Chiếc Nhẫn Tình Yêu

Chương 34



— Sao đây, ba cô làm cái gì đấy? – Bà Ruth dòm vào phòng Ariana thấy ba cô gái đang cười khúc khích với nhau trong đó. Ariana đang chỉ cho hai cô bé cách đánh phấn thoa son. Bà Ruth nhìn mặt ba cô gái, cười ngất, và bảo:

— A! Phụ nữ vẽ mặt!

Ariana trông buồn cười nhất, phấn hồng có vẻ không hợp với hai gò má của nàng vì tóc vàng của nàng xõa xuống đầy vai.

Julia nhìn mẹ cô ta và hỏi:

— Ngày mai dẫn chị Ariana đi chơi được chưa mẹ?

Julia mới mười sáu tuổi nhưng lớn nhổ giò trông như ngang lứa cùng Ariana. Tuy nhiên khuôn mặt cô ta rất trẻ thơ. Ariana thấy Julia dễ thương một cách lạ thường vì tính tình cởi mở, chân thật, tâm tính lại tươi sáng, thông minh.

Debbie trái lại trầm tĩnh và dịu dàng. Cô ta có vẻ mơ mộng, và không quan tâm đến bạn trai như Julia.

Bà Ruth có hứa là Ariana muốn đi chơi ra ngoài ngày nào với hai cô con gái bà thì đi. Nhưng ý bà vẫn muốn để cho nàng nghỉ ngơi thêm ít hôm. Ariana cũng muốn thế.

Bà Ruth hỏi nàng:

— Ariana, cô thấy trong người có bệnh gì không, hay chỉ là mệt thôi?

— Dạ không có gì đâu ạ. Cháu chỉ hơi mệt thôi… Có lẽ tại chuyến đi biển vừa rồi, say sóng quá.

Bà Ruth thì nghĩ rằng Ariana không chỉ say sóng, mà còn bị chấn động tâm tư quá nặng thời gian vừa qua.

Ariana mau chóng hòa nhập vào cuộc sống gia đình bà Ruth. Nàng giúp hai cô con bà Ruth học thêm thứ này thứ nọ, nàng may giúp cho bà Ruth một vài thứ cần, và ngày nào cũng giúp bà sắp xếp này nọ trong nhà cho thêm phần gọn đẹp…

Trong nhà đang mong chờ Paul ở Thái Bình Dương về. Bà Ruth đã may lại các màn cửa cho phòng của Paul, nhưng nửa chừng thì bà bận quá, Ariana vào may tiếp các màn ấy. Nàng nhìn những bức hình của Paul treo ở tường thấy anh ta trạc tuổi nàng, cao lớn và có vẻ lực sĩ… Bà Ruth có kể về cái chết của cậu Simon con trai lớn của bà ta cho Ariana nghe. Nàng thấy bây giờ họ càng thêm cưng quý Paul và sẽ chỉ có mình anh ta là con trai trong nhà.

Bà Ruth cho Ariana biết là trước khi nhập ngũ Paul đã hứa hôn với một cô gái rất hiền dịu tên là Joan. Bà Ruth nói:

— Con bé đó hiền lành lắm, cũng hai mươi tuổi như Paul, nhưng già dặn và khôn ngoan lắm.

Bà thở dài tiếp:

— Thế rồi cách đây sáu tháng Joan lại lấy một người khác. Dĩ nhiên là chẳng quan trọng gì cho lắm, nhưng có lẽ khi Paul về cũng có nhiều bỡ ngỡ, khó chịu…

Ariana hỏi:

— Thế anh ấy chưa biết sao?

— Lạy Chúa. Chúng tôi đợi nó về mới cho nó biết chứ!

— Thế còn cô Joan? Cô ta đâu cần phải nói là mình đã có chồng. Chỉ cần hủy bỏ việc hứa hôn là đủ rồi… Sau này anh Paul tự tìm hiểu hẳn hay chứ…

Bà Ruth mỉm cười bảo:

— Tôi cũng muốn thế, nhưng hiện đang có thai tám tháng rồi! – Ariana mỉm cười. Bà Ruth tiếp:

— Chúng tôi sợ nó về nó đổ tội lên tôi và cha nó.

Ariana tự hỏi không biết anh chàng Paul này sẽ xử sự ra sao trước chuyện như thế. Theo hai cô em anh ta kể thì tính anh ta rất nóng nảy. Nàng lo là không biết anh ta sẽ phản ứng thế nào khi thấy có người lạ ở trong nhà. Nàng còn nghe hai cô em anh ta kể rất nhiều chuyện về cái tính nghịch phá chọc ghẹo của anh ta khi còn nhỏ. Nàng lo lắng không biết anh ta xem người Đức là kẻ thù, thì có chấp nhận nàng ở trong nhà anh ta không. Cũng vì thế nàng chưa định nói cho mọi người trong nhà biết nàng là người Đức chứ không phải Do Thái. Biết ra, mọi sự sẽ đổ vỡ hết…

Trong khi đó bà Ruth lại suy nghĩ một hướng khác. Bà thấy rằng thật là may khi Ariana đến ở nhà bà. Cô gái xinh đẹp này có thể làm cho Paul bớt phiền bực về chuyện của Joan. Bà thấy Ariana sau hai tuần ở nhà bà đã phục hồi sức khoẻ, xinh đẹp và tươi vui. Nàng lại mau mắn và có trí tuệ sắc sảo. Bà mẹ nào có con gái như thế cũng phải yêu thích. Bà coi Ariana như con gái của bà, và nàng gọi bà bằng dì. Bà cũng đồng ý gọi như thế.

Lúc này bà hỏi Ariana:

— Nào, cô bé, sáng hôm qua con ngất xỉu mà sao sau đó không cho dì hay? – Bà đã nghe mấy gia nhân kể lại.

— Con vẫn khoẻ sau đó mà!

— Dì muốn là con phải cho dì biết những chuyện như thế, nghe chưa?

— Vâng, thưa dì.

— Con có thường bị xỉu như vậy không?

— Đôi khi thôi, lúc nào con mệt quá, hoặc không ăn uống gì được.

— Mấy tháng đầu ở đây cần nhất là con phải chăm sóc sức khoẻ. Nếu con khoẻ mạnh vui tươi thì chẳng phải nghĩ gì về quá khứ đau buồn nữa. Trái lại, không chịu lo lắng sức khoẻ, khi mình đau yếu thì cứ bị quá khứ ám ảnh mãi.

— Dì đừng lo cho con nữa. Dì để tâm trí mà lo cho anh Paul, tuần sau anh ấy đã về. Anh ấy có phải nằm dưỡng sức lâu không dì?

— Chắc không đâu. Dì chắc nó khoẻ. Tuy nhiên dì cũng sẽ theo dõi sức khoẻ cả hai đứa, con và Paul.

Thế rồi hôm Paul về, nghe tin tức của Joan, anh đã ở lì trong phòng anh hai ngày, không cho ai vào thăm cả. Cuối cùng ông Sam phải vào thuyết phục anh ra ngoài.

Cả nhà rất lo lắng thấy Paul buồn bực như thế. Lúc anh ra ngồi dùng bữa sáng, anh nhìn mọi người có vẻ tức giận. Và hình như anh không chú ý gì đến Ariana.

Mãi một lúc sau anh bỗng ngạc nhiên nhìn nàng. Ariana không biết nên mỉm cười hay ngồi yên. Nhưng trước hết là nàng hoảng sợ trước ánh mắt của anh ta. Ánh mắt đầy tra hỏi, như đặt cho nàng nghìn câu hỏi về sự hiện diện của nàng trong nhà này.

Sau khi được biết qua, anh hỏi ngay:

— Cô ở đâu bên nước Đức?

Nàng nhìn thẳng anh ta và trả lời:

— Berlin ạ!

Anh ta gật đầu, nhíu mày, hỏi tiếp:

— Cô có nhìn thấy Berlin sau khi nó bị thất bại không?

— Chỉ thấy trong thời gian ngắn thôi ạ!

Bà Ruth và ông Samuel nhìn nhau lo ngại. Tay Ariana thì hơi run run cầm một miếng bánh để trét bơ.

— Tình trạng nó như thế nào? – Ở Thái Bình Dương anh ta chỉ nghe tin đồn về sự đổ nát của Berlin. Đồn đãi lung tung.

Câu hỏi của Paul đột nhiên gợi lên trong tâm trí Ariana hình ảnh Manfred và đống tử thi bên ngoài Sở Mật Vụ mà nàng đã chứng kiến. Nàng nhắm mắt lại như để quên đi. Im lặng nặng nề. Bà Ruth hoảng quá, bèn nói:

— Mẹ thấy là đang ăn đừng bàn những chuyện chiến tranh nữa.

Nhưng Ariana ứa nước mắt nói với Paul:

— Tôi rất tiếc… thật khó nhớ lại để nói với anh… Tôi mất mát quá nhiều…

Chợt mọi người ngạc nhiên thấy Paul cũng ứa nước mắt, đưa tay qua bàn, bắt tay Ariana và nói:

— Tôi xin lỗi. Tôi thật là ngu. Thôi, tôi sẽ không bao giờ hỏi cô như thế nữa. – Rồi anh đứng lên, bước qua phía nàng, cầm khăn tay của anh, lau nước mắt cho nàng. Mọi người im lặng một lúc rất lâu. Rồi giải tán.

Paul tuy cao lớn như ông Sam, nhưng anh trẻ trung và có đôi mắt nâu giống bà Ruth. Tóc anh đen, hệt như hai cô em gái của anh. Tuy nhiên anh có vẻ mặt nghiêm túc, ít cười. Luôn luôn như nuôi một cơn bão táp giận dữ, chực phóng ra sấm sét và chớp loé.

Nghĩ đến anh chàng này tính tình như thế, Ariana trở về phòng ngồi thừ người. Nàng được bà Ruth cùng hai cô con gái của bà ta sắm cho đủ thứ các đồ dùng. Nàng không biết làm sao trước lòng hào hiệp của họ. Nàng định khi tìm được việc làm sẽ tìm cách đền trả. Nàng vẫn giấu chưa cho họ biết nàng có hai chiếc nhẫn kim cương và hồng ngọc của cha mẹ nàng để lại và vẫn chưa kể cho họ nghe về Manfred. Nàng đã định kể nhiều lần rồi, và định nói cho họ biết nàng đã từng có chồng. Nhưng bây giờ thì thấy không tiện. Họ có vẻ không quan tâm những chuyện đó gì cả.

Lúc ấy Julia từ ngoài mang một đôi dép mới, lẹt xẹt bước vào phòng Ariana và nhìn nàng, hỏi:

— Chị ngồi nghĩ cái gì mà thừ người ra thế?

— Đâu có gì nào? – Nàng nhìn đôi dép mới của Julia và nói:

— Chị thích đôi dép của em lắm !

— Em cũng thích. Chị muốn đi ra phố chơi với anh Paul và tụi em không?

— Thôi ba anh em đi là đủ rồi !

— Không. Anh ấy không giống anh Simon đâu. Anh ấy và em hay cãi nhau lắm. Rồi ảnh theo phe Debbie, em phải la hét ỏm tỏi… Thôi, chị đi với em đi. Mình sẽ dự một cuộc khiêu vũ nữa !

— Julia này, anh ấy đi ra trận hai năm, bây giờ tính tình có thể thay đổi rồi thì sao.

Julia trợn lông mày lên nói:

— Không đâu ! Lại thêm chị Joan bỏ anh ấy nữa. Anh ấy còn nổi điên hơn thì có ! – Rồi Julia cười khúc khích nói tiếp: – Chị Ariana, chị phải nhìn thấy chị Joanie mới vui, trông như là con voi, từ lúc chị ấy có bầu. Tuần trước em và mẹ có thấy chị ấy đấy !

Một giọng nói từ nơi cửa hỏi vào:

— Có thấy thật à? Nhưng anh muốn em đừng bàn luận chuyện đó nữa với ai, kể cả với anh, trong nhà này !

Paul bước vào, có vẻ khác thường, không cau có như mọi khi. Julia thì đỏ mặt nói:

— Em xin lỗi. Không biết anh đứng đấy.

Ariana nhìn Paul thấy anh ta hoàn toàn còn trẻ con, mà làm bộ như đã lớn. Nàng thấy kỳ lạ là anh ta có phần nào giống như cậu em Gerhard của nàng.

Paul nói với Ariana:

— Ariana, tôi xin lỗi đã cư xử hơi thô thiển. – Ngừng một lát anh ta thêm: – Từ hôm về nhà đến nay có lẽ tôi cư xử hơi thô thiển với mọi người.

Nàng mỉm cười:

— Tôi nghĩ là xa nhà lâu ngày, trở về thấy nhiều thay đổi quá không ai khỏi bực mình.

Anh mỉm cười thêm:

— Có thứ còn thay đổi vĩnh viễn nữa chứ.

Sau đó ba anh em và Ariana đi chơi vịnh Sheepshead ở Brooklyn để ăn sò, và đến đồi đất Manhattan cho Ariana xem tượng thần Tự Do mà nàng chưa được thấy rõ hôm mới đến vì quá say sóng.

Lúc Paul lái xe theo Đại lộ Thứ Ba, anh đua với xe lửa chạy song song, làm cho Ariana xanh mặt.

Paul nhe răng cười và bảo:

— Xin lỗi nhé. Xe mới của mẹ thành thử chạy thích quá.

Cả nhóm đến cắm trại ở Central Park, ăn ngoài trời, và thăm vườn bách thú. Trời tháng Sáu rất đẹp. Tất cả đều vui hưởng tuổi trẻ tươi sáng. Ariana cảm thấy rất hạnh phúc.

***

— A, mùa hè này mình làm cái gì nhỉ. Không lẽ cứ ở trong thành phố à? – Paul nêu vấn đề trong bữa ăn tối hôm đó.

Ông Sam và bà Ruth nhìn nhau. Bà Ruth nói:

— Chương trình của con thế nào? Chưa ai biết sao cả !

Bà bỏ cho Paul miếng thịt lớn vào khay ăn, rồi tiếp:

— Mẹ định thuê nhà ở Connecticut hoặc ngoài Long Island nghỉ mát chơi. Nhưng mẹ và ba chưa nhất quyết.

Ông Sam chen vào:

— Trước hết con còn phải cho ba biết một số quyết định của con. – Ông muốn nói đến chuyện bố trí công việc của anh ta tại hãng của ông.

— Con nghĩ là có nhiều chuyện muốn bàn cùng ba.

— Thế à? Thì mai con đến ăn trưa với ba rồi bàn.

— Dạ.

Hóa ra hôm sau Paul đòi mua chiếc xe hơi Cadillac mới và được nghỉ rảnh một mùa hè, qua mùa thu sẽ bắt đầu làm việc trong hãng của cha. Ông Sam thấy rằng đòi hỏi của con ông cũng là hợp lý, vì sau khi đi làm nhiệm vụ quốc phòng thì cũng như đã tốt nghiệp Đại học, anh ta được hưởng đúng phần quy định cho anh ta thôi. Vả chăng anh trở về được như thế là điều mừng cho ông rồi.

Chiều đó khoảng bốn giờ, Paul tới chỗ phòng Ariana, đứng ở cửa, nói:

— Hay quá, tôi được rồi. – Trông anh có vẻ đắc thắng.

— Gì vậy anh Paul? – Nàng đưa tay mời anh ngồi.

— Thì cha tôi đã đồng ý cho tôi nghỉ mùa hè này, đi chơi. Tới mùa thu mới vào làm việc ở hãng. Và… – Anh ta cười vui sướng – Ông cụ còn cho tôi một chiếc Cadillac mới. Cô thấy sao?

— Tuyệt nhỉ ! – Nàng chỉ mới thấy một chiếc Cadillac ở Đức trước đây. Nàng không nhớ rõ lắm liền hỏi:

— Xe Cadillac nó như thế nào nhỉ?

— Là loại xe đẹp nhất đấy. Cô lái xe được không, Ariana?

— Vâng, được.

Bỗng anh sực nhớ hỏi như thế có thể khiến Ariana nhớ lại chuyện cũ. Anh ta bèn cầm tay nàng và bảo:

— Xin lỗi. Tôi cứ quên mãi, hỏi những câu về quá khứ khiến cô buồn.

— Đâu có sao. Không sao. Đừng có ngại gì anh Paul ạ. Vả chăng qua thời gian tôi cũng quên dần chứ… – Rồi nàng mỉm cười nói tiếp:

— Ngay như anh, đôi khi anh làm tôi nhớ lại cậu em trai của tôi. – Paul ngạc nhiên, thấy lần đầu tiên Ariana tự nhắc lại quá khứ. Anh hỏi:

— Cậu ấy như thế nào?

— Kỳ lắm. Có lần thí nghiệm hóa học gì đó, làm nổ trong phòng luôn ! – Nàng mỉm cười, nhưng sau đó lại ứa nước mắt. Rồi tiếp:

— Có một lần nó lấy chiếc Rolls của ba tôi, lái thế nào tông vào cây luôn ! – Nàng nhắm mắt nói – Nhiều khi tôi tự nhủ là một thanh niên như thế sao lại có thể chết sớm đi được… Nó phải tìm cách sống chứ nhỉ ! – Nước mắt nàng ràn rụa. Paul ngồi lặng yên lúc lâu. Anh suy nghĩ gì đó một hồi mới lựa lời hỏi:

— Nhà cô giàu đến thế à? Giàu lắm mới sắm nổi xe Rolls.

— Tôi không rõ, Paul ạ. Cha tôi là chủ ngân hàng. Người châu Âu không mấy khi nói ra sự giàu có của mình. Lúc tôi còn nhỏ tôi thấy mẹ tôi có một chiếc xe Mỹ. Một chiếc xe Ford.

— Bảnh thế !

— Chắc anh thích loại xe đó? – Nhưng càng nhắc, Ariana bỗng nhớ dây chuyền đến Max Thomas, rồi Manfred, lòng nàng thấy nặng nề với những mất mát trong quá khứ.

— Ariana, cô nghĩ gì thế?…

Nàng nhìn Paul. Bây giờ anh ta đã là bạn của nàng. Nàng cần phải thành thật. Nàng bảo:

— Tôi nghĩ là kỳ lạ quá, bây giờ chẳng còn một cái gì cả… chẳng còn một ai thân của tôi cả… ai cũng chết cả… bom đạn tàn phá hết sạch…

— Nhưng cô vẫn còn đây! – Anh cầm tay nàng, nhìn nàng lúc lâu, mới nói: – Tôi rất vui là thấy cô còn sống ở đây.

— Cám ơn anh… – Vừa lúc đó Julia từ ngoài xộc vào phòng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.