Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 76: Đường đến Tây Thiên (2)



Độc nhãn long nhìn nàng lạnh lùng cười, “Đem hắn treo lên cây cao nhất”

Ngữ Diên lui về sau cả giận nói: “Độc nhãn long ngươi định làm cái gì?”

“Làm gì? Lão Tử muốn đem ngươi để trên cao, sau đó chém đứt dây thừng cho ngươi ngã thành thịt nát xương tan” Lão đại của thổ phỉ âm lãnh cười cười, một giây sau, hắn vung tay lên, Ngữ Diên liền bị người buộc cổ tay lại, tiếp theo bị trói như heo đem nàng hướng lên trên kéo đi.

“Đại ca ta không thích nhảy Bungee, đừng đùa nha” nàng nhìn thấy chân của mình cách mặt đất càng ngày càng xa, không khỏi nói gấp.

“Ngoạn? Ha, Lão Tử chính là muốn để cho đầu ngươi nở hoa” Độc nhãn long oán hận nói, MK, dám uy hiếp hắn? Muốn chết!

Thời điểm chính mình cách mặt đất cao khoảng 1m , nàng rốt cục nhận rõ chính mình sẽ bị kéo lên cây phía trên, vì thế cúi đầu hét lên: “Đại ca ngươi đã muốn đem ta ngã chết, ta không thể lựa chọn một cái chết thoải mái hơn sao? Ngài cũng cho ta một cái túi lưới đi, ta đây đau tay quá”

Lời của nàng làm cho Độc nhãn long ngây ra một lúc, đều phải treo, còn yêu cầu nhiều như vậy? Bình thường không phải nên khóc cầu xin hắn buông tha cho chính mình sao?

Chỉ tiếc, Độc nhãn long còn không suy nghĩ cẩn thận, một câu nói từ đỉnh đầu vang lên.

“Độc nhãn long đại ca, ngươi nguyên lai là hói đầu nha, trên mặt ngươi không có lông a, ta ở dưới cư nhiên không nhìn ra, wow, thật thần kỳ nga, vừa lúc ở trên đầu nhìn mảnh đất kia của ngươi có vẻ thực bóng loáng tựa hồ rất giàu có, giống như thí thí nha, ngươi bình thường cũng giống rửa thí thí tẩy trừ nơi đó sao?” Nàng tò mò nói.

Béo lão nhân cùng Tiểu Hương nghe thấy vậy trên đầu đổ mồ hôi không ngừng, nha đầu kia có biết hay không tai vạ đến nơi rồi còn dám nói như thế?

“Ngươi. . . . . . Ngươi .. thằng nhóc này, Lão Tử để cho ngươi ngã chết, mẹ ngươi !” Độc nhãn long lớn tiếng ồn ào, giống như hói đầu của hắn là vô cùng nhục nhã.

“Ngươi xấu hổ cái gì, người là do mẹ ngươi sinh ra, ngươi hói đầu cũng không phải không có ba má, ngươi phải tên là lông a? A, đúng rồi, mẹ ngươi đầu có tóc không?” Ngữ Diên nghĩ rằng, dù sao cũng phải đã chết, còn không bằng trước khi chết làm cho Độc nhãn long tức chết

“Ngươi ngươi ngươi ngươi, chạy nhanh kéo cho ta” Độc Nhãn Long tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào thủ hạ hét lên, bọn thủ hạ bắt đầu ra sức kéo dây, nhưng bọn họ như trước cũng không che dấu được ý cười, tiểu bạch kiểm này nói cũng đúng quá đi chứ!

“À, không đúng, có lẽ ngươi là do di truyền của cha ngươi, cha ngươi đầu cũng không có tóc sao? Cũng không đúng, có lẽ là cách đại di truyền, Gia gia của ngươi đầu không có tóc sao? Di, có lẽ cũng không đúng, có phải hay không thời điểm ngươi đào tổ chim, bị Yến tử mắng, có phải như vậy hay không, hói đầu, hói đầu, sau đó ngươi liền bị hói đầu rồi?” Cả người đã bị kéo trên cây cao ba thước, nàng như trước nói không sợ hãi không ngớt hét lên.

Độc nhãn long hói đầu la lên: “Ngươi ngươi ngươi ngươi tiểu bạch kiểm này, ta muốn giết ngươi”

Ngữ Diên nhìn mình bị treo trên cây cao , dây thừng cũng bị thắt ở trên cây, trong lòng không khỏi bi ai nói thầm, giết đi, dù sao cũng phải chết!

“Ô ô, thiếu gia thiếu gia. . . . . . Người hói đầu này mau thả thiếu gia nhà ta ra” Tiểu Hương rơi lệ hét lên.

“Đúng vậy nha, tử đầu ngốc mau thả Diên nhi của ta” Béo lão nhân cũng đi theo kêu lên.

Độc nhãn long mắt thấy nhiều người như vậy gọi hắn là hói đầu, vì thế nổi giận, “Chém đứt dây thừng làm ngã chết tiểu bạch kiểm này”

“Dạ, đại ca” trong đó một thủ hạ nghe thấy vậy liền cầm búa đi tới, đối với dây thừng quơ quơ.

Ngữ Diên nhắm mắt lại, trời ạ, tuy rằng ta nghĩ sẽ đi Tây Thiên, nhưng không phải là đi như vậy nha, ô ô. . . . . .

“Chém”

“Tiểu thư ——”

“Diên nhi ——”

“A. . . . . .” Từng đợt tiếng gào thét thê thảm truyền khắp đường vùng ngoại thành, nhưng thanh âm cũng không phải xuất thân từ nàng, nàng cảm giác cột dây thừng tay mình đột nhiên cắt đứt, tiếp theo không giống như sự chờ đợi của nàng bị ngã xuống mặt đất, mà là ngã vào một cái ôm mang theo mùi dược thảo thản nhiên.

Tuy rằng nàng muốn nói, trời ạ, nội dung vở kịch này cũng quá cũ đi chứ? Bất quá, nàng thích, nàng rốt cục cũng không phải ngã thành thịt nát rồi, ô ô, thật kích động!

Ngữ Diên liền ngước mắt nhìn về phía nam tử cứu mình, chỉ thấy hắn mặt như quan ngọc, mũi nếu huyền đảm, môi nếu bôi chi, vươn người ngọc lập, vẻ anh tuấn của hắn cùng Sở Hạo trái ngược nhau, một tuấn nhan ôn nhu như vậy lại làm nàng có một lọai cảm giác tiếc hận, đặc biệt ở giữa trán của hắn có một chu sa, mê người như vậy, càng làm cho người ta say mê.

Nam tử tựa hồ đã nhận ra sự quan sát của nàng, vì thế liền thấp mắt nhìn về phía nàng, Ngữ Diên chưa kịp thu hồi ánh mắt liền vừa vặn chạm đến đôi mắt của hắn như sáng vụt bay, trong nháy mắt, nàng phảng phất từ trong mắt của hắn thấy được toàn bộ vũ trụ, Uyển Như xuân phong giống nhau, làm cho người ta muốn thân cận ý cười theo khóe miệng hắn nhộn nhạo mở ra. . . . . .

Hắn cười ôm nàng một cái xoay tròn, một giây sau, liền tao nhã dừng lại xuống đất.

“Ngươi thật đáng yêu, hắn muốn giết ngươi, ngươi còn có thể nói cười như thế” nam tử tao nhã cười cười.

Ngữ Diên ngây ngốc nhìn hắn không biết nên nói cái gì, trời ạ, nàng chưa bao giờ thấy qua nam nhân anh tuấn như thế, nàng xem , hiện tại cái gì Sở Hạo , Sở Thiên , Tô Dật đều là mây bay, bởi vì hắn rất hoàn mỹ!

“Cung chủ, cũng đã được giải quyết” đột nhiên, một giọng nữ phá vỡ sự si mê của Ngữ Diên, nàng liền ngoái đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra nơi này chẳng biết lúc nào có hơn bốn bạch y nữ tử, mà bọn thổ phỉ đã sớm nằm ngổn ngang .

Nam tử ôn nhu cười cười gật gật đầu đối với các nàng nói: “Đem bọn họ đi chỗ khác”

“Dạ” bốn người làm việc bình thường giống như chim ‘ xoẹt ’ lập tức liền bay đi lên, lại ‘ xoẹt ’ một chút bay xuống dưới, tự nhiên thời điểm xuống dưới không nhiều hơn sáu người, kể cả một cái lão đầu cùng nha hoàn.

Nam tử nhìn nàng ôn nhu cười cười, tiếp theo cúi người ở bên tai nàng nói nhỏ, “Ngươi thực đáng yêu, có lẽ chúng ta hữu duyên còn có thể gặp lại , bất quá, ngươi muốn giả dạng làm nam nhân…, đầu tiên phải triệt đi mùi hương tự nhiên trên người của ngươi ” nói xong, mấy người ‘xoẹt’ lập tức không thấy.

Ngữ Diên ngốc lăng nói : “Thần tiên sao?”

Béo lão nhân thấy thế nói: “Đúng vậy a, thần tiên, thần tiên nha”

“Tiểu thư người có sao không? Vừa rồi không có bị thương chứ?” Tiểu Hương hỏi.

“. . . . . . ?”

“Đều đã đi xa , ngươi xem miệng người nước dãi đều chảy đầy ra đất” Béo lão nhân than thở một câu.

Ngữ Diên nghe thấy vậy liền phục hồi tinh thần lại ngượng ngùng cười cười, “Gia gia hắn rất đẹp trai nha, lại ôn nhu, lại mê người, ngươi thấy được trán của hắn có một nốt ruồi đỏ sao? Trời ạ, quả thực chính là mê chết người , ta chưa bao giờ thấy qua nam nhân anh tuấn như thế” nàng say mê nói.

Béo lão nhân nghe nói không hờn giận hét lên: “Hạo nhi thì kém sao? Hạo nhi nhà ta còn không phải suất ca kinh thiên động địa” hắn không cam lòng hét lên.

Ngữ Diên bĩu môi nhìn về phía hắn nói: “Được rồi, ăn ngay nói thật, ngoại tôn của ngươi thật là nam nhân phi thường mê người, chính là tính tình của hắn quá tệ, nguyên nhân này làm cho dung mạo của hắn đại đả chiết khấu (*), bổn tiểu thư muốn tìm một người bầu bạn thì chính là nam nhân kia , ôn nhu nhưng không mất anh tuấn, mà không phải là nam nhân táo bạo, hơn nữa còn là một nam nhân táo bạo thông đồng nhiều nữ nhân như vậy”

(*) đại đả chiết khấu: đối nghịch nhau

Béo lão nhân nghe vậy nói lầm bầm: “Tốt lắm , tiếp tục chạy đi”

Ngữ Diên thấy thế liền theo đi qua, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, giang hồ thật nguy hiểm nga!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.