Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chương 14



Sắp đặt

Ai trong đời chẳng có một lần đánh cược?

Nếu đã đánh cược thì phải chấp nhận thắng thua.

*

Hôm sau, Thiệu Minh Trạch thức dậy sớm hơn nhưng cũng không rời khỏi
giường, anh nằm đó im lặng nhìn ngắm Nhiễm Nhiễm. Cô vẫn ngủ rất ngon,
vùi đầu vào gối, mái tóc xõa che gần hết khuôn mặt, chỉ để hở ra chóp
mũi thon gọn và chiếc cằm nhỏ nhắn. Những sợi tóc đen bóng mềm mại phủ
lên làn da trắng ngần.

Anh nhất thời nhìn như kẻ mất hồn, không kìm
được kề sát cô, hôn nhẹ lên đôi môi cô. Cô đang ngủ mơ, không biết lẩm
bẩm câu gì đó, vùi cả khuôn mặt vào gối.

Thiệu Minh Trạch phì cười, đưa tay vuốt tóc cô, nói:

– Ra đi. Đừng trốn nữa.

Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, sững người nhìn anh.

Ánh mắt Thiệu Minh Trạch mang theo nụ cười, anh hôn cô, vỗ vào người cô vô cùng thân thiết, kéo tung chăn ra, để cô nằm một mình trên giường
cho tỉnh giấc. Một lát sau, anh từ nhà tắm bước ra, vừa mặc bộ đồ cởi ra đêm qua vừa nói với cô:

– Mau dậy đi, sắp muộn giờ rồi.

Nhặt chiếc áo sơ mi hơi nhàu trên nền nhà, Thiệu Minh Trạch chau mày, xoay người mở tủ quần áo ra tìm chiếc khác, anh hỏi:

– Ở đây còn chiếc sơ mi nào của anh không?

Lúc này, đầu óc Nhiễm Nhiễm mới tỉnh táo đôi chút, cảm thấy hơi áy náy:

– Không. Em đã xếp hết cho anh mang đi rồi.

Thiệu Minh Trạch quay người nhìn cô, ánh mắt cô mơ màng hỏi:

– Chúng ta thế này có coi là giảng hòa không?

– Em nói xem? – Anh khẽ nhướng mày hỏi lại.

Nhiễm Nhiễm cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc
quay cuồng như thể vừa tung một cước nhưng chân lại bị hẫng trong không
trung, chẳng đánh trúng người ta mà còn suýt nữa loạng choạng.

– Dằn vặt nhau như vậy, lẽ nào coi như xong?

Thiệu Minh Trạch dở khóc dở cười, tới bên giường, dùng tay nâng mặt cô, cúi người xuống hôn cô một cái:

– Nha đầu đáng ghét!

Cô còn chưa rửa mặt nên vội đẩy anh ra nhưng không quên ra điều kiện với anh:

– Giao hẹn rồi đấy. Sau này anh cố gắng ít liên lạc với Tô Mạch đi, có
thể không gặp thì đừng gặp. Bất luận là ai, em cũng không muốn anh gần
gũi với người con gái khác, chứ không riêng gì Tô Mạch. Hơn nữa, em là
phụ nữ nên em có thể hiểu rõ tâm tư của Tô Mạch. Nếu nói cô ấy không có
chút tình cảm nào với anh thì quỷ cũng chẳng thể tin nổi.

– Ồ?
Thế sao? – Anh đứng thẳng người, nói trêu đùa: – Được rồi. Anh sẽ bớt
tiếp xúc với Tô Mạch. Có điều, Hạ tiểu thư, xin hỏi em có thể tránh xa
Trợ lý Trần đó một chút không? Anh cũng không thích anh ta đâu.

Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi gật đầu nghiêm túc:

– Không thành vấn đề. Chỉ cần còn ở bên anh, em sẽ cố gắng tránh giao
tiếp thân mật với những người đàn ông khác, như vậy được rồi chứ?

Cô vừa dứt lời, chiếc di động đặt đầu giường đổ chuông báo có tin nhắn. Cô cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là tin nhắn của Trần Lạc. Nội dung
ngắn gọn chỉ có ba chữ: “Không sao chứ?”.

Thiệu Minh Trạch liếc mắt, khẽ “hứ” một tiếng lạnh lùng, giọng điệu có chút ghen tuông, hỏi cô:

– Quan tâm đến em thật đấy! Em trả lời người ta thế nào đây?

Cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt vô tội. Nghĩ một lát, cô bấm mấy chữ, trước khi gửi đi còn đưa anh xem rồi hỏi:

– Thế này được không?

Thiệu Minh Trạch thấy cô trả lời: “Cảm ơn, tôi rất ổn!”, thì mới miễn cưỡng gật đầu.

Nhiễm Nhiễm trả lời xong thì lát sau lại nhận được tin nhắn khác của
Trần Lạc: “Hôm nay, anh phải về công ty chi nhánh. Có chuyện gì thì gọi
điện cho anh. Em hãy suy nghĩ về chuyện ra nước ngoài. Anh có người bạn
làm môi giới du học. Có lẽ có thể giúp được em đấy!”

Sắc mặt Thiệu Minh Trạch tối sầm, anh nhếch khóe môi nhìn Nhiễm Nhiễm, hỏi:

– Em muốn ra nước ngoài sao?

Nhiễm Nhiễm cảm thấy chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm, thản nhiên nói:

– Lúc trước từng có ý nghĩ như vậy. Em cảm thấy chuyện của anh và Tô
Mạch thật quá phiền phức nên muốn trốn ra nước ngoài để được yên thân.

– Vậy bây giờ thì sao? – Thiệu Minh Trạch hỏi với vẻ mặt không vui.

Cô ngoác miệng cười, nhảy từ trên giường xuống đất, vừa bước vào nhà tắm vừa lớn tiếng trả lời:

– Bây giờ tất nhiên là đổi ý rồi. Đồ ngốc!

Thiệu Minh Trạch chậm rãi lùi lại hai bước, tựa người vào tủ quần áo,
lẳng lặng nhìn cái bóng cử động sau lớp kính mờ. Cô đang tắm, miệng đang lẩm nhẩm giai điệu nào đó, người cô cũng nhẹ nhàng đung đưa theo nhạc,
nhìn bộ dạng rất vui vẻ! Anh không kìm được nghĩ rằng Hạ Nhiễm Nhiễm của thời hai mươi chắc cũng có dáng điệu như vậy nhỉ?

Khi Nhiễm
Nhiễm quấn khăn tắm đi ra, Thiệu Minh Trạch còn tựa người đứng đó như
mất hồn. Cô vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, bước đến khua tay trước mặt anh,
hỏi:

– Mất hồn rồi à?

Anh không đáp, chỉ kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô. Cô vội lùi lại, tránh cái hôn của anh, có chút thẹn thùng, nói:

– Thiệu Minh Trạch, sáng nay anh lại sao thế?

Thiệu Minh Trạch chẳng thèm để ý, không chạm được vào môi thì anh hôn
lên má, hôn lên cổ cô. Hai người vốn đã dậy muộn, cứ quấn quýt thế này
lại càng muộn hơn, chẳng kịp ăn sáng mà vội vội vàng vàng đi làm.

Nhiễm Nhiễm không bảo Thiệu Minh Trạch đưa cô đến công ty mà xuống xe ở
bến tàu điện ngầm gần đó. Tới nơi, cô quay lại cười hì hì, nói với anh:

– Đi tàu điện ngầm nhanh hơn ô tô. Thật ngại quá! Hôm nay, em không đi làm muộn cùng anh đâu.

Cô nói xong thì chạy xuống chờ tàu điện ngầm trong khi chân đang đi đôi giày cao gót gần chục centimet, bỏ lại Thiệu Minh Trạch ngồi trong xe
lo lắng vội gọi giật phía sau:

– Chạy chậm một chút!

Lời anh còn chưa dứt thì bóng cô đã mất hút xuống dưới đường tàu điện ngầm.

Khi vào khu chờ, Nhiễm Nhiễm nhận được cuộc gọi của Mục Thanh, cô trầm ngâm giây lát rồi mới nói:

– Tớ và Thiệu Minh Trạch đã giảng hòa rồi.

Mục Thanh lập tức nóng nảy, quát lên:

– Hạ Nhiễm Nhiễm, cậu lôi tớ ra làm trò đùa sao? Để gọi cho cậu cuộc
điện thoại này mà tớ phải quay về thị trấn đấy. Thế mà cậu lại nói với
tớ, cậu và Thiệu Minh Trạch đã giảng hòa. Năm nay cậu bao nhiêu tuổi
rồi? Còn yêu đương kiểu trẻ con đó sao? Hôm nay chia tay, ngày mai lại
giảng hòa sao?

Nhiễm Nhiễm biết giải thích ra sao, cũng chẳng biết nên giải thích thế nào. Cô bỗng hỏi:

– Thế cậu nói xem phải làm thế nào? Giống như nuốt một con ruồi vào cổ
họng, nếu không nôn ra được thì phải cố mà nuốt vào thôi. Nếu không thì
có thể làm thế nào? Lẽ nào cứ để nó thỉnh thoảng lại vo ve ở cổ họng
sao?

Mục Thanh nhất thời im lặng, mãi sau mới cất tiếng hỏi:

– Tại sao không chia tay? Tại sao không thể nôn ra?

Nhiễm Nhiễm cười tự giễu:

– Vì tớ không cam lòng, vì tớ còn quá nhiều thứ không muốn bỏ.

Tàu điện tuy đông, nhưng đúng là đi nhanh hơn ô tô rất nhiều. Khi Nhiễm Nhiễm đến công ty mới là chín giờ kém hai mươi phút, vẫn chưa thể coi
là đi muộn. Từ khi đạp cửa phòng làm việc của ông Hạ Hồng Viễn rồi bỏ
đi, cô đã không đi làm mấy ngày rồi. Hôm nay, cô nghĩ thế nào đến công
ty cũng bị ông Hạ Hồng Viễn giáo huấn cho mấy câu, nhưng nào ngờ đến lúc hết giờ làm việc, ông vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Nhiễm Nhiễm thầm
thấy kỳ lạ, không biết ông có biết cô đã đi làm rồi hay không? Hay là
ông bỗng nhiên đổi tính đổi nết. Cô ngẫm nghĩ rồi gọi điện đến văn phòng của ông Hạ Hồng Viễn, không ngờ thư ký nói hôm nay ông không đến công
ty, ngay cả thư ký cũng không biết ông đi đâu, chỉ nói nếu cô Hạ có việc thì có thể trực tiếp gọi cho Tổng giám đốc Hạ hoặc là Trợ lý Lưu.

Là con gái của Hạ Hồng Viễn nên đương nhiên Nhiễm Nhiễm có số điện
thoại riêng của ông, nhưng cô không định nghe giáo huấn. Cô không muốn
gọi cho ông Hạ Hồng Viễn cuộc điện thoại này. Trợ lý Lưu về thay sau khi Trần Lạc đi, cô không quen anh ta lắm nên e là cũng chẳng hỏi được gì.

Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại, lẩm bẩm. Con người ông Hạ Hồng Viễn còn có
ưu điểm gì chứ? Đó là chăm chỉ làm việc, mà nói trắng ra là vì công ty
mà làm việc bán sống bán chết. Vì chuyện riêng mà ông để lỡ việc công ty thế này là điều cực kỳ hiếm thấy.

Mấy ngày sau, Nhiễm Nhiễm
cũng chẳng gặp mặt ông Hạ Hồng Viễn. Chỉ đến trước buổi họp đầu năm, ông Hạ Hồng Viễn mới gọi cô tới văn phòng. Nhiễm Nhiễm vừa ngẩng lên nhìn
ông đã giật mình thảng thốt, không ngờ chỉ có vài ngày không gặp mà
dường như ông đã già thêm mấy tuổi. Mặt ông lộ rõ vẻ mệt mỏi, tinh thần
cũng vô cùng sa sút.

Ông Hạ Hồng Viễn đã sớm nguôi giận, hỏi mấy câu về chuyện của cô và Thiệu Minh Trạch, nghe cô nói đã giảng hòa với anh
thì thần sắc của ông cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Ông nói:

– Vậy thì tốt. Hai đứa cũng không còn là trẻ con nữa. Có hiểu lầm gì thì nên giải thích cho rõ.

Ông dừng lại, rồi bổ sung thêm:

– Bố đã sớm thấy chuyện đó kỳ lạ. Không ngờ là Thiệu Minh Nguyên gây
chuyện. Bây giờ tất cả đã rõ ràng. Đằng sau chuyện này, chắc chắn còn có bố cậu ta đứng sau giúp đỡ. Con nhắc Thiệu Minh Trạch đề phòng bố con
nhà đó, cẩn thận kẻo người ta đâm sau lưng. Không cần đi mách tội với
ông Thiệu đâu, cũng đừng nghĩ tới chuyện trả thù Thiệu Minh Nguyên. Bây
giờ chịu thiệt một chút không phải là chuyện xấu. Ông cụ họ Thiệu đó rất tinh quái, không gì có thể che mắt được ông ta đâu. Bây giờ có thể ông
ta đang quan sát xem Minh Trạch sẽ làm thế nào đấy. Thiệu Thị là tập
đoàn gia tộc như vậy, nên trước tiên phải tỏ ra có phong độ với mọi
người. Hơn nữa, ông Thiệu đã già rồi nên không muốn chứng kiến cảnh anh
em con cháu tương tàn.

Nhiễm Nhiễm gật đầu, do dự hồi lâu, rồi cô tỏ ra quan tâm đến ông Hạ Hồng Viễn, hỏi:

– Bố, trông sắc mặt bố không tốt lắm. Có phải là đã xảy ra chuyện gì không ạ?

– À, không có gì đâu. – Ông Hạ Hồng Viễn gượng cười: – Chuyện phê duyệt dự án ngoại ô phía nam không thuận lợi lắm. Bố hơi mệt một chút thôi.

Nhiễm Nhiễm không tin lời ông nói. Sau khi lấy được dự án ngoại ô phía
nam thì dự án tiến triển không mấy thuận lợi, đây chẳng phải là chuyện
mới xảy ra mấy hôm, rõ ràng là ông Hạ Hồng Viễn phiền muộn vì chuyện
khác. Nhưng qua chuyện của Thiệu Minh Trạch, Nhiễm Nhiễm đã hiểu thấu
bản chất của cái gọi là “lợi ích là trên hết” mà ông Hạ Hồng Viễn từng
nói. Ông vẫn cần giữ một chút thể diện về chuyện tình cảm với người phụ
nữ của mình, thế nên Nhiễm Nhiễm cũng không tiện hỏi.

Ông Hạ Hồng Viễn lại hỏi:

– Con làm ở dưới thế nào? Đã quen chưa?

Nhiễm Nhiễm gật đầu nói:

– Ổn ạ. Mọi người đều rất quan tâm chú ý tới con, con cũng học được khá nhiều.

Ông Hạ Hồng Viễn ngẫm nghĩ rồi nói:

– Cũng phải cố gắng rèn luyện. Xong việc thì quay lại với bố. Bên cạnh
bố chẳng còn ai khiến bố hài lòng. Tuy Trợ lý Lưu cũng khá, nhưng vẫn
kém xa Trần Lạc. Con quay về làm quen với công việc của cậu ta trước.
Hai năm sau thì thay thế vị trí của cậu ta.

Câu nói này của ông Hạ
Hồng Viễn khiến cô vô cùng bất ngờ, nhất thời có chút sững sờ. Ông Hạ
Hồng Viễn nhận ra biểu hiện của cô, trên mặt thoáng chút ưu phiền, ông
thở dài rồi tiếp tục nói:

– Nhiễm Nhiễm, bố chỉ có một cô con
gái là con, sớm muộn gì công ty này cũng giao cho con. Trước đây, bố bảo con xuống dưới rèn luyện cũng là vì muốn tốt cho con. Con cũng biết
trên thương trường không thể tin cậy vào ai, chỉ có bản thân mình là
hiểu rõ và không để người khác làm mình hồ đồ. Con phải hiểu cho nỗi khổ tâm của bố.

Nhìn bộ dạng chân thành của ông, Nhiễm Nhiễm chỉ biết
đáp “vâng” nhưng trong lòng lại không cho là vậy. Cô thầm nghĩ: Trước
đây ông cũng nói sẽ giao công ty cho tôi, nhưng chẳng phải chỉ cần một
cái vung tay đã đẩy tôi xuống dưới làm nhân viên quèn sao? Những lời của ông chẳng đáng tin chút nào, chỉ là tôi không biết chuyện gì đã khiến
ông đổi ý như vậy thôi.

Nhiễm Nhiễm trở về nhà, kể chuyện này với Thiệu Minh Trạch. Anh khuyên cô:

– Dù là vì nguyên nhân gì, ông ấy đã chịu trao quyền cho em là tốt rồi. Tóm lại em chỉ cần cẩn thận là được.

Nhiễm Nhiễm ngồi bó gối trên ghế sofa, cuộn tròn người như quả bóng, nghiêm túc gật đầu nói:

– Trước mắt cũng chỉ có thể bước từng bước mà thôi.

Thiệu Minh Trạch không kìm được phì cười, bước đến ngồi bên cô, đưa tay xoa bóp vai cho cô, cười nói:

– Không cần căng thẳng thế đâu. Cùng lắm thì em quay về làm bà chủ gia
đình. Cả đời mẹ anh không đi làm, thế mà chẳng phải bây giờ sống vẫn rất tốt sao?

Nhiễm Nhiễm liếc anh một cái tỏ vẻ không tán đồng:

– Thứ đáng là của em, tại sao em lại từ chối chứ? Tóm lại là không thể uổng công gọi ông ấy là bố được.

Thiệu Minh Trạch cười, cầm cuốn tạp chí lên xem:

– Tùy em.

Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ một lát bỗng nói:

– Em chẳng cần chức vụ gì cả, em chỉ cần cổ phần của Hồng Viễn thôi.

Chỉ thứ đó mới thực tế. Không phải ông Hạ Hồng Viễn luôn nói sớm muộn
gì cũng sẽ giao công ty cho cô con gái duy nhất là cô sao? Vậy thì giao
cổ phiếu cho cô trước là được rồi.

Thiệu Minh Trạch nhướng mày, quay đầu nhìn cô, hỏi:

– Em nói thật chứ?

Nhiễm Nhiễm gật đầu:

– Đương nhiên là thật rồi.

Thiệu Minh Trạch lim dim mắt, trầm ngâm hồi lâu mới nói:

– Vậy chúng ta phải tính toán xem làm thế nào mới có thể làm được chuyện này?

Buổi chiều, ông Hạ Hồng Viễn vừa gọi điện cho cô nói về việc phê duyệt
dự án ngoại ô phía nam. Ý ông là muốn mượn sức Thiệu Thị, nếu không thì
dự án chẳng thể triển khai được, hai nhà cũng không thể bắt đầu hợp tác.

Nhiễm Nhiễm liền hỏi:

– Anh có cách làm cho các khâu của dự án được phê duyệt không?

Thiệu Thị cũng làm về bất động sản, ắt hẳn cũng có chút liên quan. Chỉ
cần Thiệu Thị chịu ra mặt, chưa biết chừng có thể giúp chuyện phê duyệt
của ông Hạ Hồng Viễn được tiến hành nhanh chóng hơn. Thiệu Minh Trạch
cân nhắc nói:

– Không dám khẳng định nhưng cũng chắc đến bảy, tám phần.

Nhiễm Nhiễm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hào hứng đứng phắt trên ghế sofa:

– Vậy thì dễ rồi. Chúng ta sẽ làm một cuộc trao đổi với ông Hạ Hồng
Viễn. Anh ra mặt giúp ông ấy chuyện phê duyệt. Ông ấy sẽ dành cho em
chút cổ phần.

Thiệu Minh Trạch mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cô, nói trêu đùa:

– Nhiễm Nhiễm, em tính toán hay thật đấy.

Anh bỏ sức, còn cô thu lợi, nghe anh nói vậy đương nhiên cô cũng có
chút chột dạ. Cô cười hì hì bước đến ngồi trước mặt anh, giúp anh chỉnh
lại cổ áo sơ mi:

– Hai ta có cần phân biệt rõ ràng như vậy không?
Của em không phải là của anh à? Em muốn lấy cổ phần làm của hồi môn. Chỉ cần người kết hôn với em là anh thì số cổ phần đó đâu thể thuộc về
người khác được.

Từ sau đêm ấy, thái độ của cô với anh thân mật hơn rất nhiều. Lời nói, cử chỉ cũng mạnh bạo hơn nhiều. Thiệu Minh
Trạch khẽ lắc đầu, đến khi thấy Nhiễm Nhiễm có chút sốt sắng, anh mới từ từ giải thích:

– Em nghĩ lệch lạc quá. Ý anh là chỉ cần anh làm
được chuyện này cho em, em không nên chỉ đòi ông ấy “chút” cổ phiếu, mà
có thể đòi nhiều hơn.

Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy vừa yêu vừa hận anh, cúi xuống hôn chụt anh một cái thật kêu, rồi nói:

– Thiệu Minh Trạch, em yêu anh thật rồi. Chỉ cần anh giở trò lưu manh một cách quang minh chính đại thôi.

Thiệu Minh Trạch vòng tay ôm eo cô, khẽ mỉm cười, đáp:

– Cũng chỉ có em tính toán với bố đẻ mình mới được coi là quang minh chính đại thôi.

Ông Hạ Hồng Viễn quyết định thật nhanh chóng. Hạ Nhiễm Nhiễm còn chưa
biết mở miệng đòi ông ta cổ phần thế nào thì đã bị điều về phòng trợ lý. Trước đây cô rời khỏi phòng trợ lý vì người tình bé nhỏ của ông Hạ Hồng Viễn có thai, ông tự nhận là có con trai kế thừa cơ nghiệp, lại muốn
xoa dịu bà Bành Tinh nên mới điều Nhiễm Nhiễm xuống bộ phận Tiêu thụ.
Cho dù muốn lấy lòng Thiệu Minh Trạch thì ông cũng chỉ cần ngầm giúp đỡ
cô là được, cần gì phải cao giọng điều cô quay về, còn thiếu mỗi nước
tuyên bố với bên ngoài, cô là người thừa kế Hạ Hồng Viễn mà thôi.

Nhiễm Nhiễm vô cùng kinh ngạc, không biết tại sao bỗng nhiên ông Hạ Hồng Viễn lại làm vậy. Nhưng cô nhanh chóng biết được nguyên do.

Ngày thứ hai khi cô quay về phòng trợ lý, có một người đàn ông trung
niên dẫn theo gần chục người có cả nam cả nữ xông qua hàng rào bảo vệ
dưới tòa nhà, đến thẳng phòng làm việc của ông Hạ Hồng Viễn, đòi ông
phải giải thích, họ nói gì mà con gái lớn của họ không thể ra đi một
cách vô cớ như vậy được.

Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới biết người tình bé nhỏ đang mang thai của ông Hạ Hồng Viễn đã bị tai nạn xe lúc ra ngoài
đi dạo vào buổi tối. Người lái xe gây tai nạn đã bỏ chạy. Người đi đường có lòng tốt đã gọi cấp cứu nhưng tiếc là không kịp, không những không
giữ được đứa trẻ mà người mẹ cũng tử vong. Người nhà của cô gái đó không cam lòng nên đã dẫn người đến làm loạn ở công ty của ông Hạ Hồng Viễn.

Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên tỉnh ngộ, thảo nào dạo này ông Hạ Hồng Viễn lại
sa sút như vậy. Hóa ra, cậu con trai ông mong đợi bấy lâu đã không còn
nữa. Cô nhất thời không nói ra nổi cảm giác của mình là thế nào. Có chút vui mừng trên sự đau khổ của người khác nhưng cũng không khỏi thương
cảm cho mẹ con họ. Dù người lớn có sai trái gì thì trẻ con vẫn luôn vô
tội, không ngờ đứa trẻ ấy lại phải mất mạng cùng mẹ mình.

Người tình bé nhỏ ấy là người ngoại tỉnh. Sau khi xảy ra chuyện mấy ngày, người
nhà mới biết tin, vội đến bệnh viện mới biết con gái mình chết lúc đang
có thai. Họ dẫn người đến tìm bố của đứa bé. Người nhà của người tình bé nhỏ khí thế hùng hổ đến đòi lại công bằng, đập nát đồ trong văn phòng
của ông Hạ Hồng Viễn. Cuối cùng, không biết ông Hạ Hồng Viễn đã bồi
thường họ bao nhiêu tiền mà họ chịu ra về.

Ông Hạ Hồng Viễn sắc mặt tái xanh, một mình ngồi trong văn phòng cả buổi rồi khăng khăng đòi ly hôn với bà Bành Tinh.

Khi Nhiễm Nhiễm mang công văn đến cho ông Hạ Hồng Viễn thì tình cờ nghe lén được vài câu.

Bà Bành Tinh khóc lóc với ông Hạ Hồng Viễn:

– Chuyện này không phải do em làm. Thật sự không phải do em làm, Hồng
Viễn, anh phải tin em. Em hận con hồ ly tinh đó, nhưng cũng không đến
mức đâm xe vào người ta. Em thật sự không có gan giết người.

Giọng ông Hạ Hồng Viễn lạnh lùng, cay độc:

– Cô không có gan sao? Gan cô to lắm cơ mà. Cô nghĩ rằng con phố đó ít
người, lại là buổi tối nên không ai nhìn thấy sao? Bành Tinh, tôi nói
cho cô biết, camera của cửa hàng tiện lợi ven đường đã chụp lại rất rõ
chiếc xe của cô. Nếu không phải tôi bỏ tiền ra mua đoạn phim đó về thì
cô đã sớm bị cảnh sát bắt đi rồi.

Bành Tinh vội nói:

– Không đâu. Không đâu. Có người hãm hại em.

Ông Hạ Hồng Viễn cười lạnh lùng:

– Hãm hại cô? Ai hãm hại cô chứ? Đây có phải là lần đầu cô làm chuyện
này đâu. Cô đừng tưởng tôi không biết. Năm ấy, cô đã gửi lá thư đó đến
trường, cô hại cho A Nghiên bị đuổi học, hại cô ấy bị dồn vào bước đường cùng. Cô ép cô ấy phải nhảy lầu.

Bà Bành Tinh hoảng loạn giải thích:

– Không phải em, thật sự không phải em. Quan hệ giữa em và A Nghiên rất tốt. Sao em có thể làm chuyện đó được chứ? Là có bạn học trông thấy cô
ấy ở bệnh viện phụ sản, nên chuyện cô ấy có thai mới bị lộ ra ngoài. Mọi người đều bàn luận. Cô ấy nghĩ không thông nên mới…

Căn phòng bỗng chìm trong yên lặng, mãi sau mới nghe thấy tiếng ông Hạ Hồng Viễn thở dài:

– Bành Tinh, dù chuyện trước đây như thế nào thì bây giờ tôi cũng không muốn so đo nữa. Chúng ta ly hôn, Thần Thần ở với tôi. Tôi sẽ cho cô một khoản tiền đủ để cô tiêu hết nửa đời còn lại. Cô ra nước ngoài đi, cũng để tránh gây thêm rắc rối ở đây. Chuyện này giấu được, nhưng ai biết
được liệu sau này nó có bị lộ không. Đến lúc đó dù có nhiều tiền mức nào thì cũng không bảo vệ nổi cô đâu.

Nhiễm Nhiễm đứng ở ngoài
nghe mà vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ thảo nào thư ký ở phòng bên cũng
phải ra ngoài. Hóa ra hai người trong phòng lại nói chuyện cơ mật như
vậy. Nhiễm Nhiễm rón rén quay lại phòng của mình. Cô ngồi xuống ghế mà
tim vẫn đập thình thịch như gõ trống.

Trước đây, cô biết Bành Tinh
là người phụ nữ nham hiểm xảo quyệt, nhưng không ngờ bà ta lại ra tay
độc ác đến như vậy. Bà ta còn dám tự mình lái xe đâm vào người phụ nữ
đang mang thai. Phải căm hận nhường nào mới có thể làm nổi việc đó? Hơn
nữa, ông Hạ Hồng Viễn nói đây không phải là lần đầu tiên bà ta làm
chuyện hại người. Trước đây có cô A Nghiên nào đó cũng từng bị bà ta hãm hại.

Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng thấy sợ. Buổi tối, cô về chỗ
bà Hàn để hỏi xem rốt cuộc bà Bành Tinh là người thế nào, quen ông Hạ
Hồng Viễn ra sao.

Bà Hàn vừa nghe nhắc đến cái tên Bành Tinh thì sắc mặt liền không vui, liếc nhìn Nhiễm Nhiễm, hỏi:

– Con nhắc đến người đó làm gì?

Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi đáp:

– Ông Hạ Hồng Viễn đang đòi ly hôn với bà ta.

Bà Hàn có chút ngạc nhiên:

– Ly hôn ư?

– Vâng. Ly hôn. – Nhiễm Nhiễm gật đầu: – Ông Hạ Hồng Viễn đồng ý cho bà Bành Tinh một khoản tiền rồi đưa bà ta ra nước ngoài, nhưng Thần Thần
sẽ ở với ông ấy.

Đây là điều mà Nhiễm Nhiễm thực sự không hiểu
nổi. Ông Hạ Hồng Viễn đã sớm biết Thần Thần không phải là con trai mình, tại sao lại đòi quyền nuôi Thần Thần? Lẽ nào ông muốn giữ cậu con trai
này để ra uy trước mặt mình sao?

Bà Hàn trầm tư giây lát rồi mới hiểu ra, cười lạnh lùng nói:

– Ông Hạ Hồng Viễn là người thù dai. Sao ông ta có thể nuôi con trai
cho kẻ khác. Con nghĩ xem, nếu đứa trẻ đó theo ông ta thì không biết bị
ông ta nuôi dạy thành ra thế nào?

Nhiễm Nhiễm không kìm nổi, hỏi bà Hàn:

– Ý mẹ là ông ấy cố ý làm hư hỏng Thần Thần ư?

Bà Hàn không trả lời, chỉ tự nhủ một câu:

– Báo ứng.

Nhiễm Nhiễm chỉ biết im lặng ngồi đó rất lâu rồi mới hỏi bà Hàn biết A
Nghiên là ai không. Bà Hàn cảm thấy rất lạ khi Nhiễm Nhiễm biết cái tên
này. Bà trở nên cảnh giác hơn, nhìn cô thăm dò, hỏi lại:

– Sao con biết người này?

Nhiễm Nhiễm đáp:

– Con nghe từ chính miệng ông Hạ Hồng Viễn nói. Hình như bà Bành Tinh cũng quen người này.

Sắc mặt bà Hàn dịu lại, bà cúi đầu chậm rãi chỉnh lại vạt áo, khóe môi hơi nhếch lên mỉa mai:

– Đương nhiên là bà ta quen rồi. Bà ta và A Nghiên đó là bạn tốt của
nhau. Hai người là bạn cùng phòng trong ký túc, cũng đều là người chẳng
ra gì. A Nghiên đi lại với ông Hạ Hồng Viễn trước, qua người đó ông Hạ
Hồng Viễn mới quen biết bà Bành Tinh. Ai ngờ người chị em tốt đã dồn
người ta vào bước đường cùng.

– Sao A Nghiên lại chết? – Nhiễm Nhiễm lại hỏi.

– Nhảy lầu tự sát. Bị mang tiếng là chưa chồng đã chửa, lại bị đuổi
khỏi trường, tiếng xấu khắp nơi, hơn nữa, lại bị người bạn tốt nhất của
mình phản bội nên chẳng thể sống nổi nữa. – Bà Hàn nói rất chậm, giọng
lạnh lùng nhưng vẫn không giấu nổi niềm vui: – Thật vui! Hai người đó
cũng chỉ là chó mèo cắn nhau, đều chẳng phải hạng người tử tế gì.

Nhiễm Nhiễm nghe vậy mà toàn thân ớn lạnh, không kìm nổi ngắt lời bà:

– Mẹ!

Bà Hàn như thể sực tỉnh, ánh mắt hoảng loạn giây lát nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, lạnh lùng hỏi Nhiễm Nhiễm:

– Bây giờ con và Thiệu Minh Trạch thế nào rồi? Cậu ta còn liên lạc với Tô Mạch không?

Nhiễm Nhiễm cố gắng không để ý đến vẻ ác độc vừa nãy trên khuôn mặt bà Hàn, trả lời bà như không có chuyện gì:

– Chắc là không. Nhưng cho dù có cũng chẳng sao. Quá khứ là quá khứ.
Con không yêu Lâm Hướng An nữa nên tất nhiên anh ấy cũng có thể quên Tô
Mạch.

Bà Hàn hơi bất ngờ, nhìn cô một lúc rồi mới nói:

– Con có thể hiểu được như vậy là tốt.

Đương nhiên là cô phải hiểu rồi. Dù không muốn hiểu thì cũng có người ép cô phải hiểu. Nhiễm Nhiễm mỉm cười, không nói gì.

Bà Hàn đứng dậy đi vào bếp nấu cơm.

– Con ăn cơm rồi hẵng về. Trong tủ lạnh có thịt dê đấy. Mẹ làm mỳ vằn thắn cho con ăn.

Nhiễm Nhiễm lắc đầu, ôm áo khoác đứng dậy:

– Không cần đâu ạ. Lát nữa Thiệu Minh Trạch hết giờ làm, chúng con hẹn nhau ra ngoài ăn.

Bà Hàn vừa nghe con gái nói đã hẹn với Thiệu Minh Trạch rồi thì cũng không cố giữ cô nữa.

Thực ra Nhiễm Nhiễm không hề hẹn Thiệu Minh Trạch. Tối nay, anh có bữa
cơm với người phê duyệt dự án ngoại ô phía nam. Nhiễm Nhiễm đã nói dối
vì cô không muốn nán lại đây với bà Hàn nữa. Với lại, trong lòng cô rất
mâu thuẫn, không biết có nên đem chuyện bà Bành Tinh lái xe đâm chết
người tình bé nhỏ của ông Hạ Hồng Viễn kể cho bà Hàn nghe không? Nếu kể
ra thì bà Hàn sẽ có phản ứng như thế nào?

Không còn nghi ngờ gì nữa. Chắc chắn là bà Hàn hận Bành Tinh lắm. Thực ra cô cũng hận, nhưng
không thể vì chuyện này mà đi tố giác bà Bành Tinh. Đây là vụ bê bối, là chuyện xấu động trời. Một khi chuyện này bị tiết lộ, nó sẽ ảnh hưởng
rất lớn đến ông Hạ Hồng Viễn và tập đoàn của ông. Còn cô, dù là con gái
của ông Hạ Hồng Viễn hay là người kế thừa Tập đoàn Hồng Viễn thì tất
nhiên lợi ích sẽ bị tổn hại rất lớn.

Tại sao cô phải vì một người
chưa từng gặp mặt mà lên tiếng đòi chính nghĩa chứ? Hơn nữa, cô gái ấy
chẳng qua cũng chỉ là một trong số những người tình bé nhỏ của ông Hạ
Hồng Viễn mà thôi. Bà Hàn nói không sai, đám đàn bà của ông Hạ Hồng Viễn đến đến đi đi, tranh giành đấu đá, cắn xé lẫn nhau, làm gì có ai vô tội chứ?

Nghĩ vậy, Nhiễm Nhiễm đã bình tĩnh hơn nhiều. Ai trong
đời chẳng có một lần đánh cược? Nếu đã đánh cược thì phải chấp nhận
thắng thua.

Buổi tối, Thiệu Minh Trạch về nhà hơi muộn, người anh
nồng nặc mùi rượu. Vừa bước vào cửa, anh đã đổ vật trên ghế sofa, cố nới lỏng cà vạt, khàn giọng nói:

– Nhiễm Nhiễm, rót cho anh cốc nước.

Nhiễm Nhiễm vội đi rót cho anh cốc nước mật ong, nâng đầu anh dậy, chầm chậm cho anh uống. Vừa giúp anh cởi áo vest vừa hỏi:

– Sao anh uống nhiều thế?

Thiệu Minh Trạch cười nhạt:

– Cầu cạnh người ta, làm gì có chuyện không uống được chứ?

Anh xua tay, từ chối đề nghị dìu anh ra giường của Nhiễm Nhiễm, anh chỉ nằm ngửa trên ghế sofa, không chịu nhúc nhích. Nhiễm Nhiễm thấy anh
chau mày, rõ ràng là rất khó chịu, liền đứng dậy vòng ra phía sau xoa
bóp đầu cho anh.

Thiệu Minh Trạch nhắm mắt nghỉ ngơi một lát rồi cầm tay Nhiễm Nhiễm, khẽ nói:

– Em ngồi xuống đi. Anh có chuyện muốn nói với em.

Nhiễm Nhiễm đi vòng sang ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi:

– Chuyện gì vậy?

Thiệu Minh Trạch suy nghĩ giây lát rồi nói:

– Hôm nay anh mời mấy người có “máu mặt” trong thành phố đi ăn, chính
là vì chuyện phê duyệt dự án ngoại ô phía nam. Sau bữa cơm, Sở trưởng họ Vu có nói mấy câu. Ý ông ấy là có người cố ý gây khó dễ.

– Có
người cố ý gây khó dễ ư? – Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ. Ai cố ý gây khó
dễ ông Hạ Hồng Viễn vậy? Hơn nữa, phải là người có thế lực khá mạnh thì
mới ngăn được việc phê duyệt dự án ngoại ô phía nam chứ.

Thiệu Minh Trạch chậm rãi gật đầu.

Khi đó, Sở trưởng Vu uống khá nhiều, lại nhận được “đặc sản” Thiệu Minh Trạch biếu nên cao hứng coi anh như bạn bè thân thiết, nói:

– Người anh em, anh cũng không dễ chịu gì. Trên là quy định, dưới là tình anh
em. Anh bị kẹt ở giữa, khó xử vô cùng. Không ai muốn là kẻ ác cả, mọi
người cùng phát tài chẳng phải là tốt nhất sao?

Thiệu Minh Trạch mỉm cười, mặc cho anh ta kể khổ. Ai ngờ, cuối cùng Sở trưởng Vu thì thầm bên tai anh nói ra bí mật:

– Chuyện này cậu yên tâm. Anh có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp.
Nhưng cậu cũng phải xoa dịu chỗ khác. Dù sao cũng là người một nhà,
chuyện khó khăn gì mà không thể dùng tiền giải quyết được chứ?

Khi đó Thiệu Minh Trạch nghe mà tim đập thình thịch nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như chẳng có gì, mỉm cười nói:

– Em cũng biết, chỉ là nhất thời chưa biết làm thế nào. Hay là Sở trưởng Vu chỉ dạy em chút ít đi?

Sở trưởng Vu đó không chịu nói rõ, chỉ nheo mắt, nở nụ cười tỏ ý “chúng ta biết rõ rồi mà”, rồi loạng choạng bước lên xe.

Nhiễm Nhiễm nghe mà càng thấy kinh ngạc:

– Người nhà ư? Nói như vậy là bị người nhà gây khó dễ sao?

“Người một nhà” này là ai nhỉ? Lẽ nào là bà Hàn đang trả thù ông Hạ
Hồng Viễn? Không đâu, Nhiễm Nhiễm lắc đầu. Bây giờ bà Hàn đang dồn hết
tâm tư để giúp cô trở thành người kế thừa Tập đoàn Hồng Viễn, sao bà có
thể làm chuyện tổn hại đến lợi ích của tập đoàn được chứ?

Lẽ nào lại là bà Bành Tinh? Nhưng liệu bà ta có khả năng lớn như vậy không? Cô không tin.

Thiệu Minh Trạch ngẫm nghĩ rồi mới chậm rãi nói:

– Có lẽ là người bên Thiệu gia, chẳng hạn như… Thiệu Vân Bình.

Thiệu Vân Bình? Bác cả của anh? Nhiễm Nhiễm nhất thời có chút sững sờ.

Sắc mặt Thiệu Minh Trạch bình lặng như nước, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, anh khẽ dặn Nhiễm Nhiễm:

– Em về nhắc nhở bố em một chút, bảo ông có chuyện gì cũng nên đề
phòng. Dự án ngoại ô phía nam đầu tư khá nhiều vốn. Nếu không thể khởi
động, anh e là sẽ xảy ra vấn đề với bên ngân hàng.

Tất nhiên,
ông Hạ Hồng Viễn cũng đã lường trước sự việc nên mới vội vàng chạy dự án như thế. Vừa nghe nói Thiệu Minh Trạch có thể giải quyết chuyện này thì ông dứt khoát ký ngay quyền chuyển nhượng mười phần trăm cổ phần tập
đoàn cho Nhiễm Nhiễm. Trong một đêm, thân thế của Nhiễm Nhiễm bỗng được
đẩy cao. Mọi người đều tin vào lời đồn trước đây, rằng đại tiểu thư mới
thật sự là người kế thừa giang sơn Hồng Viễn.

Nhiễm Nhiễm gặp Trần
Lạc trong buổi họp thường kỳ của tập đoàn. Rất nhiều người đến nói
chuyện với cô nhưng riêng Trần Lạc chỉ đứng nhìn cô từ xa. Khi ánh mắt
cô hướng về phía anh ta thì anh ta chỉ mỉm cười với cô rồi quay người bỏ đi.

Cô không kìm nổi nghĩ, suy cho cùng cô đã phụ lòng tốt của Trần Lạc, rõ ràng cô có thể bỏ đi như anh ta nói, nhưng cô vẫn quay đầu trở lại để một lần nữa rơi vào “chiến trường” ác liệt, lấy máu làm
kiếm, lấy thịt làm lá chắn. Máu dần trở lạnh, lòng càng cứng rắn, cô như được sống lại khi phải trải qua bao gian nan vất vả, nhưng cô không còn là Hạ Nhiễm Nhiễm ban đầu nữa.

Quyết định như vậy, rốt cuộc là lợi
nhiều hơn hại, hay là được một mất mười đây? Cô không biết, cô thật sự
không biết, nhưng nếu bảo cô rời đi như vậy thì cô không cam lòng.

Cuối tuần, Nhiễm Nhiễm cùng mẹ Thiệu Minh Trạch đi tham gia một hội đấu giá từ thiện. Không ngờ cô lại gặp Tô Mạch. Dường như Tô Mạch hơi gầy,
tóc cũng cắt ngắn, dáng dong dỏng cao.

Rất nhiều người tới tham gia
buổi đấu giá này đều biết “trò cười” gây xôn xao trên mạng, ánh mắt họ
không ngừng đảo qua đảo lại giữa Nhiễm Nhiễm và Tô Mạch, thi thoảng họ
còn nhắc đến tên của Thiệu Minh Trạch. Trước sự chú ý của mọi người,
Nhiễm Nhiễm cười, bước tới chào Tô Mạch, rồi quay sang giới thiệu mẹ của Thiệu Minh Trạch với cô ta.

Nụ cười trên mặt Tô Mạch rất khiên cưỡng, nhưng mẹ Thiệu Minh Trạch thì tối sầm lại. Bà kéo Nhiễm Nhiễm
qua một bên, khẽ dặn dò:

– Đừng để ý đến người đó. Cô ta có tâm địa xấu xa đấy.

Nhiễm Nhiễm nở nụ cười hiền hậu, chủ động biện bạch giúp Tô Mạch:

– Bác ơi, con người Tô Mạch rất tốt ạ. Trước đây chúng cháu đã từng làm việc cùng nhau. Chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm. Minh Trạch đã nói hết với cháu rồi. Có người cố ý hại anh ấy, chuyện không liên quan gì đến
Tô Mạch. Tô Mạch cũng là người vô tội thôi ạ.

Mẹ Thiệu Minh Trạch nghe thế có chút hậm hực, hận là không rèn sắt thành thép được.

– Nha đầu ngốc, cháu thật thà quá! Lại còn cô ta là người tốt. Minh
Trạch là đàn ông, không nhìn thấu tâm tư cô ta thì thôi, nhưng cháu đừng học nó, phải đề phòng cô ta một chút. Cháu nghe bác đi, bác không xui
dại cháu đâu.

Nhiễm Nhiễm mỉm cười không nói gì, chỉ khẽ gật
đầu, sau đó cùng bà đi chào hỏi các quý bà khác. Khi nghỉ giải lao trong buổi đấu giá, cô lại gặp Tô Mạch ở hành lang nhà vệ sinh. Nhiễm Nhiễm
nhìn trước sau, thấy không có ai, cô bèn chặn trước Tô Mạch, cười khẩy
nói:

– Cô Tô, chúng ta có duyên thật. Thế giới này lớn như vậy mà tôi và cô lần nào cũng nhắm trúng một người đàn ông.

Tô Mạch nhìn xuống, hơi nhếch khóe môi, khẽ nói:

– Hạ tiểu thư, tôi không biết cô đang nói gì.

– Cô biết. Chắc chắn là cô biết. – Nhiễm Nhiễm cười, ngẩng đầu lên nhìn nét mặt của Tô Mạch, hỏi: – Cô còn yêu Thiệu Minh Trạch, đúng không?

Nét mặt Tô Mạch cứng đờ, rồi cô ta mau chóng phản bác:

– Không phải, cô hiểu lầm rồi. Bây giờ tôi và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Nhiễm Nhiễm cười mỉa mai:

– Tô tiểu thư, phạm vi bạn bè bình thường của cô rộng quá đấy! Lâm Hướng An cũng là bạn bè bình thường sao?

Tô Mạch không trả lời, chỉ đanh mặt nói:

– Xin cô tránh ra, tôi muốn đi qua.

Từ trong nhà vệ sinh cách đó không xa có người đi ra. Nhiễm Nhiễm từ
tốn tránh sang bên một bước, mỉm cười nhường đường cho Tô Mạch.

Khi buổi đấu giá kết thúc, vừa hay Thiệu Minh Trạch có việc gần đó nên
tiện thể qua đón Nhiễm Nhiễm về. Nhiễm Nhiễm vốn định bảo Thiệu Minh
Trạch đưa mẹ về rồi hai người về sau, nào ngờ mẹ anh lại giục hai người
đi trước, còn cười nói:

– Mẹ có tài xế riêng rồi, hai đứa về trước đi. Minh Trạch, lái xe chậm một chút. Nhớ chăm sóc Nhiễm Nhiễm cẩn thận đấy.

Thiệu Minh Trạch cũng chẳng khách sáo với mẹ, anh gật đầu rồi dắt tay
Nhiễm Nhiễm đi về chỗ mình đỗ xe. Khi Minh Trạch mở cửa xe cho cô, cô
bỗng kéo anh lại và hôn lên môi anh. Anh hơi ngạc nhiên, mỉm cười hỏi:

– Lại muốn làm loạn gì đây?

Nhiễm Nhiễm nhướng mày đáp:

– Sắc đẹp ở ngay trước mắt, không kìm nổi lòng.

Cô nói như vậy khiến Thiệu Minh Trạch phì cười, cúi xuống hôn lên môi cô, cười nói:

– Có qua có lại, thế mới công bằng.

Xe đi khá xa, Nhiễm Nhiễm mới nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Tô Mạch
đứng trước cửa quán rượu như người mất hồn nhìn theo hướng họ rời xa.
Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy rất vui, không kìm được bật cười. Thiệu Minh
Trạch ngồi bên ghế lái lấy làm lạ liếc nhìn cô, hỏi:

– Có chuyện gì mà em vui thế?

Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ: Lén lút làm chuyện khiến người ta ghét bỏ thì
quyết không thể lôi ra kể cho anh nghe được. Nếu không, Thiệu Minh Trạch lại nghĩ rằng cô biến thái. Có điều, hành động của cô lúc này thật sự
sắp biến thái rồi. Cô chuyển đề tài hỏi Thiệu Minh Trạch:

– Sao anh về sớm thế?

Chiều Chủ nhật nào Thiệu Minh Trạch cũng cùng mấy người bạn đi chơi
bóng, thường là ăn cơm tối xong anh mới về, nhưng hôm nay lại về sớm hơn một chút. Thiệu Minh Trạch nghe cô hỏi chuyện này, mặt lộ rõ vẻ bực
tức, nói:

– Anh Hoàng đòi đi ăn đồ Ấn Độ. Anh ghét mấy thứ đó nên không đi.

Nhiễm Nhiễm “ồ” một tiếng, cười mắng anh lập dị, bỗng cô nổi hứng, nói:

– Chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, em nấu cơm cho anh ăn nhé.

Thiệu Minh Trạch hơi bất ngờ, không kìm nổi quay lại nhìn cô, hỏi:

– Hôm nay thật sự em không gặp chuyện gì vui chứ?

Nhiễm Nhiễm cười hì hì lắc đầu:

– Chẳng phải là muốn lấy lòng anh sao? Đừng nói nhiều nữa, anh có đi không?

– Đi, tất nhiên là đi. – Thiệu Minh Trạch đáp, nét mặt vui hẳn lên. Anh mỉm cười nói:

– Anh thấy hay là chúng ta không cần đi siêu thị đâu. Anh đưa em đến
khu chợ phía đông. Nghe nói đồ ăn ở đó rất phong phú. Thứ gì cũng có.

Hai người bàn xem mua gì rồi lái xe đến khu chợ lớn nhất thành phố Tây
Bình, xách túi lớn túi nhỏ về nhà. Tài nghệ nấu ăn của Nhiễm Nhiễm không tồi. Không ngờ cũng có lúc cô được trổ tài bếp núc với Thiệu Minh
Trạch. Hai người bận rộn trong bếp hai tiếng đồng hồ để làm ra cả một
bàn đầy thức ăn.

Nhiễm Nhiễm lấy chai rượu vang ra, Thiệu Minh Trạch sợ cô đau dạ dày nên ngăn cô đừng uống nhiều, nhưng cô chẳng quan tâm
mà uống hơi nhiều một chút. Cô mượn rượu ôm Thiệu Minh Trạch lắc lư,
miệng nói chẳng rõ lời:

– Minh Trạch, chúng ta kết hôn đi. Em
muốn sinh con. Người ta nói độ tuổi tốt nhất để phụ nữ sinh con là hai
mươi tám. Năm nay, em hai mươi bảy rồi, nếu không kết hôn e là sẽ không
kịp mất.

Thiệu Minh Trạch nghe vậy dở khóc dở cười, ấp úng trong miệng, nói:

– Ừ. Chúng ta kết hôn.

Anh bế cô vào phòng tắm, cô lại đẩy anh xuống bồn. Hơi nước bốc lên
bỗng trở nên lấp lánh đầy màu sắc dưới con mắt của người đã ngấm men
rượu như cô, đẹp đẽ đến mức có thể tràn lan như nước. Bờ môi mịn màng
của cô hôn một đường uyển chuyển vào giữa cơ thể anh. Ban đầu, anh còn
khẽ phản kháng, nhưng sau đó thì hoàn toàn mất lý trí để mặc mình chìm
đắm dưới đôi môi cô, cam tâm tình nguyện để mình đắm chìm trong sự dịu
dàng của cô.

Cô ngẩng lên nhìn anh, cười hi hi hỏi:

– Minh Trạch, anh có yêu em không?

Anh không trả lời, kéo Nhiễm Nhiễm xuống thấp, dùng môi bịt chặt miệng
cô, dùng cơ thể để trả lời câu hỏi của cô. Phòng tắm trở nên lộn xộn,
mọi thứ đều rơi xuống nền. Cô bị anh làm cho kiệt sức, thở hổn hển cầu
xin:

– Minh Trạch, em sai rồi. Anh tha cho em đi, em sai rồi.

Nhưng giọng dịu dàng nũng nịu của cô càng khiến anh thêm hưng phấn,
không chịu ngừng nghỉ. Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới biết hối hận thật sự
không nên mượn rượu trêu chọc anh trong nhà tắm. Cô thầm chửi rủa người
viết sách là kẻ lừa gạt, phòng tắm mới là nơi không tốt đẹp gì.

Cuối cùng, cơ thể cô mềm nhũn, được Thiệu Minh Trạch bế ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.