Nếu như Hắc Dạ nhớ không nhầm thì 80% dân số Argentina là con cháu của người Ý với Tây Ban Nha. Alexandra kia không phải người Ý hay sao, không chừng ở Argentina cũng có đến mấy vị cô chú cậu mợ bà con thân thích ấy chứ.
Đối với đất nước Mỹ Latinh, Hắc Dạ cũng không có nhiều hiểu biết lắm. Như Brazin cũng chỉ biết nó là nơi sản sinh ra môn bóng đá, hay Argentina chính là khởi nguồn của điệu Tango mà thôi. Duyên dáng và hàm xúc, lộng lẫy và đầy vẻ táo bạo, từng có một khoảng thời gian Hắc Dạ đã bị mê hoặc bởi sự lôi cuốn của vũ điệu Tango ấy. Nếu không phải vì chuyện kia, thì có lẽ giờ đây hắn vẫn cứ tha thiết với điệu Tango lộng lẫy rồi.
Đi trên đường phố của Buenos Aires, chắc chắn người ta sẽ có ảo giác như đang ở Châu Âu. Bố cục thành phố, những cửa tiệm xếp sắp bên đường, những người da trắng khẽ lướt qua, đều đậm chất Châu Âu. Cũng khó trách được, vì Argentina là quốc gia hậu duệ của Châu Âu cơ mà.
Tiện dừng chân tại một cửa hàng, Hắc Dạ đói bụng quá vừa ngồi xuống là ngấu nghiến ngay món thịt nướng Argentina[1] rồi lân la sang quốc trà Yerba Mate[2]. Trái lại, Alexandra bên cạnh thỉnh thoảng mới ngó coi Hắc Dạ đang ăn gì, cười một cái, chẳng hề động tay.
“Chúng ta đang đợi ai thế?” Dẫu rằng tính cách thuộc dạng ngang tàng chả thèm nể nang chi ai, nhưng thường thì Hắc Dạ vẫn duy trì khá tốt hình tượng của mình. Mãi mãi trước mặt người khác là một người đàn ông lịch lãm có đạo đức có tu dưỡng, mãi mãi sau lưng người khác là một kẻ tàn ác hung hiểm đáng hâm mộ.
“Sao anh biết tôi đang đợi ai?” Ở bên Hắc Dạ cũng được một khoảng thời gian, người đàn ông Trung Quốc này gây cho Alexandra ấn tượng về một kẻ trước mặt quân tử sau lưng tiểu nhân, đã cơ hội lại còn thích khôn vặt, nhưng cũng chẳng bao giờ cố gắng rạch ròi bới móc xem Hắc Dạ rốt cuộc là người đàn ông thế nào.
Theo những gì Alexandra nhận định về Hắc Dạ, thì một khía cạnh nào đó cho thấy Hắc Dạ hành động có hơi khinh suất, nhưng ở một khía cạnh khác, cũng cho thấy Hắc Dạ rất khéo léo ngụy trang.
“Ngồi được bên mi, ta có thể là một thằng ngu sao!” Nguýt Alexandra một cái, sau khi nuốt miếng thịt bò xuống, Hắc Dạ nói tiếp: “Mi cứ nhìn ra ngoài hoài sờ sờ như vậy, cho dù thằng đần cũng phải biết mi đang đợi ai đó chứ. Thật không biết vị cao nhân nào có thể khiến tên băm trợn nhà mi phải chờ đấy.”
Nói tới đó rồi trong lòng Hắc Dạ không khỏi thấy hơi quái quái. Không hẳn vì đang bị Alexandra cho ăn “bơ”, mà cứ băn khoăn mãi cái kẻ có thể khiến tay người Ý chỉ với tí ti bỗ bã của mình là đã thấy lòng kiêu hãnh bị đụng chạm kia phải đợi chờ rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Sâu nơi thâm tâm, sao tránh được có chút suy nghĩ hiếu thắng, bất quá biểu hiện bên ngoài ngược lại vẫn cứ điềm nhiên như không, khiến người ta không tài nào nắm bắt được mảy may chút suy nghĩ thực sự.
“Đợi đi, rồi anh sẽ biết.” Alexandra cười đáp lại Hắc Dạ, nụ cười bí ẩn dị dạng kia khiến cho Hắc Dạ thực muốn điên tiết lên thôi.
Cõ lẽ bởi vừa nãy ăn nhiều thịt nướng quá, bụng dạ người đàn ông thấy có chút khó chịu, chẳng đợi được người Alexandra đang chờ xuất hiện, Hắc Dạ mắng thầm phải đi toilet ngay thôi.
Ôm bụng, người đàn ông tiện tóm luôn một người phục vụ da ngăm còn trẻ: “Xin hỏi ở đây có toilet không?” Kì thực phần lớn thời gian, Hắc Dạ đều biểu hiện ra ngoài là một người đàn ông anh tuấn lịch thiệp lắm chứ, chẳng qua đối với những kẻ nham hiểm như hắn, cần quái gì trước mặt bọn tiểu nhân phải giả bộ quân tử.
“Dạ Dạ!” Làn da ngăm đen lại sáng ngời ngời khi nhìn thấy Hắc Dạ, người phục vụ kêu lên sung sướng.
“Ai là ông nội của mi chứ?” Đôi mắt đen lay láy của Hắc Dạ nhìn chăm chăm vào cậu phục vục trẻ tuổi, càng nhìn càng thấy quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi ấy.
Nhân viên phục vụ____ ____Nhân viên phục vụ_______ ____
Chỉ tích tắc một chàng trai trẻ với đôi mắt cong cong thành trăng lưỡi liềm khi cười đã nảy ra trong đầu, ánh mắt Hắc Dạ tức khắc thay đổi, mắng: “Heo An chết giẫm, đừng tưởng bôi đen mặt rồi thì ta không nhận ra con heo trắng nhà mi!”
“Tôi biết Hắc Dạ sẽ nhận ra tôi ngay mà.” Kéo tay Hắc Dạ, sau khi lôi người đàn ông đến một chỗ khuất, người phục vụ vạn năng Ngô Hạo An mang vẻ mặt lo lắng nói: “Dạ Dạ à, cái tên đi cùng anh không phải người tốt đâu, mau trở về đi.”
“Ta cũng không phải người tốt.” Hắc Dạ giờ đây có lòng dạ đâu mà nghĩ ngợi tại sao Ngô Hạo An lại tới đây, thế quái nào phải ngụy trang thành nhân viên phục vụ, còn nói một thôi một hồi như thế, lúc này hắn _ _______ chỉ nghĩ tới việc đi đến nhà vệ sinh thôi!
Thế nhưng, Ngô Hạo An sống chết giằng kéo hắn không tha.
“Dạ Dạ, ngoan nào, hãy nghe lời tôi, mau mau trở về đi!” Ngô Hạo An túm riết lấy tay Hắc Dạ, bày vẻ nghiêm nghị mà rằng: “Chẳng phải Trung Quốc có câu ngạn ngữ
Không có bữa cơm trưa nào không phải trả tiền
hay sao? Muốn kiếm tiền có thể nghĩ cách khác, ngàn vạn lần đừng đánh cược với mạng sống của chính mình, tên kia đang lừa anh đấy!”
“Ai cho phép mi gọi ta “Dạ Dạ” gì đó hả?” Bụng đau cồn cào, Hắc Dạ không nghe rõ nổi Ngô Hạo An lải nhà lải nhải mãi cái gì, nhưng lại nghe rành rọt được cái từ “Da Dạ” làm hắn run bắn cả mình mẩy lên.
“Đây không phải trọng tâm mà, Hắc Dạ.” Ngô Hạo An có chút nôn nóng, cứ luôn nhìn lướt qua bên ngoài, đôi mắt trong ngần lóe lên một tia sáng rét cóng.
Ngô Hạo An không còn cách nào cà kê với Hắc Dạ được nữa, chỉ có thể nghiêm nghị dặn dò người đàn ông: “Tôi phải đi rồi, sau này không thể gặp anh thường xuyên được, nhưng tôi nhất định sẽ bảo vệ anh.Hắc Dạ à, phải cẩn thận, mau mau về đi!” Vừa dứt lời, Ngô Hạo An đã buông tay Hắc Dạ ra rồi chạy mất tiêu.
“Chờ chút đã!” Hắc Dạ phía sau hô lớn, ôm bụng đuổi theo hướng Ngô Hạo An vừa chạy, thế nhưng chẳng biết Ngô Hạo An từ đâu chui ra, rồi cuối cùng sủi tăm luôn.
Hắc Dạ mắng thầm một tiếng, cái con heo ngố kia vẫn chưa nói cho hắn biết nhà vệ sinh ở đâu mà!
Bất quá, chuyện này làm khó Hắc Dạ được sao. Khóc thay cho bác Hắc đẹp giai với cái mặt đầy vẻ nén nhịn không có tí ti phong độ nào chạy về chỗ WC!
Sau khi giải quyết được “nỗi buồn” cấp bách nhất, Hắc Dạ cũng có thể tĩnh tâm suy xét cẩn thận lại những việc hắn chưa từng nghĩ tới: Sao Ngô Hạo An lại xuất hiện ở đây?
Hắc Dạ đâu phải thằng đần, nếu nói chẳng may chạm mặt Ngô Hạo An một hai lần còn nghe được, thế nhưng bất luận hắn đi tới chỗ nào cũng có thể gặp “người phục vụ ạn năng” Ngô Hạo An đủ kiểu giả dạng này, đây đâu thể dùng hai chữ “ngẫu nhiên” để lí giải được.
Nếu Ngô Hạo An chỉ đơn thuần bám theo hắn, quấn lấy hắn, làm phiền hắn, vậy cũng được thôi__ ___
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thế nhưng trên đời này thật sự có người đơn thuần vậy ư? Hắc Dạ không nén nổi khẽ lộ nụ cười khổ. Ngô Hạo An kia, tám chín mươi phần trăm là bám theo Alexandra, quấn lấy hắn, chẳng qua cũng chỉ là tiện lúc thôi, không biết chừng đang còn hòng kiếm chác từ hắn thứ gì đó nữa kìa.
Mỗi người đều có mục đích riêng của mình, không hề có sự đơn thuần, cũng không có ai nghĩ cho hắn đâu, chẳng qua, đều muốn lợi dụng hắn thôi.
Còn nói việc tin tưởng nhau ư?
Tin tưởng một người được, thật sự khó khăn quá.
Nhất là với một kẻ đã vì toàn tâm tín nhiệm mà trái tim đã vằn vện thương tích như hắn.
Hết