Tiểu Lôi trước giờ không hề nghĩ tới, ở ngay trong nhà mình, mà cũng phải cần người khác đồng ý.
Buổi tối, Như Hoa cô nương kia rõ ràng là cố ý trốn vào trong phòng, để lại Lâm San San với Tiểu Lôi hai người ở phòng khách.
Trong ánh mắt của Lâm San San hiển nhiên là có vài phần u oán, nhưng không tùy tiện thể hiện trước mặt Tiểu Lôi, hai người thuận miệng nói chuyện vô thưởng vô phạt.
Trong lúc tán gẫu, Tiểu Lôi biết được, những ngày tháng hiện tại của Lâm San San trôi qua rất khó nhọc. Căn nhà này nguyên là Ngô Đạo Tử cho cô ta thuê với giá rẻ, nhưng mà với cái giá ít ỏi như vậy, Lâm San San một người cũng không chịu nổi, cuối cùng phải gọi Như Hoa cô nương kia đến ở cùng, hai người cùng chia tiền.
Mà Như Hoa cô nương kia…, điều làm Tiểu Lôi kinh ngạc chính là, tên của cô ta quả thật gọi là Như Hoa! Cũng không biết phụ mẫu của cô ta có phải là muốn đùa dai hay không.
Hiện nay Lâm San San với Như Hoa cùng học ở Bác Văn Học viện. Như Hoa cô nương kia, lại chuyển tới vào cái năm mà Tiểu Lôi nghỉ học. Tiểu Lôi tức thì thấy thoải mái – tưởng tượng xem Như Hoa cao quý như thế, nếu như là ở trường của hắn, hắn tuyệt đối không thể chưa từng nghe nói qua.
Nhìn thấy trên người Lâm San San rõ ràng là một bộ y phục rẻ tiền, Tiểu Lôi trong lòng có chút hiếu kì.
Tên tuổi của Lâm San San trong trường học trước kia, hắn tự nhiên đã nghe nói qua. Nghe nói nữ hài này cùng với mấy tên con em nhà quyền quý trong trường có quan hệ ám muội, căn bản có thể coi là một loại gái bán hoa hạng sang. Làm sao bây giờ lại có thể lâm vào cảnh túng bấn như thế này? Nhìn thấy trong nhà ăn mặc tiêu phí mười phần tiết kiệm, mặc dù đã có sự sắp xếp cẩn thận của nữ nhi, nhưng người ta nhìn vào là có thể thấy được những ngày tháng vừa qua thực sự túng bấn…
Đối phương hỏi đến việc bỏ học năm đó của Tiểu Lôi, Tiểu Lôi tiện mồm nói lung tung rằng lão gia hỏa Ngô Đạo Tử gặp phải trọng bệnh cần quay về quê nhà trị liệu, lão gia hỏa đó bên cạnh không có người thân, hắn chỉ có nước đi theo giúp đỡ.
Mặc dù trên mặt Lâm San San hiện rõ nét nghi hoặc, nhưng mà cô ta tuyệt không truy hỏi. Hai người trầm mặc một lúc, dường như đều không có gì để nói. Tiểu Lôi lắc lắc đầu, nói:
“Muộn rồi, ngủ thôi!”
.
“Ừ”
. Lâm San San gật đầu, cả mặt ửng hồng trong thoáng chốc, sau đó đến cả cái cổ cũng đều biến thành màu hồng nhạt.
Tiểu Lôi không phải là thánh nhân, một tiểu gia hỏa trẻ tuổi, nhốt mình trên núi suốt một năm, bắt gặp hình dạng mê người như vậy của nàng, trong lòng cũng hơi rung động, liền quay mặt đi, giấu diếm nói:
“Tối nay, ta ngủ ở sôfa”
.
Lâm San San lắc đầu, nghiêm chỉnh nói:
“Không, căn nhà này vốn là thúc thúc của anh cho thuê với giá rất rẻ, trong lòng tôi rất cảm kích. Sự tình trước kia, tôi cũng rất hổ thẹn……Bây giờ người đã quay lại rồi, tôi làm sao có thể để anh ngủ ở sôfa?”
Ngừng một lúc, cô ta cắn răng nói tiếp:
“Tối nay anh ở phòng của tôi vậy … … Tôi sang ngủ với Như Hoa.”
Nói xong, không đợi Tiểu Lôi chối từ, cô ta vội vội vàng vàng đi vào phòng, sau một lúc bận rộn, đã dọn cái giường gọn gàng, nhìn Tiểu Lôi đang đứng ở trước cửa phòng, nhãn thần của cô ta thoáng chút bối rối, nói nhỏ:
“Ân… Khăn mặt với bàn chải đánh răng, anh dùng của tôi là được, ngày mai tôi đi mua cái mới…”
Giọng nói của cô ta dường như có chút run rẩy, cúi đầu đi ngang qua người của Tiểu Lôi, rồi chạy nhanh qua phòng của Như Hoa.
Tiểu Lôi há hốc miệng, không biết nên nói gì. Rồi lại nhìn thấy Lâm San San đứng trước cửa phòng, tựa như do dự một lúc, lấy thêm dũng khí, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào mắt của Tiểu Lôi, chầm chậm nói:
“Nói ra, tôi thực sự rất cảm kích anh. Không chỉ vì buổi tối lần trước anh giúp đỡ tôi, cũng không chỉ là vì tôi lấy tiền của anh mà anh tuyệt không truy cứu. Tôi biết những người khác trong trường học nhìn tôi ra sao, chỉ là ngày đó, khi mà anh giúp đỡ tôi, trong mắt của anh, không hề có chút khinh bỉ”
.
Nói xong, cô ta nhìn thật sâu vào mắt Tiểu Lôi vài giây, rồi từ từ đóng cửa phòng.
Tiểu Lôi trong lòng ẩn ẩn có chút rung động.
Trong trái tim mười chín tuổi của hắn, bỗng nhiên có chút cảm giác vi diệu mà suốt mười chín năm nay chưa từng trải qua. Cảm giác đó dường như có chút rung động con tim, có chút cảm động, lại giống như có chút ấm áp.
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn đóng cửa phòng, nhảy một phát lên giường.
Bị mùi hương thoang thoảng nhập vào phế phủ, trong đầu bất giác nghĩ lại buổi đêm một năm trước. Nghĩ đến thân hình thanh xuân mê người của Lâm San San, trong lòng hắn có chút mê loạn, không nhịn được thở ra một hơi. Hắn cố gắng áp chế bài trừ tạp niệm trong lòng, ám niệm tâm quyết, đến lúc đó mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này, cũng không biết mơ bao nhiêu giấc mơ đẹp đẽ. Ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, Tiểu Lôi trở mình nhảy xuống, vặn người vài cái, đi ra khỏi phòng.
Trong nhà không có ai, nghĩ đến Lâm San San với Như Hoa cô nương sớm đã đi học rồi.
Điều làm Tiểu Lôi cảm động là, bên cạnh bồn rửa mặt, bàn chải đánh răng đã được bôi kem. Trên bàn trong phòng khách đã có bữa sáng. Mười chín năm nay, Tiểu Lôi chỉ có phục dịch người khác, trước giờ chưa cảm nhận qua cảm giác được nhận sự chiếu cố của người khác, nhất thời không cầm được có chút cảm động trong lòng. Lại nhìn thấy bên trên bàn đặt một ít tiền, tờ tiền giấy rõ ràng là đã cũ nát, mặt dù được vuốt phẳng cẩn thận, nhưng mấy tờ tiền giấy mệnh giá thấp này dường như mang theo ma lực thần kỳ, đặc biệt là nhìn thấy tờ giấy để bên cạnh:
“Anh trên người không có tiền, anh cầm trước từng này vậy”
.
Cẩn thận cầm lên, biểu hiện trên mặt Tiểu Lôi là sự nghiêm trang mà trong cuộc đời hắn chưa từng trải qua. Đống tiền kia không đến một trăm tệ, tiền không nhiều, nhưng mà Lâm San San hiện tại đến một bộ y phục có giá tầm một trăm tệ cũng không có.
Nghĩ đến đó, Tiểu Lôi nhất thời có chút si ngốc.
Cho đến tận nhiều năm sau, Tiểu Lôi mới hiểu ra một đạo lý:
“Nếu như có một người con gái như vậy, cô ta tự nguyện đưa bàn chải đánh răng của mình cho ngươi sử dụng, tự nguyện móc hết tiền trong túi cho ngươi, số tiền mà ngay cả cô ta cũng không nỡ dùng để mua quần áo – người con gái như vậy, nếu ngươi không biết mà trân trọng cô ta, thì ngươi đúng là một tên cầm thú!”
Trong nhà không có người, Tiểu Lôi yên tâm lấy ra túi càn khôn của mình, xếp lại mấy thứ. Nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay không có việc gì làm, vậy thì phải nghĩ ra biện pháp gì để trước tiên kiếm được ít tiền cái đã.
Ày… lập tức, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh của một người. Thân là một giang hồ phiến tử tiểu thần côn, thích nhất là ai? Tự nhiên là mấy con dê béo đầu óc đơn giản dễ bị mắc lừa. Điều trùng hợp là, loại người đầu óc đơn giản này, Tiểu Lôi vừa vặn biết một tên… liền đó, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh cao to uy mãnh.
Sau đó, Tiểu Lôi vứt bỏ nỗi ưu tư của mình, trên mặt lại hiện một nụ cười uể oải, vênh mặt ưỡn ngực đi ra khỏi nhà.
Trường Cơ Đức là trường học có tiếng của thành phố này. Không giống với trường Bác Văn nơi Tiểu Lôi ở, vốn nổi tiếng về vấn đề thiếu niên bất lương, Cơ Đức nổi tiếng ở học phí đắt đỏ và cơ sở vật chất trang bị gần như xa xỉ.
Có thể nói, đây là ngôi trường
“quý tộc”
tiêu chuẩn cực cao. Đi trên con đường ở trước mặt cổng lớn trường Cơ Đức, Tiểu Lôi trong lòng không nhịn được than vãn, bọn phú gia tử đệ đại gian đại ác, rõ ràng xa xỉ thế này, xây dựng trước cổng chính của trường một con đường bốn làn xe, cây cối hai bên đường giống như hai hàng vệ binh, hoa cỏ được trồng rất thẳng hàng. Hai bên đường thỉnh thoảng có nam nữ thanh niên ăn mặc hoa lệ gọn gàng đi lại, những người này đều có chung một đặc điểm: Trên mặt mỗi người đều có chút ngạo mạn.
Trước cổng trường chính là một bãi đậu xe rộng rãi, Tiểu Lôi liền giống như đang đi vào một triển lãm xe hơi vậy, cơ bản trên thế giới có hãng xe hơi đắt tiền nổi tiếng nào, ở đây đều có cả. Tiểu Lôi đi trên đường, dường như nhìn hoa cả mắt.
Tiểu Lôi hiện tại nghĩ không ra, hóa ra thành phố mình ở lại có nhiều người có giàu có đến vậy.
Hắn hoàn toàn không để ý những người xung quanh đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn. Quả thực, những người xung quanh đều mặc các loại đồ hiệu của thế giới, cả người Tiểu Lôi vừa nhìn đã thấy rõ ràng là loại quần áo rẻ tiền bình dân.
Tiến vào trong trường, hắn lại nhịn không được than vãn lần nữa. Những cái khác không nói, đơn thuần cái nhà thể dục to lớn trước mắt, chỉ sợ giá thành ít nhất cũng hơn cả cái trường học của mình! Hắn thuận tay giữ lại một thanh niên bên cạnh, hỏi một câu:
“Xin hỏi CLB Đài Quyền Đạo (Teakwondo) nằm ở đâu?”
Người thanh niên kia cũng là học sinh của Cơ Đức, trên mặt không dấu được sự bực bội, đưa tay chỉ nhà thể thao trước mặt, sau đó nhanh chóng rời đi, giống như sợ đứng cùng Tiểu Lôi lâu hơn tí nữa là có thể lây nhiễm bệnh độc hại gì đó.
Bước vào cửa nhà thể thao, theo những tấm biển to nhỏ của các CLB treo trên tường, Tiểu Lôi tuyệt không tìm được mấy chữ
“CLB Đài Quyền Đạo”
, tìm đến hai lần, mới nhìn thấy một tấm biển, trên đó viết
“Cơ Đức vũ thuật bác kích liên minh”
.
Hắn đang cảm thấy kỳ lạ, bên cạnh có hai người mặc đồng phục bóng rổ đi tới, Tiểu Lôi kéo một người lại:
“Xin hỏi, ở đây tại sao lại không có CLB Đài Quyền Đạo vậy?”
Cậu thanh niên kia trên mặt cũng có biểu hiện kiêu ngạo, nhìn Tiểu Lôi một lúc:
“Ngươi không phải là người của Cơ Đức sao? Tại sao đến việc này cũng không biết? Kể từ ba năm trước, sau khi Lôi Hống vào trường học của chúng tôi, đánh bại người trong các CLB Đài Quyền Đạo, Không Thủ Đạo, Nhu đạo, lại đánh bại cao thủ các môn võ thuật khác; thành lập nên Liên minh võ thuật ở trường Cơ Đức. Hiện tại Cơ Đức không có các CLB của các loại hình võ thuật khác, chỉ có một Liên minh võ thuật duy nhất!”
Nói xong, liếc ngang Tiểu Lôi một cái, nhanh chóng chạy đi.
Tiểu Lôi ngẩn người một lúc, cười khổ nói:
“Ta nói cái tên cơ bắp này ban đầu tại sao lại đi khắp nơi thách đấu, hóa ra hắn đem các môn phái sát nhập lại a”
.
Hắn tìm đến Võ thuật liên minh kia, bước vào một bước, hắn không kìm được thở dài. Khỏi phải nói, cái võ đài tiêu chuẩn ở chính giữa phòng, tìm khắp thành phố này, chỉ sợ tìm không thấy cái thứ hai!
Một nhóm thanh niên mặc đồng phục của CLB đứng thành một vòng tròn, ở giữa hình như có người đang thi đấu, nhóm người không ngừng truyền đến từng hồi kinh hô và tiếng nói ồn ào. Sau đó Tiểu Lôi liền nghe thấy trong sân đấu một tiếng hét lớn.
Trong âm thanh kia, khí mười phần, lực hùng hậu, ẩn ẩn mang theo mấy phần nộ khí, mơ hồ dường như là của tên vai u thịt bắp Lôi Hống!
Ân? Có vẻ tên gia hỏa này đang thi đấu với người khác, cuối cùng là ai mà sống không nhẫn nhịn, lại đi đánh nhau với đại tinh tinh kia a?
Hắn lập tức bước về phía trước, chỉ là mới bước tới gần, đã nghe thấy nhóm người phát ra một tiếng kinh hô, sau đó một nhân ảnh bay ra ngoài, nặng nề đập xuống mặt sàn trước mặt Tiểu Lâm.
Nhìn thấy hình dạng thê thảm của người nằm dưới chân, gắng gượng cả nửa ngày mà không đứng lên được, nụ cười trên miệng Tiểu Lôi lập tức biến thành kinh ngạc!
Là Lôi Hống!
Người bị bay ra hiển nhiên là Lôi Hống! Là một người luyện ngoại gia công phu, là người có cơ bắp biến thái giống như Kim Cang lực sĩ – đại tinh tinh Lôi Hống!