Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý

Chương 87: [Ngoại truyện 7 - Tiểu Hoa] Có hoa có cỏ còn có cây



Tiểu Hoa không vui, rất không vui. Rõ
ràng nó có đại danh rõ kêu, Hoa Bình Lan, thế nhưng chẳng ai gọi, cả
ngày cứ Tiểu Hoa ới Tiểu Hoa ơi, có phải tất cả mọi người đã quên nó còn có một đại danh không đấy?

Đúng rồi, suýt thì quên giới thiệu, Tiểu Hoa là một thằng nhóc, năm nay mười tuổi.

Vì cái tên
này, không biết nó đã bị bao nhiêu tiểu tử cười nhạo rồi. Vô cùng tàn
nhẫn là mấy hôm trước gặp Trần Phách bên phố Tây, tên nhóc này mang theo hai hàng nước mũi vẫn còn lòng thòng tưởng nó là con gái mà đùa giỡn!
Tuy rất muốn đánh nó, nhưng Tiểu Hoa thấy nước mũi như thác đổ của đối
phương, cuối cùng nhẫn nhịn, nó tự nói với bản thân, chỉ tổ bẩn tay
mình, trông ghê quá.

Sau đó Tiểu Hoa chạy đến nhà thím Trương ở phố Tây, vờ vịt giúp người ta làm mấy việc vặt vãnh. Phụ nhân kia thấy
Tiểu Hoa tuấn tú đáng yêu, vô cùng lanh lợi, không khỏi vui mừng, chỉ
lát sau đã bị cái miệng nhỏ của Tiểu Hoa dỗ ngọt cho cười phớ lớ. Tiểu
Hoa ấp úng nói với thím Trương là trứng chim bị trộm, âm thầm chĩa mũi
nhọn vào Trần Phách…

Thím Trương nghe vậy giận dữ, mắng tên
tiểu tử kia chẳng biết học điều hay. Tiểu Hoa vội vàng thanh minh, việc
này chưa chắc đã do Trần Phách làm. Nhưng phụ nhân đã khẳng định trong
lòng, há có thể nghe lọt lời khuyên can? Tiểu Hoa âm thầm sung sướng.

Đêm đó, tiếng gào khóc vì bị ăn đòn của Trần Phách phố Tây vang vọng khắp đêm trời thành Định Châu.

~*~

Có một việc, Tiểu Hoa rất khó chịu, nhưng không cách nào thay đổi. Nó thường xuyên nghĩ, sao mẹ lại gả cho người
như cha? Khi lớn hơn, cuối cùng nó đã hiểu, hóa ra, mẹ bị lừa!

Nhìn điệu bộ của cha ở trước mặt mẹ mà
xem, mặc dù không đến mức động chân động tay liếc mắt đưa tình, nhưng cả ngày chỉ cầm cuốn sách vớ vẩn ra vẻ đọc, mười mắt nhìn sách thì đến bảy mắt liếc mẹ rồi… Nó khó hiểu, thường xuyên như thế, sao mắt cha còn
chưa lác?

Lại nhìn điệu bộ của cha trước mặt nó, ra vẻ thâm trầm, không phải lắc đầu vênh mặt nói luyên thuyên lừa bịp nó,
thì chính là uy hiếp đe dọa một hồi, nói tóm lại chính là cảnh cáo nó
đừng có bám dính lấy mẹ. Nó căm phẫn, đáng ra mẹ nên nhìn thấy bộ mặt
này của cha! Nhất định trước đây mẹ bị cha lừa vào tròng!

Điên người nhất là hồi nó bốn tuổi, cha
lừa mẹ đến phía Đông ngắm biển! Nói đến là đường hoàng, cái gì mà muốn
hoàn thành tâm nguyện của mẹ! Lòng nó rõ như gương sáng, nếu không phải
cha ở bên khuyến khích, sao mẹ có thể nhẫn tâm bỏ lại đứa con ‘bé bỏng’
đến Bồng Lai ngắm bờ biển vô bổ kia?

Ngắm biển thì ngắm biển, kết quả lại mang về một đứa em, từ khi có đệ đệ, sự quan tâm của mẹ với nó càng ít. Mẹ
thường bảo, Tiểu Hoa là ca ca, phải có phong thái của ca ca, chăm sóc
cho đệ đệ, yêu quý đệ đệ. Nó luôn mồm đồng ý, véo mặt đệ đệ cười không
ngừng.

Sau đó, nó không bắt nạt đệ đệ nữa, bởi
vì nó phát hiện đệ đệ còn đáng thương hơn nó. Chí ít nó còn có thể phá
vỡ vài lớp phòng thủ của cha để nhào vào lòng mẹ ôm một cái, còn đệ đệ
ngốc của nó… Hầu như toàn bị cha dụ khị đến khi đầu óc choáng váng, kết
quả ngay cả góc áo của mẹ còn chưa sờ được đã ngơ ngác sung sướng đi về…

Càng đáng sợ là mẹ không mảy may biết
những chuyện này… Hoặc là nói, mẹ biết tất cả nhưng không lên tiếng? Nó
rùng mình, không đâu, thế thì mẹ còn đáng sợ hơn…

Năm ngoái, mẹ sinh ra một muội muội, gọi
là Tiểu Thụ. Cha thương bé như bảo bối, đúng là hòn ngọc quý trên tay…
Nhưng vì sao con gái lại đặt tên là Tiểu Thụ! Nó con trai lại đặt Tiểu
Hoa! Không công bằng!

Kết quả, cha thản nhiên như không nói một câu, mẹ con đặt.

Sau khi tìm mẹ chứng thực, nó không tức
giận nữa, lời mẹ nói đều đúng… Nhưng mà… nhưng mà nó vẫn không kìm được
muốn hỏi một câu, vì sao lại đặt như thế hả trời????

Cha xấu xa cười nói, bởi vì dễ nuôi. Đây cũng là lời mẹ.

Quả thật, so với Đại Mao Nhị Cẩu phổ biến đầy đường, gọi là Tiểu Hoa như nó rất may mắn. Nó nghĩ, nó nên thấy hài lòng rồi.

Nhưng nó nhìn con khỉ đỏ trong tã lót kia không vừa mắt! Tên, cha mẹ, thậm chí là bà Vương hàng xóm… thiên thời
địa lợi nhân hòa bé đều chiếm! Vì sao bé lại được ưu ái nhiều thế? Nó
giả vờ ngây thơ cũng chỉ có mình mẹ quan tâm…

Chỉ bởi khỉ đỏ là con gái? Trước đây lúc
đệ đệ còn nhỏ cũng không có thanh thế lớn như vậy… Có người nói khỉ đỏ
trông giống mẹ, sao nó không thấy? Không có lông mày, mắt vẫn như sợi
chỉ, giống mẹ chỗ nào? Nịnh hót, tuyệt đối là nịnh hót!

Nhưng lúc này… “Ca ca…” Một cô bé bước đi lững chững vươn tay về phía nó, mái tóc đen nổi bật gương mặt tròn trịa trắng mịn, cặp mắt đen láy to tròn, khuôn miệng nhỏ nhắn ửng hồng hơi
mím, sao lại đáng yêu như thế, sao trông giống như… đúc từ cùng một
khuôn với mẹ…

Bản sao thu nhỏ của mẹ… Nó bất đắc dĩ thở dài, không thèm đếm xỉa. Cho đến khi bé con vỗ tay, khẽ nhíu mày: “Ca ca, ôm…”

Nó không thể chịu được vẻ mặt này của khỉ đỏ, vừa đáng yêu, vừa đáng giận… Nó không quen gọi muội muội, càng
không quen gọi tên Tiểu Thụ, cứ gọi là khỉ đỏ cho dễ. Nó quay người ôm
bé con, bé con vui vẻ bá cổ nó, dùng nước miếng trát khắp mặt nó…

Tiểu Thảo bên cạnh thèm muốn: “Cho đệ ôm muội muội một cái, cho đệ ôm muội muội một cái…”

Nó liếc nhìn đệ đệ: “Đệ làm muội ấy ngã thì sao?”

Tiểu Thảo nhỏ giọng thì thầm: “Ca ca xấu xa như cha vậy…”

Nó giả bộ không nghe thấy.

Trước đây nó có hùng tâm tráng chí, chính là xé rách mặt nạ của cha sau đó cưới mẹ! Bây giờ nó đã biết chí hướng
này vĩnh viễn không thể hoàn thành được… Thật là tiếc nuối…

Nó nhìn bé con còn chưa mọc hết răng
trong lòng, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: Nó có thể bảo vệ khỉ đỏ để khi
trưởng thành không bị một nam nhân như cha lừa đi…

Đột nhiên nó cảm thấy mình viên mãn…

Khỉ đỏ, về sau phải nghe lời của ca ca đó nha!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.