Trong Đông viện Ngọc phủ, mua được tin tức từ miệng người làm, tối nay Cẩm Thân Vương thế tử sẽ ngủ lại, mắt Ngọc Bảo Oánh sáng rỡ, lòng thầm tính toán.
Hai ngày nữa mình phải xuất giá, nhưng bà nội và cha không có vẻ gì là sẽ đưa sính lễ cho mình, chỉ 5 ngàn lượng liền muốn đuổi mình đi, chẳng phải ép mình tìm chết sao? Chồng tương lai dáng dấp như ác quỷ thì thôi đi, ngay cả đồ cưới để mình dựa vào nửa đời sau cũng không cho. Còn Ngọc Như Ca nữa, chẳng phải thứ tốt gì, thấy mình sa cơ lại thờ ơ, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!
Kể từ lúc Tần gia đưa sính lễ tới, mỗi ngày Ngọc Bảo Oánh đều đến chỗ lão phu nhân lèo nhèo, nói bóng nói gió muốn lão phu nhân cho mình sính lễ và đồ cưới nhiều một chút, đáng tiếc không ích gì. Về sau lão phu nhân liền dứt khoát giả bệnh, không cho Ngọc Bảo Oánh vào Ninh Phúc Đường, người Tần gia còn đang ở trong Ngọc phủ, Ngọc Bảo Oánh không dám nháo lớn, chỉ có thể đứng bên ngoài viện giương mắt nhìn. Đúng lúc Ngọc Bảo Oánh hết cách, thì Doãn thị tìm tới, thật giống như câu, chó ngáp phải ruồi.
Doãn thị là người ra tay rộng rãi, một lòng một dạ muốn đưa con gái lên giường của Tiêu Dạ Huyền, đã hứa hẹn, nếu mình giúp thúc đẩy chuyện tốt, khi về nhà chồng sẽ cho mình 1 vạn lượng. Mình lấy chồng ở Thái Châu xa xôi, có bạc là thực tế nhất. Tuy nói thế tử không dễ chọc, nhưng dâng cho hắn tiểu thiếp xinh đẹp, không vui thế nào được. Suy nghĩ xong xuôi, Ngọc Bảo Oánh đi tới phòng dành cho khách của Đông viện.
Trong khách phòng Đông viện, mấy tiểu nha hoàn đang ân cần phục vụ Doãn thị nằm trên giường êm, quạt mát, đấm vai, đấm chân. Qua cửa sổ, xa xa trông thấy Ngọc Bảo Oánh đi tới, Doãn thị ném ra mấy thỏi vàng cho mấy tiểu nha hoàn, khiến bọn chúng mừng rõ không thôi, cầm bạc cung kính thối lui.
“Nhị tiểu thư có tin tốt?” nhìn Ngọc Bảo Oánh trước mắt, Doãn thị ít nhiều có mấy phần xem thường. Vốn là tiểu thư con vợ cả, hôm nay đến nông nỗi phải cầu mình. Bất quá có nó giúp một tay, mình dễ đạt được mục đích hơn. Ngẫm lại nhà chồng mình hiện giờ bạc đếm hoài không hết, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là thương nhân thấp hèn, không quyền không thế, trước mặt những quý phụ khác, mình mãi vẫn không ngóc đầu lên được.
Hiện tại Doãn thị một lòng muốn gả con gái vào nhà quan, con gái nhà buôn gả vào cửa quan chỉ có thể làm thiếp, nhưng Doãn thị vẫn không ngại, làm thiếp nhà quan sang hơn làm vợ cả nhà buôn gấp trăm lần. Nhưng nhà quan nhỏ, Doãn thị lại không vừa mắt.
Trước kia nghe nói, Ngọc gia có một thứ nữ được ban hôn cho thế tử đương triều, Doãn thị còn chưa tin. Sau gặp trong từ đường, Doãn thị mới biết là thật. Nghĩ, Liệt thị này vốn cũng là con gái nhà buôn, gả vào Ngọc phủ làm thiếp mặc cho vợ cả hiếp đáp. Hiện tại thì sao, chẳng những đạp đổ vợ cả, còn một phát trở thành Cáo Mệnh Phu Nhân tam phẩm. Vinh quang như vậy từ đâu mà đến? Còn không phải là nhờ con gái trèo cao sao? Nếu con gái mình nắm được cơ hội này, leo lên giường thế tử, chắc chắn không lâu nữa mình cũng sẽ là Cáo Mệnh Phu Nhân thôi. Đến lúc đó, những phụ nhân ngày trước coi thường mình, chẳng phải đều sẽ cúi đầu khom lưng trước mình hết sao?
Bất quá Liệt phu nhân nhỏ mọn hết sức, mấy lần mình có ý tốt để con gái đến bên cạnh Ngọc Như Ca hầu hạ, thế mà lúc mình dẫn con gái đến Nhàn Nguyệt Các liền bị đuổi về, hai ngày nay Liệt thị lại sai người canh cửa không cho vào. Tưởng rằng như vậy thì mình sẽ không có cách khác sao?
“Ta đã hỏi thăm được hôm nay tứ muội phu sẽ ngủ lại ở Hồng Vận Lâu, chỉ cần mua chuộc kẻ canh cửa ở đó, Yên biểu muội muốn tiếp cận thế tử dễ như trở bàn tay, bất quá biểu thúc mẫu phải đồng ý mới được”, Ngọc Bảo Oánh vuốt vuốt vòng tay phỉ thúy Doãn thị cho mình, kể lại hết chuyện mình nghe được cho Doãn thị.
Nghe vậy, Doãn thị lập tức ngồi bật dậy, hớn hở nói: “Tất nhiên là đồng ý, chỉ cần tối nay Yên nhi vào được phòng thế tử, coi như thành, 1 vạn lượng hồi môn, biểu cô mẫu nhất định đưa ra, điệt nữ nhi cứ yên tâm”.
Nói xong, Doãn thị rút ra một cây trâm bằng vàng ròng từ kệ tủ bên trên giường, đưa cho Ngọc Bảo Oánh, “Đây xem như là biểu thúc mẫu cho thêm, chuyện Hồng Vận lâu, phiền điệt nữ nhi an bài giùm!”
Ngọc Bảo Oánh nhận lấy trâm vàng giá trị xa xỉ, mắt sáng rỡ, cười vui đến mức lớp phấn dày trên mặt rớt mất một lớp.
“Biểu thúc mẫu đã hào phóng như vậy, Bảo Oánh sẽ vì Yên biểu muội đi một chuyến.”
Nói xong, hớn hở cầm đồ đi.
Đợi Ngọc Bảo Oánh đi xa, thiếu nữ đứng sau rèm bước ra.
Thiếu nữ này chính là con gái duy nhất của Doãn thị, Ngọc Yên.
“Mẫu thân, trang phục như vầy được sao? Có phải hơi thấp hèn không?” vừa mua ở bên ngoài về, Ngọc Yên liền bị Doãn thị đẩy vào phòng thử đồ. Mặc y phục mỏng như cánh vẻ này lên người, quả thật chẳng khác gì trần truồng, chẳng lẽ mình sẽ phải mặc thế này đi tiếp cận thế tử? Điều này khiến Ngọc Yên vốn được nuông chiều từ nhỏ, rất xấu hổ.
Doãn thị nhìn dáng người lồi có lõm có của con gái, hài lòng gật đầu, bước xuống giường, kéo tay Ngọc Yên nói: “Có gì mà thấp hèn, đây là con đang theo đuổi hạnh phúc. Không phải con rất ngưỡng mộ thế tử sao? Cơ hội ngàn năm có một đó, y phục mẫu thân chuẩn bị cho con đã được xử lý bằng hương liệu đặc biệt, nam tử mà ngửi thấy mùi Mê Hồn Hương này, dù cho Liễu Hạ Huệ chuyển thế cũng phải đổ.
Tối nay chỉ cần con mặc thế này chủ động chui vào lòng thế tử, vinh hoa phú quý cả đời gần ngay trước mắt! Nam tử trong quân doanh đều là tuổi trẻ khí thịnh, dung mạo của con chẳng kém Ngọc Như Ca mấy, nhất định thế tử sẽ thích. Sau khi chuyện thành công, mẫu thân vì con quậy một trận, nói không chừng sẽ giành được vị trí trắc phi cho con! Phụ thân con đã nói rồi, bất luận chính hay thứ, đứa nào gả vào nhà quyền quý hơn, tương lai gia tài bạc vạn sẽ là của đứa đó hết. Chẳng lẽ con muốn giống như Ngọc Bảo Oánh kia, bị thứ nữ giẫm dưới lòng bàn chân? Con ngẫm lại xem phu quân tương lai của Ngọc Bảo Oánh là cái dạng gì………”
Ngọc Yên nhớ tới lần kia tình cờ thấy chồng tương lai của Ngọc Bảo Oánh, không nhịn được rùng mình, nếu gả cho người như vậy, không bằng chết đi còn hơn.
Ngọc Yên vốn sau khi nhìn thấy thế tử phi ở từ đường, thì đã hết hi vọng, nhưng hôm đám cưới trông thấy nam tử như thần kia cỡi ngựa giễu hành trên đường phố, Ngọc Yên như bị sét đánh trúng, hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: nam tử như vậy, cho dù chỉ là làm thiếp, đời nãy cũng đáng!
Ngọc Yên nhớ lại sáng nay, đứng ở góc xa nhìn hai người kia tình cảm, nhu tình mật ý hiện lên trên mặt nam tử, nếu đổi thành mình………Ngọc Yên cắn cắn môi, đúng vậy, hạnh phúc của mình phải do mình cố gắng đi tranh thủ.
“Xa lấy tay, gần dùng khuỷu, đánh cận chiến không được lưu tình, cùi chỏ là điểm yếu hại của người, khi đánh phải chú ý vị trị những huyệt vị, đánh vào huyệt vị, đau đớn sẽ tăng lên nhiều…….”
Trong vườn hoa anh đào bên ngoài Nhàn Nguyệt Các, nam tử một lần lại một lần hoặc đánh té hoặc giữ chặt chỗ yếu của người đối diện, vừa né tránh quyền cước của đối phương, vừa từ tốn giải thích cho đối phương điểm mấu chốt.
Mà Vân Kiệt, ở trước mặt sư phụ tự thấy đã rất lợi hại, thì ở trước mặt Tiêu Dạ Huyền chỉ như con ưng non mới tập bay so với Tiêu Dạ Huyền là con ưng lông cánh sắc bén đã ngao du trên trời xanh mênh mông nhiều năm.
Thấy Vân Kiệt một thân nhếch nhác, mà nam tử bên kia vẫn thong dong như cũ, Như Ca lắc đầu cười khẽ, chim non Vân Kiệt muốn đánh nhau với đại bàng Tiêu Dạ Huyền chẳng khác nào châu chấu đá xe. Bất quá đệ đệ ngốc của mình, luyện gần nửa ngày, chẳng những không biết mệt, ngược lại rất thích thú, chứng tỏ dạo này luyện tập rất chăm chỉ.
“Hôm nay bị đánh vậy là đủ rồi! Ăn cơm thôi!”
Nghe thấy lời Như Ca, hai người bên này dừng tay. Vân Kiệt phủi phủi bụi đất trên người mình, không mấy để ý lời chị gái chọc mình.
“Tỷ tỷ, cái này gọi là tích lũy kinh nghiệm, huống chi cũng phải chỉ mình đệ bị đánh!”
“Là do tỷ phu nhường đệ thôi, nếu thật trên chiến trường, tỷ phu đệ sẽ không ở thời điểm sắp đánh trúng người đệ thì thu tay lại đâu”.
Như Ca cười cười đi vào, đưa một khăn lông vắt nước ấm cho Vân Kiệt. Lại cầm một cái khác đi về phía Tiêu Dạ Huyền lau mồ hôi trên đầu trên cổ cho hắn.
“Thân thủ Vân Kiệt không tồi, chỉ là thiếu hụt kinh nghiệm, nếu tôi luyện trong quân một thời gian, nhất định sẽ thành chiến tướng” Tiêu Dạ Huyền khen ngợi, có 4 mãnh tướng của quân Dã Lang tỉ mỉ bồi dưỡng, Ngọc Vân Kiệt tiến bộ nhanh hơn người thường nhiều.
“Vẫn là tỷ phu sáng suốt!” nghe Tiêu Dạ Huyền nói, mũi Vân Kiệt hếch lên, sự sợ hãi với anh rể trải qua một buổi chiều đã biến mất hơn phân nửa. Mặc dù lòng luôn ghi tạc ‘kiêu ngạo có hại, khiêm tốn được lợi’, nhưng đối mặt với tán dương của anh rể anh minh thần võ, Vân Kiệt vẫn không khỏi có mấy phần lâng lâng.
Như Ca nghe vậy, vội nói: “Đệ muốn vào quân đội, trừ phi có giành được hạng ở võ khảo, nếu không chẳng khác nào tìm chết, không cho!”
Ở Đại Chu thi võ còn khó hơn nhiều so với thi trạng nguyên, thí sinh không những phải có hiểu biết nhất định về sách lược, còn phải có võ công cao. Những người đạt được hạng trong kỳ thi võ khi vào quân đội sẽ không là tiểu binh mà sẽ là tướng lãnh dự bị.
“Võ khảo……”
Nghe vậy, Vân Kiệt không nói gì nữa, vào dùng cơm. Ăn xong lại quấn anh rể đòi luyện tiếp.
Đêm xuống, gã sai vặt bên Hồng Vận Lâu đã đến chờ từ sớm, để dẫn đường cho thế tử.
Tắm rửa xong, Tiêu Dạ Huyền nhìn Như Ca một chút, buông lời phiền muộn rồi theo gã sai vặt đến Hồng Vận Lâu.
“Đêm nay một mình sợ là khó ngủ đây!”
Nghe thấy lời nỉ non của Tiêu Dạ Huyền, Như Ca liếc thấy đám người Thanh Nhi cười trộm, cảm thấy mặt mình nóng bừng, chỉ có thể thầm mắng: lưu manh!