Chiếc Nhẫn Tình Yêu

Chương 51



Chuyến bay qua Nice chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ, và Bernard Goddard đón họ ở cổng nhà. Anh ta rất đẹp trai. Nhưng có vẻ lơ đãng thế nào. Chỉ khi cô em gái anh ta quàng tay lên cổ anh và chào thì anh mới như sực tỉnh lại.

Chào Tammy và Noel xong, Bernard nói:

— Tôi dự trù tháng Mười Một này đi New York đấy chứ ! – Anh ta mỉm cười dịu dàng, và Noel bỗng có cảm giác kỳ lạ là anh này giống một người nào đó mà anh đã thấy trong những tấm hình đâu đó.

Bernard hỏi:

— Đến lúc đó anh chị có mặt tại New York không nhỉ?

Tammy nhìn Noel, rồi trả lời Bernard:

— Vâng, có chứ !

Brigitte ngạc nhiên nhìn ông anh và hỏi:

— Tháng Mười Một à? Em tưởng là lúc đó anh đã đi Brazil rồi chứ !

— Thôi, anh không đi Brazil nữa. Mimi muốn đến Buenos Aires.

Lúc Tammy và Noel theo họ vào trong nhà, thì Tammy hỏi khẽ Noel:

— Anh có muốn sáng mai đi chỗ khác không?

— Đúng. Anh sẽ nói với họ là anh phải đi gặp một khách hàng của hãng.

Ngôi nhà to lớn kiểu cổ của nước Ý, nền nhà toàn đá hoa, sân thượng có ghế ngồi, có điện thoại…

Bữa ăn trưa được dọn ngoài sân cỏ. Brigitte và Bernard tỏ vẻ rất vui. Còn Tammy và Noel thì đã định là sáng mai đi ngay nên cũng không thấy bứt rứt gì.

Buổi ăn tối, Tammy và Noel được giới thiệu với cha mẹ Bernard và Brigitte. Bà mẹ vẫn còn xinh đẹp tuy hơi nặng nề. Bà ta có nụ cười rất tươi, và đôi chân khá dài, hấp dẫn. Bà tỏ ra là bà chủ hiếu khách đối với Tammy và Noel. Còn ông chồng bà thì có vẻ buồn buồn, với mái tóc vàng, đôi mắt xanh khá đẹp. Noel thấy ông già này có một cái gì rất hay hay, anh rất thích, trông ông hệt như anh chàng Bernard…

Sau bữa ăn tối, bà Goddard dẫn Tammy ra phòng khách xem tranh. Ông Gerard Goddard nói chuyện với Noel. Noel rất chú ý giọng nói của Gerhard vì nó pha giọng Thụy Sĩ, giọng Bỉ thế nào đó. Và anh rất thắc mắc về vẻ mặt buồn buồn của ông chủ nhà này.

Lúc bà chủ và Tammy trở lại, thì cả nhà ngồi nói chuyện. Tammy vô tình để bàn tay đeo nhẫn trên bàn, những hạt kim cương lấp lánh ánh đèn rất đẹp. Gerard Goddard nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn. Ông không cần xin phép, cầm lấy tay Tammy và xem xét chiếc nhẫn.

Brigitte cũng rất thích, nên hỏi:

— Đẹp quá, phải không ba?

Bà Goddard có vẻ không bằng lòng, quay qua nói chuyện riêng với con trai bà.

Ông Goddard nói:

— Đẹp lắm, cho tôi xem kỹ được không?

Tammy tháo ra mỉm cười đưa cho ông ta xem, và nói:

— Đấy là nhẫn cưới của tôi do Noel tặng.

— Thế à? – Ông quay qua Noel, hỏi: – Anh mua ở đâu vậy? Ở Mỹ à? – Ông ta có vẻ như lấy làm lạ lắm.

— Dạ, của mẹ tôi đấy ạ.

— Thế à?

— Vâng, nó có một lịch sử gia tộc lâu dài lắm, song mẹ tôi mới có thể kể ông nghe, chứ tôi không kể được.

— Vâng, vâng. – Ông ta có vẻ xa xôi, một lát, mỉm cười nói với Noel: – Tôi muốn đến New York và ghé thăm bà ấy. Anh cũng biết, chúng tôi có mở một cửa hàng đồ trang sức quý. Tôi muốn biết bà nhà có gì quý chăng.

Noel mỉm cười nói:

— Có lẽ mẹ tôi không muốn bán món gì, thưa ông Goddard. Song tôi biết mẹ tôi còn có một chiếc nhẫn quý nữa của bà ngoại tôi để lại.

— Thế à?

Tammy mỉm cười, chen vào:

— Vâng, một chiếc nhẫn đẹp tuyệt vời, cỡ bằng chừng này. – Nàng đưa ngón tay ra làm mẫu.

— Các vị có thể chỉ cho tôi cách tìm đến nhà bà chăng?

— Thưa được ạ ! – Noel vừa trả lời vừa lấy một tập giấy ra, viết địa chỉ của mẹ anh và số điện thoại. Anh nói thêm: – Tôi chắc bà sẽ vui lòng gặp ông, khi nào ông đến New York.

— Mùa hè này bà có ở đấy không?

Noel gật đầu. Ông chủ mỉm cười. Rồi cả nhà nói qua những chuyện khác một lúc lâu. Sau đó Tammy và Noel lên phòng nghỉ sớm để mai đi qua Canes. Còn Brigitte và Bernard đi dự một dạ vũ đã được mời. Chỉ còn ông Gerard và vợ ngồi lại ở phòng khách. Bà liền hỏi:

— Tôi thấy ông chú ý chiếc nhẫn của cô gái ấy. Để làm gì vậy?

— Chiếc nhẫn ấy lạ lắm, rất cần cho cửa hàng mình. Tôi phải đến New York tuần này để xem bà ta còn chiếc nào không?

— Thế à? – Bà ta gật đầu. Bà hiểu ông. Ông tuy chẳng nên danh nên phận gì, nhưng ông đã điều hành nhà hàng đồ cổ rất tốt, hơn cả cha bà mong muốn.

Ban đầu cha bà nhận ông vào làm việc, dạy cho ông về nghệ thuật và đồ cổ, cho ông ở lại trong nhà luôn. Sau chiến tranh họ cùng trở về Paris. Lúc ấy bà có thai với Gerald. Thế là ông là rể luôn, và điều hành công việc của bố vợ.

Hơn hai mươi bốn năm qua ông đã góp phần làm nên tài sản cho gia đình nhà vợ và cho chính ông. Và trong hai mươi bảy năm qua ông vẫn ngóng tin, tìm kiếm cha ông và chị ông… Ông đã trở đi trở lại Berlin sáu mươi lần, đều không có tin tức gì. Trong thâm tâm ông nghĩ rằng cha và chị đã chết. Nếu không thì ông phải tìm thấy họ, hoặc họ tìm thấy ông chứ. Tên ông cũng chẳng đổ mấy, từ Gehard von Gotthard đổi thành Gerard Goddard thì cũng dễ hiểu. Ông đổi như vậy chỉ vì sau chiến tranh khó có thể mang tên họ Đức mà không bị liên lụy gì ở Pháp…

Đôi khi ông tự hỏi nếu tìm ra được cha và chị thì ông sẽ làm gì? Có thay đổi gì chăng? Chắc chắn là đời ông hẳn khác đi nhiều. Có thể ông sẽ bỏ bà Giselle, có uy thế hơn với các con, và có thể bán cả gian hàng mỹ nghệ của ông để lấy tiền sống cuộc đời mới. Ông mỉm cười tự nghĩ có lẽ tìm ra được cha và chị, ông sẽ bắt đầu lại giấc mộng cuộc đời ông.

Sáng hôm sau Tammy và Noel tạm biệt hai anh em cô Brigitte, ra đi. Ông Gerard Goddard từ trên lầu vội vã đi xuống. Ông nhìn chăm chăm vào Noel, tự hỏi phải chăng… Ồ, nhưng thật là điên… Không thể được… Ồ, nhưng thật là điên… Không thể được… Ồ, nhưng bà Max Thomas kia, phải chăng… Ồ, không, không thể…

— Xin cám ơn rất nhiều, thưa ông Goddard.

— Không có gì… Noel… Tamara… hy vọng gặp lại anh chị ở đây. – Ông vẫy tay chào họ. Đoạn một lát quay qua nói với con ông:

— Brigitte, ba rất mến hai bạn con từ New York đến !

— Con cũng thích họ lắm ba ạ. Hai người đó rất dễ thương.

Cô ta nhìn cha lấy làm lạ lạ. Lát sau cô ta lại nghe ông gọi điện thoại cho hãng Air France. Cô vào phòng ông và hỏi:

— Ba định đi đâu à?

Ông gật đầu:

— Tối nay ba đi New York.

— Đi công việc hả ba? – Ông gật đầu. Brigitte hỏi:

— Con đi với ba được không? – Ông ngạc nhiên nhìn con. Ông thấy cô bé thật tội nghiệp. Nhưng lần này ông phải đi một mình. Ông nói:

— Thôi để lần sau ba cho con đi. Chuyến này hơi phức tạp. Ba phải thương lượng gay go. Và chắc ba sẽ về ngay thôi.

— Lần sau ba nhớ cho con đi với đấy !

Ông lặng lẽ gật đầu.

Ông dự trù đi không quá hai ngày. Ông hôn tạm biệt bà Giselle và các con một cách vội vã rồi ra ngay phi trường cho kịp chuyến bay đêm đó. Máy bay ghé Paris rồi đi thẳng New York. Từ phi trường Kennedy ông kêu xe tắc xi, rồi bảo dừng ở một trạm điện thoại gần địa chỉ Noel đã cho ông. Ông quay điện thoại theo số Noel cho.

— Bà Thomas phải không ạ?

— Vâng.

— Có lẽ bà không biết tôi, nhưng con gái tôi là bạn của cô Tammy.

— Có gì trở ngại không ạ? – Ariana bỗng hoảng sợ.

— Không, không có gì ạ ! Sáng nay hai người ấy đã đến Ý và mọi việc tốt đẹp cả. Tôi nghĩ rằng… À vâng tôi có công việc qua đây… Một tác phẩm của Renoir… và tôi rất thích chiếc nhẫn của cô dâu bà. Cô ta nói bà còn một chiếc nữa, tôi hôm nay rảnh, nên có ý… – Ông ngập ngừng…

— Chiếc nhẫn ấy tôi không bán đâu ạ…

— Dĩ nhiên, tôi hiểu vậy chứ. – Ông ta có vẻ lúng túng như trẻ con. Ariana hiểu ngay có lẽ đây là cái ông Gerald Goddard mà Tammy đã nói với nàng, và tự dưng thấy mình hơi bất lịch sự. Nàng liền nói:

— Nhưng nếu ông muốn xem thì xin mời ông quá bộ đến nhà tôi chút xíu được không ạ?

— Vâng, thế thì hay lắm lắm thưa bà Thomas… Nửa giờ đồng hồ thôi cũng tốt lắm ạ.

Lúc xe đến địa chỉ, ông ta run run bước xuống xe. Người lái xe hỏi:

— Ông có cần tôi chờ không ạ? – Nhưng ông ta lắc đầu, đưa cho người tài xế tờ năm chục đô la, rồi xách vali bước đến cửa nhà Ariana. Ông bấm chuông và đứng chờ. Ông mặc bộ đồ cắt rất tuyệt, đeo chiếc cà vạt của nhà Dior, mang đôi giày đóng ở London. Toàn bộ đều sang trọng đắt tiền, nhưng ông cảm thấy mình như một đứa trẻ lạc loài.

— Vâng, phải ông Goddard không ạ? – Ariana mỉm cười nhìn ông khách. Chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay trái nàng. Họ nhìn nhau. Cả hai đều có đôi mắt xanh đen như nhau. Ariana không nhận ra ông là ai cả. Nhưng Gerard von Gotthard thì biết ngay ra là mình đã tìm ra được một trong hai người mà bao lâu nay ông nhớ mãi… vẫn khuôn mặt ấy… vẫn đôi mắt ấy…

— Ariana! – Tiếng gọi đó khiến Ariana nhớ lại cầu thang ở nhà nàng… phòng thí nghiệm của đứa em trai… những trò chơi thuở nhỏ… Ariana… như một tiếng vọng từ xa xôi trong quá khứ. Nàng bật khóc và ngả vào tay đứa em.

— Lạy Chúa tôi… Lạy Chúa… em hả Gerhard?… Ồ, Gerhard…

Nàng ôm đứa em, với tất cả nỗi đau thương của một đời người. Và Gerhard khóc nức nở trong vòng tay của người chị.

Họ đứng yên như mãi mãi thời khắc không trôi, quá khứ và hiện tại như lẫn lộn nhau… Hồi thật lâu Ariana mới dẫn em vào nhà. Cả hai mỉm cười sung sướng. Họ đã mang nặng một nỗi niềm cô đơn quá nửa cuộc đời nay mới tìm thấy lại nhau, và được sống trong tự do.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.