Đương nhiên, bí mật sống lại không người nào biết, tu dưỡng đao thuật cấp bậc này, hiện tại thể hiện trước mắt vô số người, tuyệt đối là tư chất yêu nghiệt nhất, là thiên tài trong thiên tài đao đạo!
Chỉ có Sở Vân biết, kỳ thực tư chất của hắn chỉ là ưu dị một chút, không hơn. Cái gọi là thiên tài hiện tại chỉ là vô số mồ hôi kiếp trước tích lũy.
Sống lại không hề ma diệt đi ký ức và kinh nghiệm của hắn, đây chính là tư bản và tài phú lớn nhất của hắn.
– Đao pháp Thư gia chính là võ học tiêu chuẩn trong quân đội, thích hợp chén giết trong chiến tường, đại khai đại hợp, hung mãnh tàn nhẫn, nhưng lại khuyết thiếu thủ đoạn công kích lúc gần lúc xa, cùng với một ít đao pháp loại hình phụ trợ, không thích hợp đơn đả độc đấu. Còn có rất nhiều điểm phải cải tiến. Thiên Ca Thư Viện hẳn là có rất nhiều loại đạo pháp ưu tú, ngày sau lưu ý là được, chỉ là hôm nay đánh một trận, chỉ tại ta
phải nắm liệt giường chí ít ba ngày… Ách!
Mạnh mẽ chống đỡ tới tận phòng ở, dùng ngọc bội thân phận tiến vào trong. Khẽ đóng cửa lại, rốt cuộc Sở Vân không thể chống đỡ được nữa, phịch một tiếng, trực tiếp té ngã dưới mặt đất.
Túy Tuyết Đao có khuyết điểm, càng sử dụng lâu, lưỡi đao càng sắc bén, nhưng thân đao càng nặng. Giữa lúc chiến đấu kịch liệt với Nhan Khuyết, Sở Vân có thể cắn răng kiên trì, vì sao lại lấy công đối công? Chính là dự định mau chóng kết thúc trận đấu.
Hắn biết thời gian chính mình nắm giữ Túy Tuyết Đao rất ngắn, thân thể chưa hoàn toàn được linh khí cải tạo, chống đỡ không được bao nhiêu thời gian.
Nhan Khuyết không hổ là nhân tài nhất lưu suốt mấy đời học sinh của Thiên Ca Thư Viện đào tạo ra. Mặc dù lúc này chưa thu được kỳ ngộ, sở hữu Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, chỉ dựa vào Tấn Lôi Đằng tư chất trung đẳng, chiến lực đã không hề tầm thường. Nhất là chiến thuật lôi quả bạo liệt cuối cùng kia, hầu như không thể phá giải.
Sở Vân chỉ dựa vào đao thuật hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, phá tan lôi điện mà thắng hiểm.
Đau đớn! Đau đớn! Đau đớn!
Cơ thể hoàn toàn vượt qua mức độ sử dụng, vượt qua cực hạn của bản thân. Toàn bộ cơ thể giống như có hỏa diễm không ngừng thiêu đốt, gây cho Sở Vân đau nhức nóng rực.
Hắn té ngã trên mặt đất, liên tục hít vào khí lạnh, mỗi một tế bào dưới cơn đau đớn cực độ, chịu đựng khảo nghiệm lớn nhất.
Lúc đầu thống khổ như nước thủy triều, hầu như muốn bao phủ bản thân, nhưng Sở Vân bằng vào nghị luận, mạnh mẽ chịu đựng được. Dần dần thích ứng, đau đớn từng đợt từng đợt khó có thể dùng lời miêu tả, nhưng theo thời gian trôi qua, ý thức của hắn đã dần dần không rõ ràng.
Hắn cũng không phải là tiểu cường làm bằng sắt thép, nói tới cùng, tuổi của hắn mới chỉ có mười ba mà thôi.
Phạm vi nhìn không rõ ràng, hắn mơ hồ nghe được bên tai truyền tới tiếng thét kinh hãi. Đợi tới khi tỉnh lại một lần nữa, lại phát hiện ra chính mình đã nằm trên giường.
Mà Kim Bích Hàm thì đứng bên cạnh, dùng nhãn thần tràn đầy phức tạp nhìn vào hắn.
Nàng là công chúa Đôn Hoàng quốc, tuy rằng vì để hoàng huynh nổi bật hơn, nàng cam nguyện để mai một tài hoa của chính mình, nhưng không có nghĩa là tầm mắt không đủ. Đao thuật của Sở Vân, không phải là nàng chưa từng nhìn thấy qua, chỉ là hoàn toàn đặt trên người những kẻ thành danh đã lâu. Hiện tại có thể nhìn thấy xuất hiện trên người một thiếu niên cùng lứa tuổi với nàng, quả thực gây cho nàng rung động khó có thể tưởng tượng được.
Dọc theo đường đi nàng trở về, trong đầu của nàng hoàn toàn là hình ảnh Sở Vân huy đao ngang dọc dưới cơn mưa bão lôi điện, không ngừng tiến về phía trước, vậy mà khi trở về phòng ốc, nàng kinh ngạc phát hiện ra Sở Vân té ngã trên mặt đất, không thể nhúc nhíc.
Nàng liếc mắt liền nhận ra được, thân thể của Sở Vân đã sử dụng quá độ, triệt để thoát lực, chí ít cũng cần phải nằm trên giường trong thời gian ba ngày, thực không thể tưởng tượng được hắn có thể chịu đựng tới tới mức này.
Đột nhiên, nàng nhớ tới lời nhắc nhở của phụ hoàng nàng — Đi Thiên Ca Thư Viện đi, hãy bồi dưỡng đề thăng chính mình ở nơi này, đồng thời bồi dưỡng ra đội ngũ có thể tùy tùng chính mình.
– Ta một mình một người khó có thể chống lại tình hình thối nát trong nước, mà Sở Vân trước mắt này chính là thiếu niên thiên tài hiếm thấy, nếu như thu nhập dưới trướng, đối với ta quả thực có ích lợi không nhỏ!
Đôn Hoàng công chúa vốn không nhìn vào mắt bất cứ tuổi trẻ tuấn kiệt nào, tư chất càng yêu nghiệt hơn so với Sở Vân không phải là không có, nàng mang trọng trách trong người, phương tâm càng khó có thể xúc động, biểu hiện của Sở Vân chỉ dẫn chút quan tâm của nàng, lúc này mới có dự định mượn hơi hắn.
Nàng móc ra một lộ đan dược trong người, đặt tại đầu giường Sở Vân:
– Đây là đan dược thượng đẳng Sinh Cơ Băng Ngọc Cao, ngươi đắp lên người, có thể giảm đau sinh cơ, cải thiện tố chất thân thể.
Sở Vân nhịn không được trợn trắng mắt nhìn, miễn cưỡng thở ra một hơi, mở miệng nói:
– Hiện tại toàn thân ta không còn chút sức lực, làm sao bôi thuốc?
Đôi mắt đẹp của Kim Bích Hàm nhất thời trừng to, thất thanh nói:
– Lẽ nào bảo ta thay ngươi bôi thuốc sao?
– Có cái gì không thích hợp? Nam tử hán với nhau nhăn nhăn nhó nhó cái gì, hơn nữa ngươi còn thiếu ta một phần nhân tình, lần này coi như hoàn trả!
Sở Vân liếc mắt nhìn Kim Bích Hàm, chỉ thấy vị thư sinh có tướng mạo tuấn mỹ cực điểm này, hiện tại mặt ửng đỏ như ngọc, khiến người khác có cảm giác đẹp không tả xiết.
Truyện Sắc Hiệp
Kim Bích Hàm bị lời nói của Sở Vân không thể phản bác lại được. Hít sâu một ơi, tính cách mạnh mẽ đã chiếm được chủ đạo, một hơi đáp ứng nói:
– Được rồi, coi như trả lại nhân tình của ngươi!
Nói xong nàng liền hối hận, ngồi xuống trước mặt Sở Vân, chậm rãi vươn đôi cánh tay ngọc tinh xảo, có chút run rẩy chụp vào y phục của Sở Vân.
Thấy bộ dáng ấp a ấp úng, do do dự dự của nàng, Sở Vân nhịn không được thúc giục nói:
– Ngươi không thể nhanh hơn một chút sao?
Lần này quả thực làm khó Đôn Hoàng công chúa, lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nàng cởi quần áo cho nam tử.
Phế đi tính tình tiểu thư, rốt cuộc nàng đã mở được vạt áo của Sở Vân ra, Sở Vân lập tức để lộ bộ ngực với đường cong cơ bắp hoàn mỹ. Bởi vì có Thiên Hồ và Túy Tuyết Đao liên hợp linh khí cải tạo, dẫn tới da thịt của Sở Vân trong suốt tuyết trắng, lúc này tia sáng trong phòng không đủ, rơi vào trong mắt Kim Bích Hàm lại giống như tỏa quang mang.
Kim Bích Hàm cảm giác trên mặt chính mình nóng rần, trong đầu ong ong rung động, trái tim đập bịch bịch. Nàng vội vã chuyển dời đường nhìn, cầm lấy bình đan dược, đổ Sinh Cơ Băng Ngọc Cao ra tay.