Chích Thủ Già Thiên

Chương 47: Không phải oan gia cũng gặp nhau trong đường hẻm



Cùng “rể hờ” đêm tối lẻn Nguyệt Viên

Đường oán phụ sầu riêng chuyện năm ấy

Bóng đêm phủ xuống, thời tiết vô cùng tốt cho việc vào nhà trộm cướp. Bầu trời bao la tối như mực, chẳng những không có trăng, mà còn không có lấy một vì sao. Bóng tối bao phủ mặt đất, có lẽ vô số tội ác đang diễn ra, hoặc đám con trai đang chuẩn bị vụng trộm, lần mò tình nhân chốn khuê các.

Bóng đen lóe lên, một người vững vàng rơi xuống mặt đất, hai chân chấm đất, nhưng ngay cả một chút thanh âm cũng không phát ra, nếu là có người thấy được, tất nhiên sẽ tán dương một tiếng: thân thủ tuyệt vời!

Hắn như con báo lẻn vào trong bụi hoa, chỉ có đôi mắt từ trong nhòm ra, nhìn quanh chỉ thấy xung quanh không bóng người nào, hắn đang muốn bước về phía trước. Bỗng nhiên, ở một chỗ khác một bóng người chớp động trên tường, lại một cái bóng đen rơi xuống.

Người đến trước nín hơi ngưng thần, bàn tay yên lặng đặt tại phía trên đoản kiếm nơi ống giày, con mắt dừng tại chỗ thân ảnh vừa nhảy xuống cách đó không xa.

Xem ra, bụi rậm này thật đúng là nơi ẩn nấp tốt, cước bộ bóng đen động đậy, rúc luôn vào trong bụi hoa. Mới vừa thở phào nhẹ nhỏm, ngẩng mặt lên đã thấy bên cạnh có một người. Hắn há mồm muốn hô, nhưng bị một bàn tay bịt miệng, lập tức tay phải của hắn nhanh như gió vươn ra, thẳng đến cổ họng người đến trước.

Người đến trước đã có chuẩn bị, chẳng lẽ có thể để tên kia đắc thủ? Hắn xuất chưởng như đao, một bàn tay như Thái sơn áp đỉnh chém mạnh xuống.

Bóng đen nào dám trực tiếp chống chọi, cổ tay nhanh chóng lui về. Hắn không nghĩ tới, chưởng lực người đến trước đang uy mãnh bỗng nhiên hóa mềm mại, cánh tay như linh xà bám dính vào cánh tay của hắn, ba ngón tay đã để hờ vào cổ họng của hắn, chỉ cần nhẹ nhàng phát lực sẽ khiến hắn lập tức chết luôn.

Bóng đen thất kinh, đột nhiên ngửa ra phía sau, thân thể dường như là là trên mặt đất, ý đồ thoát khỏi ba ngón tay đoạt mệnh. Người đến trước chỉ một chiêu đã đắc thủ, tuyệt không chịu để cho hắn dễ dàng thoát như thế, thuận thế mãnh liệt bổ nhào, ba chỉ vẫn vững vàng chế trụ cổ họng của hắn, tay trái phòng bị, khửu tay đè lên lồng ngực của hắn. . .

Ngón tay người đến trước đang muốn phát lực, bỗng nhiên thấp giọng hô: “Không có yết hầu sao? Nữ nhân à?”

“Tần Phi, lại là tên khốn kiếp này, buông tay ra mau, bóp chết lão nương rồi!” Bóng đen vốn tưởng chết đến nơi, đang định liều chết phản kích, đột nhiên nghe thấy thanh âm Tần Phi, không khỏi vui mừng quá đỗi.

“Dịch cô nương. . .” Tần Phi chậm rãi buông tay ra, ngạc nhiên nói: “Sao lại là ngươi?”

Tần Phi thản nhiên nhún vai: “Hoàn toàn không chút co dãn nhé, sao có thể là ngươi. . . Ừ hừ. . . Quá nhỏ, cảm giác không rõ ràng!”

Bóng đêm đen nhánh, không thể thấy rõ sắc mặt Dịch Tiểu Uyển, tuy thế, trực giác của Tần Phi vẫn có thể cảm thấy nàng đang tức giận như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Trong lòng Dịch Tiểu Uyển đang phẫn nộ, chẳng lẽ muốn bổn cô nương nói cho ngươi biết, thường ngày nàng dùng vải bọc bộ ngực, tránh cho đôi tiểu bạch thỏ đầy sức sống ảnh hưởng đến việc hành động sao? Lại còn nói bổn cô nương. . . Ừ hừ. . . Có chút nho nhỏ! Cơn giận này tuyệt đối không thể tha!

“Tần Phi!” Dịch Tiểu Uyển sắc mặt trầm xuống, ra oai: “Trong đêm tối, ngươi lỡ tay làm tổn thương cấp trên, lão nương tạm thời không so đo với ngươi. Ngươi thành thật nói cho ta biết, tại sao giữa đêm khuya lẻn vào Vọng Nguyệt Viên?”

Tần Phi nhãn châu xoay động, hỏi ngược lại: “Tại sao ngươi cũng tới đây?”

“Lão nương đang ở thân phận thượng ty hỏi ngươi.” Dịch Tiểu Uyển giận không kềm được.

Tần Phi thở dài một tiếng, mỗi lần Dịch Tiểu Uyển muốn bắt nạt hắn mà không có biện pháp nào, liền lấy thân phận Giam Sự đại nhân ra lòe, thật sự để cho Tần Phi không thể làm gì được.

“Dịch Giam Sự. . .” Tần Phi đổi xưng hô, giảm thấp xuống thanh âm nói: “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Chín viên nội viện Đường phủ, chỉ có tám người ở. Hơn nữa, Vọng Nguyệt Viên nghiêm cấm bất cứ ai tiến vào, nơi đây tất có cổ quái. Ty chức cả gan suy đoán, lần này Sát Sự Thính tiến vào Đường phủ, bảo hộ Đại Nhi tiểu thư là giả, tiến vào Đường phủ tra xét chuyện hư thực mới là thật.”

“Lấy thực lực Đường phủ, nếu thật là đem đám đàn bà con gái trông giữ tại nhà, ra ngoài nghiêm khắc đề phòng, cơ hội thích khách đắc thủ cơ hồ là không có. Sát Sự Thính sẽ không cách nào thâm nhập vào Đường phủ, thật vất vả mới bắt được cái cơ hội. Đương nhiên phải phái ra người tin cẩn, lại phải là người được việc đến đây điều tra. Ta. . . là một thành viên mới vừa bước vào Sát Sự Thính. Chu Lễ Uyên, tiền đồ của hắn chỉ có thể ở Giáo Tập Ty hoặc là Chấp Hành Ty. Nhưng Tiểu Uyển cô nương ngươi lại rất khác người khác, ngươi đáng tin, thân thủ hơn người, lại là nữ hài tử [cô bé]. Nam nhân luôn buông lỏng đề phòng đối với xinh đẹp cô gái, ngươi tới Đường phủ điều tra, cái này là chỉ làm ít mà thì công to nhé!”

Tần Phi bịa chuyện: “Nếu ta đã đoán được mưu đồ Sát Sự Thính, thân là một thành viên sắt son với Sát Sự Thính, một mật thám nhiệt huyết, sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn? Dĩ nhiên muốn phát huy công sức bé nhỏ không đáng kể, trợ giúp Giam Sự đại nhân hoàn thành nhiệm vụ.”

“Bớt lời thừa đi, ta không tin ngươi!” Dịch Tiểu Uyển bĩu môi: “Nếu đã tới, cũng tốt. Ta và ngươi chia làm hai đường, đem bên ngoài thăm dò một phen, sau đó vào trong lầu dò xét.”

Vọng Nguyệt Viên mặc dù cũng là một khu vườn, nhưng không lớn bằng Thúy Trúc viên. Chỉ mất không tới một nén nhang, một nam một nữ mật thám lại một lần nữa gặp nhau ở trước cửa lầu. Sau khi ra hiệu an toàn xong, Tần Phi rút ra đoản kiếm, hết sức cẩn thận đẩy cửa lầu ra.

Cánh cửa phát ra một tiếng động rất nhỏ, hai người nhất thời dừng bước lại, cẩn thận lắng nghe xung quanh Vọng Nguyệt Viên có người nào bị một tiếng này kinh động hay không. Dừng lại chỉ chốc lát, Tần Phi phía trước, Dịch Tiểu Uyển ở phía sau, hai người đi vào lầu các. Cũng may bên ngoài lầu, bóng tối phủ đen đặc. Vào trong lầu các, hai mắt thích ứng một lúc là có thể mơ hồ thấy vật.

Mượn chút ánh sáng yếu ớt đó, Tần Phi cẩn thận kiểm tra gian phòng này. Nhắc tới cũng kỳ quái, Vọng Nguyệt Viên đã thật lâu không có người ở, nhìn dáng dấp, Đường Ẩn sẽ không để cho người khác dễ dàng tiến vào vườn này, nhưng trong lầu các hết thảy đều sạch sẽ, chắc hẳn thường xuyên cũng có người tới nơi này quét dọn.

Tần Phi đưa tay chà xuống cái ghế ngồi, rồi đem ngón tay đặt ở trước mắt thở dài nói: “Gương ở nhà ta cũng không sạch sẽ như vậy.”

Tần Phi đi dọc theo vách tường, hắn chậm rãi tiến về phía trước. Trên tường treo rất nhiều thư họa. Có chữ viết không bị cản trở, nhẹ nhàng vui vẻ; có chữ viết xinh đẹp, mượt mà hợp lòng người. Một vài bức tranh sơn thủy có chút bất phàm. Tần Phi mặc dù là người ngoại đạo nhưng nhìn bức họa tinh mỹ, cũng không khỏi mê mẩn. Đột nhiên, Tần Phi dừng bước lại, trước mặt của hắn là một bức hàn nha hý thủy đồ. Tranh không có gì đáng ngạc nhiên, phần lạc khoản [DG: phần đề chữ, ghi chú trên bức tranh] có viết: Chính Xương năm thứ bốn tháng hai, cùng Nguyệt Nhi dạo chơi Niệm viên, Đường Ẩn!

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng động ứng với có hai người đến đây. Cửa phòng vang lên một tiếng động nhẹ, một nam tử hiên ngang đi vào lầu các, trong tay còn xách theo một cái đèn lồng, hắn tìm được giá cắm nến, đốt nến xong đâu đó, rồi mới hướng ngoài cửa hô: “Gia nương, người vào đi!”

“Đường Hiên. . .” Tần Phi trao đổi ánh mắt với Dịch Tiểu Uyển. Cả hai không rõ vì sao trong đêm khuya, Đường phu nhân dẫn Đường Hiên tới chỗ này.

Đường phu nhân thường ngày ung dung hòa nhã, nhưng khi nàng ngồi trong lầu này, khuôn mặt lộ ra vẻ bực tức, không cam lòng!

“Hiên nhi, như thế này, ngươi đem nơi này đổ dầu hỏa, cho một mồi lửa đốt đi! Cái vườn này, gia nương không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa!” Đường phu nhân đứng ở cửa, lạnh lùng nói.

Đường Hiên chần chờ chốc lát, thấp giọng nói: “Mẹ, Vọng Nguyệt Viên, trừ phi phụ thân gọi tới, nếu không bất cứ ai không thể tiến vào. Một mồi lửa ra tro. . . Nếu phụ thân truy cứu thì. . .”

“Sợ cái gì?” Đường phu nhân nghiến, oán hận nói: “Chẳng lẽ hắn có thể đem ta phế bỏ sao? Đem ngươi trục xuất khỏi cửa? Cái đồ lẳng lơ này, mất tích đã nhiều năm như vậy, cứ cho là chết rồi đi, thế mà vẫn còn làm cả nhà ta phải suy nghĩ!”

“Đồ lẳng lơ nào?” Đường Hiên hiển nhiên không biết mẫu thân đang nói cái gì, kinh ngạc hỏi ngược lại.

Đường phu nhân thở dài rất sâu, dắt nhi tử vào trong đại sảnh, khom người ngồi xuống, nhìn vách tường treo đầy thư họa, chậm rãi mở miệng nói: “Hiên nhi, ngươi là trưởng tử, hôm nay cũng trưởng thành, tương lai là muốn tiếp quản gia tộc, có một số việc ngươi cũng cần phải biết cho rõ ràng.”

Đường Hiên xuôi tay đứng hầu, đàng hoàng nói: “Xin gia nương dạy bảo.”

“Người Đại Sở chỉ biết là cha ngươi là quý tộc Đường Quốc đã bị mất nước, lòng đầy cừu hận đi tới Đại Sở, mượn quốc lực Đại Sở báo thù, nhưng không biết chuyện cũ của cha ngươi. Thật ra thì, đến như ta, cũng phải nhiều năm sau mới biết được. Ông nội ngươi là một chi nhỏ hoàng tộc Đường Quốc, năm đó thế tập Hầu tước ở Đường Quốc, cha ngươi xuất thân gia đình giàu có, lại là trưởng tử, thân phận tự nhiên không phải tầm thường. Hắn từ nhỏ giao du rộng rãi, thích du sơn ngoạn thủy.”

“Có một lần, cha ngươi cùng bằng hữu kết bạn đi chơi, đến một chỗ danh sơn du ngoạn, ở trong núi vô tình gặp được một người con gái, hắn như bị sét đánh giữa trời quang liền ở lỳ trong núi ở ba tháng, mỗi ngày đều cùng đứa kia hái thuốc, học tập, vẽ tranh.” Mặt Đường phu nhân lộ vẻ khinh thường: “Hiên nhi, đứa kia chắc là đoán được thân phận cha ngươi, cố ý lấy sắc dụ hắn, làm hắn nhớ mãi không quên. Sau đó, cha ngươi trở lại kinh thành, liền cầu ông nội ngươi mời người làm mai mối, muốn cưới nó làm vợ.”

“Đường gia thân phận ra sao? Đứa kia cũng chỉ là cô gái thôn phu sơn dã, có tài đức gì gả vào Đường gia? Ông ngươi chịu đựng không nổi khổ cầu của cha ngươi, miễn cưỡng đáp ứng cho phép cha ngươi lấy nó làm thị thiếp. Nhưng cha ngươi cự tuyệt, tuyên bố không phải là nó thì không lập gia đình, hoặc là chánh thê, hoặc là suốt đời không lập gia đình. Ông ngươi giận quá sai người nhốt cha ngươi trong nhà, không cho đi ra ngoài. Nhốt luôn nửa năm!”

Đường Hiên không nhịn được cười nói: “Thì ra là phụ thân thường ngày nghiêm túc như thế, năm đó cũng có trải qua chuyện tình yêu chơi bời phóng đãng!”

“Nực cười sao?” Đường phu nhân nghiêm sắc mặt, tiếng cười Đường Hiên đột nhiên ngưng lại. . .

“Sau đó, Ngụy quân tấn công Đường, Đường quân liên tiếp bại lui, ông nội ngươi mang binh xuất chinh, chết trận sa trường. Ngụy quân phá được kinh thành, cha ngươi cướp lại được tộc nhân, trước lúc thành chưa bị phá mở một đường máu chạy thẳng tới Sở quốc. Lấy tài hoa cha ngươi,ở Sở Quốc dương danh lập thân rất nhanh, lại do ủng hộ thái tử năm đó, vì thế nhận được ưu ái của bệ hạ hiện nay.”

“Không nghĩ tới, cha ngươi ở Sở Quốc, còn có thể gặp phải cái đồ lẳng lơ kia.” Đường phu nhân hung dữ mắng: “Con hồ ly này không biết có phải là nghe nói cha ngươi ở Sở Quốc thành danh rồi hay không, nhân cơ hội tới tìm lợi ích. Cha ngươi đối nó cái gì cũng tốt, chỉ là nhìn không ra cái tâm lẳng lơ của nó. Năm đó, ta đã gả vào Đường gia, cha ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, đón con hồ ly tinh từ kỹ viện ra an trí ở Vọng Nguyệt Viên.”

Đường Hiên trầm ngâm nói: “Thì ra là Vọng Nguyệt Viên có lai lịch như vậy.”

“Còn có lai lịch là ngươi không biết.” Đường phu nhân cười lạnh nói: “Ngươi thật nghĩ đến ngươi là trưởng tử là có thể tiếp quản Đường gia? Ngươi cũng đã biết, vì sao ngươi năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi, mà ta cũng phải vào mùa đông Chính Xương năm thứ tư, mới vào cửa Đường gia sao?”

Mặt Đường Hiên liền biến sắc, chuyện này có kỳ quái rồi, hiện giờ là Chính Xương năm thứ hai mươi hai, trong khi mười tám năm trước. . . Chẳng lẽ. . . Hay là. . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.