Thẩm Điềm bật cười một tiếng, nói: “Tớ hay nghe Tào Lộ gọi cậu như vậy.”
Anh đẩy cuốn menu về phía cô.
Nói: “Nhưng cậu chưa từng gọi tớ như thế.”
Thẩm Điềm ngơ ngác, thì ra anh ấy vẫn nhớ được một vài chuyện, một vài chi tiết và cô cũng không hẳn là một chú nhạn bay qua đời anh không để lại bất cứ dấu vết nào.
“Cậu xem xem muốn ăn gì.” Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ vào menu.
Thẩm Điềm cầm lấy rồi mở ra.
Cô chỉ gọi một phần bò bít tết.
Chu Thận Chi gọi thêm cho cô một phần đồ ngọt.
Sau khi gọi món xong.
Phục vụ cũng rời đi thì không khí đột nhiên có phần yên tĩnh và bên dưới lầu là buổi đêm đầy ánh đèn rực rỡ, rất đẹp.
Ở chiếc bàn này ngồi đối diện với cô chính là Thận Chi, Thẩm Điềm luôn không kìm được mà ngước lên nhìn vào đôi mắt anh. Sau khi Chu Thận Chi trả lời tin nhắn xong bèn đặt điện thoại xuống, đưa mắt nhìn cô.
Cô cũng chẳng có thay đổi gì quá lớn.
Ngoại trừ ngũ quan trở nên sắc sảo hơn, đôi mi tinh tế hơn.
Thì vẫn là gương mặt đáng yêu, nhẹ nhàng của lúc trước.
Anh xoay nhẹ chiếc nhẫn, hỏi cô: “Thẩm Điềm, cậu bắt đầu xem mắt từ lúc nào?”
Thẩm Điềm vừa nghe chợt ngơ ngác, lắc đầu: “Đâu có, mấy hôm trước là lần đầu đấy.”
“Trùng hợp quá, tớ cũng vậy cũng là lần đầu.” Đáy mắt Chu Thận Chi như ẩn giấu nụ cười, cậu vẫn luôn nhẹ xoay chiếc nhẫn trên tay cùng với nét ung dung chậm rãi.
Thẩm Điềm ngập ngừng hỏi: “Sao cậu lại đi xem mắt vậy?”
Cậu cần làm thế này sao?
Không, cậu không cần.
Chu Thận Chi bỏ tay xuống, một tay đặt lên bàn, nói: “Là do bà nội tớ sắp xếp đấy, lúc trước nội có làm một ca phẫu thuật nhỏ, sau khi phẫu thuật thì luôn có chút ám ảnh,bà sợ sẽ tiếp tục tái phát nên hy vọng lúc còn sống có thể được tận mắt thấy tớ kết hôn.”
Thẩm Điềm ồ lên ngạc nhiên.
Anh ngước mắt nhìn cô: “Cậu thì sao?”
Thẩm Điềm khe khẽ hỏi anh: “Sức khoẻ hiện nay của bà cậu ổn không?”
“Cũng ổn.” Anh cứ nhìn cô như vậy, Thẩm Điềm luôn muốn tránh đi ánh nhìn của anh, cô nói: “Tớ cũng là do ông nội sắp xếp, ông nội không có việc gì làm bèn đi tìm người yêu cho tớ.”
Chu Thận Chi nhướng mày.
“Ồ?”
Anh nói: “Ra vậy à?”
Khi đồ ăn lên.
Hai người bắt đầu dùng bữa.
Lần đầu tiên ăn gần anh như vậy nên cô rất chú ý đến hình tượng của mình.
Dính một ít trên khoé môi cô liền lập tức lau đi.
Anh ngồi ở đối diện, uống vài ngụm cà phê, ánh mắt luôn dán vào gương mặt cô, anh nói: “Mấy năm nay cậu sống thế nào?”
Thẩm Điềm nuốt miếng bò xuống, ngước mắt.
“Tốt lắm, cậu thì sao.”
Chu Thận Chi cũng uống nốt ngụm cà phê, đáp: “Cũng tốt lắm.”
Thẩm Điềm nhìn vào đôi mắt đào hoa có đôi phần tản mạn.
Như thể có gì đó muốn hỏi.
Tần Mạch và Quan Châu Vân vẫn tốt chứ.
Nhưng cô hỏi như vậy có lẽ cũng không được hay lắm, cô do dự một lúc vẫn có điều muốn hỏi. Chu Thận Chi cầm tờ khăn giấy lên lau lau miệng rồi nhìn cô, hỏi: “Điềm Điềm.”
Thẩm Điềm lần đầu tiên nghe thấy anh gọi cô như vậy.
Tim cô đập nhanh đột ngột.
Cô a một tiếng: “Sao thế?”
Chu Thận Chi tựa lưng ra sau, cười hỏi.
“Ông nội sẽ tiếp tục sắp xếp cho cậu xem mắt chứ?”
Thẩm Điềm siết chặt chiếc nĩa, suy tư một lúc.
“Không biết nữa, ông vẫn chưa chịu kết thúc đâu.”
Chu Thận Chi ừ một tiếng: “Bà nội tớ cũng thế.”
Trong mắt Thẩm Điềm lộ ra vẻ đồng cảm vì cùng cảnh ngộ với nhau.
Anh khẽ cười rồi bật ngồi thẳng lên đặt khuỷu tay lên bàn, đôi mắt đào hoa mang theo vài nét dịu dàng nhìn cô: “Hay là… kết hôn với tớ đi?”
Trái tim Thẩm Điềm bỗng chốc như nổ tung.
Tâm trí trở nên trống rỗng.
Cô tỏ ra không thể tin được mà nhìn anh.
Chu Thận Chi trông thấy cô như vậy, nhướng nhướng mày rồi khẽ nheo mắt.
“Cậu có người mình thích rồi à?”
Thẩm Điềm ngay lập tức lắc đầu.
Chu Thận Chi thấy thế, ánh mắt chợt trở nên thâm thuý suy tư.
Anh nói: “Bà tớ lớn tuổi rồi, tớ nghĩ bà sẽ không dễ dàng bỏ cuộc vậy đâu nên tớ đã nghĩ rất nhiều cách. Nhưng cuối cùng cảm thấy vẫn là nên thuận theo ý của bà.”
Cả người Thẩm Điềm như chết đứng.
Đây là điều cô không bao giờ ngờ đến.
Có chết cũng không hề nghĩ đến.
Ngay lúc này, ngay bây giờ cô rất muốn nắm lấy Tào Lộ cắn mình một cái, cảm nhận thử xem đây có phải là thật không.
Chu Thận Chi nhìn thấy cô như vậy, chống cằm nhìn cô một lát, sau đó nói: “Có hơi đường đột nhỉ, hay là cậu về suy nghĩ thêm nhé?”
Thẩm Điềm gật đầu.
“Ừ!”
– —-
Sau khi thanh toán xong.
Chu Thận Chi tiễn Thẩm Điềm ra xe.
Chiếc xe này là phương tiện di chuyển của Trịnh Tú Vân mua cho cô.
Một chiếc BMW màu trắng.
Chu Thận Chi mở cửa xe cho cô, tai của Thẩm Điềm bỗng chốc đỏ ửng, sau khi ngồi vào trong, cô đắn đo một lúc bèn chồm người ra hỏi: “Chu Thận Chi, cậu có từng thích ai chưa?”
Người con trai đang cầm cửa xe cúi đầu xuống, đôi mắt đào hoa vẫn khẽ nhướng lên trong màn đêm, anh nhìn cô chăm chăm rồi nhếch mép cười.
“Chưa có.”
Thẩm Điềm ngơ ngác.
Chu Thận Chi hỏi ngược lại: “Điềm Điềm có không?”
Thẩm Điềm hồi hộp ấp úng, tay túm lấy dây an toàn sờ đến sờ lui rồi khẽ giọng ừ một tiếng.
Chu Thận Chi chợt híp mắt lại.
Im lặng nhìn cô.
Thẩm Điềm lại nhỏ giọng đáp: “Đều là chuyện đã qua rồi.”
Chu Thận Chi nghe vậy, cũng ồ lên, sau đó đóng cửa xe lại cho cô. Anh đút tay vào túi, lùi về sau: “Chạy chậm thôi.”
Thẩm Điềm nhìn anh, ừm đáp lời.
Tiếp đó cô khởi động xe.
Chiếc BMW màu trắng cứ thế rời đi, cô nhìn vào kính hậu của xe.
Chu Thận Chi nhìn thấy cô rời đi cũng quay người đi ra phía kia lấy xe.
Một chiếc SUV màu đen cực ngầu.
Thẩm Điềm không nhìn nữa, cố giữ cho con tim bình tĩnh lái xe ra đường lớn. Chiếc xe chạy đến dưới lầu của tiểu khu, cô đeo theo chiếc túi nhỏ lên lầu, cởi giày ra bước vào cửa thì nhìn thấy Tào Lộ đang ngồi trên sofa đắp mặt nạ.
Thẩm điềm chạy qua đó, trực tiếp ngồi bổ xuống đối diện Tào Lộ.
Tào Lộ gỡ mặt nạ xuống.
Nhìn cô.
“Sao vậy.”
Ánh mắt Thẩm Điềm bừng sáng lấp lánh.
Cô ấp úng một lúc rồi nói: “Hôm nay tớ đi ăn cơm với Chu Thận Chi.”
Bẹp.
Miếng mặt nạ của Tào Lộ rơi xuống đất.
“Cái gì?”
Thẩm Điềm nói tiếp: “Cậu ấy nói, cậu ấy muốn kết hôn với tớ!”
Bịch.
Tào Lộ té rơi xuống đất.
Thẩm Điềm nhanh chóng đưa tay túm lấy cậu ấy, Tào Lộ choàng tỉnh, đưa tay sờ lên trán của cô: “Có phải cậu sốt rồi không?”
“Hay là xuất hiện ảo giác hay gì đó?”
Thẩm Điềm hất tay của Tào Lộ ra: “Không phải ảo giác, là thật mà.”
Tào Lộ ngồi lại lên sofa, kéo gối lên ngồi ôm chặt, biểu cảm bắt đầu nghiêm túc trở lại: “Cậu nói chuyện đàng hoàng xem nào, nói nghiêm túc vào.”
Thẩm Điềm kể hết cho Tào Lộ nghe những chuyện xảy ra gần đây, nghe xong gương mặt Tào Lộ có chút hoài nghi nhân sinh, nói: “Hai cậu đi ăn cơm, ok, tớ tin. Nhưng mà cậu ta nói ra cái câu này, sao nghe nó cứ cấn cấn kiểu gì ấy.”
Thẩm Điềm sờ sờ vào chiếc gối ôm. xoa tới xoa lui.
Nói: “Tớ còn không tin đây này.”
Hai con người đột nhiên im lặng, trong phòng không mở ti vi nên càng yên tĩnh hơn. Thẩm Điềm ngồi tựa lưng ra sau, cảm giác giống hệt như một cơn mơ, Tào Lộ cúi người xuống lau đi vết nước vươn trên sàn, sau khi lau xong cũng tựa người ra sau ghế và bắt đầu thẫn thờ. Vì chuyện này quá đỗi ảo diệu đi.
Rất lâu sau.
Tào Lộ nói: “Cậu nói xem, có phải cậu ta bị đả kích về chuyện tình cảm mới nghĩ đến việc kết hôn để quên đi mối tình trước không?”
Thẩm Điềm thoắt ngước mắt nhìn Tào Lộ.
Cô nói: “Tối hôm nay tớ hỏi rồi, cậu ta nói chưa từng thích ai cả.”
Tào Lộ cũng bất ngờ thoắt nhìn Thẩm Điềm, cậu ấy cứ nhìn Thẩm Điềm đăm đăm rồi cầm gương mặt cô, nhìn trái nhìn phải: “Thế, bộ cậu ta mọc thêm mắt rồi à, yêu phải bé Ngọt nhà chúng ta?”
Miệng của Thẩm Điềm bị Tào Lộ bóp đến chu lên.
Cô ú ớ nói: “Cậu thấy chuyện đó có khả năng không?”
Một người như anh ấy, bộ có thể yêu người khác ngay cái nhìn đầu tiên ư?
Bên cạnh anh có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, yêu kiều.
Nếu tin điều này chi bằng tin rằng anh ấy gặp đả kích trong tình yêu, muốn tìm một người nào đó để khỏa lấp đi chỗ trống đó.
Tào Lộ buông cô ra, túm lấy Thẩm Điềm nói: “Cũng không phải không có khả năng đó, có khi đôi lúc chỉ là một ý niệm trong đầu sau đó thì như dây leo điên cuồng xâm chiếm.”
“Cậu ta chắc là hiếu thảo lắm, nếu không thì sẽ không đi gặp một người đến ngay cả tấm ảnh thậm chí là cái tên còn không biết như cậu.”
“Sau khi gặp lại cậu thì mới phát hiện là bạn cùng lớp, hơn nữa lại là một người đáng yêu như cậu, cái ý nghĩ này cũng từ từ mà bộc phát, càng nghĩ càng thấy hợp lý.”
Tào Lộ mải mê khua tay múa chân.
Thẩm Điềm trừng trừng nhìn cô.
“Có ma mới tin cậu.”
Tào Lộ bật cười khoái chí.
Cậu ấy đưa tay khoác lên vai Thẩm Điềm: “Vậy cậu nghĩ thế nào?”
Thẩm Điềm lắc đầu: “Không biết nữa.”
Cô kê chiếc gối lên cằm.
Sầu quá.
– —-