Chích Thủ Già Thiên

Chương 2: Nghĩa khí giữa người nghèo với nhau



Sở tuần kiếm nơi nơi mừng bạc

Phố chợ nghèo hạ lạc rể đại phu

Sở tuần kiểm của phố chợ là sở tuần kiểm khó coi nhất của cả cái Đông Đô này – căn nhà cũ không biết đã bao nhiêu năm, sáu cánh cửa cũ nát, cái bàn thiếu chân, ngay cả trên miệng chén trà cũng đầy sứt sẹo. Người biết luồn lách một chút sẽ không muốn nhậm chức ở cái sở tuần kiểm ổ chuột này. Tại cái sở ổ chuột này vừa vớt không thấy mỡ, lại vừa dễ đụng phải tội phạm. Chỉ vì ba lượng bạc mỗi tháng mà làm, liệu có đáng không?

Tuần kiểm lớn tuổi một chút thì tên nào cũng trơn như cá chạch, mỗi ngày tới sở tuần kiểm không gì ngoài uống chút trà, chơi tí xóc đĩa, ba hoa khoác lác mà thôi. Bán mạng ư? Phó mặc bọn tiểu hậu sinh trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng đi.

Bảy tám vị tuần kiểm đã đứng tuổi dáng vẻ uể oải ngồi trong sở. Khi trời sắp sửa hoàng hôn rồi, ánh chiều tà lan vào sở tuần kiểm, mỗi người đều bưng một chén trà, hàn huyên hết sức náo nhiệt, tiêu nốt chút thời gian rồi về nhà ăn cơm.

“Mọi người nhìn kỹ ta đây này, nếu ta còn hai mươi tuổi thì hôm nay làm sao đến lượt tiểu Phi bắt được tú cầu? Năm đó ta đây là mỹ nam tử số một ở phố chợ nha!” Tiểu đội trưởng đội tuần kiểm Triệu Giáp đặt chén trà xuống, hai tay chống nạnh, chậm rãi khoan thai xoay một vòng ở trước cửa sở tuần kiểm.

Hắn cao cao, bụng đầy thịt ưỡn ra, nếp nhăn nơi khóe mắt cùng với mái đầu tóc mai đã hoa râm. Ngay lập tức, các đồng liêu được một phen cười to đến rung phòng.

Thường Tuyên, một vị tiểu đội trưởng khác cố nín cười, đưa tay võ vỗ cái bụng của Triệu Giáp, nói: “Ta bảo lão Triệu này, ngươi cũng không cần phải khoe khoang nữa đâu. Chúng ta là đồng liêu chứ không đồng mệnh, lão chớ có coi tiểu Phi như một tên tuần kiểm mới nhậm chức nữa đi. Hôm nay hắn bắt được tú cầu, đó là một bước lên mây. Trước kia, không có việc gì ngươi cũng làm khó dễ cho người ta, ta khuyên ngươi nên sớm nghĩ biện pháp vuốt đuôi người ta đi. Bằng không, cái chức tiểu đội trưởng này của ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể không làm nổi nữa đâu.”

Hồi tưởng lại những lần trước đã đối xử với Tần Phi ra sao, mặt Triệu Giáp liền biến sắc. Trong nháy mắt như thể có một tảng đá lớn trong lòng, lão hết sức khó chịu. Nhưng hắn vẫn còn miễn cưỡng cố nặn ra một nụ cười, nói: “Ngọc bất trác bất thành khí, ta có hơi nghiêm khắc với tiểu Phi một chút, đó cũng là muốn hắn có thể thành tài. Tiểu Phi là đứa thông minh, nó sẽ hiểu được dụng ý của ta. Các ngươi chớ nói nữa thêm phiền!”

Mấy vị tuần kiểm còn lại đều cộng sự với Triệu Giáp trên cả chục năm, sao lại không biết hắn hiện giờ cũng chỉ đang cố giữ thể diện? Lão Từ ngồi ở trong góc khẽ ho khan một tiếng, nói tránh đi: “Cũng phải nói lại, nhạc phụ tương lai của tiểu Phi đúng là một nhân vật khó lường. Tiểu Phi đi theo ông ta, tiền đồ sau này sẽ là một mảng xán lạn rồi.

Mấy vị tuần kiểm cùng chậm rãi gật đầu. Ở nước Sở, ngoại trừ Hoàng đế ra thì tiếng tăm của Ngự sử đại phu Đường Ẩn có thể coi là lớn nhất. Mấy chục năm trước, khi thiên hạ còn phân làm bốn, gồm có Ngụy, Đường, Sở, Ngô. Trong bốn nước tranh bá, hai nước Ngụy, Ngô thực lực lớn mạnh. Quốc vương nước Ngụy xua quân tấn công Đường, quân Đường hăm hở chống cự. Khi ấy nội chính hai nước Sở, Ngô đều bất ổn, không tài nào trợ giúp. Quân Ngụy tiến quân thần tốc, công phá thành đô nước Đường. Thế là nước Đường bị diệt.

Những tàn dư nước Đường còn lại rối rít đầu hàng, riêng Đường Ẩn cự tuyệt đầu hàng. Lão lại len lén dẫn dắt tộc nhân trải qua trăm đắng nghìn cay đi tới nước Sở.

Nhờ cơ duyên xảo hợp, Đường Ẩn gặp được vua Sở khi vẫn còn là Thái tử. Hai người mới gặp nhưng như đã quen biết từ lâu. Không lâu sau vua Sở lên ngôi, liền trọng dụng Đường Ẩn. Đường Ẩn không phụ sự kỳ vọng, lão cùng với vua Sở tiến hành thanh lọc triều chính, chỉnh đốn quân bị. Chỉ trong ngắn ngủi vài năm, quốc lực, quân lực của nước Sở tăng vọt.

Cùng lúc đó, nước Ngụy liên tiếp phát sinh biến cố. Vua Sở chớp thời cơ, cử Đường Ẩn làm tướng, xua quân tấn công Ngụy. Đại chiến suốt bốn năm, nước Ngụy tưởng như quái vật khổng lồ bị đánh cho tơi bời hoa lá. Đường Ấn thống nhất cả vùng phương bắc. Kể từ đó, thiên hạ chỉ còn Ngô Sở giằng co với nhau.

Thường Tuyên hay tếu táo cũng thu lại nụ cười bất cần đời vừa rồi, chầm rãi tán đồng: “Đường đại nhân đích thực là kỳ tài hiếm có. Văn có thể an bang, võ có thể định quốc. Nhất là hắn biết từ bỏ binh quyền khi vừa tới đỉnh vinh quang. Sau khi diệt xong Ngụy, Đường Ấn lập tức giao trả binh quyền, nhậm chức ngự sử đại phu. Nhân vật tầm cỡ như vậy nhưng lại tuyển nữ tế từ cái sở tuần kiểm rách nát chim không thèm ** này. Nghĩ tới việc này, ta cũng cảm thấy rạng rỡ cả mặt mày.”

Két một tiếng, cửa lớn của sở tuần kiểm bị mở ra, một thân hình mập lùn cất bước đi vào. Tất cả tuần kiểm ở trong nhà lập tức cười khúc khích đứng dậy thi lễ, bưng trà, bưng trà, lấy ghế.

Thường Tuyên khẽ nở nụ cười, nói: “Mã Trấn Sở, mặt trời sắp lặn đến nơi rồi, sao ngài lại tự mình cất công đến sở thế? Uống chén trà trước cho ngọt giọng rồi hẵng nói đi.”

Triệu Giáp trợn mắt liếc một cách khinh thường tên ‘nịnh hót’ Thường Tuyên này, sau khi đặt cái ghế trong tay mình xuống dưới mông Mã Trấn Sở, cung kính nói: “Mời Trấn Sở đại nhân mau ngồi nghỉ một lát.”

Lão tuần kiểm nhìn cái mặt nịnh bợ của hai vị tiểu đội trưởng này cũng đã thành quen. Lại nói tên Trấn Sở này cũng chỉ trông nom cái sở tuần kiểm tại phố chợ nhỏ tí hin này mà thôi. Hắn cũng chỉ là một chức quan nhỏ như hạt đậu hạt vừng, ngoại trừ ra oai ở sở này cùng với dân chúng thì đi chỗ nào cũng đều là dạng con cháu.

Mã Trấn Sở đường hoàng bệ vệ ngồi xuống ghế, nhận lấy nước trà hớp một ngụm nhỏ, thản nhiên nói: “Tần Phi ở trong sở chúng ta nhận được tú cầu từ thiên kim của ngự sử đại phu. Việc này, các ngươi đã biết rồi đúng không?”

“Biết!” “Đã biết rồi!” Tức thì, tiếng trả lời vang lên liên tiếp.

Đôi mắt ti hí của Mã trấn sở như cười như không nhìn đám bộ hạ, chậm rãi mở miệng: “Đây là việc vui lớn hiếm có trong vòng hai trăm năm nay của sở chúng ta, ừm, bản quan đã nghĩ rồi, mọi người phải góp tiền ra để chúng mừng tiểu Phi. Bản quan thân là Trấn sở, Ta góp ra trước năm lượng, các ngươi tự mình xem xem có thể góp được bao nhiêu?”

Góp tiền cùng với thủ lĩnh, đây chính là một kỹ năng sống. Thuộc cấp không thể nhiều hơn so với thủ lĩnh, cũng không thể ít hơn nhiều quá, lại còn phải để đành chỗ cho cấp dưới mình nữa. Con mắt Triệu Giáp đảo một vòng, nhanh chóng đáp lại: “Tiểu Phi là tuần kiểm dưới tay ta, Triệu Giáp ta tuy rằng nghèo nhưng cũng phải đưa ra bốn lượng bạc trắng.”

“Cũng đều là tiểu đội trưởng với nhau, vậy ta cũng bốn lượng đi.” Thường Tuyên cười híp mắt tiếp lời. Mặc dù hắn không phải cấp trên trực tiếp của Tần Phi nhưng cũng tặng bốn lượng, mùi mè của lễ vật này có lẽ là nồng hơn một chút so với Triệu Giáp rồi. Hắn thấy tương lai Tần Phi chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, nên tính toán phải sơm sớm xây dựng quan hệ cho tốt, sau này dễ nói chuyện, mấy lượng bạc này có đáng là gì?

Mấy vị tuần kiểm còn lại khẽ cắn răng, rối rít ‘khẳng khái góp tiền’. Chỉ một chút thời gian đã góp được ra hơn ba mươi lượng, Mã Trấn Sở hài lòng lấy ra một túi tiền, gạt hết bạc vào trong đó rồi đứng dậy, đi về phía cái phòng đơn duy nhất trong cái sở này. Đó là phòng công vụ của hắn, hắn không quay đầu lại, nói: “Nếu tiểu Phi trở về, kêu hắn đến phòng tìm ta.”

Đóng cửa phòng, Mã Trấn sở sờ nắn túi tiền. Hắn đưa tay vào đem nén bạc lớn năm lượng của hắn ra ngoài, lưu luyến nhìn một lúc lâu, muốn nhét lại vào trong ngực, suy nghĩ một chút, lại kiên quyết dằn lòng bỏ vào túi.

Hắn cởi cái chìa khóa từ bên hông xuống, mở một cái rương ở góc tường ra. Bên trong rương có đặt hai nén bạc mười lượng. Bàn tay mập mạp của Mã Trấn sở vuốt ve âu yếm nén bạc, lẩm bẩm nói: “Bỏ không được cháu dâu, che không nổi sắc lang. Bạc ơi là bạc, hôm nay coi như ta xin lỗi ngươi.”

Bỗng nhiên, ngoài cửa phòng xôn xao một trận, thấp thoáng nghe thấy tiếng Triệu Giáp kêu lớn: “Mã Trấn sở, tiểu Phi trở về rồi.”

Mã Trấn sở nghiến răng nghiến lợi, lòng đau như cắt, thẩy hai nén bạc lớn vào trong túi tiền, khép cái rương lại, đi tới cửa kêu lớn: “Bảo tiểu Phi vào đây đi.”

Tần Phi đi theo bọn thái giám ghi chép hồ sơ về hắn, chàng bận rộn mất nửa ngày, nói đến miệng đắng lưỡi khô, tới giờ mới về đến sở tuần kiểm. Chàng vừa mới nhấc được chén trà lên, chưa uống được miếng nào đã bị một đám đồng liêu kéo đến cửa phòng công vụ của Mã Trấn sở.

Tần Phi sửa sang lại y phục, đẩy cửa bước vào. Vừa vào, chàng đã thấy Mã Trấn sở nở nụ cười tiến đến đón, lôi lôi kéo kéo hắn vào trong. Từ trước đến giờ, Mã Trấn sở vẫn vênh vênh váo váo, vậy mà hôm nay lại niềm nở thân cận như thế khiến Tần Phi có chút không quen.

“Trấn sở đại nhân, tên cướp ta bắt được lúc trước. Bọn lão Từ đã giúp ta giải về, kính xin Trấn sở đại nhân cho hắn nhập án.”

Mã Trấn sở cười hắc hắc, kéo Tần Phi đi tới trước bàn, ấn hắn ngồi lên ghế: “Chuyện này không vội, nghe nói ngươi đã trông coi ở phố chợ này ba tháng, chỉ còn thiếu có một ngày hôm nay. Nếu bởi vậy mà ngươi không lấy được tiền thưởng thì có phần đáng tiếc. Chuyện nhỏ này ta còn có thể làm chủ được, cái tên cướp kia hôm nay sẽ không phải nhập án nữa. Coi như là ngày mai ngươi bắt được hắn đi, công văn trình báo ngày mai ta tới viết.”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Tần Phi khẽ nở một nụ cười, miệng nói: “Vậy xin đa tạ Trấn sở đại nhân.”

Mã Trấn sở khẽ cười khan hai tiếng. Âm thanh tiếng cười còn khó nghe hơn tiếng rền rĩ ban đêm hơn mấy phần. Sau khi quay lại cái bàn làm việc mục nát, thân thể mập mạp của hắn chìm thật sâu vào trong trong chiếc ghế mộc, chiếc ghế gầy yếu nhất thời phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai, khiến cho người ta cảm thấy cái ghế này có thể gãy lìa bất cứ lúc nào.

Ngón tay Mã Trấn sở gõ mấy cái trên mặt bàn một cách đầy tiết tấu, nhưng ngay sau đó, hắn chỉ vào một túi tiền đã đặt sẵn trên bàn, khẽ nói: “Đây là số bạc thưởng của ngươi.”

Tần Phi cầm lấy túi tiền, ước chừng phân lượng, mỉm cười nói: “Phân lượng hình như là không đúng lắm thì phải.”

Dĩ nhiên không đúng rồi, hai mươi lượng bạc cũng chỉ có hai cân mà thôi, nhưng trong túi kia ước chừng phải đến năm sáu cân.

“Tiểu Phi ca nhi…trừ bạc thưởng ra, còn lại chính là hồng bao do mọi người góp lại chúc mừng ngươi.” Mã Trấn sở nhìn đi nhìn lại túi tiền không rời mắt: “Bổn quan thân là Trấn sở, có chuyện vui như vậy, đương nhiên phải đi đầu.”

Tần Phi trong lòng buồn cười lăn lộn. Trước kia khi Mã Trấn sở gọi hắn, cũng chưa bao giờ khách khí như bây giờ, hoặc là kêu ‘Này, cái tên kia’, hoặc là kêu ‘Này, cái tên họ Tần kia, chính là gọi ngươi đấy’. Hôm nay lại biến thành ‘Tiểu Phi ca nhi’, quả nhiên là bây giờ không giống lúc xưa a!

Tuy nhiên, trên mặt Tần Phi vẫn còn giữ nguyên nét bình tĩnh.

Mã Trấn sở thành khẩn nói: “Ngươi cũng biết đấy, kém cỏi nhất ở Đông Đô là sở tuần kiểm của chúng ta. Quản lý cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này, béo bở chả thấy đâu, ngay cả bổng lộc cũng phân phát muộn hơn so với những sở tuần kiểm khác. Đều là Trấn sở như nhau, nhưng người xem những Trấn sở của nội thành kia cho đến giờ cũng không thèm nhìn tới chúng ta a.”

“Coi như ở nơi này ngồi ăn rồi chờ chết thôi, không ngờ đã tới lúc sở tuần kiểm chúng ta đổi vận rồi. Ngươi là phúc khí trời ban a, chỉ cần ngươi cưới con gái của ngự sử đại phu, đó chính là một bước lên trời. Tương lai cho dù ngươi làm Tổng trấn thự ở tổng thự tuần kiểm, chẳng qua cũng chỉ là một câu nói của nhạc phụ ngươi mà thôi. Phi ca nhi, làm người không nên quên gốc a, ngàn vạn lần không nên quên chúng ta, những huynh đệ đã từng vào sinh ra tử với ngươi a!”

Tần Phi cố nén cười. Đừng thấy Mã Trấn sở vừa nói, mặt đầy chính khí, cả phố chợ đều biết, mỗi lần đi bắt người, Mã Trấn sở đều xung phong ở cuối cùng và chạy trốn đầu tiên. Trong lần đi bắt tội phạm mới đây thôi, Tần Phi xông vào đạp mạnh một cước mở tan cửa lớn. Tên tội phạm thân thể to cao cường tráng tay cầm hai cây búa lớn sáng loáng lao ra, tru lên rằng muốn chém muốn giết. Ngay tức khắc, Mã Trấn sở bị dọa sợ đến mức ngồi phệt xuống đất, lệ rơi đầy mặt, ngay sau đó dùng cả tay lẫn chân lăn một vòng tránh về phía sau, chỉ còn kém một nước là chưa gọi mẹ thôi.

“Số tiền kia là một chút tấm lòng của các huynh đệ. Trong tay mọi người cũng không có dư dả gì, cũng chỉ có thể góp ra được đến vậy thôi. Tiểu Phi ca nhi đừng chê ít! Hắc hắc!” Mã Trấn sở cười gian hai tiếng rồi cũng đứng dậy, kiên quyết nhét túi tiền vào trong tay Tần Phi.

“Vậy…” Tần Phi đỡ lấy túi tiền, cười nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”

“Phải thế chứ, ha ha!” Mã Trấn sở thấy Tần Phi nhận tiền, nụ cười trên mặt nở tươi hơn cúc mùa thu. Thoắt một cái, lại nhỏ giọng nói: “Tương lai nếu như có cơ hội, có thể nói với Đường đại nhân…À, không, chỉ cần nhắc tên ta trước mặt quản sự Đường phủ cũng đủ khiến cho ca ca vô cùng cảm kích rồi.”

Tần Phi ôm quyền nói: “Trấn sở đại nhân cứ việc yên tâm.”

Trong sở tuần kiểm, ngay đến những tên tuần kiểm đang chen chúc nghe lén ngoài cửa cũng không nhịn được mà nở nụ cười – rốt cuộc cũng là người ở phố chợ a, chính là đầy nghĩa khí.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.