Biệt thự song lập[1] xa hoa ẩn mình trong một mảnh rừng rậm rạp, áp lưng vào những rặng cây mướt xanh đồ sộ, hướng mặt về phía biển cả biêng biếc mênh mông vô tận. Ban đêm được nghe tiếng chim hót véo von trong rừng. Tảng sáng, trông ra là biển sóng gập ghềnh lóng lánh ánh vàng. Đây là thiên đường tuyệt vời để nghỉ ngơi an nhàn, lại cũng là một chốn hoàn hảo để âm thầm giết người.
Muốn thần không biết quỷ không hay giết chết một mạng người ở chốn này thật đơn giản. Xác người có thể ném thẳng xuống biển sâu cho cá ăn, hoặc giả, vất ra sau vườn làm phân bón tự nhiên, xử lí quá đỗi dễ dàng.
Khi Hắc Dạ đến một nơi như thế này thường luôn đoán rằng, biển rộng yên ả kia đã nuốt chửng biết bao sinh mạng, trong chốn rừng sâu kia đã chôn cất mấy nhiêu xương trắng. Nếu như chỉ hơi bất cẩn, Hắc Dạ hắn cũng sẽ vùi thây chốn này không chừng.
“Phiến rừng này, bờ biển này, cũng có thể xem như cảnh đẹp tuyệt trần. Nếu sau này chôn cất ở đây cũng được phết chứ nhỉ.” Đứng bên ngoài tòa biệt thự kiểu Âu trang nhã, Hắc Dạ vừa cười phớ lớ, vừa theo Alexandra vào trong biệt thự. Sáng sớm hôm nay thức dậy chỉ thấy có mỗi mình Alexandra, Howard đã không thấy tăm hơi, hỏi ra mới biết tên kia đã qua đây rồi.
Có lẽ không chịu nổi Hắc Dạ và Alexandra kẻ xướng người họa.
Bên ngoài chỉ là một biệt thự xa hoa bình thường, nhưng dọc đường đi, Hắc Dạ luôn cảm thấy có những bóng người như có như không ẩn nấp sau bụi cây hay gốc cổ thụ, nhất cử nhất động của hắn đều lọt vào vô số tầm mắt, thật giống như___ __ kim chích lên lưng vậy.
“Anh đang ngầm gợi ý rằng anh muốn dưỡng lão ở đây với tôi à?” Alexandra đi trước dẫn đường, con đường thẳng tắp, nối luôn vào biệt thự.
Bên ngoài biệt thự là hai tên áo đen trông khá điển trai, hơi thở lạnh cóng như sát thủ trong phim Mỹ, khi thấy Alexandra cùng Hắc Dạ liền tức khắc mở cửa, cung kính cúi gập người xuống.
Alexandra chặn lối vào của Hắc Dạ, thấy ánh mắt người kia tỏ vẻ khó hiểu, nói những lời sâu xa: “Một khi đã bước vào cánh cửa này, anh sẽ không cơ hội nuối tiếc nữa đâu.”
“Cho nên?” Hắc Dạ nhíu mày, hỏi.
“Nếu như anh đã cân nhắc cẩn thận rồi thì hẵng bước vào. Nếu như chưa cân nhắc cẩn thận, cũng phải bước vào.”Alexandra nở nụ cười “Đã đến nước này rồi, anh không có quyền thoái lui, nhưng xem xét lại quan hệ đặc biệt giữa chúng ta, tôi cho phép anh được lựa chọn. Phải biết rằng một khi anh đã bước vào biệt thự, nếu không kí hợp đồng, sẽ không thể đi ra.”
“Ha ha.” Hắc Dạ khẽ bật cười, nguýt Alexandra một cái rồi không hề lưỡng lự đi thẳng vào trong. Nói đùa cái gì đấy, hắn phải trả giá bao nhiêu như vậy cũng vì muốn kí được cái hợp đồng này, bây giờ lại nói hắn lựa với chả chọn, đúng thực xem hắn như thằng đần.
Alexandra lắc đầu rồi đi theo, khẽ nhắc nhở: “Quả thật chúng tôi làm ăn phi pháp đấy, rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm luôn tăng tỉ lệ thuận với lợi nhuận mà. Độ nguy hiểm càng cao thì lợi nhuận sẽ càng cao. Với lại, năm mươi triệu Euro mà ngài Alexandra đây từng đề cập tới cũng chỉ là một phần của vụ giao dịch này thôi, phải không nào?” Hai mắt Hắc Dạ đã bắt đầu rạo rực cả lên.
“Thông minh lắm.” Alexandra cười bảo “Người thông minh ắt sẽ có lựa chọn thông minh, xem ra tôi lo lắng quá rồi.”
Hai người thủng thẳng tán chuyện, vừa đi vào trong biệt thự. Còn chưa đến phòng khách đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả từ rất xa.
“Xem ra hôm nay có khách đến thăm, thật sôi nổi.” Nghe được tiếng người lạ, Alexandra cười bảo. Thấy người đàn ông bên cạnh cau mày dường như đang suy tư, anh bèn hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Tiếng nói này……..tiếng cười này…….…giọng điệu này…….” Càng tới gần phòng khách, sắc mặt Hắc Dạ càng sa sầm. Cái điệu cười rầm rĩ, man dại, phóng đãng, kinh dị cứ oang oang bên tai này, từng tiếng từng tiếng lại giày vò lỗ tai hắn, thần kinh hắn, trái tim nhỏ bé, mong manh, dễ vỡ của hắn.
Trên thế gian này, còn có tiếng cười của ai vừa man rợ vừa phóng đãng đến thế này nữa?
Một bóng người mơ ảo dần hiện lên trong trí não Hắc Dạ. Suốt cuộc đời hắn hơn ba mươi mấy năm qua, giữa vô vàn loại người mà hắn từng tiếp xúc, ngoài tên chết tiệt họ Vạn kia còn ai có thể phát ra tiếng cười như thế cơ chứ .
Nhưng mà suy đi tính lại, chẳng phải tên gay chết tiệt kia đang ở Trung Quốc hay sao? Thế nào lại vượt đại dương chạy đến Argentina này làm chi? Mà mặt khác, có thể khẳng định Alexandra và Vạn Tình không hề quen biết, bằng không ngay từ đầu đã chả mời cả hắn lẫn Vạn Tình cùng lúc đến du thuyền làm gì.
Lắc đầu, trong lòng xác định không phải, Hắc Dạ cố ý theo sau Alexandra đi đến phòng khách, vừa bước một chân vào trong phòng khách rộng lớn, Hắc Dạ mới cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là _____ Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới liền!
“Ôi! Người yêu dấu, Hắc Dạ yêu dấu của tôi. Ròng rã hai tháng liền không được gặp, anh có biết tôi nhớ anh cỡ nào không hở? Làm sao anh có thể vất bỏ kẻ yêu anh yêu đến chết, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, vạn thế vô song như tôi cơ chứ?” Chỉ thấy ngồi trên chiếc sofa màu trắng gạo là một chàng trai xinh đẹp có mái tóc đen óng ả buông dài đến thắt lưng đang cầm cốc sữa, hấp him đôi mắt hoa đào tủm tỉm cười, ngó Hắc Dạ vừa mới đi vào với vẻ mặt không dễ chịu tí nào.
“Ha ha, Tổng giám đốc Vạn. Không ngờ hai tháng trời không gặp, cậu chẳng thể lớn lên nổi tí nào, mà ngày càng ấu trĩ hơn. Tôi xin chia buồn sâu sắc với cậu rằng thứ tôi nhận giùm cậu hôm ấy không phải chỉ bằng con số là có thể miêu tả rõ ràng được đâu. Thực sự là vượt qua lịch sử, xuyên qua vũ trụ, xa xăm cách biệt chẳng khác nào như khoảng cách giữa trời và đất á.” Biểu hiện ra ngoài là một nụ cười tươi tắn tao nhã, nhưng trong lòng thì đang căm tức cực độ, nếu như không phải còn thêm vài người nữa có mặt tại phòng khách, hắn thực muốn tra khảo Alexandra cho tử tế xem thế này là thế nào.
“Vị này là?” Hiển nhiên Alexandra cũng hơi bị kinh ngạc, mặc dù trên du thuyền đã gặp qua Vạn Tình, nhưng không ngờ được Vạn Tình sẽ có mặt ở biệt thự.
“Một người bạn vô cùng quan trọng của tôi.” Kẻ cất lời chính là một anh chàng trẻ tuổi trông như bước ra từ bức tranh kiểu Âu đang ngồi bên cạnh Vạn Tình.
Cảm nhận được ánh mắt của người kia nhắm vào mình không mấy thân thiện, Hắc Dạ không khỏi than oai oái mình vô tội, hắn với tên háo sắc họ Vạn kia chẳng có tí ti quan hệ nào nhá, cái anh chàng cổ điển này rành rành coi hắn là tình nhân của Vạn Tình rồi.
“Wallace, lâu lắm rồi không gặp, rảnh rỗi thế nào lại tới chơi.” Alexandra quét mắt nhìn Wallace và Vạn Tình, trong lòng đã hoàn toàn hiểu rõ.
“Ha ha, tôi và Vạn Tình đi Nam Mỹ du lịch, nhân tiện ghé qua đây thôi.” Wallace cười, nhìn Hắc Dạ nói: “Jade, sao không giới thiệu chúng tôi đi?”
“Ha ha, vị này là…” Alexandra còn chưa kịp nói hết câu, với vẻ mặt hơn hớn Vạn Tình đã tiếp lời.
“Bà xã tôi.” Vạn Tình đúng là
lời nói không kinh động được lòng người có chết cũng không nguô
i[2], ba chữ vô cùng đơn giản đã khiến cho mọi người tại đây đều nhao nhao đổ mắt về phía Hắc Dạ nho nhã.`
“Đúng không, người yêu dấu? Tôi thật nhớ anh muốn chết! Nhớ đến thân thể bé bỏng dâm đãng của anh, tiếng rên rỉ phóng túng khêu gợi của anh, cùng với…a ha, đúng rồi, còn cả đôi mắt như muốn ăn sống nuốt tươi tôi của anh nữa này. Ai ôi… Người yêu dấu à, đừng nhìn tôi vậy chứ, tôi sẽ xấu hổ lắm đấy….khanh khách.” Cười nhăn nhở, Vạn Tình thong thả lần đến bên cạnh Hắc Dạ, vứt cho người đàn ông một loạt liếc mắt đưa tình…
“Tổng giám đốc Vạn, cậu mơ hão quá rồi đấy. Bệnh tình nguy kịch, chỉ sợ không chữa,… ôi đáng thương, đáng thương!” Đối với sự xuất hiện của Vạn Tình, đúng là Hắc Dạ có nửa phần vui lại có nửa phần buồn. Một mặt, hắn thực không muốn gặp tên địch thủ số một này tí nào, mà mặt khác, Vạn Tình là kẻ duy nhất ở đây có thể miễn cưỡng coi như “Đồng bọn” của hắn.
Hết