Ngu Châu cầm chìa khóa đi khỏi, dù sao Chu Chú cũng không để ý đến anh ta. Chỉ xuất hiện ở cửa lúc lại đảo trở về mấy bước, vẻ mặt rất gian nở nụ cười đi về phía quầy tiếp tân nói: “Nghe nói cô ngăn chị Kiều ở ngoài cửa sao ?”
Tiếp tân sắp khóc rồi, cũng không phải là lỗi của cô, là Boss của mình nói anh ấy không có chị a. . . . . .
Cô gái tiếp tân vốn cho rằng vị Ngu tổng này cũng sẽ vì chị Kiều trong miệng anh ít nhất cũng mắng cô một buổi, không ngờ Ngu Châu chỉ vỗ vỗ vai của cô, sau đó bí mật nói với cô bốn chữ: “Làm rất tốt a!”
Vì vậy, vô cùng ngổn ngang, đây là có ý gì?
Cô còn chưa có lại tinh thần, Ngu Châu đã đi ra khỏi công ty của Chu Chú, cô thật sự là rất muốn đuổi theo hướng Ngu Châu nói một câu “Nô tỳ biết sai rồi”. Đáng tiếc, đúng vào lúc này, tiếng ông chủ Chu ở đường dây vang lên.
“Tiểu Ngô, vào đây một chút.”
Tôi, . . . . . Gọi Ngô Hiểu, không phải Tiểu Ngô. Tại sao BOSS đại nhân mỗi lần đều muốn gọi cô là Tiểu Ngô, mỗi lần làm cho cô đều cảm thấy mình chính là một em gái rửa chén, có bằng Anh ngữ, bằng vi tính. . . . . . Những thứ này tất cả đều là giấy vụn sao.
“Dạ, Chu tổng.”
Đồng chí Ngô Hiểu cúi thấp đầu, lê thân thể “Nặng nề”, đi thẳng đến phòng làm việc của Chu Chú, trên đường gặp phải được các đồng nghiệp quan tâm.
“Ơ, Tiểu Ngô, làm sao vậy?”
“Tôi tên là Ngô Hiểu, cám ơn.”
“. . . . . .”
“Ơ, Tiểu Ngô, làm sao vậy?”
“Cám ơn, tôi tên là Ngô Hiểu.”
“. . . . . .”
“Tiểu Ngô. . . . . .”
“Bà cô gọi là Ngô Hiểu!”
Đồng chí Ngô Hiểu nổi giận rống lên, bốn phía an tĩnh. . . . . .
Chu Chú đôi tay ôm ngực đứng ở cửa phòng làm việc, từ phía trên cao nhìn xuống thấy Ngô Hiểu đang xù lông.
“Được rồi, Ngô Hiểu.”
Chu Chú chợt nhíu mày, Ngô Hiểu lập tức sợ hãi khẽ run rẩy, giọng nói run run: “Chu tổng, tôi lập tức đổi tên, lập tức đổi tên ngay, tôi là Tiểu Ngô.”
Lệ rơi đầy mặt, cô sửa họ tiểu vẫn không được sao? Cô có lỗi với cha cô, có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Ngô. . . . . .
“Những người khác làm việc đi, Tiểu Ngô. . . . . . Ngô Hiểu, đến phòng làm việc của tôi”
Ánh mắt Chu Chú nhìn về phía mọi người mấy giây, sau đó nhìn về phía Ngô Hiểu nói, lúc đổi lời nói, giọng nói rõ ràng dừng một chút, hiển nhiên vẫn không quen gọi Tiểu Ngô là Ngô Hiểu.
Mọi người lập tức thu hồi vẻ mặt xem kịch vui, tản ra, Ngô Hiểu vô cùng ai oán liếc mắt nhìn đồng nghiệp tan tác như chim muông, thở một hơi, đi theo Chu Chú vào phòng làm việc.
“Chu tổng, tìm tôi có chuyện gì?”
Tới lúc muốn tính sổ rồi sao? Từ nay cô có thể về nhà ăn hay không.
“Lần sau, nếu Đường tiểu thư trở lại, cô cứ yên tâm, không cần hỏi qua tôi”
“Vâng”
Ngô Hiểu nhăn mày vẻ mặt ưu tư nói, vấn đề là lần này Boss đại nhân nên xử lý như thế nào?
“Tốt lắm, đi ra ngoài đi.”
Cái gì? Như vậy thì xong rồi?
Mọi người đều nói thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị. . . . . . Còn cô thẳng thắn, cô có tội.
“Chu tổng, vô cùng xin lỗi, lần trước tôi không biết Đường tiểu thư là …của anh. . . . . .”
Xấu hổ, hiện tại cô cũng không biết vị Đường tiểu thư này là gì của Boss đại nhân.
Chu Chú chợt cười một tiếng tao nhã lịch sự, đồng chí Ngô Hiểu nhanh chóng cúi đầu, dĩ nhiên cô biết Boss cười tuyệt đối không phải là cười với cô.
“Lần sau, cô có thể gọi cô ấy là cô Chu.”
Trước tiên xác định danh cho cô rồi nói sau.
À? Cái đó? Thiệt hay giả?
Len lén liếc Boss đại nhân một cái, vẻ mặt thành thật, đồng chí Ngô Hiểu rối rắm kèm theo khổ sở.
Cô chỉ là một tiếp tân nhỏ của công ty a, cô không biết gì hết, không biết gì hết. . . . . . Tại sao muốn đem bí mật bát quái nói ra, hiện tại cô rất muốn đi ra ngoài tám chuyện với người khác.
“Tôi nhớ rõ, Chu tổng còn có chuyện gì sao?”
“Đúng rồi, tên có thể không cần sửa đổi.”
Tôi, . . . . . ngất!
Thiếu chút nữa Ngô Hiểu ngã nhào một cái cắm xuống sàn.
“Vậy Chu tổng, tôi đi ra ngoài trước.”
“Ừ, đi ra ngoài đi.”
Đồng chí Ngô Hiểu đôi tay chặn ngực, bộ dáng bị nội thương đi ra phòng làm việc của Chu Chú, lập tức có đồng nghiệp tò mò chuyện vây quanh.
“Tiểu Ngô, cô không sao chớ? Chu tổng không có làm khó cô chứ?”
“Bà cô gọi là Ngô Hiểu!”
Ngô Hiểu thấp giọng quát. Ngay cả Chu tổng cũng nói cô không cần sửa tên, nếu ai gọi sai tên của cô, cô tuyệt đối sẽ để cho bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là dã man!
“Vậy. . . . . . Ngô Hiểu, Chu tổng bảo cô đi vào làm gì?”
Lại có nữ đồng nghiệp nhiều chuyện hỏi tới, trong mắt tỏa sáng. . . . . . Đó là thiết tha chuyện bát quái.
Ngô Hiểu ưỡn bộ ngực 32A, coi rẻ mọi người nói: “Chu tổng nói, bảo tôi nhìn chằm chằm các người một chút, nếu lần sau còn có ai đang làm việc tư ăn bánh bích quy, ăn quả đào. . . . . . mỗi lần mỗi người 50 đồng , xin miễn trả giá. Hiện tại, biến!”
Mọi người không tỏ vẻ gì, từ trước mặt Ngô Hiểu “Biến”, sau khi trở lại chỗ ngồi lập tức kéo ra ngăn kéo, đem toàn bộ đồ ăn vặt bên trong nhét vào trong túi xách.
Ngô Hiểu nhìn động tác của bọn họ vội vàng như thế, tâm trạng thật tốt, thuận tiện cũng cầu nguyện tâm trạng “Cô Chu” cũng thật tốt, nhưng ngàn vạn đừng vì một tí tẹo “Chuyện nhỏ” như thế mà thì thầm bên gối.
Hiện tại, cô muốn đi lên thiên nhai, nói chuyện bát quái.
“Hôm nay chặn bà chủ ở ngoài cửa, tiền đồ nguy nan!”
Ngô Hiểu ở trên thiên nhai có tên là “Bạn tốt nơi Chân trời”, là một đồng chí sống bằng nghề bát quái.
Đây là Thiếp đề tài của Ngô Hiểu, nội dung trong tấm thiếp cụ thể thuật lại cô chặn bà chủ ở ngoài cửa như thế nào, sau đó bà chủ giận dữ như thế nào, sau đó Boss chân chó chạy ra đón tiếp đại giá bà chủ như thế nào. . . . . . Cuối cùng, cô không cần sửa tên.
Dĩ nhiên, trong đề mục còn miêu tả cụ thể Boss đại nhân trẻ tuổi như thế nào, cực phẩm như thế nào, quả thật đại biểu cho giàu có cao to đẹp trai. Đối với bà chủ. . . . . . Ngô Hiểu không có bao nhiêu từ để hình dung vẻ bề ngoài, chẳng qua ở tính khí dùng cái gì “Tức sùi bọt mép” “Giận không thể nuốt” “Trong cơn giận dữ” . . . . . .
Vì vậy một đống lớn bạn trên mạng xem thiếp, mãnh liệt yêu cầu Ngô Hiểu thay thế.
“Mặc dù Boss rất cực phẩm, nhưng tôi cũng rất kén chọn.”
Ngô Hiểu “Khiêm tốn” từ chối hảo ý của đám bạn trên mạng, lại không biết, tấm thiệp này cộng thêm những lời bình luận đáp trả, tất cả đều rơi vào trong mắt “Bà chủ” Đường Kiều không sót một chữ.
Đường Kiều xem xong tấm thiệp này, hết sức tự giác đăng nhập mật mã tham gia. Cô tin tưởng, vị bằng hữu gọi là “Bạn tốt nơi Chân trời” tuyệt đối chính là cô gái tiếp tân ngăn cô ở ngoài cửa hôm nay.
Đường Kiều rối rắm nửa ngày, cuối cùng thái độ cẩn thận, đăng ký một hạng nhỏ, đi lên comment một bình luận: “Vị bạn tốt này, bát quái chuyện của người khác dường như không tốt lắm đâu.”
Trong lòng sung sướng, cô biến thành bà chủ từ lúc nào?
Nhưng bình luận của Đường Kiều rất nhanh bị đại đội thủy quân thiên nhai nhấn chìm, Đường Kiều ngã xuống đất không dậy nổi. . . . . . Lần thứ hai cô thất bại vẻ vang!