Bị tổn thương
Yêu là yêu, hận là hận, muốn ở bên nhau phải quang minh chính đại, muốn
chia tay cũng phải dứt khoát thẳng thắn. Cô khinh bỉ sự dây dưa lằng
nhằng. Cô không muốn vấn vương tơ lòng với bạn trai cũ. Cô căm ghét
những đôi nam nữ đã chia tay rồi mà còn dùng tình cảm để chơi trò ám
muội.
*
Nhiễm Nhiễm vừa bước ra khỏi tòa nhà thì nghe thấy chiếc xe bên đường bấm còi inh ỏi. Cô ngờ ngợ bước đến, Thiệu Minh Nguyên đã
xuống xe, vòng qua mở cửa xe cho cô:
– Lên xe nói chuyện nhé.
Nhiễm Nhiễm biết mối quan hệ giữa Thiệu Minh Trạch và người anh họ này
rất tệ nên cũng không muốn lên xe của anh ta. Cô mỉm cười chỉ vào quán
cafe nhỏ cách đấy không xa đề nghị:
– Hay là chúng ta qua đó ngồi. Tôi mời.
Thiệu Minh Nguyên vịn tay vào cửa xe, nói với vẻ ngả ngớn:
– Ồ! Nhiễm Nhiễm, cô không cần đề phòng tôi như vậy. Lần trước, tôi đã
nói rồi. Mẫu người như cô không phù hợp với khẩu vị của tôi.
Nhiễm Nhiễm tối sầm mặt hỏi:
– Anh tìm tôi có việc gì?
Thiệu Minh Nguyên nghiêng đầu về phía ô tô nói:
– Lên xe đi. Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cô. Chỗ này không tiện lắm.
Nhiễm Nhiễm vẫn không chịu nhúc nhích, Thiệu Minh Nguyên có phần mất kiên nhẫn, khẽ cười khẩy một tiếng rồi nói:
– Cô Hạ, cô không cần như vậy. Nếu cô thực sự không yên tâm về tôi thì
có thể gọi điện báo cho bạn cô biết hành tung của mình. Ngộ nhỡ tôi có ý gì xấu thì cô có thể bảo bạn trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.
Anh ta đã nói đến nước này, Nhiễm Nhiễm đành phải lên xe của anh ta:
– Có chuyện gì? Anh nói đi.
Thiệu Minh Nguyên lái xe đi, lắc đầu cười nói:
– Không. Chúng ta vẫn chưa đến nơi nói chuyện.
Hành động và lời nói của anh ta lập dị như vậy khiến Nhiễm Nhiễm càng
lúc càng đề cao cảnh giác. Cô làm ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, lấy di động
trong túi xách ra, cười nói:
– Vậy tôi gọi điện cho Minh Trạch, tiện thể bảo anh ấy lát nữa qua đón tôi.
Thiệu Minh Nguyên giật lấy di động của cô, chẳng nói nửa lời tắt máy luôn, rồi cười mà như không, nói:
– Đừng. Đừng làm phiền Minh Trạch vội. Tôi đưa cô đi xem vở kịch hay.
Cậu ta là nam diễn viên chính mà. Cô gọi điện thế này thì khó mà xem
được kịch hay mất.
Nhiễm Nhiễm hơi ngạc nhiên, mặt lạnh tanh nói:
– Nếu đã là kịch thì ắt là giả rồi. Xem hay không cũng chẳng để làm gì. Anh dừng xe lại. Tôi muốn xuống.
Thiệu Minh Nguyên liếc mắt khiêu khích cô:
– Sao vậy? Cô sợ à?
Nhiễm Nhiễm bặm môi không lên tiếng.
Thiệu Minh Nguyên lái xe tới một quán trà. Đến lúc này, Nhiễm Nhiễm mới bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi:
– Anh muốn cho tôi xem gì?
Mặt Thiệu Minh Nguyên nở nụ cười vừa thần bí vừa đắc ý, giơ ngón trỏ lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng:
– Đừng lên tiếng. Cứ im lặng đợi xem kịch đi.
Nhiễm Nhiễm lòng rối bời nhưng mặt vẫn cố nở nụ cười:
– Có thể là kịch gì hay chứ? Cùng lắm là Minh Trạch có người đàn bà
khác ở bên ngoài thôi. Đàn ông ai mà chẳng có lúc chơi bời trăng gió
chứ. Anh làm chuyện này còn ít hay sao mà hôm nay lại có hứng đi vạch
mặt người khác vậy?
Câu nói của Nhiễm Nhiễm khiến Thiệu Minh Nguyên kinh ngạc, bất giác quay lại nhìn cô, sau đó nở nụ cười giễu cợt:
– Đúng đấy. Cô hiểu rõ lắm! Không sai. Đàn ông mà. Có ai không chơi bời trăng gió đâu, có điều… – Anh ta cố ý dừng lại, nghiêng người sát về
phía Nhiễm Nhiễm, thái độ cực kỳ thân mật, nói: – Lần này, cậu em họ của tôi không chơi bời trăng gió, mà chỉ có thể coi là đóng kịch, sợ rằng
nó đang đóng kịch với chính cô đấy.
Hơi thở của anh ta phả vào mặt Nhiễm Nhiễm, cô khinh bỉ lùi lại phía sau, không thèm nói gì.
– Hạ Nhiễm Nhiễm, cô đừng coi ý tốt của tôi là lòng lang dạ thú. Hôm
nay, tôi đưa cô đến đây là để cô nhìn cho rõ, rốt cuộc Thiệu Minh Trạch
là người thế nào. Đám người suốt ngày ra vẻ như một chính nhân quân tử,
như một liệt nữ trinh tiết, thực ra đều là phường đạo tặc đĩ điếm cả
thôi. – Anh ta đang nói bỗng bật cười hể hả, chỉ ra ngoài xe cho Nhiễm
Nhiễm xem rồi hào hứng nói: – Nhìn đi. Ra rồi đấy.
Nhiễm Nhiễm
nhìn theo hướng chỉ của anh ta thì thấy một đôi nam nữ từ trong quán trà bước ra. Người con trai đi trước đàng hoàng, nghiêm túc, người con gái
đi sau xinh đẹp, dịu dàng. Đó chính là Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch.
Thiệu Minh Nguyên ở bên cạnh giải thích:
– Cô cũng quen cô gái đó hả? Tô Mạch, giám định viên của công ty Dịch
Mỹ. Gần đây, chẳng phải cô ấy đã hợp tác với Hồng Viễn sao? Tôi nói cho
cô biết, Hạ Nhiễm Nhiễm, cô biết cô ấy là ai không? Cô ấy là bạn gái cũ
của Thiệu Minh Trạch. Thiệu Minh Trạch rất yêu cô ấy. Năm năm trước, Tô
Mạch bỗng nhiên biến mất, Thiệu Minh Trạch đã đi khắp nơi tìm và suýt
nữa phát điên. Sao nào? Bây giờ, cô có nghĩ là cậu ta đang chơi bời
trăng gió không? Cậu ta có đóng kịch với cô không?
Đầu óc Nhiễm
Nhiễm ong ong, từng câu nói của Thiệu Minh Nguyên như mũi dùi dùi thẳng
vào tai cô, như cây kim đâm vào lòng cô. Cô ngồi ngây ra đó nhìn về đằng xa qua cửa kính xe màu sẫm.
Bên đường đỗ khá nhiều xe nên diện tích lòng đường còn lại rất hẹp. Thiệu Minh Trạch từ tốn đi phía trước, Tô Mạch cũng thong thả bước theo sau. Khi đi qua vũng nước, cô ấy ngần
ngừ dừng bước. Thiệu Minh Trạch đi phía trước quay người lại, đắn đo một chút rồi đưa tay cho Tô Mạch.
Cảnh tượng này khiến Nhiễm Nhiễm tức
nổ đom đóm mắt. Cô không muốn xem tiếp, thụt đầu lại nhướng mày nhìn
Thiệu Minh Trạch, cười khẩy hỏi:
– Anh muốn tôi đến xem cảnh này sao?
Tình cảm dần được nén lại, lý trí dần trỗi dậy. Cô nhếch môi cười tỏ vẻ coi thường:
– Anh Thiệu, chúng ta đều là người lớn cả rồi. Về chuyện tình cảm thì
ai chẳng có quá khứ chứ? Hồi đại học, tôi cũng từng sống chết yêu một
người con trai và sau này có quên được đâu. Minh Trạch sắp ba mươi tuổi
rồi, đàn ông ngần ấy tuổi mà vẫn chưa từng có mảnh tình nào vắt vai thì
tôi không dám lấy đâu. Có bạn gái cũ thì sao chứ? Chẳng phải chỉ là ra
ngoài uống trà thôi sao? Thế này có gì ghê gớm? Có đáng để anh mất công
đến đón tôi tới để tận mắt chứng kiến không? Nếu gặp mặt bình thường thế này đã coi là đóng kịch thì có lẽ vợ anh đã sống trong nhà hát kịch lâu rồi?
Thiệu Minh Nguyên bị những lời thẳng thắn đanh thép của cô khiến cho bàng hoàng, mãi sau mới định thần lại, châm chọc:
– Cô Hạ thật là người khoan dung độ lượng.
Nhiễm Nhiễm nhướng mày khiêu khích:
– Quá khen! Anh Thiệu cũng phải chín chắn một chút đi. Muốn bắt gian
dâm thì đây cũng không phải là cách đâu. Dù anh chưa từng bắt gặp người
khác thì cũng bị vợ bắt gặp không ít lần, sao anh chẳng có chút kinh
nghiệm gì thế? Bắt gian dâm ấy à? Phải bắt gặp trên giường mới tính. Ra
ngoài uống trà mà anh cũng có hứng thú bắt sao?
Cô nói xong cũng chẳng thèm nhìn Thiệu Minh Nguyên, quay người định xuống xe.
Thiệu Minh Nguyên bỗng khóa cửa xe, cười lạnh lùng, nói:
– Đừng đi vội. Kịch hay vừa mới bắt đầu thôi. Nếu cô đi thì sẽ không xem được phần sau vở kịch đâu.
Nhiễm Nhiễm không mở được cửa, tức giận nói:
– Anh còn muốn để tôi xem gì nữa?
– Họ đi chung xe đấy. Cô không bám theo thì sao biết liệu có bắt được họ trên giường không?
Thiệu Minh Nguyên lái xe bám theo xe Thiệu Minh Trạch ở khoảng cách vừa phải tới một khu nhà. Vừa vào cổng khu nhà, nhân viên bảo vệ đã chặn xe Thiệu Minh Nguyên lại. Thiệu Minh Nguyên nhún vai với Nhiễm Nhiễm, mặt
tỏ vẻ tiếc nuối, nói:
– Hết cách rồi. Xem ra hôm nay, chúng ta không vào phòng bắt gian dâm được, mà chỉ có thể đợi ở bên ngoài thôi.
Nhiễm Nhiễm chẳng để lộ chút cảm xúc gì. Cô cúi đầu không nói.
Suốt đường đi, cô đều tỏ thái độ như vậy. Thiệu Minh Nguyên đã quen
rồi, chỉ mong cô sẽ có phản ứng gì mới. Thấy thế, anh ta chỉ nhếch môi
cười châm chọc rồi dừng xe cạnh khu nhà, sau đó quay đầu nhìn Nhiễm
Nhiễm, nở nụ cười nham hiểm, hỏi:
– Cô Hạ, hôm nay Thiệu Minh Trạch
có xin phép cô không? Có nói tối nay phải làm thêm đến mấy giờ không?
Tối có về không? Chúng ta không phải đợi ở đây cả đêm chứ?
Nhiễm Nhiễm vẫn không nói gì, đến khi mình đủ bình tĩnh thì cô mới ngẩng lên nhìn Thiệu Minh Nguyên hỏi:
– Thế này có thú vị không?
– Có chứ. Đương nhiên là thú vị rồi. – Thiệu Minh Nguyên cười nham
hiểm, hỏi: – Sao vậy? Bây giờ cô vẫn nghĩ rằng họ chỉ gặp mặt bình
thường thôi sao? Vậy lên giường gọi là gì? Hai người đắp chăn nói chuyện sao? Hô hô! Hạ Nhiễm Nhiễm, cô thật đáng yêu.
Nhiễm Nhiễm hít thật sâu, cười khẩy hỏi Thiệu Minh Nguyên:
– Anh muốn tôi làm thế nào? Xông vào bắt gian dâm ư? Sau đó thì sao?
Chia tay với Thiệu Minh Trạch hả? Đây là mục đích của anh đúng không?
Vậy thì xin lỗi đã làm anh thất vọng. Tôi không đính hôn với Thiệu Minh
Trạch vì tình yêu, nên tất nhiên sẽ không vì chuyện này mà chia tay với
anh ấy. Coi như anh đã uổng công vô ích rồi.
Thiệu Minh Nguyên không ngờ cô lại nói những lời này nên sau phút kinh ngạc thì càng điên tiết
hơn. Anh ra cắn răng hằm hằm nhìn cô. Nhiễm Nhiễm cười lạnh lùng, ngẩng
lên, không chút sợ hãi nói với anh ta:
– Mở cửa xe. Tôi muốn xuống.
Thiệu Minh Nguyên không dám làm gì cô. Anh ta hậm hực mở khóa cửa xe, bực tức nói:
– Hạ Nhiễm Nhiễm, xem như cô lợi hại!
– Cảm ơn đã quá khen! – Nhiễm Nhiễm lạnh lùng đáp lại, đẩy cửa xe ra.
Nhiễm Nhiễm không ngừng tự nhủ, mình nhất định phải kiên cường, quyết
không để người khác cười nhạo, mình phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, phải
dũng cảm bước lên phía trước, phải tỏ rõ khí thế của bản thân.
Từ xe của Thiệu Minh Nguyên bước ra, đi sang đường chỉ có vài bước mà dường
như cô đã cạn kiện sức lực. Giây phút ngồi trong taxi, cô thở phào như
được giải thoát, giọng khản đặc, nói:
– Bác tài, cứ lái thẳng về phía trước. Đi đâu cũng được. Đừng dừng lại.
Tô Mạch, lại là Tô Mạch, sao lại là Tô Mạch? Sao lại là Tô Mạch?
Cô bỗng nhớ tới lời nói đỡ của Thiệu Minh Trạch dành cho Tô Mạch, nhớ
lại anh thường ra ban công hút thuốc lúc nửa đêm, nhớ lại vẻ thất thần
của anh sau khi gặp lại Tô Mạch ở buổi tiệc.
Hóa ra, hóa ra tất cả đều không phải là vô duyên vô cớ.
Nhưng Thiệu Minh Trạch đã nói, anh khẳng định anh và cô sẽ yêu nhau,
anh nói muốn bên cô. Đêm qua, anh còn mãnh liệt như vậy, anh còn thì
thầm gọi tên cô… Lẽ nào, đó chỉ là một màn kịch anh dựng lên thôi sao?
Cô tự nhủ mình không được đau lòng. Cô còn chưa yêu Thiệu Minh Trạch.
Cô và anh sống cùng chỉ vì hợp nhau, giống như vô số đôi nam nữ vì đi
xem mặt mà đến với nhau. Họ có gia thế ngang nhau, điều kiện tương xứng, những mâu thuẫn trong cuộc sống không gì là không thể giải quyết, đến
cả chuyện trên giường cũng hòa hợp.
Họ cứ thế bên nhau nhưng lại chưa từng yêu nhau.
Nhưng dù có tự tìm vô số lý do như vậy, lòng cô vẫn có cảm giác khó
chịu vô cùng. Tức giận, đau đớn giằng xé, không phải vì yêu mà vì bị
phản bội, còn cả lừa dối nữa.
Rõ ràng họ đã giao hẹn là phải thẳng thắn với nhau. Cô như một con ngốc đem tất cả mọi chuyện nói với anh, còn anh thì sao?
Chiếc taxi chạy vòng quanh thành phố Tây Bình khoảng ba tiếng đồng hồ,
cảnh vật bên ngoài không ngừng thay đổi, cô quay ra chăm chú nhìn, giống như người nơi khác mới đến thành phố này. Cuối cùng, bác tài cất tiếng
khuyên bảo:
– Cháu ơi, cháu nên về nhà sớm đi. Đừng để người nhà lo lắng.
Nhiễm Nhiễm chẳng còn nơi nào để đi, đành quay về nơi ở của mình. Khi
trả tiền xuống xe, cô bất ngờ nhìn thấy Lâm Hướng An. Anh đứng dựa vào
tường, thấy Nhiễm Nhiễm từ taxi đi xuống thì vội đứng thẳng lên, khẽ gọi tên cô:
– Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm thoáng nhìn Lâm Hướng An rồi quay người đi vào trong tòa nhà.
Lâm Hướng An vội đuổi theo phía sau, vừa định kéo tay cô, còn chưa kịp chạm vào thì cô đã gạt phắt tay đi, quát lên:
– Anh đừng động vào tôi.
Lâm Hướng An sững người rụt tay lại, ngần ngừ nói:
– Nhiễm Nhiễm, không phải anh đến quấy rầy em. Chỉ là anh có chút chuyện muốn nói với em.
– Tôi không muốn nghe. – Mặt Nhiễm Nhiễm hiện rõ vẻ tức giận, cô lùi
lại phía sau hai bước, chẳng thèm đếm xỉa tới Lâm Hướng An, chỉ lạnh
lùng nói: – Tôi không muốn nghe anh nói gì hết. Tôi đã nói rồi, xin anh
hãy tránh xa tôi ra một chút. Lâm Hướng An, anh có thể coi như chưa từng quen biết tôi được không?
Yêu là yêu, hận là hận, muốn ở bên nhau
phải quang minh chính đại, muốn chia tay cũng phải dứt khoát thẳng thắn. Cô khinh bỉ sự dây dưa lằng nhằng. Cô không muốn vấn vương tơ lòng với
bạn trai cũ. Cô căm ghét những đôi nam nữ đã chia tay rồi mà còn dùng
tình cảm để chơi trò ám muội.
Lâm Hướng An sững người nhìn cô, không trả lời.
Nhiễm Nhiễm cũng không cần anh đáp, cô chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào tòa nhà, về căn hộ rồi đóng cửa.
Thiệu Minh Trạch đã về. Anh vừa tắm xong, trên người đang mặc chiếc áo
ngủ cotton mà cô mua cho. Anh ngồi trên sofa trong phòng khách xem tivi. Cô sững người, cố mở miệng hỏi anh như bình thường:
– Anh về rồi à? Đã ăn cơm chưa?
Thiệu Minh Trạch gật đầu, quay lại nhìn cô rồi hỏi:
– Sao giờ em mới về thế? Di động của em tắt máy à?
Nhiễm Nhiễm sững lại, giờ mới nhớ ra lúc đó Thiệu Minh Nguyên đã cướp
điện thoại của cô rồi tắt máy, sau đó cô cũng quên bật lên. Cô cúi xuống thay đôi giày cao gót, làm ra vẻ chẳng có gì:
– Đồng nghiệp rủ em đi dạo phố. Chắc là di động hết pin.
Ánh mắt dò xét của Thiệu Minh Trạch nhìn đi chỗ khác, anh “ừm” một tiếng và không hỏi gì nữa.
Nhiễm Nhiễm loẹt quẹt đôi dép lê, bước tới kéo rèm ngăn giữa phòng
khách và chiếc giường. Khi cô thay xong đồ ở nhà, anh đã bật laptop lên
và đang xử lý đống email. Cô liếc mắt nhìn anh, lấy sữa trong tủ lạnh
ra, tự rót cho mình một cốc. Khi cô đang định uống thì nghe thấy Thiệu
Minh Trạch nhắc nhở:
– Hâm nóng rồi hẵng uống. Cẩn thận đau dạ dày đấy.
– Không sao. – Cô cười, ngẩng đầu uống một hớp sữa. Dạ dày vốn trống
rỗng, lập tức đau dữ dội khi bị sữa lạnh đổ xuống. Cô không chịu đựng
nổi nhíu mày.
Thiệu Minh Trạch đứng lên giật cốc sữa trong tay cô, sầm mặt, hỏi:
– Tối nay em chưa ăn cơm sao?
Anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn mùi thơm của xà phòng. Trước đây,
cô rất thích ngửi mùi thơm này. Còn hôm nay, cô bỗng ghê tởm, cảm thấy
mùi thơm này đang che giấu điều gì đó.
Cô lùi lại một bước, dựa người vào bàn bếp, rủ hàng mi, nói:
– Đã ăn ở bên ngoài nhưng không hợp khẩu vị nên ăn ít. Đi dạo phố nhiều quá nên lại thấy hơi đói.
Thiệu Minh Trạch nghe thế, nhướng mày hỏi:
– Đi dạo phố cả tối mà không mua sắm gì sao?
– Vốn định mua nhưng giá đồ hơi đắt. Trước mặt đồng nghiệp mới, em
không muốn gây cho họ ấn tượng về một đại tiểu thư có tiền nên không mua gì. – Cô cười, đi vòng qua anh vào nhà tắm.
Tắm rửa xong đi ra, Thiệu Minh Trạch đã hâm nóng cốc sữa, còn nướng hai lát bánh mỳ để trên bàn ăn cho cô:
– Lại đây. Ăn một chút rồi đi ngủ.
– Không cần đâu. Em đánh răng rồi. – Cô nói, sau đó đi về phía giường
ngủ. Lúc nằm xuống, cô thấy Thiệu Minh Trạch vẫn đứng bên bàn ăn, nhìn
cô với ánh mắt khó hiểu. Cô lại mỉm cười, nói: – Em buồn ngủ rồi. Em ngủ trước đây. Anh bật đèn bàn lên nhé. Đừng thức khuya quá đấy.
Nói xong, cô lấy chăn phủ kín từ đầu đến chân.
Một lát sau, bên kia đệm giường lún xuống. Thiệu Minh Trạch kéo chăn
trùm trên đầu Nhiễm Nhiễm xuống, ôm lấy cô từ phía sau. Cơ thể bất giác
cứng đờ, cô chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đẩy anh ra. Thấy ánh mắt kinh
ngạc của anh, cô bỗng ý thức được phản ứng của mình có phần hơi quá. Cô
vội cười, oán thán nói:
– Hôm nay em đi bộ cả tối nên mệt lắm. Anh mau ngủ đi.
Thiệu Minh Trạch hơi nhếch khóe môi nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nhiễm Nhiễm đã nhẫn nại đến giới hạn, chỉ sợ nếu anh tiếp tục chạm vào, cô sẽ không kiềm chế nổi mà thét lên, ném cả anh và những thứ anh chạm
vào ra ngoài. Anh bẩn thỉu! Anh thật bẩn thỉu! Cho dù về nhà, anh đi tắm ngay thì người anh vẫn vô cùng bẩn thỉu. Bàn tay trong chăn nắm thành
nắm đấm đầy căm hận. Dường như chỉ có như vậy mới giúp cho cô giữ được
vẻ bình thản trên khuôn mặt.
Thiệu Minh Trạch lặng lẽ nhìn cô một lát rồi từ từ nằm xuống. Mãi sau, anh mới khẽ thốt ra hai từ:
– Ngủ đi.
Nhiễm Nhiễm không nói gì, quay lưng lại, lấy chăn trùm kín người, cố nằm sát mép giường.
Một lát sau, Thiệu Minh Trạch bỗng hỏi:
– Tại sao?
Tại sao ư? Vì cô đã nhìn thấy anh cùng Tô Mạch từ quán trà bước ra,
thấy anh dắt tay cô ấy, thấy họ cùng đi vào nhà Tô Mạch… Sống mũi Nhiễm
Nhiễm cay cay, cổ họng uất nghẹn không thốt nên lời. Cô kiềm chế cảm
xúc, cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng:
– Em chỉ mệt thôi.
Thiệu Minh Trạch không có động tĩnh gì. Cô quay lưng lại nên không nhìn
thấy nét mặt của anh và cũng chẳng buồn đoán xem anh nghĩ gì, chỉ giả vờ ngủ, không thèm để ý tới anh.
Một đêm yên tĩnh, chỉ có chiếc giường dường như bỗng rộng ra nhiều.
Sáng hôm sau, hai người thức dậy như thường lệ, ăn sáng qua loa rồi đi làm.
Hôm trước, Nhiễm Nhiễm để xe ở công ty nên đành bắt xe tới công ty. Dù
cô đi làm hơi muộn nhưng cũng chẳng có ai đến chấm công. Chỉ có đồng
nghiệp thấy sắc mặt cô không ổn thì hỏi vài câu quan tâm. Nhiễm Nhiễm
mỉm cười, cảm ơn ý tốt của đồng nghiệp rồi lặng lẽ ngồi nghiên cứu báo
cáo thị trường của Hồng Viễn gần đây. Đến mười hai giờ trưa, cô mới đứng lên cùng đồng nghiệp tới nhà ăn của công ty ăn cơm. Ai ngờ lại gặp Trần Lạc ở cửa.
Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ. Vì tham gia buổi liên hoan
thường niên của tổng bộ nên Trần Lạc mới từ công ty chi nhánh đến đây.
Về lý mà nói, hôm qua anh ta phải đi rồi. Hai người chạm mặt, cô không
tiện vờ như không thấy nên chỉ chào hỏi qua loa.
Trần Lạc gọi cô lại, khẽ hỏi:
– Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?
Nhiễm Nhiễm mỉm cười hỏi:
– Sao còn chưa đi? Tôi còn tưởng anh đi rồi chứ.
– Có chút việc nên nán lại. – Trần Lạc trả lời, không chịu để cô đánh
lạc hướng câu chuyện như vậy, lại tiếp tục hỏi: – Xảy ra chuyện gì thế?
– Không có gì. Chỉ là hai ngày qua không được nghỉ ngơi đầy đủ thôi. –
Nhiễm Nhiễm nói xong thì chỉ tay về phía đồng nghiệp, vừa bước vào, cười nói: – Tôi vào trước đây, đồng nghiệp đang đợi tôi.
Trần Lạc nhìn cô hồi lâu rồi mới gật đầu nói:
– Ừ, em đi trước đi.
Nhiễm Nhiễm chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ tiện miệng nói câu “Tạm biệt” rồi
xoay người bước vào nhà ăn. Không ngờ vừa hết giờ làm thì lại nhận được
tin nhắn của Trần Lạc. Nội dung rất ngắn gọn, chỉ vẻn vẹn mấy chữ. Anh
ta nói: “Ra đi. Tôi đang đợi em ở bên ngoài”.
Con người Trần Lạc ấy
mà, nếu anh ta đã có ý tìm bạn thì bạn đừng hòng chạy mất. Nhiễm Nhiễm
đọc tin nhắn đó, chần chừ giây lát rồi ra ngoài tìm đến chỗ để xe của
Trần Lạc. Cô bước đến gõ vào cửa xe, hỏi:
– Có rảnh không? Cùng đi ăn nhé.
Trần Lạc nhìn cô, giọng trầm xuống:
– Lên xe đi.
Cô lắc đầu:
– Buổi sáng tôi không tiện bắt xe nên không thể để xe lại công ty. Anh chọn địa điểm đi, tôi sẽ tự lái xe đến.
Trần Lạc kiên định nói:
– Lên xe.
Nhiễm Nhiễm không nói lại được anh ta, đành vòng qua bước lên xe, không kìm được châm chọc:
– Mới lên sếp được mấy hôm mà khẩu khí ghê gớm nhỉ?
Trần Lạc không thèm để ý đến lời châm chọc của cô, hỏi:
– Muốn ăn gì?
– Tùy. – Cô đáp.
Xe vừa chuyển bánh, di động của cô bỗng đổ chuông. Cô liếc nhìn màn hình, từ tốn nghe điện thoại:
– A lô! Minh Trạch, có chuyện gì vậy? – Giọng nói dịu dàng khiến Trần
Lạc không kìm được liếc mắt nhìn, nghe cô tiếp tục nói: – Hôm nay không
được rồi, hôm khác cùng đi nhé. Công ty có việc phải tăng ca. Đồng
nghiệp đã gọi đồ ăn rồi. Vâng. Anh không cần phải lo cho em.
– Em nói dối. – Thấy cô tắt điện thoại, Trần Lạc chẳng hề khách sáo nói.
Nhiễm Nhiễm tiện tay nhét di động vào túi xách:
– Ừm! Không sai. Là nói dối. Lạ lắm à? Chẳng phải đàn ông các anh vẫn thường xuyên nói dối sao?
Trần Lạc không thích giọng điệu này của cô, anh ta hơi nhíu mày, nói:
– Cũng có khi bận tiếp khách. Bất đắc dĩ thôi.
– Phải. Các anh nói dối vì bận tiếp khách, còn tôi nói dối để ứng phó.
Cũng chẳng khác biệt là mấy, đều là bất đắc dĩ. – Cô mỉm cười, chuyển
chủ đề: – Phải rồi. Anh định đưa tôi đi đâu ăn đây?
Trần Lạc
đưa cô đến một nhà ăn có khung cảnh yên tĩnh ở ngoại ô, mặt tiền rất
bình thường nhưng khi bước vào mới thấy không gian bên trong hệt như
cảnh bồng lai. Đó là một khoảng sân rộng, dùng những tấm mecal mỹ thuật
ghép lại với nhau để làm trần, sau đó lại dùng những loài cây như mây và dây leo để ngăn cách các khoảng của sân để tạo thành những gian phòng
độc lập. Đến cả bàn ghế cũng được làm bằng mây. Vừa bước vào, có cảm
giác như lập tức bị hơi thở thiên nhiên bủa vây.
Có lẽ không đông
khách, hoặc là phòng cách âm khá tốt nên bên trong quán không hề có âm
thanh hỗn tạp. Thi thoảng có tiếng người nói nhưng thanh âm rất nhỏ.
Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, nhìn xung quanh, không kìm được khen ngợi:
– Anh rất biết chọn chỗ đấy.
Trần Lạc khoát tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời đi, rồi tự mình rót cho Nhiễm Nhiễm một cốc nước lọc, hỏi cô:
– Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế. Trong buổi liên hoan thường niên, em vẫn bình thường. Có chuyện với Thiệu Minh Trạch
phải không?
Nhiễm Nhiễm im lặng, chỉ cầm cốc nước lên nhấp một ngụm.
Trần Lạc cũng không vội, ngồi đó im lặng đợi câu trả lời của cô.
Nhiễm Nhiễm đành mỉm cười, hỏi anh ta:
– Anh bắt buộc phải biết à? Nếu tôi không nói thì sao?
– Vậy anh sẽ đi hỏi Thiệu Minh Trạch. – Trần Lạc nhẹ nhàng trả lời.
Nhiễm Nhiễm im lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi nói:
– Tô Mạch là bạn gái cũ của Thiệu Minh Trạch.
Trần Lạc tỏ vẻ bất ngờ.
Nhiễm Nhiễm nhướng mày hỏi:
– Sao hả? Anh không biết ư? Chẳng phải anh là sư huynh của Tô Mạch sao?
– Hồi đó, anh chỉ giúp giáo viên hướng dẫn họ làm đề cương luận văn.
Trước đấy thì bọn anh không quen nhau. – Trần Lạc hơi nhíu mày, nhìn cô
bằng vẻ mặt không vui, trầm tư rất lâu mới hỏi: – Em biết từ khi nào?
Nhiễm Nhiễm không kìm nổi cười tự giễu:
– Tối qua mới biết. Tối hôm kia, tôi vẫn còn kéo tay Thiệu Minh Trạch
tự hào giới thiệu với Tô Mạch, đây là chồng chưa cưới của tôi. Kết quả,
ngày hôm sau có người nói cho tôi biết, Tô Mạch mới là người con gái
Thiệu Minh Trạch yêu sâu sắc. Có buồn cười không chứ? Tôi đoán Lâm Hướng An cũng biết chuyện này từ lâu. Trong bốn người thì tôi chẳng khác gì
một con ngốc. Không biết những kẻ khác đã cười tôi như thế nào!
–
Nhiễm Nhiễm… – Trần Lạc ngắt lời cô nhưng cô chẳng thèm để ý đến anh ta, một mực nói: – Điều quan trọng là, trước mặt tôi, Thiệu Minh Trạch luôn ra vẻ như một người hướng dẫn tôi cách đối nhân xử thế, nói những lời
chí lý. Thế mà tôi lại ngốc nghếch cảm kích anh ta, nghĩ anh ta chín
chắn, khoan dung độ lượng. Mãi sau tôi mới biết, không phải anh ta tốt,
mà là tôi quá ngốc.
– Nhiễm Nhiễm! – Trần Lạc cao giọng, ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ hỏi: – Em đã yêu Thiệu Minh Trạch rồi sao?
– Yêu anh ta ư? – Sau phút sửng sốt, Nhiễm Nhiễm bỗng bật cười, tiếng
cười có phần mỉa mai, nhạo báng: – Không. Tôi không yêu anh ta. Tôi chỉ
cảm thấy ghê tởm. Anh biết không, tối hôm kia, chúng tôi còn ân ái. Tối
qua, tôi tận mắt trông thấy anh ta đi cùng Tô Mạch. Trước đó, không biết anh ta đã đi bao nhiêu lần. Thế nên, tôi không yêu anh ta. Tôi chỉ cảm
thấy… ghê tởm, cũng hận, hận họ coi tôi là con ngốc… – Giọng cô càng lúc càng thấp, nỗi căm hận lộ rõ ràng trong lời nói.
Trần Lạc nhìn xuống, lặng lẽ nghe, lát sau mới ngẩng lên nhìn cô, hỏi:
– Em muốn chia tay với anh ta không?
Nhiễm Nhiễm cúi đầu:
– Không, bây giờ chưa thể chia tay được. Chia tay thế này thì lợi cho họ quá!
Cô không phải Hạ Nhiễm Nhiễm của năm năm trước, không phải là Hạ Nhiễm
Nhiễm mà Lâm Hướng An có thể vì một cuộc điện thoại mà vứt bỏ cô để vượt đại dương, cũng không phải là Hạ Nhiễm Nhiễm bị tổn thương chỉ biết
giày vò bản thân nữa.
Họ đã lừa dối cô như vậy, dựa vào cái gì mà muốn cô độ lượng chứ?
Cô muốn trả thù. Cô muốn trả thù sự phản bội và lừa dối của anh.
Nếu không phải có ý nghĩ này trong đầu thì tối qua, cô thà ngủ trên phố chứ quyết không quay về đối diện với Thiệu Minh Trạch, càng không thể
tiếp tục ngủ chung giường với anh. Có trời mới biết, khi đó cô muốn cho
anh mấy cái bạt tai đến nhường nào.
Như thể nhìn thấu tâm tư cô, Trần Lạc khẽ thở dài, nói:
– Nhiễm Nhiễm, trả thù không thể làm em vui vẻ đâu. Nó chỉ khiến lý trí của em hao mòn, khiến em càng đau khổ hơn mà thôi. Dù em có yêu Thiệu
Minh Trạch hay không, anh ta đều không đáng để em làm như vậy.
– Nói như thể anh hiểu lắm vậy. – Nhiễm Nhiễm mỉa mai.
Trần Lạc bị cô nói thế thì hơi sững người, anh ta lại lặng lẽ nhìn xuống, che đi vẻ phức tạp trong ánh mắt.
Nhiễm Nhiễm không hề chú ý đến sự thay đổi của Trần Lạc, chỉ cười lạnh lùng, cầm đũa căm hận chọc đồ ăn trên đĩa, tiếp tục nói:
– Đừng nói những đạo lý này với tôi. Bây giờ tôi quá nhạy cảm trước
những lời lẽ như thế. Nghe đến nó là tôi nghĩ đến Thiệu Minh Trạch, ghê
tởm không nuốt nổi đâu.
Trần Lạc nở nụ cười khổ sở:
– Được rồi. Anh không nói nữa.
Ăn cơm xong, Trần Lạc đưa Nhiễm Nhiễm về. Khi chia tay dưới lầu, anh ta bỗng hỏi:
– Em từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Tây Bình một thời gian chưa?
Nhiễm Nhiễm không hiểu ý của anh ta, kiên định lắc đầu:
– Cho dù muốn đi thì cũng không phải là bây giờ.
Về đến nhà, vẫn chưa thấy Thiệu Minh Trạch đâu. Hơn chín giờ tối, anh
gọi điện nói có chút chuyện phải về nhà họ Thiệu, tối không về nhà.
Chuyện này trước đây không phải là chưa từng xảy ra, nhưng Nhiễm Nhiễm
đều không để tâm. Còn hôm nay, Thiệu Minh Trạch vừa nói như vậy, trong
đầu cô liền hiện lên ý nghĩ, anh đang nói dối. Anh muốn ở cùng Tô Mạch
nên mới nói dối như vậy để lừa cô. Cô rất bình tĩnh nói chuyện với anh
vài câu, càng lúc càng cảm thấy giọng anh có vẻ bất thường: Có phần
khiên cưỡng, giọng rất trầm, như thể đang cố kìm nèn cảm xúc.
Cô nghĩ, lúc này có thể Tô Mạch đang ở bên Thiệu Minh Trạch, hoặc là anh trốn ra ban công nhà Tô Mạch để lén gọi cuộc điện thoại này. Nhất định
là anh vội tắt máy nên giọng mới gấp gáp như vậy.
Nhiễm Nhiễm tắt
máy, lòng cảm thấy ghê tởm, bất giác thở phào. Thiệu Minh Trạch qua đêm
không về, đối với cô cũng là một chuyện tốt. Ít nhất, cô không phải giả
bộ như không hề biết chuyện gì trước mặt anh.
Nhiễm Nhiễm đi
tắm rồi thay ga giường, vỏ gối, chăn… Tất cả những thứ có thể bị Thiệu
Minh Trạch trạm vào, cô đều thay hết. Sau đó, cô mới trèo lên giường
nằm. Nhưng cô vẫn không sao ngủ được, giống như đêm trước, cứ nhắm mắt
lại là trong đầu lại hiện lên hình ảnh đôi nam nữ quấn lấy nhau, lúc là
Tô Mạch và Lâm Hướng An, khi lại thành Tô Mạch và Thiệu Minh Trạch.
Nhiễm Nhiễm bị trí tưởng tượng phong phú của mình dọa cho phát khiếp. Cô thật sự sợ mình cứ tiếp tục nghĩ như thế này thì sẽ phát điên lên mất.
Thế là cô không ngừng nói với bản thân đừng nghĩ ngợi gì nữa. Bây giờ cô không muốn nghĩ đến việc sẽ trả thù những người đó như thế nào, cô chỉ
muốn ngủ thôi. Trước lời nhắc nhở của chính mình và nhờ sự hỗ trợ của
hai viên thuốc ngủ, cô mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Buổi sáng, khi thức dậy, tâm trạng của Nhiễm Nhiễm đã khá hơn nhiều. Cơn tức giận
trong lòng dần bị lý trí dập tắt, thậm chí cô còn có tâm trạng làm cho
mình một bữa sáng thịnh soạn. Khi đang ăn sáng, cô bắt đầu nghĩ làm thế
nào để giải quyết chuyện giữa Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch.
Theo
những gì cô hiểu về mẹ Thiệu Minh Trạch, rõ ràng bà sẽ nghiêng về phía
cô, so với Tô Mạch, cô có thể giúp Thiệu Minh Trạch tiến rất xa trong
bước đường sự nghiệp, ít nhất thì trong mắt người ngoài là như vậy. Cô
là con gái của Hạ Hồng Viễn, là một trong những người kế vị của Tập đoàn Hồng Viễn, cô còn có bà Hàn cùng mối quan hệ với Hàn gia. Tất cả điều
này đều có thể trợ giúp cho Thiệu Minh Trạch, là những thứ mà Hạ Nhiễm
Nhiễm cô có thể mang đến cho anh. Còn Tô Mạch, ngoài năng lực bản thân
ra, cô ta chẳng có thứ gì khác có thể mang đến cho Thiệu Minh Trạch.
Ồ, đương nhiên, Tô Mạch còn có thể mang tình yêu đến cho Thiệu Minh
Trạch. Nhiễm Nhiễm không kìm được cười mỉa mai. Sau bao nhiêu năm chia
tay, lúc trùng phùng vẫn có thể làm sống lại tình xưa, vậy tất nhiên là
có “tình yêu chân thành” rồi. Chỉ có điều, thứ tình yêu này, mẹ Thiệu
Minh Trạch không chấp nhận, thậm chí còn có phần căm ghét.
Tính toán như vậy, từ gia đình đến tài sản và vì thế, cô đều hơn hẳn Tô Mạch. Vậy nên làm thế nào mới có thể công kích được tình cảm của họ? Thông qua
gia đình để chia cắt đôi uyên ương này? Hay là trực tiếp lợi dụng quyền
thế để gạt Tô Mạch ra khỏi cuộc sống của Thiệu Minh Trạch? Hay là bất
chấp tất cả để kéo Thiệu Minh Trạch vào cuộc hôn nhân?
Nhiễm
Nhiễm càng nghĩ càng thấy nực cười. Đây là những cách làm điển hình của
nữ nhân vật phụ trong các bộ phim truyền hình. Cô đúng là một nữ nhân
vật phụ rồi. Nhưng không làm như vậy thì có thể làm thế nào? Cứ thế nhẫn nhịn sao? Bị người ta tát vào má trái mà còn phải chìa nốt má phải ra
cho người ta tát sao?
Ồ, không, không được. Khoan dung lương thiện
đều là tính cách của nữ nhân vật chính, vì người ta có nam nhân vật
chính và nam nhân vật phụ xót thương. Cho dù bị đánh thì cũng có người
dỗ dành, có nam nhân vật chính thay cô ta đánh lại. Cô không thế, cô là
nữ nhân vật phụ. Nếu nữ nhân vật phụ bị đánh thì hoặc là phải tự mình
đánh lại, hoặc là ôm mặt chạy vào một góc mà khóc.
Hạ Nhiễm
Nhiễm từng có lần chạy vào một góc ngồi khóc, lần này cô không muốn khóc nữa. Thế nên, cô nhất định phải nghĩ cách làm thế nào mới có thể tát
cho đôi nam nữ đó nổ đom đóm mắt.
Nhiễm Nhiễm cảm thấy lần này mình
đã đủ lý trí nhưng vẫn nhẫn nại vạch kế hoạch từ đầu, thậm chí nếu cần,
cô có thể đi tìm Thiệu Minh Nguyên để hợp tác. Chỉ có điều, cô không ngờ chuyện Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch lại nhanh chóng phơi bày trước mặt
bàn dân thiên hạ, lại còn xuất hiện theo cách “ùn ùn kéo đến” như vậy
khiến cô trở tay không kịp.
Ban đầu không biết đã xảy ra chuyện gì, Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy đồng nghiệp bàn tán sau lưng rồi nhìn cô
với ánh mắt kỳ quái. Trực giác mách bảo là có chuyện xảy ra rồi, nhưng
cô lại không biết rốt cuộc là thế nào? Có đồng nghiệp thân thiết cảm
thấy gai mắt đã gửi cho Nhiễm Nhiễm địa chỉ một trang web bảo cô vào
xem.
Nhiễm Nhiễm click chuột vào địa chỉ trang web. Đó là một diễn
đàn rất nổi tiếng của thành phố Tây Bình, có rất nhiều người truy cập,
cũng vô cùng sôi nổi. Bài viết có tiêu đề:Hôm qua, nhị thiếu gia của Tập đoàn Thiệu Thị bị đánh vì tranh giành tình nhân với người khác (Có ảnh
chứng thực). Dòng chữ đó như ngọn lửa thiêu nóng mắt được đặt ngay trên
trang nhất của diễn đàn.
Quả nhiên, trong đó có ảnh, thậm chí
là khá nhiều, khoảng mười mấy tấm. Có bức xa, có bức gần, nhưng bức nào
cũng có hai nam một nữ, nam là Thiệu Minh Trạch và Lâm Hướng An, nữ là
Tô Mạch. Mười mấy bức ảnh hiện ra liên tiếp như bức tranh liên hoàn
khiến người ta có thể dễ dàng hiểu được nội dung.
Lâm Hướng An và Thiệu Minh Trạch đánh nhau, Tô Mạch đứng bên ngăn cản.
Sau những bức ảnh này còn có cả đoạn bình luận, không những tiết lộ
danh tính của Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch, mà còn đào bới quá khứ về
quan hệ giữa hai người. Năm ấy, công tử nhà giàu và cô nữ sinh ngây thơ
đem lòng thương yêu nhau. Mẹ Thiệu Minh Trạch không bằng lòng với xuất
thân của Tô Mạch nên đã chia rẽ đôi uyên ương. Tô Mạch đem theo vết
thương tình ra nước ngoài. Sau vài năm du học trở về, cô ấy gặp lại
Thiệu Minh Trạch, nhưng cả hai đã là “Sứ quân đã có vợ, La Phu đã có
chồng[1]”. Nhưng điều này cũng không ngăn được tình yêu của họ. Hai
người nhanh chóng nối lại tình xưa, quấn quýt bên nhau. Có điều, bạn
trai hiện nay của Tô Mạch không chấp nhận. Thế là xảy ra cảnh tượng hai
anh chàng tranh giành một cô gái tối qua.
[1] Nguyên văn là (Sứ quân tự hữu phụ, La Phu tự hữu phu), được trích trong bài caMạch thương tang (Khuyết danh, Trung Quốc). Bài ca miêu tả một cô gái hái dâu trước đòi
hỏi vô lý của viên thái thú, đã cơ trí đáp lại bằng cách khắc họa hình
ảnh một người chồng với phẩm chất lý tưởng, đối lập với hình ảnh của
viên thái thú.
Phía dưới đoạn bình luận ấy còn có một bức ảnh Nhiễm
Nhiễm với chú thích: Vợ chưa cưới hiện nay của Thiệu Minh Trạch là thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc Tập đoàn Hồng Viễn. Hôn ước giữa hai
người rõ ràng là kết quả của việc liên hôn thương nghiệp.
Tầm
thường! Cẩu huyết[2]! Còn tầm thường hơn cả những tiểu thuyết ngôn tình
cẩu huyết nhất! Còn cẩu huyết hơn cả những vở kịch ngôn tình tầm thường
nhất! Nhưng đó lại là sự thực. Nhiễm Nhiễm cảm thấy cực kỳ phẫn nộ khi
trông thấy Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch ở bên nhau tối hôm kia, nhưng bây giờ, những dòng chữ này mới khiến người ta phẫn uất tột cùng.
[2]
Cẩu huyết: Thường để chỉ những tình huống lặp đi lặp lại nhiều lần hay
những tình tiết ngớ ngẩn ấu trĩ trong phim hoặc trong tiểu thuyết.
Cô tự nhủ mình không được tức giận. Rõ ràng là nói đến những điều đã
biết, việc gì cô phải tức giận vậy chứ? Nhưng tự nhủ như vậy, tay giữ
chuột của cô đã không kiềm chế được đang run lên.
Tin tức vừa
mới đăng lên, Thiệu Minh Trạch chắc đã biết, nên một lát sau, tất cả
những gì viết trên trang web này đều bị gỡ xuống. Tuy vậy, những bức
hình kèm theo lời bình đó vẫn được truyền đi trên mạng một cách vô cùng
nhanh chóng, từ diễn đàn của Tây Bình đến các blog, sau đó đến vô số
trang diễn đàn khác.
Chuyện động trời thế này, ông Hạ Hồng Viễn nhanh chóng biết được.
Thời gian gần đây, tâm trạng ông Hạ Hồng Viễn không tốt lắm. Tuy đã có
được khu ngoại ô phía nam nhưng chuyện phê duyệt dự án gặp không ít khó
khăn. Cũng không biết nguyên nhân từ đâu mà vài người vốn có quan hệ
thân thiết bỗng nhiên trở mặt, ai ai cũng hách dịch, chẳng hề nể giao
tình cũ.
Đây không phải là lần đầu tiên ông Hạ Hồng Viễn làm dự án
bất động sản, nên vấn đề này ông chẳng lạ lẫm gì, những viên chức có
liên quan ông cũng sớm quen thân. Ai ngờ, bây giờ lại xảy ra chuyện như
thế. Ông Hạ Hồng Viễn vô cùng tức giận, nhưng giận thì giận, việc cần
làm vẫn phải làm. Dự án ngoại ô phía nam mà đổ bể thì tiền vốn bỏ ra
cũng đi tong. Tóm lại là không thể để xảy ra tình trạng ấy. Ông đã nghĩ
dự án ngoại ô phía nam nếu không hợp tác với Thiệu Thị thì thực sự là
không được. Nhưng kết quả, ông còn chưa nói gì với Thiệu Minh Trạch thì
trên mạng đã bung bét chuyện đánh lộn, tranh giành tình nhân của Thiệu
Minh Trạch.
Ông Hạ Hồng Viễn rất tức giận, thực sự là tức giận tới mức không thể kìm được. Ông đanh mặt đập bàn quát con gái:
– Con xem đã xảy ra chuyện gì thế này? Sao Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch
lại đi với nhau? Còn cả Lâm Hướng An nữa? Không phải Lâm Hướng An là bạn trai cũ của con sao? Sao quan hệ lại lộn xộn như vậy? Đám người trẻ
tuổi các con cả ngày bận rộn cái gì vậy? Hả? Không thể nghiêm túc một
chút được sao?
Nhiễm Nhiễm cúi đầu không nói, cũng không biết mình có thể nói gì.
Ông Hạ Hồng Viễn quát xong, ngừng lại thở, rồi tiếp tục chửi mắng Thiệu Minh Trạch:
– Tên khốn Thiệu Minh Trạch ấy, thường ngày trông có vẻ ôn tồn, sao lại gây ra chuyện tày trời vậy chứ? Thế này thì thể diện của hai nhà biết
để vào đâu? Đây rõ ràng là vả vào mặt nhà họ Hạ chúng ta mà. Đi, tìm
Thiệu Minh Trạch đến đây cho bố. Bố chưa xong chuyện với cậu ta đâu. Bố
chưa xong chuyện với Thiệu gia đâu. Đường đường là con gái bố mà lại dễ
dàng bị ức hiếp thế sao?
Nhiễm Nhiễm đau lòng, nước mắt chực rơi.
Ông Hạ Hồng Viễn tức giận như vậy khiến cô cảm nhận được sự ân cần mà từ trước tới nay chưa từng nhận được. Cô ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nhìn
ông Hạ Hồng Viễn, giọng nghẹn ngào mà kiên định:
– Bố, con muốn chia tay anh ấy.
Ông Hạ Hồng Viễn sững người, lập tức lại nổi giận:
– Hồ đồ! Con coi chuyện đính hôn là trò trẻ con ư? Nói lấy là lấy, nói bỏ là bỏ hay sao?
Phản ứng của ông Hạ Hồng Viễn như vậy khiến Nhiễm Nhiễm cũng bất ngờ. Cô nghĩ bố đứng về phía mình:
– Anh ấy và Tô Mạch có quan hệ như vậy, con không thể nào tiếp tục với
anh ấy được nữa. – Nhiễm Nhiễm thử giải thích, thuyết phục bố ủng hộ
quyết định của mình: – Minh Trạch không yêu con. Anh ấy luôn lừa dối
con. Cho dù Minh Trạch và con có kết hôn thì anh ấy cũng sẽ không cắt
đứt quan hệ với Tô Mạch đâu. Bố, con muốn chia tay Minh Trạch.
–
Không được! Ông Hạ Hồng Viễn tức giận quát lên: – Hai đứa không thể chia tay. Hai đứa chia tay, chuyện hợp tác giữa hai nhà Thiệu – Hạ sẽ thế
nào? Quẳng đi dự án mấy tỷ tệ sao?
Nhiễm Nhiễm sững người nhìn bố mình với ánh mắt không thể tin nổi.
Dường như ông Hạ Hồng Viễn cũng ý thức được rằng lời nói của mình quá
thẳng thắn nên có ý né tránh ánh mắt của con gái. Ông tỏ vẻ ôn hòa, thay đổi thái độ, hết lòng khuyên bảo:
– Nhiễm Nhiễm, Thiệu Minh
Trạch gây ra chuyện như vậy, bố biết con rất đau lòng, cũng vô cùng tức
giận, nhưng con tuyệt đối không được làm chuyện gì ngốc nghếch. Minh
Trạch còn trẻ, khó tránh khỏi những lúc nông nổi. Hơn nữa, đàn ông mà,
không thể thiếu những “cuộc vui” bên ngoài. Con cũng đừng quá so đo với
nó. Chuyện này, bố sẽ ra mặt để đòi lại công bằng cho con. Bố ra mặt rồi nhưng con cũng phải biết độ lượng, lấy nhu chế cương con ạ.
Nhiễm Nhiễm sững sờ nhìn ông Hạ Hồng Viễn rất lâu, ánh mắt đã dần dịu lại.
Ông Hạ Hồng Viễn lại bảo đảm với cô:
– Nhiễm Nhiễm ngoan, bố biết con phải chịu ấm ức. Con yên tâm, bố nhất
định không để con phải chịu ấm ức đâu. Bố sẽ tới Thiệu gia, đòi lại công bằng cho con.
Nhiễm Nhiễm chậm rãi lắc đầu:
– Không cần.
Tổng giám đốc Hạ, ông không thể đòi công bằng cho tôi được đâu. Từ trước đến giờ, trong lòng ông đều không có công bằng, chỉ có lợi ích mà thôi. Ông chỉ biết đem tôi đổi lấy lợi ích mà thôi.
Ông Hạ Hồng Viễn bị con gái nói như vậy thì sượng mặt, lập tức nổi giận, nói như thể hổn hển:
– Nhiễm Nhiễm, con nói gì thế? Có thể ăn nói như vậy với bố sao?
– Ô! Hóa ra, ông còn là bố tôi sao? Ông xem, tôi quên mất rồi. – Nhiễm
Nhiễm cười mỉa mai. Mặc ông Hạ Hồng Viễn đang nổi giận lôi đình, cô quay người đẩy cửa đi ra khỏi văn phòng của ông.
Nhiễm Nhiễm trở về
phòng của mình, chiếc di động để quên trên bàn của cô có vô số cuộc gọi
nhỡ, có cuộc gọi của Thiệu Minh Trạch, bà Hàn, còn của cả Trần Lạc, và
đều không chỉ là một lần. Cô chẳng thèm để ý, thu dọn đồ rời khỏi công
ty.
Đi được nửa đường, di động lại đổ chuông. Cô liếc mắt nhìn, thấy tên người gọi tới là Thiệu Minh Trạch, bèn nghe máy.
– Nhiễm Nhiễm, em đang ở đâu? – Thiệu Minh Trạch hỏi, giọng căng thẳng và gấp gáp mà trước nay cô chưa từng thấy.
Nhiễm Nhiễm đáp:
– Tôi đang trên đường đi tìm Tô Mạch. Nếu anh rảnh thì cũng có thể đến xem cho vui.
Thiệu Minh Trạch vội nói:
– Nhiễm Nhiễm, em đừng kích động…
Nhiễm Nhiễm không đợi anh nói xong liền cúp máy.