có đối tượng nào chưa?” Y Đằng Văn thăm dò hỏi,”Những năm gần đây, tập đoàn Lôi Phong dưới sự điều hành của cháu phát triển rất tốt, cha cháu trên trời có linh thiêng cũng nhất định sẽ cảm thấy vui mừng vì có được đứa con xuất sắc như vậy! Nhưng cháu tuổi cũng không còn trẻ nữa, hôn nhân đại sự cũng nên quyết định đi, bác lúc nào cũng chờ uống rượu mừng của cháu đấy.”
“Việc này chỉ sợ phải làm cho bác Y Đằng đợi thêm một thời gian nữa rồi, cháu trước mắt lấy sự nghiệp làm trọng, tạm thời còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.” Nhâm Thiếu Hoài mày kiếm khẽ nhếch, thầm nghĩ ông bác này thật đúng là quan tâm quá mức! Để chuyển mục tiêu, anh quyết định kéo theo người khác xuống biển, phát huy một chút nghĩa khí có nạn cùng chịu.”Cháu cũng nhớ rõ Long huynh hình như vẫn là một quý tộc độc thân tiêu diêu tự tại đấy ạ!”
Quả nhiên……
Chỉ thấy Y Đằng Văn nghe xong sắc mặt trầm xuống, tầm mắt bất mãn bắn thẳng đến đứa con sợ hôn nhân như rắn rết.
“Nói đến nó ta lại bực mình, bất quá là bảo nó mời tiểu thư ăn một bữa cơm, nó lại làm như là ta bắt nó lên núi đao,xuống biển lửa vậy.”
Y Đằng Long trợn mắt nhìn chằm chằm người bạn ‘ thanh mai trúc mã’ vô lương tâm.
Nhâm Thiếu Hoài nhún nhún vai, không hề có vẻ xấu hổ lại còn hào phóng nhận ‘ ánh mắt quan tâm’ của anh ta.
‘Băng dày ba thước’(Vi: việc gì cũng phải có thời gian), con trai cũng không phải bây giờ mới bắt đầu không nghe lời, muốn thay đổi quan niệm của nó cũng không thể nói là làm ngay được, hiện tại việc quan trọng nhất là……
“Thiếu Hoài, lần trước cả nhà cháu sang Nhật Bản nghỉ phép là chuyện lúc cháu mới vài tuổi nhỉ? Ta nhớ rõ khi đó cháu cao còn chưa đến ngực ta, Long với cháu hai đứa cứ như con ngựa hoang đứt dây cả ngày hò hét ầm ĩ chạy tán loạn. Có một lần còn nhảy vào trong ao thi bắt cá, làm chết không ít cá chép mà ta rất thích. Bây giờ gặp lại cháu, thằng bé bướng bỉnh đã trở thành một người đàn ông anh tuấn ngời ngời, ngọc thụ lâm phong rồi.” Khóe miệng nghiêm túc lạnh lùng nhân nhớ lại mà gợi lên độ cong ấm áp.
Y Đằng Văn bỗng nhiên xúc động bồi hồi cũng làm cho Nhâm Thiếu Hoài nhớ lại chuyện cũ thời thơ ấu trước đây theo cha mẹ đến Nhật Bản nghỉ phép.
“A, đó là chuyện mười……mười lăm năm trước. Cháu còn nhớ rõ nhà bác có một vườn hoa rất lớn đẹp không sao tả xiết, năm ấy nghỉ hè, cháu và Long huynh ham chơi trốn học, thường xuyên ở trong đó chơi trò trốn tìm với gia sư.” Nhâm Thiếu Hoài mỉm cười nói, nụ cười mang chút xa xôi hoài niệm.”Mỗi khi về nhà gia sư đều mách với cha cháu, cha cháu nói bọn cháu là vì tinh lực quá thừa nên mới bướng bỉnh như vậy, ông đã phạt chúng cháu làm việc thay người làm vườn.”
Y Đằng Văn thấy vậy, thừa thế mở miệng nói muốn anh về nhà mình ở, Nhâm Thiếu Hoài không suy nghĩ gì nhiều liền đáp ứng.
Nhận được đáp án như dự kiến, Y Đằng Văn vừa lòng gật gật đầu nói:”Thiếu Hoài, đêm nay bác chuẩn bị tiệc tẩy trần cho cháu cũng ở trong nhà, chi bằng đêm nay liền chuyển đến ở luôn đi, đỡ phải đi lại vất vả.”
“Cũng tốt ạ, vậy mấy ngày này phải quấy rầy bác rồi!” Anh không có ý kiến gì.
“Đều là người một nhà cả, có gì mà quấy rầy chứ.” Y Đằng Văn cười ha ha.
Tẩy trần? Theo anh thấy thì tên thật của nó phải là tiệc xem mắt mới đúng! Y Đằng Long thập phần đồng tình nhìn “Con mồi” của cha mình. Nhâm Thiếu Hoài đáng thương không biết bản thân mình sắp rơi vào “Động bàn ti”.
Với sự khôn khéo nổi tiếng của Y Đằng Long thì dù không phải là con giun trong bụng cha nhưng chỉ cần nhìn qua ánh mắt, ít nhất cũng có thể đoán được đến bảy tám phần tính toán của ông.
Nếu Nhâm Thiếu Hoài cùng tiểu bảo bối cùng sánh vai nhau chắc chắn sẽ là một đôi xuất sắc chói lọi. Y Đằng Long vô thức mân mê chén trà bằng gốm được vẽ một cách rất tự nhiên trên tay, ánh mắt đen láy đảo quanh đánh giá con mồi mà cha đang thèm nhỏ dãi.
Cho dù có nhìn bằng ánh mắt khắc nghiệt từ góc độ người đồng tính đi chăng nữa, Nhâm Thiếu Hoài vẫn cứ rất xuất sắc đủ để được đánh giá cao hơn hẳn so với những người cùng thế hệ. Chẳng trách cha lại thèm nhỏ dãi rồi có ý đồ với hắn.
Nhưng một người chồng quá mức xuất sắc sẽ có rất nhiều sự quyến rũ bên ngoài (Vi: ý nói dễ ngoại tình), đó tuyệt đối là ác mộng của vợ anh ta. Tính đến nay Nhâm Thiếu Hoài vẫn chưa từng có bất kì một scandal nào, đủ để chứng minh định lực của cậu ta không tồi. Có điều theo những gì anh biết, Nhâm Thiếu Hoài căn bản là một người cuồng công việc, mỗi ngày cậu ta đều làm thêm giờ cho nên mới không rảnh bận tâm việc chung thân đại sự. Loại người cuồng công việc này cưới vợ bình thường chỉ có một mục đích — nối dõi tông đường. Nghĩ đến đâ Đằng Long lập tức từ bỏ chủ ý của mình.
Bảo bối của anh là thiên chân thuần mỹ(Vi: người có vẻ đẹp thánh thịên thuần khiết), con bé xứng đáng có được một người chồng thật sự ôn nhu và yêu thương nó hết mực.
May quá, Y Đằng Long âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Ưu Nhi còn đang ở bên Pháp, phụ thân đại nhân dù sao chắc cũng sẽ không tính toán âm mưu liên quan đến cả đứa con gái đang ở tận nước Pháp xa xôi này đâu!
Y Đằng Chân Lý Tử lặng lẽ rời khỏi văn phòng xong liền lập tức quay người tựa lưng vào cánh cửa, khuôn mặt make-up tinh tế kĩ lưỡng vì hưng phấn mà đỏ bừng cả lên, tim đập hỗn loạn, hô hấp dồn dập. (Vi: sặc, người ta nhìn vào chắc tưởng vừa làm chuyện gì mờ ám wá ==!)
Là anh, anh ấy chính là người mà cô tìm kiếm đã lâu.
Nguyên chỉ cần là một Nhâm Thiếu Hoài ngũ quan tuấn soái cùng một thân nam tử hán kiêu hãnh với khí chất lãnh đạo oai phong cũng đã đủ làm cô thật lâu không thể hoàn hồn, lại càng miễn bàn đến việc tập đoàn Lôi Phong là tập đoàn đứng trong top 3 của châu Á. Nếu có thể gả cho Nhâm Thiếu Hoài thì sẽ chính là dấu chấm câu hoàn mỹ nhất cho sự nghiệp của cô và cũng là hạnh phúc lớn nhất của cô trong kiếp này. (Vio: a~ ta cũng muốn a~)
Gia tộc Y Đằng là một trong những gia tộc có lịch sử lâu đời nhất Nhật Bản, những người phụ nữ trong gia đình từ nhỏ nhất định phải trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc về lễ nghi, thời gian vừa đến liền theo an bài mà lập gia đình, ngay cả quyền lựa chọn đối tượng kết hôn cũng không có. Bất quá, không phải là không có ngoại lệ, chỉ là cực ít. Y Đằng Chân Lý Tử tự hào dùng thực lực để chứng minh chính mình có khả năng vượt ra khỏi những cuộc hôn nhân sắp đặt, cho nên đã trở thành một trong số rất ít đó.
Y Đằng Chân Lý Tử từ nhỏ đã muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, ghét nhất những cô gái được chiều chuộng suốt ngày chỉ biết ngắm hoa uống trà, không ốm mà rên. Tốt nghiệp đại học cô lấy được bằng kế toán viên cao cấp, cũng thuận lợi tiến vào công ty phát triển bản thân.
Năm cô vừa mới hai mươi tám đã là phó giám sát phòng tài vụ nắm thực quyền, trở thành thần tượng được yêu thích và ngưỡng mộ cũng như mục tiêu phấn đấu của tất cả chị em phụ nữ trong công ty.
Nhưng ở đằng sau cái vẻ ngoài đáng tự hào đó, chỉ có Y Đằng Chân Lý Tử tự ý thức được rằng, thật ra cô chỉ là cái thùng rỗng kêu to, với chức vụ hiện tại đã có chút lực bất tòng tâm, cô biết mình đã chạm đến cực hạn.
Ở Nhật Bản, lý do phổ biến mà phụ nữ từ bỏ công việc là kết hôn. Nếu xem xét cẩn thận thì ở vào tuổi của cô, nhân kết hôn mà tạm rời cương vị công tác chính là cách thích hợp nhất. Ngẫm lại, những người đàn ông có gia thế môn đăng hộ đối với cô nếu không phải là đã li hôn thì chính là những cậu ấm chuyên sống phóng túng hoặc bị vô sinh, làm cô vẫn không tìm được đối tượng kết hôn thích hợp, chuyện từ chức liền cứ như vậy mà kéo dài.
Mà bây giờ, cô rốt cục có thể không cần phải……
“Phó giám sát, phó giám sát Y Đằng.”
Y Đằng Chân Lý Tử giật mình, phục hồi lại tinh thần liền nhìn thấy gương mặt phóng đại (Vio: ý nói mặt cô bí thư đang ở rất gần) của bí thư Thuyền Sơn. Cô hoảng sợ, bực mình nói: “Chuyện gì?”
“Cô không sao chứ? Có phải là thấy tim không khoẻ không? Tôi thấy sắc mặt cô kém lắm.” truyện copy từ truyenfull.vn
“Cô nói bậy bạ gì đó! Tôi đang rất khoẻ.” Mồm quạ đen! Y Đằng Chân Lý Tử trắng mắt liếc cô một cái rồi lập tức nhanh chóng bỏ đi.
Bí thư Thuyền Sơn bị lườm thật oan uổng.
Cô thấy Y Đằng Chân Lý Tử ôm ngực, hô hấp dồn dập, lại còn lưng dán vào cửa không nhúc nhích, sắc mặt thì hồng quỷ dị nên mới đến quan tâm một chút, chẳng lẽ làm thế là sai sao?