Với hôn sự của Thanh Loan và Thanh Nhi, hai người không nói, tự nhiên Như Ca sẽ không hỏi, chỉ bàn bạc với Liệt thị xong, đợi hai người chính miệng nói ra mới quyết định. Nhưng Như Ca không hỏi không có nghĩa là không quan tâm, một mặt bảo Vương ma ma hỏi thăm xem tính cách thị vệ Hắc Nham thế nào, có thói quen xấu gì không, mặt khác để tâm đến Thanh Loan nhiều hơn.
Về Vân Kiệt, sau khi đến Bắc Địa vẫn đều đặn ba ngày gửi một phong thư do Tuyết Ưng mang về kinh thành. Trong thư, Vân Kiệt viết ngoài thời gian thao luyện, còn có thời gian uống rượu với bốn vị sư phụ thủ hạ của Tiêu Dạ Huyền trong đội quân Dã Lang, thậm chí cùng nhau đến thăm khu trồng trọt thử nghiệm của con trai Phong quản gia, Phong Thành. Sau sự kiện nạn trộm cướp trên Đô Linh, Phong Thành thường trú luôn ở Bắc Địa, mua rất nhiều đất giá rẻ, khai hoang, trồng khoai tây và rau dưa mua từ thương nhân nước ngoài, thêm cả sâm núi. Nghĩ, mặc dù bên Bắc Địa có nguy cơ tiềm ân, nhưng hiện tại vẫn rất ổn định. Đến đây, Như Ca và Liệt thị mới dần bình tĩnh lại.
Trăng sáng trên cao, nhu hòa chiếu xuống, khiến toàn bộ phủ thế tử được dát thêm một tầng sáng bạc.
Trong một gian phòng, thảo luận chính sự trở về, Tiêu Dạ Huyền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy trong màn che, vốn nghĩ Như Ca đã ngủ, không ngờ nàng đang cầm một phong thư cẩn thận đọc.
Nam tử nhhìn vợ yêu nghiên cứu kỹ từng chữ trên phong thư của em vợ xong xem phong thư nhưng bảo vật mà thận trọng bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường, trong mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ dịu dàng. Nếu hôm nay người ra Bắc Địa là mình, không biết vợ yêu có không yên lòng như thế hay không.
Đột nhiên, nam tử lắc đầu một cái, mình đang ghen tỵ sao?
Như Ca cất thư xong, quay đầu liền thấy nam tử đã về. Bèn xuống giường, đến bên người nam tử, cởi áo khoác hắn xuống, vắt lên giá. Sau đó nhúng khăn mặt vào nước ấm, vắt thật khô, lau mặt cho nam tử.
“Chàng ăn tối chưa?”, dù đã trễ, nhưng thảo luận chính sự không phải tham gia yến tiệc, thường xuyên mất đến một hai canh giờ, cơm nước không ăn. Vốn phát hiện dạ dày Tiêu Dạ Huyền không tốt còn tưởng là do bị thương gây ra, gần đây mới biết, nguyên do người này thường xuyên không ăn cơm mới vậy. Cứ bận rộn lại quên ăn cơm. Hễ nhớ tới lời lão quản gia Như Ca liền phát cáu, trước đây thời điểm bận rộn, một tháng có hơn 20 ngày hắn không ăn cơm cho tốt. Nên giờ nàng rất để ý chuyện ăn uống của hắn.
“Chưa”, nghe Như Ca hỏi, chẳng biết tại sao nàng lại sụ mặt, Tiêu Dạ Huyền chỉ đành thành thật trả lời.
Nghe vậy, Như Ca gật đầu một cái, kéo người ngồi xuống ghế, nói: “Phòng bếp có đồ ăn để sẵn, giờ vào đông, trời lạnh, chỉ có thể đặt trên bếp giữ ấm, có món canh nấu một khắc trước, chút nữa là ăn được rồi, nếu chàng mệt nghỉ ngơi một lát trước đi.” Nói xong, xoay người đi đến phòng bếp.
Tiêu Dạ Huyền bị Như Ca kéo đến giường, sững sờ nhìn theo bóng lưng nàng, hồi lâu, tựa vào giường êm, cười vui sướng.
Cô gái nhỏ này thuộc về mình, thật tốt!
Vốn phòng bếp trong phủ cách phòng hai người khá xa, nên khi dọn từ vương phủ vào phủ thế tử, Như Ca liền bảo lão quản gia xây thêm một phòng bếp nhỏ ở Đông viện. Từ phòng Như Ca đi không bao lâu đã tới phòng bếp nhỏ. Vào bếp, liền thấy Thanh Loan và Thanh Nhi đang nằm ngủ gục trên bàn.
Nghĩ cũng phải, Phong Thành bị phái đến Bắc Địa tiếp tục mở rộng sản nghiệp của Lăng Vân. Phần việc của Phong Thành ở kinh thành, đa số được Phong quản gia giao cho bọn Thanh Nhi, mấy ngày nay vừa hầu hạ mình vừa xử lý chuyện của Lăng Vân, hai người này chắc mệt đến ngất ngư. Thấy hai người ngủ say, Như Ca không kêu dậy, đi thẳng vào trong.
Một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt Như Ca.
“Tiểu Huân?”
Nhìn bé trai ngồi trên ghế đẩu mắt chăm chú vào cái nồi trên lò, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của món canh phiêu đãng, Như Ca tiến lên mở nắp nồi đất ra, nhìn canh dê trong đó, vô cùng kinh ngạc.
Vốn Như Ca cho dấm và thịt dê vào đun trước, định chờ Tiêu Dạ Huyền về mới nêm gia vị, không ngờ giờ đã thành món canh thơm ngon, một chút bọt cũng không có, nhìn thấy vũng nước nhỏ bên cạnh, hiển nhiên đã có người vớt bọt ra.
“Đây là đệ làm?”
Nghe Như Ca hỏi, Tiêu Dạ Huân gật đầu một cái, sau đó rút ra một quyển sách dạy nấu ăn, thấy chữ viết của mình trên sách, Như Ca cười vui vẻ.
“Chẳng lẽ đệ đọc hết sách của Vân Kiệt rồi, nên đọc đến sách dạy nấu ăn của ta, xem xong đến phòng bếp làm thử?”. Thấy Tiêu Dạ Huân gật đầu như gà con mổ thóc, Như Ca càng cười vui.
“Những thứ này là viết cho nữ đầu bếp xem, nếu đệ muốn học phải chờ lớn thêm chút nữa mới được.” Vừa nói, vừa nhìn Tiêu Dạ Huân chỉ nhỏ như bếp lò, “Đệ còn nhỏ, chỉ cao hơn bếp lò tí xíu, rất khó nấu. Trễ rồi, đệ tới đây là do đói bụng?”
Nghe vậy, Tiêu Dạ Huân liếc sang nồi canh đang bốc khói rồi nhìn Như Ca lắc đầu một cái, dùng âm thanh non nớt đặc trưng của trẻ con đáp: “Ca chưa ăn tối”
Nói xong, dụi dụi mắt, ra vẻ buồn ngủ, nhẹ giọng nói “Ngủ ngon”, sau đó cầm quyển sách dạy nấu ăn đi ra ngoài.
Chẳng lẽ nấu cho mình sao?
Nhìn bóng lưng đứa bé, Như Ca cười cười, vì chờ Tiêu Dạ Huyền dùng bữa, thật sự mình chưa ăn tối.
Múc một muỗng canh, nếm thử. Ưm, mùi vị……thật không tệ. Đứa nhỏ này quả thông minh bẩm sinh, vừa học liền giỏi.
Kiếp trước, mình từng ảo tưởng con mình sẽ là thần đồng, theo năm tháng qua, giờ nếu thật có con, chỉ hy vọng nó khỏe mạnh vui vẻ vô tư là được. Mà Tiểu Huân quả thật là đứa bé trong giấc mộng kiếp trước của mình.
Đang lúc Như Ca đắm chìm trong suy nghĩ thì Thanh Nhi và Thanh Loan tiến vào.
“Tiểu thư, sao tiểu thư đến mà không kêu bọn nô tỳ dậy.”
Nghe vậy, Như Ca thu hồi suy nghĩ, thấy vẻ buồn ngủ của hai Thanh Nhi và Thanh Loan cười nói: “Ta thấy hai ngươi ngủ ngon quá nên không kêu.”
Thanh Nhi ngượng ngùng cười nói: “Hôm nay không biết sao, nô tỳ và Thanh Loan nói chuyện một hồi ngủ quên mất, mà ngủ ngon cực kỳ đánh với Chu Công vài ván cờ năm quân rồi đó.”
“Có thể ngủ ngon là tốt, các ngươi giúp ta bưng đồ ăn và canh dê kia qua phòng, rồi đi nghỉ đi, sớm mai nhờ Vương ma ma kêu Tiểu Mãn và Tiểu Song đến dọn.”
“Dạ”
Thanh Nhi và Thanh Loan gật đầu một cái, múc đồ ăn và canh ra, bưng theo Như Ca đến phòng.
Trong phòng, cùng ăn bữa tối muộn với vợ yêu, mặt Tiêu Dạ Huyền tràn đầy ý cười, thích thú ăn những món trên bàn. Mà Như Ca trừ uống chút canh trứng gà, chỉ ăn thêm canh thịt dê do Tiêu Dạ Huân nấu. Không biết có phải ảo giác không, mà uống canh này xong, Như Ca cảm thấy cả người khoan khoái hẳn ra. Tài liệu giống nhau nhưng tiểu Huân nấu quả cực kỳ thơm ngon. Tuy nói quân tử xa nhà bếp, nhưng tiểu Huân vừa mới 5 tuổi, vẫn chưa tính là quân tử ha!
Vốn Như Ca định tìm cơ hội lấy lại sách dạy nấu ăn, không cho tiểu Huân đến phòng bếp nữa, nhưng sau khi thưởng thức món canh ngon lành này, đành suy nghĩ lại.
Dùng xong bữa tối, tắt nến, tất nhiên hai người không thể thiếu một phen lưu luyến triền miên, rồi ôm nhau ngủ.
Đợi tất cả yên tĩnh, ở hành lang ngoài phòng, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện, nếu giờ phút này Như Ca tỉnh ngủ, sẽ nhìn rõ bóng dáng đó là tiểu Huân với hai răng nanh dài nhọn đang xuất thần nhìn vào phòng mình.
Đứng bên ngoài chốc lát, Tiêu Dạ Huân nắm tay, lòng bàn tay xuất hiện mấy tia sáng màu tím, nhìn vệt sáng tím hắt lên cửa sổ phòng, Tiêu Dạ Huân chậm rãi thả tay xuống, ánh sáng tím biến mất không dấu vết. Sau đó Tiêu Dạ Huân tiến về một gian phòng khác cách đó không xa. Đến khúc quanh, nhìn sói trắng đang ngủ say như chết trên đất, trong mắt đứa bé hiện lên ý cười giảo hoạt.