Nhìn thấy những dòng chữ này, nước mắt cô trào dâng trong đáy mắt. Từng ngày từng đêm đã trôi qua nhiều như vậy nhưng anh vẫn ghi lại đầy đủ từng chút một trong cuốn nhật ký. Thường ngày anh rất ít khi nói ra những lời này.
Khi cô sinh Chu Cẩm Nguyệt, cô có thể nhìn ra được được sự đau lòng và lo lắng của anh, nhưng nhiều hơn thế là anh ân cần chăm sóc cô, hôn cô và bế Chu Cẩm Nguyệt. Cô chưa từng biết được rằng nội tâm của anh là như thế này.
Dòng nước mắt xuôi theo đôi gò má rơi xuống, ngón tay Thẩm Điềm vẫn tiếp tục lật xem rất nhiều trang ở phía sau. Những ngày tháng sau khi Chu Cẩm Nguyệt được chào đời anh cũng có ghi chép lại.
Nhật ký mà Chu Thận Chi viết cho cô.
Hu hu hu…
Chu Cẩm Nguyệt nhìn thấy mẹ mình khóc, cô bé sững người một lúc sau đó thì ba chân bốn cẳng bò lên giường, ngồi xổm trên người của Thẩm Điềm, cô bé lấy một tờ khăn giấy lau lau trên gò má cô.
Thẩm Điềm mới bừng tỉnh, cô ôm chặt lấy Chu Cẩm Nguyệt.
Đôi mắt hạnh của Chu Cẩm Nguyệt tròn hoe: “Mẹ ơi đừng khóc mà!”
Thẩm Điềm khẽ cười.
“Ừm, không khóc.”
Cô rút một tờ khăn giấy ra để lau nước mắt, còn Chu Cẩm Nguyệt thì ngồi trên đùi cô và chăm chú nhìn cô. Thẩm Điềm lau nước mắt xong bèn ôm chặt lấy Chu Cẩm Nguyệt.
Chu Cẩm Nguyệt chớp mắt.
Thẩm Điềm đóng cuốn nhật ký lại và đặt cây bút dạ lên trên cuốn nhật ký, chuẩn bị thu dọn xong thì sẽ đặt vào lại ngăn tủ. Chu Cẩm Nguyệt ở bên cạnh ngồi xổm xuống, giơ lên cuốn chứng nhận bất động sản cho Thẩm Điềm, nó bị mở ra nên Thẩm Điềm định sẽ gấp lại. Kết quả vừa liếc mắt nhìn, không ngờ quyền sở hữu tài sản lại là cô, không chỉ mỗi thế mà địa chỉ này…
Thẩm Điềm mở to mắt.
Là quyền sở hữu hai căn phòng nhỏ đó!
Cô sững người.
Anh! ấy! mua! nó! khi! nào! vậy?
Aaaaa…
Tiếp sau đó, cô nhìn thấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai ở bên cạnh, cô bèn vơ lấy và mở hẳn ra.
Chu Thận Chi không chỉ mua hai căn phòng nhỏ đó mà còn mua luôn cả siêu thị và đất của toà lầu đó.
Một miếng đất ở Lê Thành đáng giá đến cỡ nào cơ chứ!
Thẩm Điềm ngây người, cô tiếp tục lật xem chỗ văn kiện, tài liệu, hợp đồng đó. Đều là hợp đồng để mua căn nhà nhỏ và đất ở đó. Mà người bán cho anh là tập đoàn môi giới bất động sản, là công ty mà Vu Mi đang làm việc.
Cũng tức là nói miếng đất xung quanh siêu thị đó đã được công ty của Vu Mi đấu thầu.
Thẩm Điềm cũng đơ người ra.
Cô xoa đầu của Chu Cẩm Nguyệt: “Giúp mẹ cầm điện thoại vào đây.”
“Dạ.” Chu Cẩm Nguyệt xuống giường, lon ton chạy ra ngoài, khi cô bé quay trở lại thì giơ điện thoại lên cho Thẩm Điềm, Thẩm Điềm nhận lấy, tay cô vẫn lật xem chỗ hợp đồng và văn kiên đó. Cô gọi điện thoại cho Trịnh Tú Vân.
Trịnh Tú Vân bắt máy rất nhanh, ngữ khí hằn học nói: “Đang chuẩn bị đi tắm, có vụ gì?”
Thẩm Điềm mím chặt môi: “Mẹ ơi, chuyện Chu Thận Chi mua nhà có phải mẹ đã biết từ lâu rồi không?”
Trịnh Tú Vân ở đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Sau đó trả lời: “Con mới biết đấy hả? Bộ bị ngốc à.”
Thẩm Điềm sững người.
“Anh ấy giấu kỹ như vậy cơ mà! Chẳng trách con thấy mẹ chẳng lo lắng một chút nào!”
Trịnh Tú Vân ở đầu bên kia ung dung đi lấy quần áo ngủ và bước vào nhà vệ sinh, nói: “Căn nhà được mua lại từ lâu rồi, năm thứ hai hai đứa bây kết hôn thì đã mua rồi.”
“Còn về đất thì năm trước mới mua đó. Mẹ con hai người họ mỗi người một tay mua cũng dễ dàng.”
Bà khựng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Nó định sẽ xây mới nơi này lại một chút, để mãi mãi lưu giữ lại cái văn phòng nhỏ đó cùng với ký ức thanh xuân của con đó.”
Thẩm Điềm nghe vậy, đôi mắt ửng đỏ.
Cô lẩm bẩm: “Sao mẹ lại giấu con vậy!”
Trịnh Tú Vân nghe thế thì bất lực nói: “Chồng con muốn cho con một bất ngờ thì mẹ tất nhiên là phải giấu con rồi!”
Thẩm Điềm: “…”
A!
Tất cả đều giấu cô!
Trịnh Tú Vân đóng cửa nhà vệ sinh lại, nói: “Nếu như bây giờ nó vẫn chưa muốn con biết thì con cứ giả vờ không biết đi! Cuối tháng này khởi công rồi đấy, sau này nó dẫn con qua đây xem không chừng.”
Thẩm Điềm còn có thể nói được gì nữa chứ.
Cô không cách nào nói được nữa, đôi mắt đỏ au, “Dạ” đáp lời.
Trịnh Tú Vân im lặng một lúc.
Rồi nói tiếp: “Điềm Điềm, mẹ yên tâm rồi.”
Thẩm Điềm hiểu được ý của mẹ cô, cô mỉm cười lau đi nước mắt trên mặt: “Thấy không, mắt nhìn của con không tệ nhỉ!”
Trịnh Tú Vân ở đầu dây bên kia chậc lưỡi.
Sau đó, hai mẹ con tắt điện thoại.
Thẩm Điềm thu dọn lại văn kiện và hợp đồng ở trên giường, tâm trạng cũng dần dần bình ổn. Cô cúi người cẩn thận đặt lại những đồ đạc vào trong ngăn tủ, đồng thời cũng cố gắng hồi phục lại nguyên trạng.
Chu Cẩm Nguyệt ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh tủ đầu giường, chỉ dẫn cho Thẩm Điềm.
“Mẹ ơi, cái này vừa nãy nó để ở đây nè.”
Thẩm Điềm mỉm cười nghe lời Chu Cẩm Nguyệt rồi đóng ngăn tủ lại. Thẩm Điềm chăm chú nhìn chiếc ngăn tủ, sau đó thì cầm điện thoại lên và bế Chu Cẩm Nguyệt lên giường, nói với cô bé: “Gọi video với ba nào.”
Chu Cẩm Nguyệt giơ tay: “Dạ được!”
Thẩm Điềm mở ảnh đại diện của anh ra.
Năm anh hai mươi ba tuổi thì đổ ảnh đại diện. Là do một lần đi công tác ở Bắc Kinh mà cô cũng vừa hay phải đi gặp một nhà văn truyện tình cảm nên cũng cần phải đến Bắc Kinh. Thời gian công tác của hay người họ đều là một tuần, thế là khách sạn đặt phòng cho hai người họ ở cùng nhau. Lúc đó là cuối thu, Thẩm Điềm và tác giả bàn bạc xong thì bước ra ngoài còn anh thì ở bên ngoài đợi cô.
Hai vợ chồng nắm tay nhau đi về khách sạn, bước đi trong dòng người yên tĩnh, ánh đèn đường tà tà chiếu xuống, Thẩm Điềm cầm điện thoại lên chụp ảnh, anh thì có vẻ xã giao nên uống một ít rượu, đút tay vào túi quần nhìn cô chụp ảnh. Đôi lúc anh sẽ ôm lấy eo của cô và kéo cô trở về, đột nhiên Thẩm Điềm bảo anh đừng cử động, hai người họ đứng bên dưới ánh đèn đường.
Trước khi anh nhìn thấy cô sắp nhấn chụp thì xoay người của cô qua, giữ chặt eo của cô, cô khẽ ngẩng đầu nhìn.
Một tiếng “tách” vang lên.
Tấm ảnh đã được chụp.
Sau này.
Chu Thận Chi đã dùng bức ảnh với bóng người ôm nhau vào cuối thu đứng dưới ánh đèn đường này làm ảnh đại diện. Tấm ảnh được chụp rất đẹp, sau khi anh thay đổi ảnh đại diện, bà nội, Vu Mi, Tào Lộ và Trần Vận Lương đều chạy đến để khen.
Nói rằng cặp vợ chồng này rất biết chụp ảnh.
Lúc đó Thẩm Điềm rất đắc ý, vì đây là kiệt tác của cô mà.
Mấy năm nay, anh đều dùng tấm ảnh này.
Âm nhạc vang lên.
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia nhấc máy, video vừa được mở lên anh bèn đặt điện thoại xuống và gỡ tay áo ra, anh bước vào ống kính đưa mắt nhìn cô: “Trời nóng rồi đấy, có mở điều hoà không?”
Thẩm Điềm nhìn thấy gương mặt với đường nét rõ ràng, chiếc cổ thon dài, yết hầu cùng với hình xăm ẩn hiện. Trái tim Thẩm Điềm chợt nóng ran, cười tít mắt: “Mở rồi nè, bé cưng mình sợ nóng như vậy tất nhiên là em phải mở rồi.”
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó ngước mắt: “Sao con bé chưa ngủ nữa? Ngày mai còn phải đi học đấy.”
Thẩm Điềm công công đôi mắt: “Chút nữa ngủ ngay mà.”
“Ba ơi~~” Chu Cẩm Nguyệt ngó đầu qua, gương mặt tròn nhỏ của cô bé lọt vào ống kính một chút: “Ba có nhớ bé không hả?”
Thẩm Điềm đặt cằm lên sau gáy của cô bé, gương mặt nhỏ nhắn bỗng biến lớn hơn trong ống kính.
Chu Thận Chi nhìn cô bé một lúc: “Nhớ mà, ba cũng nhớ mẹ con nữa.”
Chu Cẩm Nguyệt giơ ngón tay nhỏ nhắn của mình lên: “Ba nhớ con bao nhiêu, nhớ mẹ bao nhiêu vậy? Con với mẹ mỗi người năm phần có đúng không?”
Chu Thận Chi mỉm cười.
“Là ba phần và bảy phần.”
Chu Cẩm Nguyệt nghe vậy, gương mặt bèn lộ vẻ thất vọng: “Hứ.”
Trong mắt Chu Thận Chi như chứa nụ cười, anh ngước mắt nhìn Thẩm Điềm, đôi mày Thẩm Điềm cong cong chăm chú nhìn anh. Hai vợ chồng họ nhìn nhau, nỗi nhớ nhung đều hiện rõ trong đáy mắt. Chu Thận Chi dịu dàng nói: “Anh còn hai ngày nữa là về rồi.”
Thẩm Điềm ừm ừm hai tiếng đáp.
Chu Cẩm Nguyệt lại ngó đầu qua: “Ba ơi, ba phải mua quà cho con đấy nhé.”
Chu Thận Chi liếc nhìn cô: “Con ngoan ngoãn nghe lời thì ba sẽ mua.”
“Con nghe lời lắm mà, tối hôm nay con còn giúp ba dọn dẹp căn phòng cho~~~ ưm.” Chiếc miệng nhỏ nhắn của cô bé vẫn chưa nói hết thì Thẩm Điềm đã dùng tay bịt miệng cô bé lại, đồng thời cũng làm như vô tình bế Cẩm Nguyệt ra.
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày: “Con bé lại quậy nữa à?”
Thẩm Điềm có chút chột dạ, cô cúi đầu nhìn anh nói: “Con bé… con bé không cẩn thận đụng vào tài liệu bên trong thư phòng của anh, em đang phạt con bé đứng hối lỗi ở căn phòng nhỏ đó.”
Chu Thận Chi nghe vậy, nói: “Vậy thì phải phạt, không được mềm lòng.”
Thẩm Điềm gật gật đầu.
Cô dịu dàng nói: “Chồng à, em nhớ anh rồi!”
Ngón tay Chu Thận Chi đặt lên trên khoé môi, nghe vậy bèn mỉm cười, anh cầm ly cà phê lên uống một ngụm, yết hầu tựa lưỡi đao, đôi mắt anh mỉm cười: “Anh cũng thế.”
“Đợi anh về nhà đấy!” Thẩm Điềm sắp không bế nổi Chu Cẩm Nguyệt nữa rồi bèn vội nói.
“Ừm.” Anh say đắm nhìn cô: “Ngủ sớm nhé.”
“Ừm ừm!”
Sau đó thì tắt máy.
Thẩm Điềm buông Chu Cẩm Nguyệt ra, Chu Cẩm Nguyệt bĩu môi: “Mẹ ơi, con vẫn còn muốn nói chuyện với ba mà.”
Thẩm Điềm chống tay lên mép giường, nhìn cô bé và nói: “Con làm mất nhiều văn kiện và giấy chứng nhận của ba như vậy nếu không phải lúc nãy mẹ bịt miệng con lại, ngày mai ba sẽ trở về dạy dỗ con đấy.”
Chu Cẩm Nguyệt nghe vậy chợt sợ hãi.
Cô bé lập tức che miệng lại, đôi mắt chớp chớp, chốc sau, cô bé nói: “Mẹ ơi, vậy mẹ đừng nói với ba nhé.”
Thẩm Điềm gật đầu: “Yên tâm, mẹ sẽ giữ bí mật cho con mà.”
Chu Cẩm Nguyệt nhào vào lòng của cô: “Mẹ ơi, mẹ tốt thật!”
Thẩm Điềm xoa đầu của cô bé.
Và nhận lấy lời khen này mà chẳng chột dạ chút nào.
– ——-
Hôm Chu Thận Chi đi công tác trở về là thứ tư, Thẩm Điềm vẫn phải tăng ca. Đêm khuya, cô bước trên đôi giày cao gót bước ra từ đại sảnh thì trông thấy người con trai đứng ở cửa đại sảnh.
Đôi mắt Thẩm Điềm sáng lên bước nhanh xuống bậc thang.
Chu Thận Chi vươn tay nắm lấy tay của cô và nhìn cô: “Có muốn ăn khuya không?”
Thẩm Điềm lắc đầu: “Không ăn đâu, anh thì sao, đã ăn cơm chưa?”
Chu Thận Chi đi về phía cầu vượt, trả lời cô: “Ăn rồi.”
Hai vợ chồng họ bước đi trên cầu thang của cầu vượt, làn gió đêm thổi qua làm rối mái tóc của cô. Mấy năm nay Chu Thận Chi mỗi khi được rảnh buổi tối đều sẽ đến đón cô.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Bây giờ cô đã phát hiện ra bí mật của anh rồi, cô cúi đầu mím môi thầm cười.
Hai người bước vào khu dân cư, Thẩm Điềm đắn đo một lúc: “Có nên đi đón em bé nhỏ của chúng ta về không?”
Chu Thận Chi cho tay vào trong túi quần, ngoảnh đầu nhìn cô, dưới ánh đèn đôi mắt của anh như thể xa xăm hơn: “Tối nay, chúng ta cùng nhau trải qua thế giới của hai người thôi nhỉ?”
Đây cũng là điều mà Thẩm Điềm nghĩ đến.
Cô gật đầu: “Được!”
Chu Thận Chi cũng mỉm cười, anh dẫn cô đi lên lầu. Bởi vì hai vợ chồng học không muốn bỏ lỡ sự trưởng thành của Chu Cẩm Nguyệt nên phần lớn thời gian đều do họ tự chăm sóc cô bé.
Nhưng có đôi lúc vẫn là mong muốn có thế giới chỉ dành riêng cho hai người, nhất là sau khi vừa công tác trở về.
Cô gọi điện thoại cho Giang Lệ Viên và bảo rằng tối hôm nay cứ để Chu Cẩm Nguyệt ở với bà nội.
Giang Lệ Viên ở đầu dây bên kia mừng rỡ đáp: “Nên như vậy từ lâu rồi đấy, hai đứa con cứ tận hưởng thế giới riêng của hai con đi!”
Sau khi bước vào cửa.
Anh ấn cô vào tường và hôn lấy cô.
Thẩm Điềm vòng tay lên cổ anh, chiếc túi xách nhỏ rơi xuống. Nhưng hôm nay cô đã đi đến xưởng in nên trên người vẫn còn vương lại một ít mùi mực in, cô kiễng gót chân và nói vào bên tai anh: “Đi tắm trước đã nhé?”
Chu Thận Chi dừng lại, anh cúi đầu hơi thở có chút gấp gáp, giọng nói trầm khàn: “Tắm cùng nhau chứ hả?”
Thẩm Điềm lắc đầu.
Cô đẩy anh ra.
Chu Thận Chi ngẩng cằm lên cởi bỏ cúc áo của chiếc áo sơ mi rồi đưa mắt nhìn cô, Thẩm Điềm mỉm cười đẩy anh ra. Sau đó thì nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh ở phòng ngủ chính. Yết hầu của Chu Thận Chi chuyển động, anh đứng thẳng người lên và đi rót nước.
Thẩm Điềm như thể đã làm ra việc xấu gì đó, tắm rất vội vã, sau khi tắm xong thì nhìn “bộ quần áo ngủ” mình vừa mới mua rồi chầm chậm mặc vào. Sau khi mặc vào xong thì cô kéo cửa và bước ra ngoài, tiếp đó là vụt kéo tấm chăn ra trốn vào bên trong. Cô gọi với: “Anh có thể đi tắm được rồi đó!”
Lúc này Chu Thận Chi mới đi vào.
Anh đi đến chiếc tủ cạnh đầu giường, tháo chiếc đồng hồ ra.
Trong ánh đèn yếu ớt.
Đôi má Thẩm Điềm đỏ ửng, cô cầm điện thoại lên và nhấn. Chu Thận Chi im lặng cởi cúc áo ra, con tim cũng đang đập nhanh không ngừng, anh cầm lấy quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Thẩm Điềm nhìn thấy anh đã đi vào.
Thì thở phào, sau đó tiếp tục ấn điện thoại trong tâm trạng không yên, lướt bừa hết tất cả các ứng dụng.
Mười lăm phút sau.
Cửa phòng tắm mở ra, Chu Thận Chi mang theo hơi nóng bước ra và đang lau khô mái tóc của mình, anh nhìn cô, chốc sau bỗng cúi người xuống hôn lấy đôi môi cô, sẵn tiện lấy điện thoại của cô ra.
Tim Thẩm Điềm không thôi đập nhanh, ngẩng đầu đón nhận chiếc hôn của anh, tấm chăn dần dần trượt xuống.
Chu Thận Chi nghiêng đầu hôn lên cổ của cô, giây sau thì anh chợt khựng lại, chăm chú nhìn vào quần áo ngủ trên người cô. Thẩm Điềm lập tức xấu hổ không nói nên lời, vội vàng bật dậy khỏi giường, cô nói theo phản xạ của mình: “Em vẫn nên thay một bộ khác thì…”
Lời còn chưa dứt.
Chu Thận Chi đã ngồi thẳng người, cánh tay dài vươn ra bắt lấy eo cô lại. Thẩm Điềm kêu lên một tiếng và quay người lại thì đã bị giữ chặt trong vòng tay của anh. Yết hầu của Chu Thận Chi lại chuyển động, anh tựa sát vào bên tai của cô.
“Thẩm Điềm Điềm, kỹ năng câu dẫn người khác của em tăng lên rồi…”
Thẩm Điềm đỏ bừng mặt, muốn được anh thả ra.
Chu Thận Chi lại hôn lên môi cô một lần nữa, giọng nói rất trầm: “Anh rất thích em.”
Thẩm Điềm che mặt đi.
“Anh thích là được!”
Trời ơi, cả đời này chưa bao giờ làm cái trò như thế, xấu hổ chết đi được.
Sau đó thì cô đã bị anh “nuốt trọn”.
Mệt mỏi vô cùng, Thẩm Điềm ngẩng đầu hôn nhẹ lên chiếc cằm của anh, khe khẽ nói: “Cảm ơn anh, chồng à.”
Người con trai đó chống tay xuống giường, cúi đầu lắng nghe một lúc lâu nhưng vẫn không nghe rồi, anh khẽ xoa đầu cô: “Em nói gì đó?”
Thẩm Điềm mỉm cười khoác tay lên cổ anh, lắc lắc đầu, không tiếp lời anh.
Cũng dần dần.
Không thể nào tiếp lời được.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, màn đêm dài vô tận, thế giới của riêng hai người họ rất đỗi ngọt ngào.
– ——–
Hơn một giờ sáng.
Chu Thận Chi đặt Thẩm Điềm lên trên giường, Thẩm Điềm vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ cuộn người vào tấm chăn rồi ngủ thiếp đi. Chu Thận Chi hôn nhẹ lên má cô, sau đó anh đứng thẳng người và dọn dẹp lại những thứ lung tung trên giường. Tiếp đó anh vò đầu đi về phía phòng ngủ phụ.
Anh ngồi xuống mép giường của phòng ngủ phụ, cổ áo khẽ rơi xuống, hình xăm cũng lộ ra. Anh kéo ngăn tủ ra và đang chuẩn bị lấy cuốn nhật ký thì lại thấy được trạng thái đồ đạc trong ngăn tủ, rõ ràng là có chút hỗn loạn không hề giống với cách bày trí của anh lúc trước.
Anh chợt sững người.
Chống tay lên mặt im lặng một lúc, anh xoay chiếc bút trong tay.
Sắc mặt vẫn như cũ, anh mở quyển nhật ký ra và viết lên trên đó.
Ngày 18 tháng 9 năm 2029.
Cô ấy của hôm nay rất to gan, mua rất nhiều quần áo ngủ xinh xắn.
Thẩm Điềm Điềm.
Em cũng biết nhiều quá nhỉ.
Hy vọng em lần sau vẫn như thế.
Dòng chữ mà anh ghi ở cuối là do anh cố ý viết, anh đoán chắc rằng cô sẽ lại mở quyển nhật ký này ra xem.
Anh đóng quyển nhật ký lại rồi đem cây bút dạ cẩn thận kẹp vào.
– ——-
Ngày 30 tháng 9, hôm sau là ngày lễ Quốc Khánh.
Siêu thị và tòa lầu nhỏ kia cũng khai công, hạng mục được đặt tên là “Thanh xuân của Thẩm Điềm”
– ——-
[Tác giả có điều muốn nói]
Hoàn rồi nè. Chúc các bé cưng vui vẻ bình an, sức khoẻ dồi dào, có được nhiều may mắn hơn giống như Thẩm Điềm.