Nhưng yêu thương này liệu có vụt tắt khi gió đổi chiều? Bởi vốn dĩ, điểm xuất phát của gió là vùng trời u ám, nơi chứa chất những đau đớn tột
cùng. Vệt gió ấy, khó mà chối bỏ chính quá khứ của mình để yên bình bên
cỏ dại…
*
Văn phòng giám thị đóng kín cửa. Máy điều
hòa tỏa vào không gian làn nhiệt mát lạnh. Trên bậu cửa sổ, những chậu
cây nhỏ xanh mướt được xếp ngay ngắn, cành lá bé xinh vươn lên đón nắng. Chàng trai trẻ đứng lặng bên khung cửa sổ, vẻ quí phái toát ra từ anh
như tách biệt hẳn với cảnh sắc tươi mới quanh mình. Điểm nhìn rơi vào
những hạt bụi đang lượn lờ trong không khí. Thi thoảng, anh đưa tay chạm nhẹ vào môi mình… cười rất khẽ.
– Cậu sao thế?
– Tôi sao à?
Hữu Phong tỉnh bơ. Với mọi thắc mắc được búng về phía mình, anh luôn
chọn cách đặt ngược câu hỏi. Thảng hoặc, có đáp lời nhưng chỉ nhát gừng.
Thầy giám thị thở dài một tiếng, lại nhấm nháp chút cà phê và
nghiền ngẫm những lá thư của học sinh gửi tới. Thầy luôn khuyến khích
các trò bày tỏ cảm nghĩ về Trung Anh để hoàn thiện học viện hơn. Thầy
thật sự tâm huyết với nơi này dù ngày trước, thầy phải chứng kiến người
thầy yêu tay trong tay với một ai khác.
Đọc thêm vài ba lá thư, thầy giám thị rời khỏi bàn làm việc, đi tới chỗ chàng trai trẻ đang
đứng im như người mất hồn. Thầy uống liền vài ngụm cà phê, đã bắt đầu
thấy sợ thay vì ngạc nhiên với nét cười hiếm hoi thấp thoáng trong đôi
mắt xám tro. Thầy xua tay trước mặt anh, lại hỏi:
– Cậu bị sao thế, Phong?
– Tôi sao à?
– Cậu lạ lắm! Phong, cậu thất thần vì cái gì thế?
Hữu Phong đột nhiên cướp lấy tách cà phê từ người thầy đáng kính, uống cạn. Giọng bực bội:
– Tôi bị cưỡng hôn!
– Cái gì? Cưỡng hôn? Cưỡng hôn gì?
Trước thái độ kinh hoảng của thầy giám thị, Hữu Phong chỉ lẳng lặng dúi vào tay thầy chiếc tách rỗng rồi bỏ tới so fa, ném mình xuống đó cất
giọng hời hợt:
– Tôi ngủ đây!
Thầy giám thị chớp nhẹ
mắt, vẫn còn đờ người vì chưa tin nổi những gì mình vừa nghe. Vụ cưỡng
hôn khiến Hữu Phong đâm ra … thơ thẩn là thế nào đây? Trí tò mò bị khiêu khích tới cực độ buộc thầy giám thị phải phá rối người đang ngủ, dù đây là việc làm rất nguy hiểm và dễ gây đau tim.
– Cậu ngủ chưa đấy?
Đáp lời là tiếng thở nhè nhẹ…
– Là Đông Vy phải không? – Thầy giám thị vẫn không chịu buông tha.
Hữu Phong đột nhiên mở mắt, lia ngay ánh nhìn sắc bén về phía người thầy yêu quí. Ngón tay trỏ lại vô thức tự chạm môi mình.
– Vy chưa tới?
Thầy giám thị cố nín cười trước hành động lạ lùng của chàng trai trẻ,
thầy đã hình dung ra được cô nhóc kia đã làm gì cậu ta rồi! Hóa ra, biểu hiện của Gió Quỷ bất thường như vậy vì bị cướp mất nụ hôn đầu.
– Con bé đi dạo phố rồi! – thầy giám thị nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay, chợt nhấn giọng – khoảng ba tiếng sẽ tới!
– Lâu như vậy! Thầy quản học trò kiểu gì thế!
Hữu Phong cằn nhằn rồi với lấy áo khoác, sập cửa bỏ đi trong cái lắc
đầu của thầy giám thị. Cuối cùng thì vệt gió quyến rũ này cũng chịu dừng chân trước cây cỏ dại nhỏ bé. Nhưng yêu thương này liệu có vụt tắt khi
gió đổi chiều? Bởi vốn dĩ, điểm xuất phát của gió là vùng trời u ám, nơi chứa chất những đau đớn tột cùng. Vệt gió ấy, khó mà chối bỏ chính quá
khứ của mình để yên bình bên cỏ dại…
Thầy giám thị chầm chậm
dời mắt tới bức ảnh cũ treo tường, nơi lưu giữ nụ cười thuần khiết của
người phụ nữ ấy. Nó tựa như bàn tay vô hình, đang bóp nghẹn từng hơi thở của thầy, một giọt nước mắt bắt đầu trôi tuột khỏi tuyến lệ… Nếu Hữu
Phong biết rõ người mẹ anh tôn thờ đã từng bị hai người đó phản bội thế
nào thì anh có cho mình cơ hội được bên con gái họ không? Còn Đông Vy …
nếu cô nhóc biết ai đã dựng nên quá khứ tàn khốc đó thì hiện tại sẽ đổ
vỡ thế nào?
Người đàn ông đột ngột tháo bức ảnh ra khỏi chiếc khung gỗ và úp sấp xuống mặt bàn, những ngón tay không ngừng run rẩy.
***
Xế chiều. Nền trời phủ màu tím nhạt, từng cụm mây trôi lờ lững tựa
những cánh hoa dạt trên sông. Mặt trời như đứa trẻ lười biếng, đã muốn
lẩn trốn sau mây.
Trên vỉa hè đầy bóng râm, Đông Vy bị Tuệ Anh
nắm tay kéo đi giữa dòng người vội vã, mặt méo xệch vì chả biết cô bạn
muốn dẫn mình tới đâu. Nói là đi dạo phố nhưng thực chất là dạo khắp các cửa hàng.
Tuệ Anh muốn sắm đồ mới bởi quần áo trước kia không
còn phù hợp với vóc dáng mi nhon của cô bạn lúc này nữa. Sự thay đổi
ngoạn mục về ngoại hình khiến Đông Vy khá ngạc nhiên vì mới đây thôi,
Tuệ Anh vẫn còn mũm mĩm. Đúng là cô bạn đang yêu thật rồi, nhưng ai nhỉ?
Đông Vy đem thắc mắc kia nuốt gọn vào bụng, quyết định không
tò mò về vấn đề riêng tư của bạn nữa. Cái tát vào đêm hôm đó vẫn còn ám
ảnh cô gái nhỏ…
Rẽ vào khu phố thưa người hơn, Tuệ Anh đảo mắt
khắp một lượt rồi dẫn cô gái nhỏ vào cửa hàng thời trang dành riêng cho
nữ. Tuệ Anh khá trau chuốt vẻ bề ngoài nên cách chọn trang phục của cô
nàng khá cầu kì. Ngắm nghía thật lâu nhưng vẫn chưa ưng ý thứ gì. Đông
Vy cũng chẳng rành về ăn mặc nên không thể tư vấn, chỉ kiên nhẫn theo
sau cô bạn.
uệ Anh dừng mắt rất lâu trước chiếc váy xanh nhạt, màu của những tấm thiệp bí ẩn. Cô ướm ngay nó vào người chuột nhắt:
– Vừa vặn! Váy này hợp với cậu lắm, mua đi!
Đông Vy có vẻ thích
nhưng lắc đầu nguây nguẩy theo như tính tiết kiệm vốn ăn sâu vào máu của mình.
– Tớ mua á? Để làm gì? Tớ đâu cần!
– Sao không cần? Rất cần đấy!
Tuệ Anh đẩy cô gái nhỏ về phía chiếc gương lớn, giọng quở trách:
– Xem cậu đi này, có khác gì lọ lem nhem nhuốc không? Trước kia thì
không sao, nhưng bây giờ, cậu đã là bạn gái Đinh Hữu Phong rồi. Muốn làm xấu mặt anh ấy hay sao?
– Tớ không phải bạn gái Hữu Phong! – Cô gái nhỏ chối phắt, má thoáng ửng hồng như có nắng phớt qua.
Tuệ Anh giấu sự đố kị sau cái cười híp mí, tỉ mỉ giải thích:
– Dù không phải bạn gái Hữu Phong nhưng cậu luôn đi cùng người ta, chả
nhẽ cậu muốn bôi xấu người ta với bộ dạng lem nhem này à? Đinh Hữu Phong là thần thánh trong mắt mọi người đấy, tôn trọng anh ấy chút đi! Nghe
tớ nào, mua bộ này đi!
Lời Tuệ Anh như thôi miên, khiến cô gái
nhỏ vô tức chạm tay vào chiếc váy xanh nhạt, vuốt nhẹ lớp vải mềm mượt
tựa lông vũ. Trên gương mặt nhỏ nhắn là sự giằng co ghê gớm khi thấy giá tiền, tuy nó rẻ so với đôi giày dưới chân nhưng đủ để cô gái nhỏ phải
tiếc-tới-đau-tim nếu mua. Định không mua như lý trí răn đe nhưng rồi
Đông Vy lại gật khẽ đầu:
– Tớ lấy nó!
Đông Vy tự nhủ
thầm với túi tiền rằng, chẳng phải chủ nhân của nó hoang phí đâu, chỉ là … tôn trọng thần thánh nào đó và tránh gây ngứa mắt, gây ô nhiễm như
người lạ đã chê bai. Cô có bị cho là mê trai không , khi mà tiêu tiền vì hai người đó?
Thấy người bạn nhỏ lưỡng lự mãi, Tuệ Anh liền
dúi váy xanh vào tay cô nàng và đẩy tới phòng thay đồ. Kèm theo lời dặn
dò để cắt đứt sự mâu thuẫn của nàng lọ lem ngớ ngẩn:
– Cậu cứ thử đi rồi mua hay không thì tùy! Nhưng nhanh lên nhé, tụi mình còn tới thăm chị Hạ An nữa.
– Tớ xong ngay đây! – Tiếng cô gái nhỏ vọng ra từ cánh cửa thay đồ.
– À chuột nhắt ơi, tớ ghé siêu thị mua chút hoa quả chị Hạ An thích
nhé! – Lướt qua đáy mắt tia xảo quyệt, Tuệ Anh vờ hạ giọng – Cậu xong
thì cứ sang siêu thị tìm tớ.
– Ừ, okay! – Đông Vy đáp.
Cô gái nhỏ chẳng hề biết rằng mình đã lây nhiễm cách nói của Gió Quỷ từ bao giờ và cũng không ngờ tới cái bẫy giăng sẵn đang chờ cô chui tọt
vào…