Bóng đen cực lớn bao phủ Sở Vân vào chính giữa, hai bàn tay dây leo khổng lồ như chậm mà cực nhanh, rất sống động, mắt thấy sắp bắt lấy thân thể nhỏ bé của Sở Vân vào trong tay.
– Hừ, Thủ Khởi Đao Lạc!
Sở Vân quát nhẹ một tiếng, nắm bắt thời cơ chiến đấu chuẩn xác, thi triển một thức trong đao pháp Thư gia, bổ xuống mạnh mẽ.
Đao mang bùng phát, sáng như tuyết mà lại sắc bén, trực tiếp phá tan bàn tay dây leo khổng lồ, kéo theo thân thể Sở Vân, đột phá thế bao vây của dây leo, mạnh mẽ xông tới.
– Túy Tuyết Đao thực sắc bén! Trĩ Hổ dũng mãnh không ngại, duệ không thể đỡ a!
– Chờ xem, Nhan Khuyết học trưởng còn rất nhiều hậu chiêu phía sau!
Vừa mới bắt đầu cuộc chiến đã gay cấn tới cực điểm, khiến người khác nghẹn thở.
Giờ khắc này, mọi người mở thở ra được một hơi, phát sinh tiếng sợ hãi.
– Hừ! Ta ngược lại muốn xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào!
Trong lòng Nhan Khuyết hừ lạnh, trong mắt lóe lên từng đợt u quang. Hắn phi thường tự tin, chênh lệch thực lực như vậy, thắng lợi nhất định thuộc về chính mình. Hắn một lần nữa thi triển đại chiêu cường đại nhất, bức bách Sở Vân loạn nhịp điệu trận chiến.
– Man Lực Đằng Tiên!
Hắn ra lệnh một tiếng, vô số dây leo đan xen với nhau, hình thành trường tiên màu lam.
Roi dài tới hơn mười trượng, qua lại giữa không trung, lăng không quất mạnh, giống như quần xà loạn vũ, thế tiến công sắc bén tới cực điểm.
– Đan Đao Trực Nhập!
Sắc mặt Sở Vân lãnh đạm, không chút động dung, tựa hồ chưa bao giờ để những cây roi dây leo khổng lồ này vào mắt.
Túy Tuyết Đao trong tay kết hợp với đao thế, kéo theo cước bộ của Sở Vân, có thể khiến tốc độ của hắn tăng vọt. Hắn không ngừng điều chỉnh đao thế, dựa vào lưỡi đao sắc bén của Túy Tuyết Đao mở đường, trong tình thế tiên cảnh tầng tầng lớp lớp, không ngừng huy vũ, chỉ cần chạm phải, roi dây leo phải đứt lìa.
– Thực lợi hại a, Sở Vân lấy công đối công, cư nhiên ngay cả sát chiêu Man Lực Đằng Tiên mạnh như vậy cũng không thể làm gì được hắn.
– Trĩ Hổ dung mãnh thành danh, nếu như đổi là ta, đối mặt với sát chiêu mạnh như vậy đã sớm phải phòng thủ nghiêm mật rồi, hắn cư nhiên còn muốn tiến công!
– Các ngươi nhìn, sắc mặt của Nhan Khuyết học trưởng thay đổi, trận nay hươu chết vào tay ai còn chưa biết!
Mọi người vây xem liên tiếp truyền ra tiếng than thở sợ hãi, thực lực và phong cách Sở Vân thể hiện ra hiện tại khiến kẻ khác phải khiếp sợ.
Sắc mặt của Nhan Khuyết biến đổi, rốt cuộc hắn đã nhìn ra được, đây nào phải là tân nhân không có kinh nghiệm? Đao pháp của hắn chí ít phải có hỏa hầu mười năm trở lên, muốn phá được một chiêu Man Lực Đằng Tiên này tuyệt đối không dễ dàng, nhất là loại lãnh tĩnh lý trí, lấy lực phá pháp hiện tại, không ngừng chuyển vị trí, thời điểm phá vỡ roi dây leo cũng không được phép dây dưa, bằng không sẽ bị những dây leo khác quấn chặt.
Giờ khắc này, hắn phải nhìn thẳng vào Sở Vân, đặt Sở Vân vào vị trí tương đương với chính mình, quyết định vận dụng tất cả thủ đoạn đáy hòm, bằng không không thể chiến thắng được.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp
– Thanh La Y!
Tứ chi của hắn mở rộng, tùy ý để Tấn Lôi Đằng lan tràn bên ngoài cơ thể. Dây leo đan xen quấn chặt, nháy mắt bện thành một đằng giáp kín không kẽ hở, bao phủ toàn thân.
Sở Vân đã lao tới gần.
– Ngươi lui lại đi, tiếp theo ta sẽ sử dụng đao pháp uy lực cực lớn, không phải là một tân sinh như ngươi có thể chống lại được. Nhanh chóng chịu thua, miễn cho chịu nỗi khổ da thịt, trước khi nhập học đã bị ta đánh thương nặng không dậy được, dù sao cũng không phải là chuyện tốt!
Ngữ khí Nhan Khuyết lạnh lùng, lấy cách nói của trưởng bối chiêu hành đối với Sở Vân.
Thế lao tới của Sở Vân không giảm.
– Hừ, ta tốt bụng khuyên bảo, là ngươi tự mình chuốc lấy cực khổ, vậy không thể trách được ta rồi. Tấn Lôi Đằng, một mặt cắm rễ một mặt ngăn địch!
Nhan Khuyết cười nhạt, phát sinh mệnh lệnh mới.
Tấn Lôi Đằng cấp tốc cắm mạnh bộ rễ chủ giữa lôi đài, đâm sâu xuống dưới lòng đất, hấp thu nguyên khí đại địa. Đồng thời phát ra vô số diệp nhận, hoặc là đằng tiên, ngăn cản thế tiến công của Sở Vân.
– Không tốt, nhìn trận thế này, Nhan Khuyết học trưởng muốn phát chiêu kia!
– Chiêu kia có uy lực cực lớn, không phải công kích tương đương, hầu như khó hóa giải a!
– Trĩ Hổ Sở Vân sợ là phải bại rồi, trừ phi hắn lui lại ngay lập tức!
– Hắn còn không lưu lại, vẫn đang tiếp tục tiến lên! Ai! Vũ dũng cường sinh nhất thời a, chiến cuộc đã định rồi.
Thân thể mọi người nhất tề rung động, thấy tư thế của Nhan Khuyết, mồ hôi lạnh ứa ra, lại đồng thời phát sinh tiếng thở dài, nhận định Sở Vân không chừng mực, nhất định bại.
Sắc mặt Sở Vân lạnh lùng tới cực điểm, Túy Tuyết Đao trong tay huy vũ thành một đoàn tuyết ảnh, hàn khí bốn phía, mùi rượu thơm nồng. Phong duệ ánh đao ngang đọc, theo đường đi để lại vô số cành lá đứt đoạn, vô số lá vụn bay lượn xung quanh thân thể hắn.
– Tân sinh, vô tri chính là yếu đuối. Để ngươi biết cái tên Tấn Lôi Đằng nghĩa là gì! Kết quả!
Tới một bước này rồi, vẻ mặt Nhan Khuyết bình tĩnh thong dong, thản nhiên ngầm hạ mệnh lệnh
“kết quả”
.
Bộ rễ chủ không ngừng hấp thu nguyên khí đại địa, lúc này cành lá run run, cấp tốc kết xuất một quả thực màu lam đậm. Đây chính là Tấn Lôi Quả đại danh đỉnh đỉnh, tuôn ra lôi khí điện tương, có thể phá núi san biển.
– Kết thúc!
Nhan Khuyết nhìn Sở Vân không ngừng tiếp cận, thở dài một tiếng:
– Ngã một lần, hãy tích lũy tri thức thật tốt. Nhớ kỹ, chiến đấu giữa các ngự yêu sư, cần phải biết người biết ta. Ta đối với ngươi coi như hiểu rõ, nhưng ngươi đối với ta hoàn toàn không biết gì, thất bại của ngươi ngay từ lúc đầu đã định!
– Sở Vân sắp xong đời rồi!
– Vẫn là Nhan Khuyết học trưởng, kỹ cao một một bậc a!
Trong đám người truyền tới từng đợt cảm thán, trong đó cũng có một số người che lại con mắt, không đành lòng nhìn thấy thảm trạng của Sở Vân ngay sau đó.
– Tấn Lôi Quả, nổ cho ta!
Nhan Khuyết bỗng dưng hét lớn.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm…
Giờ khắc này, tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, đinh tai nhức óc, quang mang gia mắt, trên lôi đài lập lòe lôi điện chớp giật, điện tương phun trào, mọi người quan chiến đều che kín lỗ tai, nhắm hai mắt lại.
Một Tấn Lôi Quả bạo tạc, công kích vô cùng cường đại, thậm chí còn nguy hiểm tới bản thân Tấn Lôi Đằng.
Dưới đợt công kích này, rất nhiều dây leo bị sóng khí, điện lưu càn quét, nổ tới tứ phân ngũ liệt, cành lá của Tấn Lôi Đằng héo úa đứt gãy, bay lượn che trời.