Chiếc Nhẫn Tình Yêu

Chương 21



Buổi tối Giáng sinh, Manfred và Ariana tham dự ở nhà hát Opera, trên Đại lộ Unter den Linden. Manfred rất vui khi Ariana bước xuống xe. Lâu rồi Ariana mới ăn diện đẹp gần như ngày trước của nàng.

Giữa đám đông mặc quân phục nàng bíu chặt lấy tay anh. Đa số có cấp bậc cao mà Manfred phải chào cung kính. Anh giới thiệu nàng với hai vị tướng, mấy vị đại tá, đại úy mà anh quen. Mỗi lần, Ariana đều đứng thẳng người, cung cách rất quý phái, khiến cho Manfred rất hãnh diện. Anh cũng biết, thực ra nàng sợ lắm vì anh thấy tay nàng run khi anh đưa nàng ra sàn nhảy. Anh trấn an:

— Em yên tâm nhá, đi với anh là an toàn.

Nàng mỉm cười nhìn anh và nói:

— Em có cảm tưởng như họ trừng trừng nhìn em.

— Chỉ vì em đẹp đấy thôi ! – Tuy vậy anh cũng biết là những con người ấy có thể làm đủ các chuyện. Ariana sợ cũng phải. Thế rồi nàng bỗng hỏi Manfred:

— Anh có biết là lần đầu tiên em đi khiêu vũ là ở đâu không? Ở đây đấy, với ba đó. Lúc đó em mới mười sáu tuổi.

— Bây giờ trông em già dặn hơn nhiều – Qua bao nhiêu biến cố buồn đau quả nhiên Ariana già hơn tuổi rất nhiều. Chợt lúc đó có ai chụp ảnh. Nàng hơi lóa mắt hỏi:

— Cái gì thế?

— Họ chụp ảnh chúng ta đấy, Ariana. Không sao đâu.

Thường thường ở các dạ hội sĩ quan người ta ưa chụp ảnh như thế, để đăng báo, treo ở Câu Lạc Bộ Sĩ Quan, hoặc gởi cho bà con, bè bạn… Manfred hỏi:

— Em có ngại gì không, Ariana?

— Không sao. Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Em có được coi những ảnh ấy không? – Anh ta gật đầu.

Khoảng một giờ đồng hồ sau thì họ rời nhà hát Opera, và Manfred đưa nàng đến Cung Điện Hoàng Gia, dự dạ vũ do Đoàn Quân Nhạc tổ chức.

Manfred nhận ra chiếc 500K Mercedes của Hitler đậu ở ngoài. Có hàng chục vệ sĩ đặc biệt canh gác.

Vào đến nơi, khung cảnh vàng son lộng lẫy làm Ariana hơi sợ, nàng cầm chặt lấy cánh tay của Manfred. Anh vỗ nhẹ lên bàn tay nàng để trấn an, và mỉm cười nhìn nàng.

Manfred lần lượt giới thiệu Ariana với những người quen. Có các vị tướng và vợ họ hoặc tình nhân của họ. Và bất ngờ lại gặp ông Tướng Ritter. Ông ta chào:

— Ah, cô Von Gotthard… thật là một sự ngạc nhiên lý thú !

Ông ta vui vẻ nhìn Ariana, nhưng hơi bất mãn khi thấy Manfred bên cạnh nàng. Ông chào anh:

— Trung úy.

Manfred chập chân và cúi chào. Ông Tướng nói với Ariana:

— Lát nữa cô có thể đến dự ở nhà tôi không, có bữa tiệc nhỏ ở nhà.

Nhà ông ta? Manfred thấy ánh mắt Ariana bắt đầu giận dữ. Anh liền cầm tay nàng có ý đưa lên nhẹ nhẹ cho ông Tướng thấy chiếc nhẫn đính hôn của Ariana rồi anh nhỏ nhẹ nói:

— Thưa Đại tướng, thật đáng tiếc, tôi và vị hôn thê của tôi lại lỡ hẹn trước tối nay ở nơi quen. – Anh cười có vẻ cung kính tiếp: – Thưa, xin dịp khác được không ạ?

— Dĩ nhiên được, Trung úy. À, Trung úy nói là vị hôn thê của Trung úy đấy à? – Ông ta vừa hỏi vừa nhìn Ariana.

Lần này Ariana lạnh lùng trả lời ngay:

— Vâng, chúng tôi đã hứa hôn.

— Hay quá. Chắc thân phụ cô vui lòng. – Ariana muốn tát vào mặt y. Đồ … chắc không vui lòng bằng thấy mày vào ở nhà chúng tao.

Ông Tướng nói:

— Xin chúc mừng. – Manfred cúi chào, và đưa Ariana đi. Anh thấy yêu nàng hơn. Nàng xử sự rất đẹp. Anh hỏi:

— Em có vui lòng đi chơi thế này không?

— Vâng, thích, anh !

— Tốt lắm. Vậy thứ Hai tới chúng ta đi mua hàng nhé?

— Lạy Chúa, mua hàng nữa để làm gì? Sáng nay anh đã cho em ba chiếc áo… Rồi vòng vàng, giày, nhẫn… – Nàng đếm trên ngón tay, như một đứa trẻ.

— Đừng ngại. Anh nghĩ đây là lúc chúng ta bắt đầu đi đây đó cho vui…

Manfred vừa nói xong, bỗng tự nhiên tất cả mọi người yên lặng. Có tiếng bom nổ xa. Ngay cả đêm Giáng sinh, chiến tranh vẫn tiếp diễn. Manfred tự hỏi không biết nhà ai, người nào, những trẻ em nào bị chết đêm nay… Người dân Berlin lúc này đi ngủ cũng mặc sẵn đồ tử tế, và vali, túi xách luôn luôn để bên cạnh, hầu có thể chạy bất cứ lúc nào…

Nhưng rồi mọi người trong phòng vẫn tiếp tục khiêu vũ, nhạc nổi lên, coi như mọi đêm Giáng sinh thiêng liêng trước…

Manfred nhìn Ariana mỉm cười. Ariana nói với anh:

— Manfred, anh đừng lo làm gì ! Mọi chuyện sẽ yên thôi.

Anh ta mỉm cười nói:

— Thứ Hai chúng ta đi mua hàng nhé?

— Vâng, nếu anh thích thế. – Rồi nàng nhón gót lên nói nhỏ vào tai anh: – Bây giờ mình về trước được không anh?

Anh ngạc nhiên. Rồi cười:

— Về à?

— Em thích vui riêng với anh hơn là chờ gặp ông Quốc Trưởng. – Anh ta để một ngón tay lên môi ra dấu nàng yên lặng.

Hitler vừa bước vào hội trường, có hộ vệ xung quanh. Như có một luồng điện chuyển qua khắp phòng. Ariana bỗng nghe mọi người cùng hát to bài Hoan hô Quốc trưởng, mọi người như trong một cơn cuồng nhiệt điên dại hồi lâu mới ngồi xuống tiếp tục cuộc vui. Manfred đưa Ariana về. Ra gần tới cửa bỗng có ai sờ nhanh vào cánh tay nàng một cái. Nàng quay lại. Manfred bỗng đứng nghiêm đưa cao tay lên chào theo tư thế hết sức kính cẩn. Thì ra là Hitler vừa sờ tay Ariana, ông ta mỉm cười độ lượng và đi tiếp, tựa hồ vừa ban phúc cho nàng.

Manfred và Ariana đi ra ngoài, lặng yên lúc lâu không nói gì. Lúc bước vào xe xong nàng mới nói:

— Manfred, họ gần như điên cuồng ấy !

Anh lặng lẽ gật đầu, và nói:

— Anh biết. Họ vẫn thường như vậy. Em chưa hề thấy ông ta?

— Chưa ạ. Ba em không cho em dính líu vào các vụ ấy ! – Nói xong nàng hối hận đã lỡ lời, vì Manfred có thể tưởng đó như một ý xấu. Nhưng anh ta hiểu và gật đầu nói:

— Ông cụ có lý đấy. Còn em trai em thì sao?

— Ba em tìm cách cố không cho nó dính vào. Nhưng em nghĩ là ba em sợ một kiểu khác em, không phải như em sợ.

— Cũng có lý thôi.

Anh lái xe đi, quay qua nói với Ariana:

— Em biết tối nay tại nhà ông Tướng Ritter họ làm gì không? Họ mời các gái đẹp khiêu vũ khỏa thân để giải trí cho khách ! Hildebrand nói cho anh hay là chuyện đó rất thường xuyên nơi nhà ông Tướng ! – Mặt Manfred thoáng biểu lộ ý ghê tởm.

Ariana cười lớn nói:

— Chắc buồn cười ghê gớm anh nhỉ?

Anh nhún vai, nói:

— Trò giải trí đó ghê tởm. Anh không muốn em thấy làm gì !

Lúc gần đây không những Tướng Ritter tổ chức như thế, mà nhiều tướng khác cũng vậy. Dường như chiến tranh càng sát nách họ, họ càng tổ chức những trò chơi quái gở, và liên miên. Manfred không muốn Ariana tham dự vào các dạ tiệc như thế. Anh đưa nàng đi chơi đêm nay chỉ là để sống lại niềm vui được đi cùng người bạn gái đẹp, được thấy các ánh mắt thán phục, và nhất là để thấy những giờ phút ở nhà tại Wannsee thêm quý báu.

Ariana bỗng hỏi:

— Bỏ dự các chỗ khác đêm nay anh có buồn không?

Manfred lắc đầu, rồi nói:

— Ở Lâu Đài Mùa Hạ tại Charlottenburger cũng có một dạ tiệc khá dễ thương đêm nay. Nhưng anh thấy ở Wannsee có một dạ tiệc còn dễ thương hơn nhiều. – Cả hai cùng cười.

Về tới nơi, họ đi nhanh lên lầu và ngả vào tay nhau hạnh phúc.

Sáng hôm sau lúc dùng bữa sáng Ariana có vẻ tư lự. Manfred yên lặng nhìn nàng. Hôm nay Chủ Nhật anh không phải đi làm việc.

Họ đi dạo công viên Tiergarten. Manfred rủ Ariana chơi trượt tuyết. Hai người cùng trượt với các phụ nữ và quân nhân khác. Thật khó tin là đang có chiến tranh !

Sau đó trở về, Manfred lái xe đưa Ariana đi dùng cà phê ở Kứtendam. Nơi đây có một số nghệ sĩ và văn sĩ còn ở lại Berlin. Cũng có đông quân nhân nhưng không khí nhẹ nhàng hơn.

Ngồi một lát Ariana ngáp với vẻ sung sướng, nhưng Manfred hỏi:

— Mệt hả em? – Vừa lúc đó có tiếng bom nổ ở xa xa, họ vội ra xe nhanh để về nhà. Ngồi trên xe Ariana kề sát Manfred và thò một tay vào nách anh. Một tay nàng chỉ một ngôi nhà thờ và hỏi:

— Manfred, anh thấy ngôi nhà thờ kia không? – Đó là nhà thờ Kaiser Wihelm. Manfred gật đầu và nói đùa:

— Thấy. Giờ này em muốn làm lễ à? – Cả hai cùng cười lớn.

— Em chỉ muốn nói là mai mốt mình làm lễ cưới ở nhà thờ đó !

Anh âu yếm choàng tay qua vai nàng và nói:

— Anh nhớ. Em bằng lòng chứ? Tối nay em vui chứ?

— Em vui nhất trong đời em !

Mấy hôm sau khi nhận được những tấm ảnh chụp ở đêm dạ hội thì rõ ràng vẻ mặt của Ariana trong ảnh rất hạnh phúc, vui nhất, như nàng đã nói. Đôi mắt đầy tình yêu. Còn Manfred đứng sau nàng thì đầy vẻ hãnh diện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.