Chí Tôn Phế Hậu

Chương 14: Mộng



Băng gặp ánh mắt hoàng đế thâm thúy nhìn mình, không còn khí khách như trước mà thay vào đó lại là ánh mắt nhu tình, làm say lòng người, đáng tiếc
nó cũng không làm nàng động tâm, vì tâm nàng đã đóng băng rồi, nàng
thản nhiên cười, nhắm mắt lại, dấu đi vẻ bất đắc dĩ, nhưng mà nội tâm
lại có chút mừng thầm.

“Hoàng Thượng, cho Tú Nhi trở về hầu hạ ta được không?” Nàng mềm giọng khẩn cầu.

“Được……” Hắn không thể cự tuyệt.

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Nàng cười hướng hắn trong lòng cọ cọ, giống chỉ làm nũng con mèo nhỏ.

“Ngủ đi!” Tào Hãn yêu thương nói với sự làm nũng của nàng, âm thầm thở dài,
mẫu hậu ảm đạm tạ thế đối với hắn mà nói đã làm thù hận trong lòng hắn
vơi đi một nửa, giờ phút này, nàng lại như vậy làm sao có thể làm cho
hắn nhắc lại được thù hận trước kia, trong lòng hắn giờ đây không còn
cái gì là thù, cái gì là hận nữa rồi!

Nàng nói nàng không hận…… Thật sự không hận sao? Huy vọng giờ khắc này trở
đi mọi việc đều tốt đẹp đều là chân thật, hy vọng nàng không có lừa hắn, hy vọng trong lòng nàng có hắn, nếu nàng đối hắn có thể có năm phần
thật tình, như vậy hắn sẽ lấy mười phần chân tình, bù lại từng thương
tổn mà hắn đã gây ra cho nàng….

Hắn là đế vương có lòng tự tôn nhất thiên hạ, nàng cũng là độc nhất trên
thế gian này, là người mà hắn yêu nhất, tâm của hắn với nàng từ khi gặp
lần đầu tiên cho tới nay không hề thay đổi, nếu không lấy được lòng của
nàng thì hắn cũng không bao giờ cho phép mất đi nàng….

Nhược Nghiên, đừng lừa gạt ta, nếu không hậu quả ngươi cũng không tưởng tượng được sẽ như thế nào! Đừng ép ta lại thương tổn ngươi……

Chính hắn cũng không thể nào đối mặt với chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng lừa gạt hắn, hắn không muốn giết nàng, cũng không muốn tâm của chính mình rơi
xuống vực băng sâu thẳm….

Hơi thở quen thuộc, ôm ấp quen thuộc, nàng rất nhanh buồn ngủ, nàng an tâm chìm vào trong mộng đẹp

không biết nam nhân bên cạnh vì áp chế dục vọng mà cả đêm trằn trọc, khó ngủ…

Tỉnh tỉnh…… Mau tỉnh lại……

Chết tiệt! Là ai réo bên tai nàng khi nàng đang ngủ vậy! Là ai phá vỡ giấc
mộng đẹp của nàng! Băng bực mình rủa, lại phát hiện âm thanh tinh tế ôn
nhu gọi nàng có phần quen thuộc, có chút gì đó quỷ dị.

“Câm miệng! Không được ầm ỹ!” Nàng nghe được giọng nói lạnh như băng của chính mình, âm thanh mất hết kiên nhẫn.

Đột nhiên, não như bị điện giật, làm cho nàng cảm thấy người tê dại, lập tức tỉnh ngủ, ngồi dậy.

Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì, nàng làm thế nào lại nghe được tiếng nói kiếp
trước của mình vậy, không phải tiếng nói mền mại của Tề Nhược Nghiên, âm điệu đó quen thuộc, lạnh như băng, xác định đây chính là âm thanh do
nàng phát ra, tuyệt đối không sai! mềm

“Băng tiểu thư, ngươi tỉnh dậy được không?” Âm thanh mền mại rốt cục làm cho
Băng ý thức được sự tình thật sự quỷ dị, bởi vì âm thanh này đúng là của Tề Nhược Nghiên……

“Ngươi……” Băng nhất thời tỉnh cả ngủ, nhanh chóng mở to hai mắt, hoàn cảnh hiện tại làm cho nàng thập phần khó hiểu.

Trước mắt thế giới là bóng tối, tất cả từ trong ra ngoài đều được bao phủ bởi một màu hắc ám âm u, mà thân thể quen thuộc của nàng lại hiện ra trọn
vẹn, thân thể của nàng ở kiếp trước, không phải là thân thể của Tề Nhược Nghiên, nhưng mà vì sao ngay cả một chút ít vết sẹo đều không có? Này
xấu xí, vết sẹo tại nơi âm u này đều đi đâu vậy?

Khắp nơi khói đen vô hạn, ngay cả dưới chân nàng đều là một khoảng mông
lung, nàng có cảm giác toàn thân mình như treo trên không trung, bốn
phía không rõ ràng, không khí lạnh bao phủ, làm cho nàng hoai nghi có
phải mình tới địa phủ rồi không?

Băng vô thức đưa tay sờ soạng khoảng không, như muốn chạm vào cái gì đó lại không tới được…..

Vì sao rõ ràng có thể nhìn thấy thân thể của chính mình, vậy vì sao lại không sờ được?

“Cánh tay của ta đâu? Cơ thể của ta đâu? Đầu ta đâu?” Nàng liền la to liên
tiếp như vậy, không phải hoảng sợ, nhưng mà hoàn cảnh lúc này khó có thể lý giải tâm trạng của nàng trong tình huống như này, cảm thấy cảm xúc
như trồng chất, cấp bách như dồn con người ta phải tìm cho mình một lối
ra trong một con đường không biết đường đi tiếp theo vậy.

“Tề Nhược Nghiên! Ngươi ở nơi nào? Đi ra! Đi ra cho ta!” Băng cũng không
biết chính mình hô bao lâu, nhưng bất luận nàng kêu to như thế nào,
chung quanh lại một mảnh tĩnh mịch, Tề Nhược Nghiên cũng không có xuất
hiện, hơn nữa ngay cả tiếng vang đều không có……

“Tề Nhược Nghiên! Ngươi đang làm cái quỷ gì, ta đếm tới ba, ngươi nếu không lập tức đi ra cho ta, đừng trách ta độc ác! Ngươi có biết ta là a
không?Một…… Hai……” Trong giọng nói của nàng tràn ngập đe dọa, cùng sát
khí.

“Ngươi là…… Sát thủ!” âm thanh có phần kiếp nhược thầm kín vang lên, giống như khoảng cách cũng không cách xa nàng lắm. “Ngươi biết? Ngươi nhận ra
ta?” Băng rất là kinh ngạc, không nghĩ đối với không khí nói chuyện,
nàng chậm lại nói,“Ngươi có thể hiện thân sao?”

“Có thể……” Một đám mây tối liền chuyển hoá ra một chút tuyệt sắc, thản
nhiên là một bóng người,bề ngoài sầu bi, trắng nõn, thân thể chính là
trần trụi, sợ hãi nhìn nàng, đều là nữ nhân nhưng Băng lại không thể
không tán thưởng tạo hoá thần kỳ sao có thể tạo ra một nữ nhân xinh đẹp
như vậy, là một nữ nhân tuyệt sắc, xuất thần thoát tục như tiên nữ trên
trời.

“Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra thế này?” Băng cũng không nhẫn lại hù dọa nàng, vẫy tay chỉ bốn phía,“Nơi này là chỗ nào?”

“Là tâm của ta…… Từng là nơi tràn ngập ánh mặt trời cùng tiếng cười cười,
nay chỉ còn một mảnh hắc ám…… Thế sự như một giấc mộng, con người có
phải lúc nào cũng được vô ưu….”

“Hiện tại không phải thời điểm làm thơ, xem ra ngươi thật sự không chết.” Cảm giác của nàng quả nhiên là đúng, linh hồn của Tề Nhược Nghiên thật sự
còn tồn tại

“Hiện tại ngươi muốn làm gì? Có phải muốn trở lại thân thể của ngươi?” Nàng
không nghĩ sẽ đem thân thể này trả lại cho của nàng, nàng tưởng hiện tại hẳn là trong lúc ngủ mơ cùng Tề Nhược Nghiên gặp gỡ.

“Tuy rằng ta không biết ngươi làm như thế nào chiếm cứ cơ thể của ta, nhưng
đây là cơ thể của ta, bị ngươi chiếm lấy lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn chiếm lấy mãi sao?” Tề Nhược Nghiên hơi có thái độ tức giận nói
nhưng bộ dáng lại điềm đạm đáng yêu,“Hơn nữa ngươi thực bất đồng,thế
giới của ngươi với thế giới này hoàn toàn khác xa nhau….”

“Đáng chết! Ngươi có thể đọc ý nghĩ của ta? Ngươi đã thấy được bao nhiêu?”
Xem nàng vẻ mặt mất tự nhiên, còn có phần sợ hãi lui lại vài bước, Băng
nghiến răng nghiến lợi,“Ngươi……”

Nàng thấy toàn bộ tâm tư cùng ý nghĩ của mình bị phơi bày trước mắt kẻ khác
như vậy, không có gì là bí mật, khó chịu, đáy mắt nàng lập tức nổi lên
sát ý….

“Ngươi giết không được ta.” Tề Nhược Nghiên đột nhiên trấn định xuống dưới, thậm chí lộ ra vẻ cười.

“Kỳ thật, nếu ngươi thật sự thích thân thể này. Ta có thể đem tặng ngươi không tiếc”

Xác thực, hai cái linh hồn gặp nhau, nàng làm sao mà có thể giết được đâu.

“Điều kiện.” Thiên hạ này không có cái gì là không có cái giá của nó, đạo lý này Băng đương nhiên biết.

“Băng tiểu thư quả nhiên không hổ là nữ trung hào kiệt, một khi đã như vậy ta cũng nên nói thẳng ra, phụ thân ta nay đã hồi kinh, chỉ cần ngươi có
thể cứu hạ tính mạng của phụ thân ta, như vậy thân thể này vĩnh viễn
thuộc về ngươi.”–

Tề Nhược Nghiên đang cười, lại cười vô cùng chua sót, Băng cảm giác chính
mình cũng bị đau thương của nàng cuốn hút, áp lực hô hấp thật không
thoải mái.

“Vậy còn ngươi? Thân thể cho ta, ngươi làm sao bây giờ?” Nàng theo trực giác đặt câu hỏi, đối với Tề Nhược Nghiên mà nói nếu có biết được ý nghĩ này của nàng cũng không phải là kỳ quái, ý nghĩ của nàng đều bị nàng đọc,
kết luận gì có mọi ý nghĩ gì của nàng hiện tại cũng không tránh được
nàng đọc trộm đi!

Trong lòng của nàng thực sự biết được ý nghĩ kia của nàng, nhưng mà câu hỏi
của nàng là sự thực, không biết vì sao nàng có thể xâm nhập vào thân thể này, nhưng mà cũng không biết cách nào có thể đuổi nàng đi! Vì cứu mạng phụ thân, nàng thật sự cam nguyện bỏ đi chính thân thể này? Nàng có thể biết được bản thân nàng không có khả năng cứu phụ thân nàng thoát khỏi
tội thông đồng với địch phản quốc!

“Ta sẽ biến mất, chỉ cần ngươi cứu cha ta, ta sẽ hoàn toàn biến mất!”

“Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Có lẽ chờ ta làm được, ngươi lại đổi ý,tìm một ai đó đuổi ta đi?”

“Tuyệt không có chuyện đó, xin ngươi tin tưởng ta……”

“Ngươi vì sao không tự mình làm? Nếu cảm giác của ta đúng, hoàng đế kỳ thật là rất yêu ngươi! Ngươi có thể là chính mình mà đi cầu xin hắn, sẽ cũng
thành công mà.”

“Cầu xin hắn? Ta tuyệt không bao giờ mở miệng cầu xin hắn! Ta không muốn
thấy hắn…… Ta hận hắn….. chính hắn huỷ ta đi hết thảy…… tất cả mọi thứ
của ta đều bị hắn huỷ…… Hắn hại chết cô cô, hại chết mọi người Tề gia,
bây giờ còn muốn hại chết cha…… Ta hận hắn…… Hận hắn tới chết……”

Tề Nhược Nghiên đột nhiên như một người bị bệnh khóc lên, tiếng khóc đo
làm cho một người vốn có tâm lạnh như Băng cũng càm thấy đau thay cho
nàng.

“Hắn là một tên hôn quân…… Cha căn bản không có khả năng thông đồng với địch phản quốc, ca ca ta cũng là một lòng vì nước, hắn là hoàng đế mà lại
sát hại trung thần, hắn…… Không có kết cục tốt……”

Bỗng nhiên, Tề Nhược Nghiên nâng lên hai mắt đẫm lệ, không khống chế được
thét chói tai:“Ngươi không phải sát thủ sao? Ngươi đi giết hắn! Đi giết
hắn đi!”

Mây khói đen tất thảy đều nổi lên dày đặc, tầm mắt lại không rõ ràng, nhưng Băng lại có thể cảm giác được rõ ràng Tề Nhược Nghiên hiện tại rất là
bi thương, giống như nàng ngoài quan tâm đến phụ thân và hận thù với
hoàng đế ra, đối với nàng tất cả đều không có gì có thể lưu luyến….

Cảm giác này sao lại có thể quen thuốc như vậy, giống như lúc nàng bị Diễm
phản bội sau lưng, tất cả đối với nàng lúc đó mà nói đều vô nghĩa….

“Thực sự xi lỗi, chuyện này ta tạm thời không làm được, thân thể của ngươi
quá yếu, căn bản không thể cùng hắn đối kháng, ta cũng không có cách
nào”.Băng lắc đầu,ý nghĩ ngốc nghếch này làm một lần là đủ rôi, cánh tay phải bị gãy chính là bằng chứng rõ ràng, làm sao nàng có thể lại giẫm
lên vết xe đổ đó?”

“Về phần cứu phụ thân ngươi, ta có thể thử xem.”

“Ngươi…… Đáp ứng rồi?”

Băng gật đầu, phát hiện thân hình Tề Nhược Nghiên càng lúc càng trở lên mờ
nhạt, càng ngày càng mơ hồ, tựa hồ như sắp biến mất vậy.

“Ta không đảm bảo được nhất định là thành công, nhưng nếu thành công, hy vọng ngươi có thể thực hiện lời hứa của ngươi”

“Ta sẽ……”

Như thế nào mà ngay cả âm thanh của nàng ta đều trở lên phiêu diêu như vậy? Băng nghi hoặc hỏi:“Ngươi làm sao vậy?”

“Ta không sao…… Hết thảy liền cầu xin ngươi…… Ta sẽ giúp ngươi……”

Thanh âm phiêu xa, thân ảnh Tề Nhược Nghiên cũng đã hoà vào nàn khói đen, rốt cuộc cũng nhìn không thấy nữa.

“Đợi chút…… Chớ đi! Ngươi đừng đi a!” Băng kích động muốn gọi nàng.

Đây là tâm Tề Nhược Nghiên, nàng đi rồi,nàng làm sao có thể rời khỏi nơi này?

Vươn tay ra với khoảng không vô định, mu bàn ta tự nhiên truyền đến một chút gì đó ấm áp, nháy mắt khoảng không tối đen đó biến mất, trước mắt nàng
là con ngươi thân thuý của Tào Hãn đang tràn ngập lo lắng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.