Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 13: Chịu trách nhiệm – Hạ



Ngô Hạo An hoàn toàn ngây dại cả rồi. Trong đầu là một khoảng trống huếch. Toàn thân dường như đã lún vào bông, mềm rũ chẳng còn chút hơi sức nào. Chỉ còn xúc cảm mềm mại đọng lại trên môi kia, sao thật hư ảo, mà quá ngọt ngào.

Sức lực mới đây hẵng còn tràn trề giờ đều bị rút cạn. Ngô Hạo An như bất đồ bị cuốn phăng theo một sức hút lạ. Người đàn ông bị cậu đè lên đã hôn cậu. Rõ ràng cậu đâu phải kẻ thích đàn ông, rõ ràng cũng đã có bạn gái, nhưng tuyệt nhiên không hề chán ghét, mà thậm chí… thậm chí lại có một thứ cảm giác đến lạ lùng. Từng nghe nói hút thuốc phiện sẽ khiến người ta thấy lâng lâng, vậy thì cảm giác của cậu bây giờ cũng là thứ xúc cảm lâng lâng đó sao?

Người đàn ông ở phía dưới…

Nhất định là thứ thuốc độc. Một khi nhiễm phải liền không dứt ra được.

Trí óc thường ngày vốn luôn tỉnh táo của Ngô Hạo An giờ này đã hoàn toàn vữa ra thành cháo. Như lạc vào giữa đám sương mù bềnh bồng, lần đầu tiên suốt hơn hai mấy năm qua chàng trai trẻ tuổi mới khích động đến vậy. Trái tim như thể bị sét đánh trúng. Trái tim đập rộn rã độ này, dường như muốn nổ tung.

Trúng độc rồi, mất đi trái tim, liền lập tức ngã gục.

Vì thế, Ngô Hạo An trở tay ôm lấy Hắc Dạ đang cởi bỏ quần áo cậu nằm ngay dưới cơ thể cậu, cũng bắt đầu xé rách quần áo đã quá mức tả tơi của hắn. Thân thể vừa được tẩy rửa tản ra mùi hương thoang thoảng của dầu tắm. Mùi hương kia, là đích thân cậu thoa lên. Vừa nghĩ tới việc hai tay mình đã từng lướt qua khắp cơ thể này, bàn tay bắt đầu nóng lên, bắt đầu không dằn được mà ve vuốt làn da trơn nhẵn của người đàn ông.

Khi đôi tay Ngô Hạo An với đôi chút ngô ngây mà thiếu khéo léo vuốt ve cơ thể mình, khóe môi Hắc Dạ không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên. So ra lúc ở bên Vạn Tình cũng thật khác biệt, suy nghĩ hiện giờ của Hắc Dạ không phải là dùng phương thức này để hủy hoại mình, mà nảy sinh một loại khoái cảm khó nói rõ thành lời.

Cảm giác chinh phục, làm cho hắn như được tái sinh.

Hắn chẳng qua chỉ dụ dỗ chơi tí thôi, ấy vậy mà đối phương lại mắc câu.

Bằng vào hành động lúc ban đầu của Ngô Hạo An, Hắc Dạ chắc mẩm rằng cậu thanh niên này không phải là kẻ thích đàn ông. Ngô Hạo An trong mắt hắn chính là một tên ngốc khù khờ một trăm hai mươi phần trăm, và giờ đây, mọi trong sáng nơi y đã bị hắn hủy hoại sạch ráo.

Thế nhưng tồn tại một chàng trai đẹp lấp lóa ánh dương nhường này, mà lại dễ dàng phủ phục dưới ống quần Tây của hắn đến vậy, rốt cuộc làm cho Hắc Dạ ba cảm bừng lên một cảm giác hưng phấn lạ thường.

Không hề đẩy Ngô Hạo An ra, Hắc Dạ để mặc cho chàng trai phía trên ngây ngô hôn lên thân thể hắn.

So với lần đầu tiên gặp phải tên gay thật khác biệt. Cái tên biến thái tóc dài kia vừa tiếp xúc liền nhận ngay ra là một kẻ lao luyện, bàn tay chẳng biết đã lướt qua biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ, thế nhưng chàng trai hiện tại…

Rõ ràng là lần đầu tiên.

Cũng bởi là lần đầu tiên, nên mới có thể có được cái thô lỗ ngây ngô, cái ve vuốt ngây ngô, và cả thứ ham muốn hẵng còn ngây ngô nữa…

Không chịu được sự cám dỗ, cũng không ghìm nổi ham muốn của chính mình, chẳng đợi Hắc Dạ thoát khỏi dòng suy tưởng, chàng trai đã đâm thẳng vào phủ Hoàng Long[1] …

Người đàn ông còn chưa kịp tận hưởng đủ khoái cảm chinh phục, lập tức tối sầm mặt lại.

“Mẹ nó, mi là đồ con heo! Mi đâm bừa đấy à!” Mới trải qua một cuộc đại chiến nghiêng trời lệch đất trên giường, Hắc Dạ làm sao chịu nổi Ngô Hạo An thoắng cái tiến vào như vậy, đau đớn vì bị rách khiến cho hắn lập tức chửi ầm lên.

Ngô Hạo An vừa cuống quýt liên miệng xin lỗi, vừa chặn đứng Hắc Dạ quay lại giãy giụa, rồi tiếp tục đại nghiệp “Heo đâm” của mình. Hắc Dạ thiếu chút nữa bị Ngô Hạo An làm cho tức chết. Thằng nhóc này vừa khóc lóc đến đáng thương hề hề mà nói với hắn rằng “Xin lỗi”, “Xin lỗi”, lại vừa tiếp tục bạo hành, đây… Đây là cái tình huống quái quỷ gì thế?

Rành rành là hắn đang bị xâm hại mà, thế nào lại làm như hắn bắt nạt con heo này vậy?

Mà thôi…

Hắc Dạ lắc đầu, bắt lấy cánh tay của Ngô Hạo An, cắn răng nói: “Mẹ nó, mi đừng có làm bừa, chậm một chút đi… Giống như này này…” Trời ạ, cuối cùng còn phải dạy con heo này thực hiện thế nào, sao Hắc Dạ hắn lại xuống cấp như thế kia chứ?

Thế nhưng nếu đã thành ra cái trạng huống như bây giờ rồi, cũng chỉ có thể cứng đầu cứng cổ tiếp tục thôi. Mà chẳng biết có phải do số hên không, hay Ngô Hạo An trời sinh đã có kỹ thuật tốt, hành động thô lỗ không chút khéo léo này rốt cuộc lại va mạnh vào điểm khoái cảm của Hắc Dạ. Nỗi đau đớn lúc trước đã biến thành niềm sung sướng đến tê dại, khiến người đàn ông chẳng thể đá văng Ngô Hạo An một phát xuống được, chỉ có thể kiên trì dạy Ngô Hạo An chuyển động thế nào. Dẫu sao làm cho mình thoải mái so với làm cho mình đau đớn vẫn cứ tốt hơn mà.

“Nhanh hơn một chút đi… Ưm… Nhanh hơn một chút. Như vậy đấy. Đúng rồi!” Người đàn ông ngửa đầu lên, hai tay túm chặt ra giường hưởng thụ thân thể trẻ trung mà tràn trề sức lực của Ngô Hạo An đem lại cho mình khoái cảm, bằng nỗi ham muốn thấm mùi nguyên thủy, như thể con rắn quấn riết thân thể chàng trai.

Hắc Dạ mở lớn hai chân kẹp chặt lấy Ngô Hạo An, mà rồi người kia cũng chìm đắm trong cái ôm của hắn. Trong mắt chỉ có cái diễm lệ của người đàn ông đã sa vào dục vọng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hắn không ngừng kêu lên “Nhanh hơn một chút đi” .

Trong sự va chạm của xác thịt, toàn bộ lý trí như bị lạc lối mà trở nên kì quái mất rồi!

Ngô Hạo An chỉ muốn khiến cho người đàn ông này phải kêu lên càng lớn tiếng, hét lên càng phóng túng, lắc lư càng điên cuồng…

Nhưng mà…

Chàng trai mới lần đầu tiên, đang thổi bùng lên những kích thích nguyên thủy đầy mãnh liệt, thì lại dập tắt khiến cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắc Dạ còn chưa hưởng thụ được đến nửa phần, bỗng nhiên cảm thấy một luồng dịch nóng bỏng phun vào trong cơ thể hắn, sau đó…con heo chết giẫm đè trên người liền bất động, rạp xuống người hắn thở phì phò.

Trước sau, từ khi tiến vào cho đến lúc trút ra, tối đa cũng chỉ được có năm phút đồng hồ chứ bao nhiêu?

Chỉ có năm phút đồng hồ thôi?!!

Đúng là chỉ có năm phút đồng hồ.

Cái loại cảm giác này, y hệt như ném một con vịt nướng đến trước mặt mi sau khi bị bỏ đói ba ngày ba đêm, để cho mi ngửi thấy mùi hương của nó, vô cùng là vô cùng khó chịu!!!

“Mi… Mi…” Hắc Dạ tức đến nỗi chỉ tay mãi vào Ngô Hạo An mà không nói ra thành lời, hắn thật sự tức chết đi được.

“Tôi… Tôi… Tôi làm sao cơ?” Nghe thấy Hắc Dạ gọi mình, Ngô Hạo hoảng hốt nhìn Hắc Dạ, bày ra cái vẻ đáng thương hề hề của một cô vợ nhỏ, không hiểu tại sao mình lại khiến cho người đàn ông tức giận.

“Con mẹ nó, mi là đồ heo vô dụng!” Hắc Dạ đá văng Ngô Hạo An một phát từ trên người mình xuống, quả thực khóc không ra nước mắt.

“Tôi… Tuy rằng tôi vô dụng, nhưng chuyện đã thành ra như vậy rồi……” Ngô Hạo An xoa xoa mông đứng dậy khỏi mặt đất, trịnh trọng nhìn Hắc Dạ mà tuyên bố: “Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm! Tôi sẽ bảo vệ anh, chăm sóc anh! Tôi sẽ… Ái da!”

“Trách nhiệm cái đầu mẹ mi ấy!” Một cái bình rượu quăng thẳng vào đầu Ngô Hạo An, Hắc Dạ trừng mắt nhìn chàng trai bị hắn đánh ngất xỉu trên mặt đất, nhịn không được mà giậm chân hai cái, mắng “Mi là đồ heo liệt dương chết tiệt!”

Hết

[1] Phủ Hoàng Long là đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc, được dùng để ám chỉ nơi hiểm yếu của ai đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.