Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 17



Cậu không còn sức để lê lết hay để đỡ nửa, đầu óc cậu bắt đầu mờ dần rồi đen thui.

Toàn thân ê ẩm, không còn cảm giác tay cậu ở đâu, hay chân ở chỗ nào, thậm chí không biết mặt của cậu có còn nằm đúng chỗ không…

…..rồi không biết bao lâu cậu lại có cảm giác đau lần nửa, nhưng lần này cậu biết rõ tay ở đâu và chân ở đâu vì cậu đã cảm giác được nó đang đau dữ dội.

……..hé mắt nhìn vì cậu chẳng thể mở mắt ra được, một cái gì đó đang dán dính hai mí mắt cậu lại với nhau. Cậu cố gắng ngồi dậy, từng chút một nhích chân phải rồi chân trái… cuối cùng cậu cũng ngồi lên được, đưa tay quẹt ngang mắt cho ánh sáng lọt vào mắt, cậu nhìn lên tay mình rồi cười khảy ” biết mà, sẽ đủ máu cho cái bông hồng đó” ôi đau!!!!!!!, dù cười một cái nhẹ thì nó cũng đau.”

Nhận thấy mình vẫn còn ngồi trên tấm thảm trong phòng làm việc của anh, cậu biết mình ngất không lâu bằng chứng là máu còn chưa đông hẳn, và cậu vẫn còn nằm ngay nơi bị đánh ngất…và quan trọng hơn là anh vẫn ngồi ở chỗ cũ, vấn tư thế cũ.

– Chưa xong sao?_cậu hỏi giọng đầy mỉa mai_ đúng là không lượng sức khi xúc phạm đến anh nhỉ, giờ biết rồi không biết đã muộn chưa. Vậy bây giờ tôi đi được rồi chứ?

– Đâu đơn giản vậy.

– Vậy anh phạt đủ chưa? hay còn chưa hả dạ.

– Không, chuyện vui còn ở phía sau kìa.

Cậu thực sự biến sắc, tuy nói cứng miệng nhưng cậu biết chắc mình không thể chịu thêm trận đòn nào nửa mà không kêu gào..cậu không muốn vậy…..cậu sợ, cậu sẽ thực sự trở nên thê thảm trước mặt anh cậu không muốn, cậu không muốn như vậy nhưng anh thì chẳng có dấu hiệu gì là sẽ bỏ qua…

– Tốt, biết sợ. Vậy bây giờ nói đi, ai bày cho cậu những kế hoạch này để lừa đảo tôi.

– Lại nửa, đã bảo tôi không biết không hiểu những gì anh vừa nói mà, tôi không lừa đảo ai cả.

– Vậy sao, vậy những thứ này ở đâu cậu có?_anh chỉ vào hồ sơ bệnh án mà anh cho rằng nó được chuẩn bị để lừa anh_.

– Do bệnh viện nhầm lẫn thôi mà..

– Nhầm lẫn, khi đỗ bể mọi việc chỉ cần một câu nhầm lẫn thôi sao? ….. Cậu nghĩ tôi tin cậu lần nửa sao.

– Vậy anh muốn như thế nào anh mới tin?

– Cậu sẽ không có lại lòng tin của tôi lần nào nửa cả, bây giờ chỉ có đổi chác mà thôi. Tôi đã nói rồi phạt cậu nhẹ tay cậu như vậy là tôi còn cho cậu cơ hội chuộc lỗi. Nếu làm tốt tôi sẽ không truy cứu nửa.

– Tại sao phải làm vậy, chẳng phải đuổi tôi tốt hơn sao?

– Không, từ đầu tôi đã nói cậu có ích cho vài việc tôi cần, nếu cậu là bé ngoan cậu đã có thể hưởng hạnh phúc như cậu muốn…nhưng rất tiếc cậu bé hư….vậy bây giờ không có lựa chọn gì cho cậu đâu. Chỉ một từ tôi muốn nghe khi tôi bảo, đó là ‘VÂNG’

– Tại sao tôi phải vâng lời anh chứ, anh đánh đã rồi thì để tôi đi, chẳng phải tôi đã ngoan ngoãn chịu tội như anh muốn rồi còn gì, mà thực ra tôi có lỗi gì chứ.

– Nhưng chưa đủ, cậu nghĩ tôi chỉ hài lòng với vài cái nhăn nhó của khuôn mặt cậu thôi sao. Cậu ngoan ngoãn ở đây, tôi nói một cậu không được nói hai.. để cậu cảm nhận cái giá của kẻ dám lừa gạt Vũ Phong không nhẹ

– Đừng gán cho tôi nhưng chuyện tôi không hề biết, tôi cũng không biết những gì anh đang kết tôi là thật hay giả nửa kìa. Nếu thấy hối hận việc trót nhận làm người yêu thì..

BỐP….một lần nửa cậu ăn nguyên cái tát nháng lửa của Vũ Phong đến im bặt không thể nói tiếp được nửa

– Lời nói của cậu không còn uy tín nửa, tốt nhất đừng để tôi nghe giọng cậu…

Tùng điếng cả người khi nghe những lời cay nghiệt như vậy anh giành cho cậu, cậu không biết mình có phải sắp khóc không nửa mà sống mủi đã cay xè…

– Thôi được nếu anh muốn vậy thì đúng là tôi lừa gạt anh đó, tôi uốn đào mỏ, nhà cửa muốn xe cộ muốn sống xa hoa đó, bị anh phát hiện thì coi như tôi xui. Nhưng anh biết đây là thời đại gì không, không phải anh muốn tôi làm gì thì tôi phải nghe anh đâu…nội bao nhiêu đây tôi có thể kiện anh vì tội hành hung người khác rồi.

– Đúng, tôi không thể làm gì cậu được… và.. tôi cũng không tự tay đánh cậu… .. Cậu cứ việc bước ra ngoài mà thưa tôi đi… nhưng trước khi đi, cậu phải biết một chuyện _Giọng anh vãn đều đều đầy uy lực _ Đó Là : Nếu có bất cứ nơi nào nhận cậu thì tôi không để nơi đó yên ổn dù chỉ một giây. Cậu tự suy nghĩ đi và nhớ cân nhắc lời tôi. Cửa lớn tôi không khóa nhưng cậu mà bước qua thì….hậu quả cậu tự gánh lấy…

– Anh thật bỉ ổi.

– Là em phụ tôi trước_anh cười đểu_ bây giờ hậu quả do em tự gánh chịu, cho em 5 phút suy nghĩ.

Cơn đau thân thể cậu biến đâu mất hết dành chỗ cho sự tức giận tràn ngập cậu đến nghẹn ngào. Cậu muốn nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ này, hay ít ra cũng đến đấm cho cái mặt kia một cái rõ đau nhưng chân cậu nhấc không nổi..

– Đã suy nghĩ xong chưa, đã mất phân nửa thời gian rồi. Mà mấy đứa em của em chắc cũng có lúc cần việc làm, cần lên thành phố học hay anh nên chiếu cố chúng nhỉ, gởi gấm ông chủ của chúng cũng là ý hay đấy._ giọng anh uy hiếp_

Nhìn đôi mắt lạnh như tiền của anh cậu biết anh đang vô cùng tức giận nhưng những lời anh hăm dọa nảy giờ bao nhiêu phần là sự thật, ở cái xã hội hiện đại này thì chỉ có bọn xã hôi đen họa may dám làm những chuyện đó, theo cậu biết anh không phải….vậy…có khi nào anh muốn thuê xã hội đen đối phó cậu không…nhưng theo cậu chuyện cũng đâu khủng khiếp gì chẳng phải cậu giật nợ hay giết người..nhưng với Vũ Phong chuyện lừa tình không chừng còn quan trọng hơn cả giật nợ

– Hết giờ, thế nào?

– Như ý anh vậy!_cậu hoãn binh_

– Tốt, ngoan lắm.

Cậu chưa bao giờ thê thảm như lúc này, anh bỏ đi không nói thêm một lời còn cậu cứ ngồi yên đó chẳng biết làm gì.

Được một lúc cậu lại nghe tiếng đẩy cửa, cậu giật mình khi nhìn thấy tên đao phủ lúc nảy của cậu trở vào nhưng hắn chẳng làm gì, hắn xốc cậu dậy không hỏi một lời mang cậu đi.

Mặt cậu nhăn lại theo từng nhịp chân của hắn. Mang cậu lên lầu đẩy cánh cửa một phòng nào đó rồi đẩy cậu vào, không một chút thái độ lịch sự nào cả hắn phán:

– Đây là phòng cậu, 3 ngày nửa đến gặp ông chủ.

Nói xong hắn cũng không buồn xem cậu có ý kiến gì hay không mà quay lưng đi thẳng. Cậu thì chẳng buồn hỏi han gì vì sự đau đớn đang thấm dần làm cậu càng nhăn nhó hơn khi di chuyển.

” Tên tồi tệ, làm mình ra nông nổi này, mà không biết tại sao mình lại ngoan ngoãn chịu đánh vậy kia chứ”

Cậu phải tìm cách ra khỏi đây, cậu nhớ ánh mắt anh nhìn cậu lúc đó mà không khỏi rùng mình. Chẳng phải là chỉ giận dữ vì bị lừa mà còn pha ánh độc ác và thỏa mãn khi thuần cậu. Anh không có chút tình cảm nào với cậu dù chỉ là anh em hay chủ tớ nói chi đến tình yêu…..anh nói gì nhỉ ‘Anh có việc gì đó muốn sử dụng cậu nên ban bố cho cậu chút ân huệ’…cậu phải nhanh chóng đi khỏi đây không khéo lại bị bắt làm những chuyện mà cậu không thể lường trước hậu quả được thì khốn…

Nhưng khổ nổi thân cậu bằng da thịt không phải inox nên trước mắt chỉ có cách nghỉ tạm cho đỡ đã. Cậu lăn ra giường nằm im không nhúc nhích, nhưng cái đầu cậu thì suy nghĩ không ngừng:

….”vậy là lúc đó anh ấy nhận lời mình chẳng phải xót xa một kẻ sắp chết hay xót một thằng em….anh ta lợi dụng mình dù ngay trong tình huống đó….vậy mà suýt chút mình …không hiểu sao lại đi yêu ái ngay ổ kiến lửa thế không biết. Vận mình xui thật yêu hai lần lần nào cũng thê thảm, lần trước cũng bị người ta vất bỏ rồi bây giờ thành đồ chơi không lẻ mình không có chút duyên gì cho người ta yêu sao?

Cậu nhăn nhó ôm bụng đi lại giường nằm xuống, cái điện thoại rơi ra khỏi túi quần nó tối thui mặc cho cậu cố gắng làm cho nó phát chút tín hiệu nào đó., “tiêu cái điện thoại luôn rồi” nằm một lát cậu nghe bụng mình sôi lên ( sôi vì đói không phải vì tức). Từ nhà lên cậu tới thẳng đây đã ăn uống gì đâu, giờ còn phải chịu bị đánh cậu mất nhiều sức….nên bây giờ bụng sôi lên mặc dù miệng cậu chẳng thèm ăn tí nào. Nhưng nghĩ cái cảnh phải leo xuống hết lầu để tìm cái gì đó ăn cậu cũng thấy ngán…mặc kệ cậu ngủ trước cái đã.

Tỉnh dậy đêm đã khuya cậu nghe bụng càng đói dữ, mở cửa xuống dưới bếp cậu lò mò kiếm cái tủ lạnh, dù cố gắng nhẹ nhàng nhưng dường như tay chân cậu không nghe lời, choang… cái ly rớt xuống vỡ tan tạo nên một âm thanh khủng khiếp giữa cái im lặng phăng phắt của ngôi nhà…và ngay lập tức chị giúp việc có mặt..

– Cậu làm gì vậy?

– Xin lỗi, tôi đói quá định tìm chút gì có thể lót dạ..nhưng ..nhưng không ngờ làm bể cái ly, tôi dọn liền..

Nhìn điệu bộ lóng ngóng của cậu chị đẩy cậu ra.

– Cậu lại bàn ngồi đó đi, tôi lấy cho cậu miếng bánh mì, cón cái này để tôi dọn cho nhanh.

Cậu lí nhí cám ơn rồi lại bàn ngồi đợi, bình thường thì cậu sẽ tự đi lấy nhưng cậu bây giờ ….cậu không muốn làm bể thêm cái gì nửa.

Đặt miếng bánh mì sandwich có trét chút bơ trước mặt cậu chị giúp việc nhìn cậu với đôi mắt không thể nói gì.

– Cậu ăn xong thì nên rửa ráy đi, nom bộ dạng cậu ghê quá.

Chẳng là từ lúc ở phòng làm việc của anh trở ra cậu chỉ ngủ chứ chưa dọn dẹp đống tàn tích trên người cậu, cậu thấy xấu hổ khi bị nói như vậy, cứ cắm cúi ăn mặc cho cái miệng cậu đau điếng.

– Từ từ ăn thôi, nếu còn đói tôi lấy thêm cho…._im lặng một lúc chị giúp việc hỏi _ Cậu chọc giận ông chủ hả?…cũng lạ, vậy mà cậu không bị đuổi.

Thấy cậu im lặng chị giứp việc lại tiếp.

– Từ đó giờ mới thấy mình cậu bị như vậy, tôi chỉ thấy người làm bị đuổi là nặng nhất thôi.

– Bộ hồi đó giờ không có ai giống tôi sao?.

– Không.

– Cho tôi ăn chị không sợ bị đuổi hả?

– Không sao, ông ấy đi rồi nếu có ở nhà thì tui cũng không biết vì chưa có dặn dò gì cả. Mà đừng hỏi nhiều, người làm cho nhà này thì không nên nhiều chuyện, cậu ăn nhanh rồi lên phòng cậu đi để tôi dọn dẹp cho.

Nằm trằn trọc hoài vẫn không ngủ lại được cậu cứ suy nghĩ mãi lời chị giúp việc nói. ” Vậy là không có ai bị đối xử tệ như mình…mà hồi nảy chị ta nói gì nhỉ, ‘ anh ta không có nhà’ vậy chẳng phải cơ hội tốt cho mình sao.. Tại sao phải sợ anh ta chứ, cứ đi xa xa trung tâm thành phố một chút làm tạm một thời gian cho qua chuyện này đã vào mấy tiệm ăn nhỏ nhỏ làm chắc chắn anh ta chẳng làm gì mình được…. anh ta chỉ quen biết những nhà hàng khách sạn lớn thôi chứ không lẽ quen hết mọi cái quán to nhỏ trên cả đất nước này sao….nếu nói tội thì mình cũng trả hết rồi không lý do nào phải ở lại đây cả….sáng mai mình phải đi thật sớm trong lúc anh ta không có ở nhà”

Sáng hôm sau cậu bỏ đi thật, không ai ngăn cản làm cậu mừng hết cỡ, có vẽ như anh không ra lệnh không cho cậu đi ra.

Đầu tiên đi xa trung tâm thành phố chút, tìm một phòng trọ giá bình dân, bây giờ không phải trả học phí và có nhiều thời gian kiếm tiền cậu không cần thuê chung phòng với ai hết.

Nghĩ ngơi thêm hai ngày cho khỏe khoắn lại cậu bắt đầu xin việc, Đầu tiên cậu đi hỏi hết một vòng các quán nhậu, quán ăn gia đình xin việc, rồi phải đi xa hơn chút nửa.

Vậy mà ngót nửa tháng cậu mới xin đuợc việc, cậu mà thất nghiệp thêm chừng một tuần nửa thôi là cậu đói chắc. Nhưng cậu không khỏi thất vọng khi lương quá thấp so với cậu hy vọng.

Cậu không tiêu xài nhiều nhưng không biết gởi về nhà như thế nào. Mọi khi cậu gởi hai phần ba lương về nhà cũng đã gấp đôi toàn bộ lương hiện giờ và hơn nửa cậu không muốn nói cho cha cậu biết cậu thất nghiệp.

Nhưng biết làm sao hơn cậu phải nhận việc thôi vì khó xin việc như ý quá mà nếu còn kén chọn nửa thì cậu đói chắc, còn phải lo tiền nhà trọ nửa.

Cái bếp nơi cậu làm việc hiện tại thật khác xa với cái bếp cậu vẫn làm trước kia, dơ bẩn hơn và không đủ tiện nghi, ” nhưng vẫn gấp mấy chục lần so với tiện nghi của bếp nhà mình” cậu tự an ủi khi phát hiện ra mình đang so sánh chỗ làm cũ với chỗ làm mới.

Đi làm chừng 3 ngày cậu lại thất nghiệp. Hôm qua đang nấu món khách gọi bất chợt có cả đám côn đồ xông vào, chúng tìm đích danh cậu.

– THẰNG TÙNG ĐÂU DÁM TRỐN NỢ KHÔNG TRẢ SAO…RA ĐÂY…

Và bọn chúng bắt đầu đập phá quán. Hay tin cậu chạy ra thấy toàn một đám lạ hoắc.

– Các anh có lộn không tôi không biết các anh càng không mượn nợ nần gì các anh hết tại sao không coi kỹ mà phá chỗ của người ta vậy hả.

– Vậy sao, nhưng ông chủ của tụi tao nói mày thiếu nợ sai tụi tao đi đòi, đúng quán này không sai…thanh minh thanh nga gì đi gặp ông chủ của tao nói chuyện đi, còn bây giờ ai bao che là đập hết..

………………..

Thế là cậu bị đuổi, tiền lương 3 ngày không đủ trả tiền hư đồ. Thật xui xẻo….

Cậu tìm được chỗ làm mới, rồi đổi chỗ mới nửa nhưng cậu vẫn bị đuổi việc. Lý do cũng giống như lần đầu, cái bọn ôn thần thổ tả đó cứ theo đòi nợ cậu. Cậu hỏi chúng ông chủ chúng là ai cậu nhận được câu trả lời không thể chịu nổi

” Mày thiếu nợ ai thì phải biết chứ, tụi tao đòi nợ thuê nhiều lắm làm sao biết mày nợ ông chủ nào trong số khách hàng muốn nhờ vả bọn tao chứ ..ha..ha”

Cậu tức điên người, nhưng mỗi khi cậu định ẩu đã với bọn chúng là bọn chúng rút mất, cậu dù giải thích hết lời vẫn bị cho thôi việc, đơn giản chỉ vì chủ quán chỉ muốn yên ổn làm ăn.

Báo hại cậu gần hai tháng nay không có đồng nào để xoay sở, đến kỳ đóng tiền nhà rồi mà cậu phải khất tới khất lui miết..

” Chắc phải chạy về nhờ má viện trợ tạm thôi,_ đầu tháng trước cậu đã lấy cớ có việc gấp mà chưa lãnh lương nhờ má cậu viện trợ cho một chút, cậu cũng không ngờ tình hình lại tệ đến vậy_ chắc phải đi xa hơn để tìm việc”

….

– Này cậu kia tiền nhà tháng này tháng của tôi đâu? _ bà chủ nói như hét khi thấy mặt cậu_

– Bà chủ để vài bửa đi..tôi tìm việc làm..

– Tìm gì_bà chủ nhà nói át cả giọng cậu_ Tưởng tôi không biết cậu bị theo đòi nợ nên không tìm được việc sao, trong ngày nay không trả tui kêu công an thưa cậu quỵt tiền tôi đó.

– Không có đâu mà, con nhờ nhà gởi tiền lên rồi, một hai bửa có liền.

– Thật không?_bà chủ nhà hỏi với giọng đầy nghi ngờ_

– Thật mà, có tháng tháng tiền nhà con không quỵt đâu mà.

– Được, vậy cậu không được đi đâu cho tới khi tôi nhận được tiền nhà đó.

– Nhưng con phải đi kiếm việc làm mà..

Không kiếm gì hết, cậu nói hai ba ngày là có tiền mà, để hai ba ngày rồi dọn đi luôn đi, có khách như cậu mệt lắm, không cho cậu thuê nửa…nhớ đó tiền điện tiền nước luôn.

– Nhớ mà bà chủ..

– Cậu đừng hòng trốn, tôi theo dõi cậu đó.

bà chủ nhà di mất dạng mà cậu còn đứng đó hỡi ôi. từ ngày cậu lên thành phố trọ học xin việc làm thì đây là lần đầu cậu lâm vào tình huống như thế này, nhưng mà khốn đốn hơn nửa là cậu phải về nhà xin tiền, cậu giấu không cho nhà biết cậu đổi chỗ làm sao dám bảo má cậu gởi tiền lên chứ rồi mọi thứ sẽ lộ hết.

Cậu tìm cách mon men ra ngoài nhưng cứ hể ra tới cửa là nghe tiếng tằng hắn của bà chủ, quả nhiên bà ta theo dõi cậu…

Tính tới tình lui cậu quyết định bỏ trốn (không phải trốn nợ), cậu dự định gần sáng khi mọi người ngủ say nhất cậu sẽ leo rào về nhà rồi tranh thủ lên trong ngày, có tiền rồi chắc bả sẽ không nói gì dù có phát hiện cậu trốn ra ngoài.

Nghĩ rồi làm, cậu chờ quá 2 giờ sáng len lén leo hàng rào ra ngài, không biết có phải trời bất dung gian không mà khi cậu chưa rút được chân còn lại ra khỏi hàng rào thì đã bị ai đó kéo thật mạnh làm cậu bất ngờ té ngược trở vô…rồi có tiếng la lơn.

– Có trộm, có trộm…..có trộm leo hàng rào..

Cậu hoảng hồn định đứng lên chạy về phòng nhưng bị lôi lại, rồi không bao lâu cả khu phòng trọ chạy ra xem..

Bà chủ nhà của cậu thở hồng hộc vì chạy bắt đầu tru tréo.

– Biết ngay là cái thằng này sẽ tìm cách trốn mà, may mà tui nhờ người canh chừng…cái quân gian trá này không thể tha được, bỏ vô phòng nó đi, sáng mai thưa công an.

Trời cậu không biết phải nói sao chỉ van nài.

– Tôi không có trốn mà, tôi chỉ định về nhà lấy tiền thôi, tôi không trốn thật mà…

– Về nhà sao không đi ban ngày, đi giờ này chỉ có trộm cướp thôi. _Giọng ai đó nói thêm vào._

– Chà không biết có ai bị mất gì không, chắc tui phải về phòng kiểm tra đồ đạc lại đã. _cũng cái giọng đó khích bác_

Nhiều người ủng hộ ý kiến này rồi lục tục kéo về phòng kiểm tra đồ. cậu tức mình khi bị họ nghĩ mình ăn cắp. Họ cho cậu về phòng nhưng giữ chìa khóa của cậu.

Chưa đầy nửa tiếng sau khi cậu về phòng thì một tiếng hét chói tai giữa đêm khuya,


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.